Tiên Môn

Chương 657 : Lăng Ba Bỏ Trốn (1)

"Lăng Tiểu Ngư, Thanh Khâu vĩnh viễn không chào đón ngươi, Thiên Hồ Cổ ta cũng không bao giờ muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa...". Thiên Hồ Cổ đã rời đi, thế nhưng những lời nàng nói thì vẫn còn đang vang vọng trong tâm trí Lăng Tiểu Ngư, khiến hắn phải suy tư.  Lăng Tiểu Ngư, hắn nghĩ rất nhiều. Về Thiên Hồ Cổ, về Thiên Hồ Đại Mi, về hắn, về quá khứ, hiện tại và tương lai. Về tất cả... Trong đêm đen, một nụ cười bi thương lặng im hé mở. Trời... dường như lại u tối thêm vài phần. ... Đêm đó Lăng Tiểu Ngư không ngủ. Hắn ngồi trong phòng, một mình uống rượu. Hắn uống nhiều lắm. Tới độ làm cho cả căn phòng nồng nặc men cay. Ấy vậy mà Lăng Ba, nàng vẫn có thể ngủ ngon lành. Tận khi trời sáng... "Ưm...". Lăng Ba hé mắt, miệng phát ra một thanh âm lười biếng. Rồi, khi nhớ đến chuyện tối qua, nhận ra mình vẫn còn đang ở trong tẩm cung của giáo chủ thì nàng mới giật mình, khẩn trương kiểm tra cơ thể. May quá, mọi thứ đều vẹn nguyên, thịt còn chưa mất miếng nào.  Nhưng mà... giáo chủ đâu? Tại sao lại không có trên giường? Theo phản xạ, Lăng Ba đưa mắt tìm kiếm.  "Giáo chủ". "Giáo chủ ơi...". Lăng Ba vén rèm, đi ra bên ngoài thì một cảnh tượng vô cùng "xa lạ" ngay lập tức đập vào mắt nàng. Những vò rượu, chúng có ở khắp nơi. Trên bàn, trên ghế, trên sàn nhà, và cả trên trường kỷ nữa. Còn giáo chủ của nàng, hiện người chính là đang ngồi trên trường kỷ ấy, lưng tựa vách tường, tay nâng một vò rượu, lặng im uống.  "Cái này...". Lăng Ba thực rất ngỡ ngàng. Chưa bao giờ nàng thấy giáo chủ như vầy. Bộ dạng hiện giờ của giáo chủ... Cũng không biết phải nói sao. Trông người ảm đạm lắm... "Giáo chủ, người... người làm sao vậy?". "Ngươi dậy rồi đó à?". Lăng Tiểu Ngư để vò rượu trên tay xuống, nhích mông rời khỏi trường kỷ.  "Ta không sao. Chỉ là muốn uống chút rượu". Một chút? Lăng Ba đảo mắt một vòng, thầm phản bác. Trong phòng đếm đi đếm lại cũng có hơn chục vò rượu a. "Giáo chủ, người có chuyện không vui sao?". Tối qua tâm trạng giáo chủ không phải vẫn còn rất tốt, tại sao bây giờ lại biến thành như vầy chứ?  Lăng Ba không rõ đã có chuyện gì xảy ra. Nàng mong được nghe một lời giải đáp. Tiếc rằng Lăng Tiểu Ngư, hân lại chẳng muốn kể gì với nàng. Tay phải chìa ra, hắn bảo: "Lăng Ba, dây buộc tóc". "Giáo chủ, để nô tì buộc cho". "Để ta tự làm". Người đã nói thế, Lăng Ba chỉ đành nghe theo, lấy sợi dây vải màu tím đưa cho Lăng Tiểu Ngư.  Lăng Tiểu Ngư tự mình buộc tóc xong thì liền nhấc chân bước đi. Ra đến cửa phòng, hắn mới nói: "Lăng Ba, cùng ta đi ngắm bình minh". ... Lát sau, tại Vô Ưu Tiểu Cốc.  Lăng Tiểu Ngư và Lăng Ba cùng ngồi trên thạch trụ cao chót vót, phóng tầm mắt về hướng đông để xem phong cảnh. Hồi lâu, trong lúc Lăng Ba vẫn đang còn nghi hoặc, âm thầm tự vấn thì Lăng Tiểu Ngư đột nhiên bảo: "Lăng Ba, duỗi chân ra". "Giáo chủ, duỗi chân làm gì?". "Bảo ngươi duỗi chân thì cứ duỗi chân, hỏi nhiều làm gì. Mau, nếu không ta lại phạt ngươi đi chăn heo đấy". Hừ, lại uy hiếp... Trong dạ Lăng Ba rất là không nguyện, nhưng nhớ lại những ngày khổ sở ở chuồng heo kia, nàng không thể không tuân. Một cách dè dặt, nàng từ từ duỗi thẳng đôi chân. Như chỉ chờ có thế, Lăng Tiểu Ngư lập tức gối đầu nằm lên. Trong sự ngạc nhiên của nàng, hắn khép lại hàng mi, thấp giọng nói: "Hôm nay bổn giáo chủ cảm thấy rất mệt, muốn tựa vào ngươi một chút...". "Giáo chủ, nhưng mà...". Thoạt đầu Lăng Ba muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn xuống gương mặt Lăng Tiểu Ngư thì nàng đã thay đổi ý nghĩ. Nàng cảm thấy giáo chủ hôm nay có gì đó khác lạ, hình như tâm sự rất nhiều. "Thôi vậy, cho giáo chủ mượn chân một chút...". ... "Một chút", chỉ "một chút" thôi. Lúc đó trong đầu Lăng Ba đã nghĩ như vậy, cho rằng giáo chủ sẽ mau chóng rời đi. Nhưng không. Lăng Ba nàng sai rồi. Giáo chủ của nàng đã "vay mượn" rất lâu. Từ sáng, giáo chủ gối đầu trên chân nàng tận đến ban trưa mà vẫn chưa chịu dậy.  Khỏi phải nói, đối với sự chiếm hữu dai dẳng này, Lăng Ba tất nhiên cảm thấy không vui. Rất phiền lòng là khác. Đôi chân nàng, chúng đã tê dại hết cả rồi; trong khi đó, nắng thì lại càng lúc càng gắt... "Giáo chủ". Không thể chịu thêm được nữa, Lăng Ba lấy can đảm đem người đang gối đầu trên chân mình lay gọi. "Giáo chủ, đã trưa rồi. Người dậy đi". "Giáo chủ...". Sau một đỗi cố lay, Lăng Ba rốt cuộc cũng thành công đem Lăng Tiểu Ngư đánh thức. Nhưng vui mừng còn chưa kịp thì gương mặt nàng đã phải nhăn nhó thêm một lần nữa. Tất cả bởi một câu nói: "Ta không muốn dậy". Không muốn dậy? Giáo chủ nói sao mà nhẹ nhàng quá. Lăng Ba cắn môi: "Giáo chủ, người không mệt nhưng mà Lăng Ba mệt. Hai chân đều tê hết cả rồi". "Giáo chủ, hổng ấy người nằm dưới nền đá đi". "Nền đá cứng lắm. Chân của Lăng Ba thoải mái hơn". "Nhưng mà...". "Cầm lấy." Lăng Ba chưa kịp nói hết câu thì Lăng Tiểu Ngư đã đưa tay đến trước mặt nàng. Trên đó, một chiếc lọ nhỏ màu trắng đang hiện hữu. "Uống một ngụm linh thuỷ thì thân thể sẽ liền tốt thôi".