Tiên Môn

Chương 628 : Ác tâm

"Phù... ù...". Trên chiếc giường, một đôi mắt vừa hé mở, một ngụm trọc khí vừa mới được người thở ra.  Tôn Tiểu Yến, nàng đã kết thúc quá trình tu luyện của mình.  Thần tình uể oải, Tôn Tiểu Yến đặt chân xuống giường, đang toan nhấc mông đứng dậy thì ánh mắt bỗng ngưng.  Trước mặt nàng, trên chiếc bàn đặt ở giữa phòng, chẳng rõ từ bao giờ đã có thêm một chiếc hộp.  Từ đâu ra? Tôn Tiểu Yến nàng nhớ thời điểm bế quan, trong phòng nàng làm gì có chiếc hộp nào như thế. Là người đem vào sao? Nhưng ai? Căn phòng của nàng vốn đã bày ra cấm chế, huống hồ với thân phận đặc thù của nàng thì cung nhân nào lại dám tự tiện quấy rầy...  Lẽ nào... Như nghĩ tới điều gì, Tôn Tiểu Yến bật người dậy, chạy nhanh đến bên cái bàn. Ở đấy, trừ bỏ chiếc hộp lạ mắt kia ra thì còn có thêm một mẩu giấy. Là một lời nhắn.  "Ăn xong thì đến hồ Vọng Nguyệt". "Ca..." Tôn Tiểu Yến đọc hết dòng chữ ghi trên giấy, miệng liền thốt lên một tiếng thân thương. Mặc dù người viết chẳng đề tên nhưng Tôn Tiểu Yến nàng vẫn có thể dễ dàng đoán ra được. Dạ rất vui mừng, nàng chạy ngay đến cửa. Nhưng chân vừa đến cửa thì nàng bất ngờ khựng lại, quay ngược trở vào. Chừng khi trong tay đã cầm chắc chiếc hộp đựng thức ăn, lúc này nàng mới giải trừ cấm chế, hướng hồ Vọng Nguyệt phóng đi như bay.  ... Từ căn phòng của mình đến hồ Vọng Nguyệt khoảng cách vốn cũng chẳng xa xôi gì mấy, lại cộng thêm tốc độ di chuyển rất nhanh của mình nên chỉ thoáng chốc thì Tôn Tiểu Yến đã tới nơi.  Không ngoài ý muốn, đang đợi nàng quả đúng Lăng Tiểu Ngư - người mà nàng vẫn luôn âm thầm thương tưởng. "Ca!". Nhìn thấy nam nhân mình yêu quý, Tôn Tiểu Yến chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi, lập tức lao đến ôm chầm lấy hắn. Chiếc hộp trên tay nàng cũng bị buông xuống, nằm lăn lông lốc trên đường... ... Lăng Tiểu Ngư để yên cho Tôn Tiểu Yến ôm ấp một lúc rồi mới chủ động tách ra. Hắn nhẹ lắc đầu, nói: "Xem muội kìa, kích động tới như vậy. Chúng ta chỉ không gặp hơn một tháng thôi...". Tôn Tiểu Yến cúi mặt, không nói gì. Với Lăng Tiểu Ngư hắn có lẽ chỉ hơn một tháng, nhưng còn với nàng... thật là dài lắm. Nàng nhớ hắn tới nỗi hằng đêm thương tâm bật khóc. Không có hắn, nàng cảm thấy mình mới đơn độc làm sao.  "Muội thật là... Thức ăn ca đích thân xuống bếp bảo người chuẩn bị cho muội, giờ lại bị muội làm hỏng hết rồi". Nghe Lăng Tiểu Ngư nói vậy Tôn Tiểu Yến mới đưa mắt kiếm tìm chiếc hộp mà ban nãy mình đã đánh rơi, rồi khom người nhặt lên, vội vàng mở nắp kiểm tra.  Thức ăn thì đúng vẫn còn, chỉ là... Hầm không ra hầm, nướng không ra nướng, chúng trộn lẫn hết cả vào nhau, nhìn có phần kinh dị.  "Ca, muội...". "Không sao." - Lăng Tiểu Ngư bảo - "Để ca sai người nấu lại". Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư cất bước tính đi. "Ca". Bên cạnh, Tôn Tiểu Yến đưa tay giữ lại. Nàng nói: "Không cần đâu. Số thức ăn này vẫn có thể ăn được mà". Ăn được? Lăng Tiểu Ngư nhìn đống hổ lốn trong chiếc hộp, chẳng cho là: "Đã trộn lẫn cả rồi... Thôi, để ca sai người nấu lại". "Ca, thật sự không cần". Như để chứng minh lời mình, Tôn Tiểu Yến với lấy đôi đũa đã dính bẩn, gấp lấy một ít thức ăn cho vào miệng rồi nhai ngon lành. "Ca thấy không, vẫn có thể ăn được mà". "Muội...". ... "Ực...". "Tiểu Yến, muội ăn từ từ". "Hì hì...". Tôn Tiểu Yến cười tươi, tiếp tục gắp ăn. Dưới sự nhiệt tình của nàng, chẳng mấy chốc mà toàn bộ thức ăn bên trong chiếc hộp đã bị nàng cho hết vào bụng.  "Tiểu Yến, đã bao nhiêu ngày rồi muội không ăn?". "Muội cũng không nhớ". "Ích cốc đan muội lẽ nào cũng không dùng?". "Muội... không dùng". Lăng Tiểu Ngư trong lòng hơi xót. Hắn kéo nàng lại gần, dùng vạt áo lau qua miệng nàng.  "Nha đầu ngốc, muội phải chú ý giữ gìn chứ. Chẳng phải ca đã bảo muội nên tu luyện có chừng mực rồi sao". "Ca... Muội nhớ ca." Tôn Tiểu Yến không màng chi lễ tiết, ngả đầu vào trong ngực Lăng Tiểu Ngư, thâm tình nói. Phần Lăng Tiểu Ngư thì... hắn im lặng. Hắn cảm giác tình cảm của cô gái trong lòng, nó dường như đã không đơn thuần chỉ là của một muội muội dành cho ca ca mình nữa.  Lẽ nào thật như Tôn Thi Hàn từng nói, Tiểu Yến sinh tâm yêu thích hắn ư? Lòng có úy kị, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng tách ra. "Tiểu Yến, dạo này tu luyện thế nào? Có gặp trở ngại gì không?". Tôn Tiểu Yến ngẫm một chút, lắc đầu: "Tiến cảnh rất tốt, hầu như không có trở ngại gì". "Đưa tay ta xem". ... Lăng Tiểu Ngư kiểm tra một chút, nhẹ gật đầu: "Đúng là không có gì đáng lo ngại. Linh lực tăng lên rất ổn định". "Muội đã nói rồi mà". Tôn Tiểu Yến đổi đề tài: "Ca, chuyến đi đến Trung Nguyên của ca thế nào? Có suông sẻ không?". "Khá tốt. Ca hiện đã tra ra chân tướng Quỷ diện nhân". "Ca, hắn là ai?". Lăng Tiểu Ngư cảm thấy không có gì phải giấu giếm, bèn đem những lời đã nói với Tôn Thi Hàn thuật lại một lần cho Tôn Tiểu Yến nghe. Chừng nghe xong, hệt như Tôn Thi Hàn hôm qua, Tôn Tiểu Yến cũng xin theo về Trung Nguyên. Tất nhiên là Lăng Tiểu Ngư chẳng thể nào đồng ý được. Hắn bảo: "Tiểu Yến, chuyến này ca về Trung Nguyên là để giết Cơ Thành Tử, thống nhất toàn bộ tu tiên giới, mang muội đi thật sự không tiện". "Vậy... ca có đưa cung chủ đi cùng không?". "Thi Hàn muốn đi nhưng đã bị ca từ chối". Thì ra cả cung chủ cũng không được đi. Tôn Tiểu Yến thấy lòng dễ chịu hơn nhiều. Nàng nhu thuận gật đầu: "Nếu vậy muội sẽ ở Tuyết Linh Cung đợi ca. Khi nào làm xong việc, ca nhớ phải đưa muội tới Trung Nguyên". "Ừm. Ca hứa". "Ngoéo tay đi". "Được". ... Lăng Tiểu Ngư hiện đã rời đi. Bên hồ Vọng Nguyệt lúc này chỉ còn lại một mình Tôn Tiểu Yến. Nàng ngồi trên cỏ, mắt xuôi nhìn dòng nước, miệng thều thào: "Nếu như không có gương mặt này, ca liệu có đối xử tốt với muội không?". "Ca, muội không muốn mình chỉ là cái bóng của Lăng Ngọc Yến...". ... "Nếu có một ngày Tôn Thi Hàn chết đi, ca liệu có đón nhận tình cảm của muội?". ... Bên hồ Vọng Nguyệt, Tôn Tiểu Yến đã ngồi rất lâu. Trong tâm trí nàng tràn ngập những suy tư. Có ý nghĩ mà trước đây nàng chưa bao giờ dám nghĩ. Ví như... phương thức đoạt mạng Tôn Thi Hàn chẳng hạn. Độc ác ư?  Có phải hay không thì vẫn cần thêm thời gian để kiểm chứng, xem xem Tôn Tiểu Yến sẽ làm ra những chuyện gì, sẽ thương hại đến ai. Tuy nhiên, xét riêng ý nghĩ thì không thể phủ nhận rằng tâm tính của Tôn Tiểu Yến nàng đã thay đổi, chẳng còn là thiếu nữ thiện lương đơn thuần giống như trước nữa. Nàng thậm chí muốn hại chết Tôn Thi Hàn kia mà. Trong chuyện tình cảm thì ai cũng đều ích kỷ, nữ nhân lại càng nhiều. Bằng ở trường hợp của Tôn Tiểu Yến, khi nàng đã quá phụ thuộc vào Lăng Tiểu Ngư, xem hắn là thân nhân duy nhất trên cõi đời, mong muốn chiếm hữu của nàng chắc chắn còn to lớn hơn.  Rồi đây, với sự ích kỷ của mình, tình yêu mù quáng của mình, Tôn Tiểu Yến sẽ làm ra những chuyện gì? Kết cục của nàng, nó sẽ ra sao? ... ... Chuyện tương lai, nào ai có thể lường hết được. Ngay đến thần cơ diệu toán như Lý Bất Tri còn tính sai nữa là.  Hơn hai ngàn năm trước, vị thiên hạ đệ nhất nhân này từng để lại dự ngôn, tiên đoán thương sinh sẽ phải hứng chịu đại tai kiếp. Theo ông, hoạ đến từ Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết và Song Ngư. Trong đó, cái hoạ Thao Thiết và cái hoạ Song Ngư là ghê gớm nhất. Thế nhưng hôm nay, Chu Đại Trù vẫn hôn mê chưa tỉnh, Cung Đâu là Ái Chân Kha Lạc Hoàng cũng sớm hồn phi phách tán, sót lại duy mỗi thân xác, phần Huyền Vũ thì... nàng nào đã thảm sát sinh linh.  Thao Thiết thực Miên có thể xem là tai hoạ, có thể coi là ghê gớm, nhưng nếu bảo đã làm chính giáo lung lay thì chưa phải. Khiến cho chính giáo tận diệt đây, mặc may Lăng Tiểu Ngư. Chỉ một mình hắn. Lý Bất Tri tiên đoán sai rồi. Như thế cũng có nghĩa rằng vị cứu tinh mà ông đề cập, Minh Tôn và tiên tử, bọn họ chưa chắc đủ khả năng hoá giải tai kiếp. Minh Tôn thì thôi không nói, đã tan vào thiên địa. Hiện đáng bàn chăng là "tiên tử". Lăng Thanh Trúc, nàng thực có thể bảo vệ được chính giáo, bảo vệ được thương sinh ư?  Khả năng xem chừng không lớn. ... Là vậy đấy. Những gì diễn ra hôm nay, so với dự ngôn năm nào thì đã có nhiều sai biệt. Lăng Tiểu Ngư bây giờ đã vượt ngoài tầm kiểm soát, thế gian không một ai có thể cản bước chân hắn nữa. Chuyện hắn quyết làm, thực đã vô phương ngăn chặn. Dừng được hắn, thiết nghĩ cũng chỉ mỗi hắn mà thôi