Tiên Môn
Chương 558 : Mộng xuân chưa dứt
"Ha a a...".
Sau một thôi một hồi liên tục vào ra khuấy động, Lăng Tiểu Ngư hiện đã mới dừng, miệng thở một hơi.
Kết thúc?
E còn hơi sớm. Lăng Tiểu Ngư đây chỉ là tạm ngưng mà thôi. Muốn linh hồn Tôn Thi Hàn được chữa trị tốt nhất, đòi hỏi hắn và nàng phải cùng nhau phối hợp. Nói cách khác, nếu chỉ một mình hắn chủ động, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
Suốt từ nãy giờ, Lăng Tiểu Ngư hắn cố tình kích thích Tôn Thi Hàn nhiều như vậy, mục đích còn không phải để nàng buông bỏ mọi phòng tuyến?
Nhận thấy nữ nhân dưới thân đã thực động tình, Lăng Tiểu Ngư mới quyết định đem thuật pháp giải trừ, trả lại tự do cho nàng.
"Thi Hàn".
"Ân..." Đê mê nhục dục còn chưa dứt, tâm trí lại bị Lăng Tiểu Ngư âm thầm tác động, Tôn Thi Hàn ba phần tỉnh bảy phần mê man ứng tiếng hồi đáp. Nàng thậm chí chẳng nhận ra là bản thân đã có lại tự do. Mà không, phải nói nàng đã quên bản thân từng bị tước đoạt tự do mới đúng. Hành vi của Lăng Tiểu Ngư, việc hắn mạnh mẽ cưỡng đoạt mình, Tôn Thi Hàn nàng dường như đã chẳng còn nhớ nữa. Nàng chỉ biết là bây giờ, nàng và hắn đang hoan ái cùng nhau. Ngoài ra thì... nàng không biết gì nữa cả.
"Thi Hàn, ta đang giúp ng... nàng chữa trị. Bây giờ nàng hãy làm theo những gì ta bảo, được chứ?".
"Ân." Vẫn trong tình trạng hồn phách bị thôi miên, Tôn Thi Hàn ngoan ngoãn gật đầu. Đôi mắt nàng nhìn Lăng Tiểu Ngư lúc này, chúng ngập tràn nhu tình, sóng nước dạt dào chừng muốn đem thân ảnh Lăng Tiểu Ngư hoà tan luôn vậy.
"Thi Hàn, ta sẽ tiếp tục truyền lực lượng sang người nàng, nàng hãy làm như vầy, dẫn cỗ lực lượng này...".
Mất một lúc để Lăng Tiểu Ngư làm công tác chỉ dẫn thuật song tu. Tất nhiên đây vẫn chưa phải pháp quyết tối cao, bất quá căn bản nhất mà thôi. Tình trạng Tôn Thi Hàn hiện tại, vốn không thể nào lĩnh hội được những thứ cao thâm tối nghĩa. Thêm nữa thời gian cũng sẽ rất lâu. Trước mắt, Lăng Tiểu Ngư chỉ có thể dạy nàng loại đơn giản nhất. Dù vậy, bấy nhiêu thiết nghĩ cũng đủ để đem linh hồn Tôn Thi Hàn nàng chữa trị tốt rồi.
...
Không gian so với trước đã có nhiều sai biệt. Đã không còn những thanh âm dụ hoặc nhân tâm mà Tôn Thi Hàn gọi là đầy "dâm dục" kia nữa. Lúc này bốn bề đều vắng lặng. Lăng Tiểu Ngư chẳng động, mà Tôn Thi Hàn thì cũng chẳng nhích.
Tư thế của Tôn Thi Hàn sớm đã thay đổi. Từ nằm, hiện nàng đã chuyển sang ngồi. Mông nàng đang đặt trên đùi Lăng Tiểu Ngư, còn hạ thân, cái chốn tư mật ấy thì... vẫn đang thắt chặt cái thứ kia của hắn. Nhưng chỉ là bao bọc như vậy chứ hoàn toàn không lên không xuống tí nào. Cũng chẳng phải Tôn Thi Hàn không muốn, tâm trí nàng bây giờ đâu có còn tỉnh táo nữa, nàng khát vọng lắm chứ. Chỉ là... Lăng Tiểu Ngư bảo nàng dừng, chỉ để yên như vậy. Còn nữa, hắn muốn nàng phối hợp cùng hắn điều hoà hơi thở, lực lượng...
Những gì Lăng Tiểu Ngư hắn nói, Tôn Thi Hàn nàng hiểu thì có hiểu, nhưng thú thật là nàng không quan tâm tới mục đích lắm. Đầu óc của nàng đang rất mơ hồ, chỉ biết phải làm theo những gì Lăng Tiểu Ngư hắn nói thôi, gần như chẳng còn cái gọi chủ kiến nữa rồi.
Cứ thế, cùng với Lăng Tiểu Ngư mặt đối mặt, dưới sự chỉ điểm của hắn, Tôn Thi Hàn chính thức bắt đầu song tu...
Cái quá trình ấy, Tôn Thi Hàn cũng chẳng rõ là bao lâu. Nàng chỉ cảm thấy nơi hạ thân không ngừng có lực lượng truyền vào. Rồi chiếu theo cách thức mà Lăng Tiểu Ngư đã truyền thụ, nàng đem cỗ lực lượng ấy dẫn dắt, phối hợp nhịp nhàng cùng hắn...
...
"Phù...".
Liên tiếp phải hao tốn lực lượng, lại còn tập trung chú ý để mà phối hợp cùng Tôn Thi Hàn, vì thế cho nên Lăng Tiểu Ngư khó tránh có chút mệt mỏi. Hắn là thần nhân, nhưng thân thể của hắn vốn vẫn còn ám thương chưa khỏi, cộng thêm trước đó lại ở Quỷ Vực cùng thiên địa đối kháng, biết mệt âu cũng lẽ thường. Kẻ không biết mệt, có chăng là người khác.
Tôn Thi Hàn, nàng ở trạng thái hoàn toàn đối lập với Lăng Tiểu Ngư. Mệt mỏi ư? Lúc nãy, khi chưa chính thức song tu thì đúng có mệt chứ bằng bây giờ... Phải biết, ở trong quá trình song tu này, Tôn Thi Hàn nàng chỉ có tiếp nhận chứ không hề cho đi. Nói cách khác, đây vốn chẳng thể tính song tu, bảo thái bổ thì chính xác hơn. Bởi lẽ thu được lợi ích chỉ có một người, trong khi người còn lại, hắn phải hi sinh để tạo ra cái lợi ích ấy.
Tôn Thi Hàn không thể nào mà mệt mỏi cho được. Nàng tiếp nhận bao nhiêu là lực lượng thế kia mà, linh hồn nàng được chữa trị, tu bổ đến tận chân răng kẽ tóc thế kia mà. Giây phút này đây, Tôn Thi Hàn tràn đầy tinh lực hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, tinh lực dồi dào quá cũng chưa hẳn đã hay. Ít nhất thì trong trường hợp này, Tôn Thi Hàn đã không hề thoải mái một tí nào. Lúc đương song tu còn đỡ, nàng phải bận phối hợp với Lăng Tiểu Ngư, chẳng thể nghĩ nhiều, lại cộng thêm lực lượng chí âm của hắn lưu chuyển giúp cơ thể nàng như được mưa xuân tưới xuống nên mới thư thái, dễ chịu. Thế nhưng bây giờ, khi quá trình song tu kết thúc, lực lượng đã ổn định, ngừng lưu chuyển... Tôn Thi Hàn nàng thấy bức bách lắm. Ở nơi hạ thân nàng, cảm giác thật khó chịu...
"Ha a a..." Lăng Tiểu Ngư lại thở nhẹ một hơi, cúi xuống nhìn bên dưới hạ thân. Nơi đó, thứ ấy của hắn vẫn đang đặt bên trong người Tôn Thi Hàn.
Chân mày khẽ nhíu, hắn đặt tay lên hai bên hông Tôn Thi Hàn, nhẹ nhàng đem cơ thể nàng nâng lên. Hắn muốn rút cái thứ ấy ra.
Có điều, Lăng Tiểu Ngư hắn muốn thu binh, Tôn Thi Hàn liệu sẽ thuận tình?
Không may cho hắn, Tôn đại cung chủ chẳng muốn trao trả "tên tù binh" mà mình đang bắt giữ. "Ưm" khẽ một tiếng, bởi do hành động của Lăng Tiểu Ngư mà u huyệt lại cùng với thứ kia ma sát, Tôn Thi Hàn vốn khó chịu càng thêm khó chịu, bức bách lại càng bức bách. Cả người nóng ran, nàng kháng cự lại, không để cho Lăng Tiểu Ngư giải cứu tù binh.
Hồn phách tỉnh ít mê nhiều, Tôn Thi Hàn xuôi theo bản năng vòng tay ghì lấy cổ Lăng Tiểu Ngư, bắt đầu nhịp theo giai điệu ái ân.
"Ưm... ư...".
...
"Nữ nhân này...".
Lăng Tiểu Ngư nhìn Tôn Thi Hàn đang tự tung tự tác trên đùi mình, thần tình trở nên có chút quái lạ. Đây là lần đầu tiên hắn trải qua loại tình huống này. Mà thật ra, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, có cái nào lại không phải lần đầu tiên đâu...
Bất giác, Lăng Tiểu Ngư đờ người ra. Trước sự ghì siết, nhún nhảy theo bản năng này của Tôn Thi Hàn, hắn nhất thời chưa biết phải xử lí ra sao.
Bắt nàng dừng lại, cường ngạnh đem nàng tách ra ư? Kẻ bắt đầu là hắn. Trinh bạch của nàng chính là bị Lăng Tiểu Ngư hắn lấy mất. Thêm nữa thì bây giờ, Tôn Thi Hàn nàng nửa tỉnh nửa mê mà làm ra hành động như vầy, còn không phải do hắn hữu tâm kích tình, âm thầm dùng đạo thuật thôi miên...
"Thôi vậy...".
Đã đem con gái nhà người ta biến từ đoan trang thành phóng đãng như vầy rồi, lúc này lại tạt gáo nước lạnh sao đành?
Làm thì cũng làm rồi, còn trốn tránh nỗi gì. Nghĩ vậy, Lăng Tiểu Ngư mới buông lỏng tâm tình, đem cái gọi lý trí dẹp hẳn sang một bên. Trong cái ghì giữ của Tôn Thi Hàn, hắn há miệng ngậm lấy hạt hồng đậu đính trên một trong hai quả tuyết lê đang nhấp nhô lên xuống trước mặt, nhè nhẹ liếm mút. Miệng là vậy, tay cũng chẳng để yên, hắn đặt sau lưng Tôn Thi Hàn, rồi du ngoạn xuống dưới, cuối cùng để ở kiều đồn (mông) mà nắn bóp...
Xuân mộng lại diễn ra thêm một lần nữa. So với trước, lần này còn dâm mỹ hơn, ướt át hơn. Có lúc nhẹ nhàng, có khi thô bạo, cuộc hoan ái cứ vậy mà triền miên...
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
108 chương
33 chương
10 chương
159 chương
10 chương
40 chương
28 chương