Tiên Môn

Chương 540 : Vô Đề

... Sau hôm ấy, nội bộ Tuyết Linh Cung đã có không ít người thắc mắc về mối quan hệ giữa Lăng Tiểu Ngư và Tôn Thi Hàn. Dù vậy, tất cả đều chỉ giữ ở trong lòng, không ai nói ra. Chuyện liên quan đến Lăng Tiểu Ngư, cung nhân Tuyết Linh Cung chẳng có can đảm để mà bàn luận. Điều đó bị xem là cấm kỵ. Không ai hỏi, Lăng Tiểu Ngư cũng lười đi giải thích, thành ra chuyện cứ thế tiếp diễn, hoài nghi nối hoài nghi, tin tưởng dần thêm tin tưởng. Có kẻ âm thầm phản đối, nhưng cũng có người lặng lẽ tán đồng... Tuyết Linh Cung đúng xưa giờ vẫn luôn cấm đoán nam nhân, nhưng quy định là chết, còn người thì sống. Huống hồ cái quy định này, nó vốn dĩ do Tôn Thi Hàn đặt ra. Vì vậy, nếu nàng muốn xoá bỏ, trên dưới Tuyết Linh Cung cũng sẽ chẳng ai dám nói gì. Vấn đề ở đây chỉ là Tôn Thi Hàn nàng có nguyện hay không mà thôi. Lăng Tiểu Ngư có thể đã yêu thích nàng đấy, nhưng nàng có yêu thích lại hắn hay không, đáp án vẫn còn chưa rõ. Hết thảy đều phải chờ đợi... Tất nhiên là trong khoảng thời gian "đợi chờ" này, cung nhân Tuyết Linh Cung sẽ không chỉ chăm chăm nghe ngóng, ngó nhìn. Các nàng đâu có rảnh rỗi tới như vậy. Thực ra thì kể từ sau cái hôm Thiên Cực Cung và Thần Vũ Môn cùng nhau kéo đến ấy, cung nhân Tuyết Linh Cung đã phải bận bịu rất nhiều. Chuyện này xuất phát từ ý định của Tôn Sở Sở, cũng là của Tôn Thi Hàn. Sau khi cùng nhau trao đổi, các nàng đã quyết định tiến đánh Thiên Cực Cung và Thần Vũ Môn. Thành Khôn, Trương Tự Đức hiện đều đã chết, Thiên Cực Cung và Thần Vũ Môn hôm nay đã như rắn mất đầu, không diệt thì còn đợi đến bao giờ? Những năm qua, Tuyết Linh Cung bị hai đại tông môn bọn họ phiền nhiễu không ít, đệ tử bị hại cũng không phải là chưa từng, nếu mà bỏ qua thì thật... thẹn với lương tâm lắm. Cứ như vậy, một cuộc càn quét đẫm máu diễn ra. ... ... "Người không phạm ta, ta không phạm người", câu nói ấy hôm nay chẳng mấy người nhất nhất nghe theo nữa đâu. Thế giới bây giờ phức tạp lắm. Nhiều lúc, ta buộc phải trở nên tàn nhẫn, biến thành độc ác. Lắm khi, dù người không phạm ta nhưng ta vẫn phải ra tay trừ khử người. Ác hay không ác, nó chả có nghĩa gì ở đây cả. Đây chỉ đơn giản là những gì cần thiết, điều phải làm để tồn tại trong thế giới tàn khốc này. Thiện lương? Thuần khiết? Chúng xa xỉ làm sao... ... ... "Keng!". "Keng!". ... "Keng!". Ở một đỉnh núi vô danh nào đó, dưới vô vàn bông tuyết, một đôi nam nữ đang chỉa kiếm vào nhau. Không phải mới đây, bọn họ đã giao đấu với nhau được một lúc rồi. Cứ nhìn khuôn mặt thiếu nữ liền biết, nó đã ướt đẫm mồ hôi, tóc bết cả vào nhau. Nghe xem hơi thở gấp gáp này thì rõ ràng là nàng đuối sức lắm rồi. Trong khi đó, nam nhân đang giao đấu với nàng... Cước bộ vững vàng, thần tình lãnh đạm, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn... Cái bộ dạng này, nửa điểm mệt mỏi cũng không có a. Dễ thấy, so với thiếu nữ, nam nhân này lợi hại hơn nhiều. Dĩ nhiên rồi. Một người là tu sĩ trúc cơ, một người lại là thần nhân trên cả Tôn cấp, so làm sao được? ... "Keng!". "Keng!". ... Tuyết bay, gió thổi, trên đỉnh cô phong cuộc giao đấu vẫn tiếp tục diễn ra. Thế trận thì càng lúc càng nghiêng về một phía. Khác hẳn thường ngày, hôm nay Lăng Tiểu Ngư chả hề nhân nhượng tí gì. Mặc dù hắn áp chế tu vi, chỉ sử dụng lực lượng ở mức trúc cơ kỳ - ngang với Tôn Tiểu Yến - nhưng những đường kiếm của hắn, đa phần đều rất quyết liệt. Cứ như thể với hắn đây cũng không phải một lần tập dợt mà là một trận chiến đích thực vậy. Tôn Tiểu Yến ư? Đánh thì đúng là có đánh, tuy nhiên độ hung hiểm trong từng chiêu, từng thức, nó lại chả đáng bao nhiêu. Cũng khó trách. Tôn Tiểu Yến nàng tuổi bất quá mới bước sang mười bảy, tính tình lại thiện lương như vậy, thế kiếm làm sao hiểm độc cho được? Kể cả khi đã được Lăng Tiểu Ngư chỉ dạy đi nữa cũng là không thể. Bản tâm của nàng căn bản chẳng hề mong muốn. p/s: Sorry. Hôm nay mình không có thời gian, gõ được tới đây thôi