Tiên Môn
Chương 5 : Sơ Kiến Tiên Gia
"Phải rồi...".
Dương Thanh Sơn như vừa tìm lại được hy vọng, vô thức thốt ra: "Họ nhất định có thể cứu được. Nhất định sẽ cứu được...".
Gần như tức thì, khi Dương Thanh Sơn nói xong thì phía bên này Lăng Tiểu Ngư cũng nhanh chân bước lại, lần thứ hai nắm lấy cánh tay hắn, truy hỏi: "Dương đại thúc, có phải thúc vừa nói sẽ cứu được?! Thúc có cách cứu được phải không?!".
"Tiểu Ngư, bệnh tình của Yến cô cô con rất quái lạ, e rằng y sư phàm nhân khó lòng chữa nổi...".
"Nhưng mà... hức... thúc mới bảo là cứu được...".
"Tiểu Ngư ngoan, đừng khóc, đừng khóc...".
Dương Thanh Sơn vội trấn an, nói rõ: "Y sư phàm nhân đúng là khó cứu chữa, nhưng tiên gia thì chắc chắn làm được".
"Tiên gia?".
Trước sự nghi hoặc của Lăng Tiểu Ngư, cũng đồng thời là của Dương thẩm và Dương Tiểu Ngọc, Dương Thanh Sơn quay sang nhìn thê tử, giải đáp: "Nương tử, nàng quên rồi sao, hôm nay là mùng năm tháng tám, chỉ còn hai hôm nữa là đến mùng tám tháng tám, cũng chính là thời điểm tiên gia trên núi Ngũ Đài hạ sơn tuyển chọn môn đồ".
Giống như Dương Thanh Sơn vừa nãy, Dương thẩm nghe xong hai mắt liền ánh lên tinh quang.
"Phải rồi! Tại sao thiếp lại quên mất việc này chứ... Cách mỗi mười năm các vị tiên gia sẽ hạ sơn một lần để tuyển nhận đệ tử, đợi các vị ấy đến chúng ta có thể cầu xin cứu chữa cho Ngọc Yến".
"Đúng vậy. Tiên gia trên núi Ngũ Đài tính tình rất tốt, họ nhất định sẽ mở lòng từ bi cứu chữa cho Ngọc Yến".
Dương Thanh Sơn gật gù, đoạn cúi xuống, dùng tay lau nước mắt cho Lăng Tiểu Ngư, vỗ về: "Tiểu Ngư ngoan, các vị tiên gia thần thông quảng đại, tâm rất từ bi, chỉ cần ngày kia khi các vị ấy đến, mấy người chúng ta thành tâm khẩn cầu thì thể nào các vị ấy cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi".
"Dương đại thúc... các vị thần tiên thật sự sẽ cứu được Yến cô cô sao?".
"Tiểu Ngư, ngươi đừng lo." - Lần này lên tiếng không phải Dương Thanh Sơn mà là Dương Tiểu Ngọc. Cô bé đặt bàn tay nhỏ nhắn lên phần cánh tay phía trên của Lăng Tiểu Ngư, thay phụ thân mình trấn an - "Mấy hôm trước ta có gặp trưởng thôn, ông ấy có nhắc tới tiên gia, nói mấy vị ấy lợi hại lắm, chẳng những bay được trên trời mà còn độn được xuống đất, phép thuật rất nhiệm màu. Họ nhất định sẽ cứu được Yến cô cô mà".
"Tiểu Ngư, ngươi nín đi. Ngày kia, khi các vị tiên gia đến, ta sẽ cùng ngươi đi cầu xin họ cứu chữa cho Yến cô cô...".
Dưới những lời an ủi, động tác vỗ về của Dương Tiểu Ngọc cộng thêm sự đảm bảo của phu phụ Dương Thanh Sơn, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc đã chịu tin tưởng. Cũng từ hôm ấy, nó bắt đầu mỏi mắt ngóng trông bóng dáng tiên gia, cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn lên ngọn núi Ngũ Đài sừng sững ẩn hiện trong mây...
....
Hai ngày sau.
Hôm nay là ngày mùng tám tháng tám, mọi năm vốn dĩ cũng chả có gì đặc biệt, chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác ở Đào Hoa thôn. Tuy nhiên hiện tại, cái ngày này lại hết sức ý nghĩa.
Lần thứ hai sau mười năm, các vị tiên gia trên núi Ngũ Đài sẽ hạ gót đến đây.
Nhà Trần Bình, trưởng thôn Đào Hoa.
Khác với mọi khi, hôm nay chỗ này đông đúc và náo nhiệt hơn hẳn. Người tới rất nhiều, già trẻ lớn bé, con số ước tính cũng phải quá trăm. Từ trong nhà kéo ra tận ngoài ngõ, trừ bỏ lối đi chính giữa thì hai bên đâu đâu cũng thấy bóng người chen chúc, tiếng nói tiếng cười rôm rả mãi không thôi...
Lăng Tiểu Ngư tất nhiên hiện cũng đang có mặt ở đây, trong đám thôn dân này. Nhưng khác với những đứa trẻ cùng trang lứa, nó không cười chẳng nói, chỉ đứng im lặng dõi mắt nhìn ra ngõ, chờ đợi các vị tiên gia. Bên cạnh nó, Dương Tiểu Ngọc và Dương Thanh Sơn cũng là như vậy, một lòng ngóng trông.
Bầu không khí quả có phần đối lập. Cùng là ngóng trông chờ đợi, vậy mà kẻ thì háo hức còn người lại lo lắng âm thầm khấn nguyện. Đời... chính thị như thế. Luôn phong phú và đầy đủ màu sắc.
Lăng Ngọc Yến thân lâm trọng bệnh, sinh tử nguy nan đích xác đáng để quan tâm, thương cảm. Nhưng điều đó đâu có nghĩa là tất cả mọi người đều phải vì nàng mà bày ra bộ mặt rầu rĩ, lo âu muộn phiền. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, và nó bao gồm rất nhiều thứ, rất nhiều khía cạnh. Tác động há đâu chỉ mình Lăng Ngọc Yến hay Lăng Tiểu Ngư?
Một vài câu an ủi, một vài cử chỉ quan tâm, ánh mắt ái ngại, sau cùng thì mọi người lại ai về chỗ nấy, đặt tâm vào những vấn đề, những câu chuyện khác. Thủy chung ở cạnh Lăng Tiểu Ngư, cùng nó san sẻ từ đầu chí cuối duy chỉ mỗi Dương Thanh Sơn và Dương Tiểu Ngọc mà thôi.
...
Chờ đợi nối tiếp đợi chờ, lẫn trong đám thôn dân trăm người có lẻ, Lăng Tiểu Ngư cứ vậy mà đứng im nhìn ra ngõ. Càng lúc, dạ nó càng nôn nóng, lo âu.
Yến cô cô nó hiện sức khoẻ đã suy yếu lắm rồi. Suốt hai hôm vừa qua, mặc dù đã được Dương Thanh Sơn đêm ngày túc trực thuốc thang nhưng bệnh tình vẫn mỗi lúc một nặng. Tình trạng e đã như ngọn đèn sắp tắt. Nếu hôm nay các vị tiên gia không đến, hoặc là đến quá trễ, vậy thì Yến cô cô nó...
"Các vị thần tiên, xin các vị hãy đến mau đi...".
Bàn tay siết chặt, Lăng Tiểu Ngư tạm dời mắt khỏi cửa ngõ nhà trưởng thôn Trần Bình, hướng về Ngũ Đài sơn mà cầu khẩn.
Chợt, đôi mắt sớm thâm quầng của nó bỗng loé lên tinh quang khác lạ.
"Dương đại thúc!" - Kéo lấy Dương Thanh Sơn, Lăng Tiểu Ngư tay chỉ lên trời, nói - "Thần tiên! Thần tiên đến rồi!".
Theo ngón tay Lăng Tiểu Ngư nó, Dương Thanh Sơn và mọi người cùng ngước lên nhìn thì quả thấy phía xa xa đang có hai thân ảnh ngự kiếm phi hành, linh quang mờ mờ bao phủ.
Tiên gia trên núi Ngũ Đài đích thị đã tới.
"Mau! Mọi người mau nép vào nhường chỗ cho các vị tiên gia!".
Sau câu nói khẩn trương của trưởng thôn Trần Bình, các thôn dân lúc này mới bớt ồn ào. Người lớn nắm tay người nhỏ, vừa kéo vừa dặn, sau một hồi thì bầu không khí đã liền an tĩnh lại.
Vừa hay, từ trên không trung, tiên gia núi Ngũ Đài cũng thu hồi phi kiếm, thong thả đáp xuống.
Lộ diện trước mắt thế nhân đây là một đôi nam nữ còn rất trẻ, tuổi bất quá hai bốn hai lăm, ai nấy đều mặt mày sáng sủa, khí chất bất phàm. Thật mới nhìn đã biết chẳng phải thường nhân.
Trong bộ trường y màu thiên thanh ngực thêu tiểu trúc, đôi nam nữ nọ đảo mắt một vòng thôn dân, đang tính mở miệng thì một đứa trẻ bất ngờ chạy xộc ra, quỳ sụp trước mặt bọn họ.
"Các vị thần tiên! Cầu xin các vị hãy cứu Yến cô cô con!".
Chuyện này...
Đôi nam nữ tiên gia chứng kiến hành động của đứa trẻ thì không khỏi sinh lòng nghi hoặc. Chỉ là bọn họ còn chưa kịp hỏi han gì thì đang quỳ bên dưới, tiếng Lăng Tiểu Ngư đã lại cất lên:
"Các vị thần tiên, Yến cô cô con bệnh tình rất nặng. Tiểu Ngư cầu xin các vị hãy cứu Yến cô cô con...".
Ngó thấy trẻ nhỏ tha thiết khẩn cầu quỳ lạy, đôi nam nữ tiên gia liền động lòng trắc ẩn. Người nữ cúi xuống đem Lăng Tiểu Ngư đỡ dậy, dịu dàng nói: "Tiểu đệ đệ, sự thể thế nào đệ cứ từ từ kể rõ. Yến cô cô của đệ bị làm sao?".
"Yến cô cô... Yến cô cô bị bệnh rất nặng, mê man không tỉnh... Thần tiên tỷ tỷ, tỷ hãy cứu Yến cô cô đi...".
Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư lại dập đầu xuống đất.
"Tiểu đệ đệ đừng làm vậy, mau đứng lên đi".
Đợi cho nữ tiên gia đem Lăng Tiểu Ngư dìu dậy, lúc này Dương Thanh Sơn mới bước ra, cung kính thưa trình:
"Các vị tiên gia, chuyện của đứa trẻ này thảo dân cũng có hay biết, xin hãy để thảo dân kể rõ đầu đuôi".
"Như vậy rất tốt. Đại thúc, phiền ông hãy kể lại sự tình".
Đã được đôi nam nữ tiên gia cho phép, Dương Thanh Sơn bắt đầu đem đầu đuôi cớ sự tóm lược...
...
Một lúc sau...
Sau khi nghe hết chuyện nhà Lăng Tiểu Ngư, đôi nam nữ tiên gia rốt cuộc am tường nguyên cớ, đối với nó càng thêm thương cảm. Người nữ hạ mình ngồi xuống, dùng vạt áo nhẹ nhàng lau vệt nước vương đọng nơi khoé mắt thâm quầng của nó, trấn an: "Tiểu đệ đệ đừng lo. Chúng ta sẽ tận lực cứu chữa cho Yến cô cô của đệ".
Trong lòng đã có quyết định, nàng quay sang bảo với người đồng môn của mình: "Lâm sư đệ, đệ ở lại đây tiến hành trắc thí linh căn, ta đi xem một chút".
"Cứu người quan trọng, sư tỷ cứ đi. Việc ở đây cứ để cho đệ lo".
"Ừm, vậy nhờ sư đệ".
Mắt lại dời về Lăng Tiểu Ngư, nữ tiên gia nói: "Tiểu đệ đệ, đệ hãy dẫn đường cho tỷ".
"Vâng! Thần tiên tỷ tỷ theo đệ!".
Dứt câu, Lăng Tiểu Ngư lập tức xoay người hướng phía nhà mình chạy đi, từ đầu đến cuối đều chẳng nghĩ xem mình có làm ảnh hưởng gì tới nữ tiên gia đằng sau, có khiến nàng bất tiện hay không.
Đối với sự thất lễ của Lăng Tiểu Ngư nó, Dương Thanh Sơn e nữ tiên gia phật ý, bèn vội đỡ lời: "Tiên gia xin đừng trách. Đứa trẻ này tâm tính thiện lương, chỉ bởi quá lo lắng cho cô cô mình nên mới hành động như vậy".
"Không sao".
Nữ tiên gia lắc đầu, hoà ái dõi theo bóng lưng đứa trẻ đang cắm đầu chạy phía trước: "Ta rất có thiện cảm với đứa trẻ này".
Nói rồi, nàng chuyển thân bước đi, thoạt nhìn thong thả mà tốc độ lại mau chóng vô cùng.
"Tiên gia quả nhiên thần kỳ".
Dương Thanh Sơn ngầm cảm thán một câu xong cũng liền dắt tay con gái Dương Tiểu Ngọc của mình bước vội theo sau...
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
199 chương
61 chương
233 chương
17 chương