Tiên Môn
Chương 460 : Tẩu thoát
Người đời ai cũng nghĩ Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột là một khối đại đoàn kết, nhưng thực tế lại không phải như vậy. Giữa bọn chúng chẳng hề có thứ gì gọi là thân bằng cố hữu cả. Bọn chúng chưa bao giờ ưa thích nhau, trái lại, bọn chúng thậm chí còn rất muốn thôn phệ nhau.
Trời sinh tứ đại hung thú chúng ra, mỗi kẻ đều mang trong mình một cỗ lực lượng tà ác, sở hữu một bản tâm xấu xa, ác độc, mà dạng ác bá như chúng thì há sẽ xem trọng tình nghĩa?
Không. Đừng thấy chúng đứng ở một phía, cùng nhau đối kháng với tứ đại linh thú mà lầm. Đều là hoàn cảnh ép buộc cả đấy. Thực ra, ở trong quá khứ, tứ đại hung thú bọn chúng đã không ít lần nội chiến, muốn đem đối phương tiêu diệt. Đào Ngột - Cùng Kỳ còn ít chứ Thao Thiết - Hỗn Độn, đôi bên đã từng ác đấu không biết bao nhiêu lần rồi.
Bên trong ký ức của mình, Hỗn Độn còn nhớ rất rõ. Năm đó, vào những giây phút cuối cùng của thời thượng cổ xa xưa, ở lần đối đầu sau chót ấy, suýt tí nữa thì hắn đã bị Thao Thiết cho thôn phệ. Cũng may, Tử Lan tiên tử kia đã vừa lúc chạy tới...
Chuyện xưa là vậy, đã để lại mối hận không nhỏ trong lòng Hỗn Độn. Hôm nay, hắn muốn nhân cơ hội mà giết Chu Đại Trù - nhân dạng Thao Thiết sau khi chuyển thế - kỳ thực cũng rất dễ hiểu.
Tất nhiên, báo thù, đó chỉ là một phần lý do, chưa phải toàn bộ. Thúc đẩy sát tâm Hỗn Độn, chủ yếu vẫn tới từ tham vọng, sự khao khát suốt vô vàn năm tháng của hắn.
Thôn phệ. Hắn muốn thôn phệ!
Hắn muốn chiếm lấy tất cả lực lượng của Thao Thiết!
Khác hắn, Thao Thiết không phải là một bản nguyên sinh mệnh tàn khuyết. Trừ bản nguyên sinh mệnh vẹn nguyên ra thì đối phương còn có cả một nguyên thần nữa!
Thử tưởng tượng, một khi Hỗn Độn hắn có được hết thảy thì sẽ thế nào?
Sức mạnh của hắn rất nhanh sẽ lại khôi phục như thuở xưa. Mà đây lại là thời đại vô phật vô tiên... Thế gian ai còn ngăn được hắn?
Cơ Thành Tử ư? Bất quá cũng chỉ là con rối bị hắn lợi dụng bấy lâu mà thôi.
Với mong muốn cháy bỏng ấy, Hỗn Độn đã không tiếc lực lượng, âm thầm truyền sang cho Cơ Thành Tử để giúp hắn có thể nhanh chóng thi triển thêm một đường kiếm kinh thiên nữa.
Và như thế, cùng với ba thanh tiên kiếm còn lại, Cang lại rực sáng kim quang. Hoàng kim kiếm ảnh lại nhắm Chu Đại Trù chém xuống.
Tứ đại tiên kiếm đồng loạt triển lộ thần uy, tràng cảnh hoành tráng thế nào có thể nghĩ.
Một góc trời Kim Kiếm, cả không gian đều như ngưng đọng. Pháp tắc tạo ra lớn tới nỗi khiến cho những vị cao tầng của Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự phải mặt nhăn mày nhó, thoái lui cả đoạn dài.
Trưởng bối đã vậy, bằng như hàng đệ tử...
Tô Đông Vũ, Đồ Tự cùng những đồng môn, đồng đạo khác, toàn bộ đều đã sớm co giò tháo chạy khỏi Kim Kiếm Phong luôn rồi.
Uy lực của tiên kiếm, thật không phải chuyện đùa.
"Bảo hộ Yến cô cô!".
Dưới kiếm uy kinh thế hãi tục của bốn người Cơ Thành Tử, Chu Đại Trù không quên nhắc nhở Thiên Tà.
Quát xong, hắn cũng lập tức xuất ra đại thủ đoạn.
Trong tiếng gầm chói tai, hư ảnh Thao Thiết ban nãy lại một lần nữa tái hiện. Khác chăng là so với trước, hình ảnh lần này đã cao lớn hơn, khí tức cũng rợn người hơn.
"Grào... ào... ào...!!".
Thủy - hoả bất dung, chính - tà bất lưỡng lập, một bên là danh kiếm tiên môn, một bên là hung thần thượng cổ, cả hai nhanh chóng va vào nhau.
"Ong... g... g...!!".
"Ong... g... g...!!".
...
"Ầm... m... m...!!".
"Ầm... m... m...!!".
...
Chấn động lần này, thật không biết phải dùng từ ngữ gì để miêu tả.
Thiên địa biến sắc?
Bát phương rúng động?
Hẳn là thế đi.
...
Nếu một phút trước, Kim Kiếm Phong vẫn là ngọn núi oai nghiêm sừng sững thì bây giờ, nó chỉ còn là một phế sơn. Có đến hơn một phần ba diện tích đã sụp đổ rồi.
Kiến trúc, động phủ, đại đa số cũng đã tan tành theo mây khói. Lành lặn, có chăng chỉ mỗi con người...
...
Ở giữa tầng không, Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, thân ảnh bốn vị chủ nhân của tứ đại tiên kiếm lần lượt hiện ra. Tất cả cùng nhìn xuống dưới, nơi Chu Đại Trù đã đứng.
Thật không may. Chỗ ấy, lúc này đã chẳng còn thấy bóng dáng họ Chu đâu nữa. Lăng Ngọc Yến và kiếm linh Thiên Tà cũng là như vậy, đều không có.
...
"Vậy mà lại để cho hắn chạy thoát...".
Mang theo vẻ mặt trầm trọng, Ân Diệt thu hồi thần thức, hướng mọi người nói: "Các vị đạo hữu, hình ảnh Thao Thiết ban nãy, các vị nghĩ thế nào?".
"A di đà phật".
Phổ Hằng thần tăng - trụ trì hiện thời của Lam Yên Tự - nói ra suy nghĩ của mình: "Chu Đại Trù kia bất quá chỉ là một tiểu bối, tu vị bất quá chân nhân cảnh sơ kỳ lại thể hiện ra sức mạnh kinh khủng như thế, rõ ràng chẳng phải thường nhân. Rất có thể hắn chính là đại hoạ Thao Thiết mà dự ngôn đã đề cập".
"Ta cũng cho rằng như vậy." Trương Dĩnh - cung chủ Cửu Hoa Cung - cũng lên tiếng tán đồng.
Những người còn lại, cứ thế lần lượt nhất trí với nhận định Chu Đại Trù chính là Thao Thiết chuyển thế.
Môn nhân Thiên Kiếm? Bọn họ tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Mà, cho dù có là ai thì đều sẽ tin tưởng thôi. Bởi lẽ, trừ bỏ thân phận Thao Thiết ra thì làm gì còn lời giải thích nào thoả đáng hơn nữa cho màn thể hiện quá đỗi kinh người của Chu Đại Trù.
Ác thần thượng cổ, không ai hoài nghi điều đó nữa. Đáng phải suy xét bây giờ, có chăng là phương án đối phó.
Làm sao để bắt giữ, mà không, phải là làm sao để tiêu diệt Chu Đại Trù...
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
108 chương
33 chương
10 chương
159 chương
10 chương
40 chương
28 chương