Tiên Môn

Chương 420 : Tiểu Mễ Mễ Đáng Thương

Tây Bắc nước Việt, sâu trong dãy núi Bạch Lộ... Tại chốn hoang vu hẻo lánh này, những tưởng sẽ chẳng người cư ngụ thì không, ở đây có hẳn một quần thể kiến trúc uy nghi bề thế. Tuy nhiên, kiến trúc chỗ này, tính ra cũng có phần khác lạ. Chúng không như những nơi khác, lồ lộ công khai; thay vào đó, những toà kiến trúc, tất thảy đều được che đậy kỹ càng bằng các loại trận pháp, cấm chế. Tầng tầng lớp lớp. Thiết nghĩ, trước mớ "ngụy trang" dày đặc này, cho dù tu sĩ chân nhân hậu kỳ có tới dùng thần thức, pháp nhãn tra xét cũng sẽ chẳng thu được kết quả gì. Có lẽ đó cũng chính là lý do vì sao mà suốt hơn mười năm qua, dẫu chính giáo thiên hạ đã nhiều phen phái người điều tra vẫn vô phương tìm thấy... Tổng đàn Huyết Sát Giáo, nó thật đủ gọi thần bí, không dễ gì mà lần ra được.  ... Lúc này trời đang là buổi sáng, mặt trời chỉ mới lên được khoảng tầm sải tay. Sâu trong dãy núi Bạch Lộ, phía sau lớp ngụy trang cao minh khó dò, tại vườn hoa phía tây của tổng đàn Huyết Sát Giáo... Dưới một tiểu đình nho nhỏ được xây giữa vườn hoa, hiện có một vị phu nhân đang ngồi. Nàng mặc hắc y, có mái tóc đen tuyền, phần sau búi cao trong khi phần trước thì tóc được rẽ đều sang hai bên. Trên đầu nàng, trái phải đều có trâm hoa đương cài, nhìn rất là quý phái.  Vị phu nhân này, nàng quả là đẹp lắm. Nhan sắc của nàng, thật dùng "chim sa cá lặn", "hoa nhường nguyệt thẹn" cũng chẳng đủ hình dung.  Tiên tử hạ phàm? Càng không đúng. Dung nhan của vị phu nhân này không hề giống với tiên tử thánh khiết mà thế nhân vẫn hay mường tượng. Chỉ có Vương của Thanh Khâu - Thiên Hồ Đại Mi - mới như vậy, chứ còn vị phu nhân này... Bảo tiên tử, chi bằng gọi nàng là ma nữ mị hoặc chúng sinh sẽ thích hợp hơn.  Lại nói, tiên tử thì làm sao có những sở thích "kỳ lạ" như vị phu nhân này được. Dám hỏi, đã từng có vị tiên tử nào ôm ấp, vuốt ve rồi hôn lấy hôn để một con heo chưa?  Vị phu nhân này, nàng đang làm như thế đấy.  Ẵm trên tay một con heo con với bộ lông đen óng mượt, Đồ Tam Nương (vị phu nhân đang nói) tỏ ra rất mực cưng chiều. Vuốt ve, hôn hít một hồi, lúc này nàng mới đem heo con đặt xuống bàn, cất giọng trìu mến:  "Tiểu Mễ Mễ ngoan. Tiểu Mễ Mễ ngoan... Nói cho mẫu thân nghe nè, hôm nay Tiểu Mễ Mễ muốn ăn cái gì?". "Ụt ụt...". "Thịt hầm bát bảo?". Đồ Tam Nương lắc đầu: "Tiểu Mễ Mễ, không được không được. Ngươi không thể ăn món đấy, sẽ phát ú. Mập quá sẽ không dễ thương nữa đâu". "Hmm... Để mẫu thân nghĩ coi nên nấu món gì cho ngươi ăn...". Đồ Tam Nương chống cằm suy tư, dáng vẻ khá là nghiêm túc. Nghĩ ngợi một hồi, nàng cuối cùng quyết định: "Có rồi. Tiểu Mễ Mễ, hôm nay mẫu thân sẽ nấu cho ngươi ăn một món vô cùng đặc biệt". Đặc biệt? Heo con chớp mắt nghi hoặc: "Ụt ụt?". "Sao? Tiểu Mễ Mễ có phải cảm thấy rất hứng khởi?". Đồ Tam Nương cười tươi, vừa xoa đầu heo con vừa nói: "Tiểu Mễ Mễ, mấy hôm trước mẫu thân đã nghĩ ra một món ăn mới. Hmm... Mẫu thân tính sẽ đem Thanh Sương Thảo, Huyệt Đằng, Ngọc Cam Thảo, Sa Quả bỏ chung vào để nấu. Chưa hết, trong quá trình nấu, mẫu thân còn tính cho Tam Sắc Diệp Linh Chi, Cửu Túc Hà Thủ Ô vào nữa...". "Hì hì... Tiểu Mễ Mễ, những nguyên liệu này, cái nào cũng đều là thiên tài địa bảo giá thành đắt đỏ a. Chỉ Tiểu Mễ Mễ ngươi mới có được diễm phúc như vầy đấy".  Diễm phúc? Heo con, nó thật là không tán đồng lắm đâu. Thay vì hân hoan, vui sướng thì lúc này, trong lòng Tiểu Mễ Mễ nó chỉ hiện hữu duy nhất một loại cảm xúc: bất an.  Nó rất lo lắng.  Khả năng nấu nướng của Đồ Tam Nương tới đâu, Tiểu Mễ Mễ nó đây biết rõ. Căn bản là... tệ. Bao nhiêu năm qua, tính ra đã không ít lần nó vì ăn thức ăn do Đồ Tam Nương nấu mà tối về nằm mơ thấy ác mộng rồi a.  Nếu chỉ là những món ăn bình thường, đã qua "chứng nhận" an toàn thì còn tốt, dù ăn chẳng được ngon thì ít ra cũng dễ dàng nuốt trôi mà lót dạ được. Tuy nhiên, một khi thứ được Đồ Tam Nương nàng nấu lên là một "món mới" thì... Ám ảnh lắm.  Thú thực là chưa bao giờ, chưa một lần nào Tiểu Mễ Mễ nó có thể "bình an" khi ăn qua những "món mới" kia cả.  An toàn sao được khi mà toàn bộ chúng đều là "sáng kiến" nảy sinh nhất thời, không hề có một công thức chuẩn mực nào. Đồ Tam Nương, nàng căn bản là thích cho thêm cái gì thì cho thêm cái nấy, chẳng cần biết sự hoà trộn kia có phù hợp hay không. Theo nàng, chỉ cần những thứ cho vào nấu không phải độc dược là được. Thực tế, nguyên liệu nàng dùng mỗi khi "sáng tạo" đều là những thứ rất tốt, rất bổ, thậm chí là trân quý khó cầu. Nhưng... Thuốc bổ dùng sai cũng sẽ biến thành thuốc độc a! Từ xưa tới giờ, đã bao nhiêu lần Tiểu Mễ Mễ nó vì ăn món mới của Đồ Tam Nương nàng mà nôn thóc nôn tháo, thoi thóp liệt giường rồi? Thật sự là nhiều đến không thể nhớ nổi.