Tiên ma đại đạo

Chương 7 : bạn cùng phòng

Lục Tần vẻ mặt âm trầm, hình như San San cũng cảm thấy tâm trạng hắn không tốt nên đoạn đường về đình viện nàng cũng im lặng, thỉnh thoảng mắt lại liếc liếc hắn rồi vội vàng quay đi. Lục Tần nhìn nàng mà trong lòng có chút áy náy. Dẫu biết nàng chỉ vô tình gợi lại nỗi đau này cho hắn nhưng hắn cũng không nên lấy nàng ra để trút giận như vậy. - Vậy cũng tốt! Nàng có lẽ sẽ mau chán ta! Như vậy sẽ tốt cho San San hơn! Lục Tần thở dài. San San là một cô gái tốt, hơn nữa lại là tuyệt đại giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, nàng lại còn là người của Ngọc gia. Tất cả các yếu tố hoàn hảo dường như tập trung tại thân nàng vậy. Còn hắn... Lục Tần ngước mắt nhìn trời. Từ thời khắc ta biết gia tộc bị huyết tẩy, ta cũng không còn là Lục Tần của ngày xưa nữa. Một Lục Tần phóng khoáng, có chút kiêu ngạo nhưng lại thiện lương, trong sáng. Nhìn từng mảnh mây trắng trôi nổi trên bầu trời Thần Ân, hắn rõ ràng con đường phía trước của bản thân, một con đường chỉ toàn máu và thê lương. Hắn – Lục Tần, nhân sinh từ lúc phụ mẫu chết đi đã không còn hoàn mỹ nữa rồi. Nghĩ đến huyết cừu chưa báo, hắn không còn tâm trạng cho những việc khác. Phải, Mông gia, ta muốn cả nhà các ngươi máu chảy thành sông. Mông Thiên Nguyên, ta muốn ngươi phải ân hận vì dám đụng đến Lục gia ta, nợ máu trả bằng máu, nhanh thì một năm, chậm thì năm năm, ta sẽ khiến Vân Thu Quốc máu chảy thành sông! Lục Tần thầm hạ quyết tâm, cũng trở nên kiên định hơn. Sát khí quanh thân đã dần biến mất, đôi mắt tràn ngập sát cơ thoáng cái trở lại bình thường, khôi phục lại vẻ vốn có. Sau tầm một khắc đi trong yên lặng, Lục Tần hai người đã dừng lại trước một đình viện. Lục Tần khẽ liếc Ngọc San San. Đón nhận cái nhìn từ Lục Tần, San San chợt hoảng hốt: - Huynh... có vấn đề gì vậy? - Ừm... Lục Tần trầm ngâm một lúc, không khí có vẻ hơi xấu hổ. Hắn toan mở miệng thì đằng sau lưng chợt có tiếng oang oang: - Chà! Huynh đệ đây cũng ở đình viện số 103 sao? Lục Tần quay lưng, đó là một thiếu niên có khuôn mặt hắn bình thường, ở mức độ tiêu chuẩn, dáng người vạm vỡ, hai cánh tay để trần, hiển lộ từng khối cơ bắp cuồn cuộn, làn da hắn cháy đen vì rám nắng. Tổng hợp những chi tiết trên khiến hắn giống như một kẻ du côn đầu đường xó chợ. Thiếu niên bỗng dưng bụp miệng, toát ra sự không thể tin nổi, hắn hô to: - Huynh đài đây chẳng phải là thiên tài song hệ Quang Ám đây sao? Hạnh ngộ! Hạnh ngộ! Nhìn dáng vẻ thất thố của hắn, Lục Tần có chút buồn cười. Tin tức hắn mang hai chủng nguyên tố Quang Ám có độ tinh khiết mười phần vốn dĩ bằng với tốc độ ôn dịch lan khắp Thần Ân Tông. Mới có vài giờ trôi qua thôi, không chỉ các đệ tử ngoại môn khóa trước, mà thậm trí một số đệ tử nội môn đều biết, huống chi tên lực lưỡng này là ma mới, cùng một chỗ khảo nghiệm tư chất với hắn, sao mà có thể không nhận ra? - Vị huynh đệ đây là... - Haha! Ta tên là Hào Nam! Đến từ Mộc Lâm, Vân Thu Quốc! Lục Tần khẽ chau mày, tên này cư nhiên là đến từ Vân Thu Quốc, coi như cùng hắn có duyên. Lục Tần gật đầu, vẻ như đã hiểu - Ồn ào! Con mẹ nó! Bộ các ngươi không ra chỗ khác mà nói! Lại ra đây hò hét! Làm phiền bổn công tử nghỉ ngơi! Từ trong đình viện đi ra, đó là một thiếu niên dáng vẻ lả lướt, khuôn mặt xinh đẹp, có vài phần âm nhu, làn da trắng nõm, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, đích thị là tiêu chuẩn mỹ nam tử giống Lục Tần. Hắn mặc áo một bộ áo gấm màu tím sậm, dáng vẻ ung dung, tôn quý, phong cách cao cao tại thượng này mười phần là con cháu của các đại gia tộc, bằng không sao có thể dưỡng được loại khí chất như vậy. Lục Tần lạnh nhạt cười không nói. Trong lòng sớm đã không để tên thiếu niên này vào mắt. Tuy hắn có thể là con cháu đại gia tộc, thiên phú có thể bất phàm, nhưng với tính cách ngông cuồng, ngạo mạn này sớm một gì cũng phải chịu thiệt. Người như vậy, không cần tốn miệng lưỡi tranh chấp, nếu sau này hắn không giác ngộ thì khó có thể làm nên chuyện lớn. Lục Tần thản nhiên, hờ hững như vậy nhưng San San bên cạnh hắn lại không nghĩ thế, nàng trừng mắt nhìn thiếu niên nọ, cái miệng chu lên: - Đây là đình viện của chúng ta, ngươi cư nhiên ở bên trong đó lại có thể kêu chúng ta ồn ào... - Từ từ! Lục Tần cắt ngang. Hắn mở to mắt nhìn San San hỏi: - Muội vừa nói gì cơ? San San đồng dạng cũng nghi hoặc không kém, bất quá nàng vẫn lí nhí đáp: - Ừm... Muội nói hắn ở bên trong đình viện của chúng ta mà... - Đình viện của "chúng ta"? - Ừ! Muội cũng được xếp ở đình viện số 103... San San nói, trong giọng nói cơ hồ ẩn ẩn sự vui sướng. Lục Tần câm lặng, ánh mắt nhìn tiểu nữ oa này nghi ngờ. Hắn không biết quy định của Thần Ân Tông có cho phép nữ nhân và nam nhân ở chung một chỗ hay không. Dù gì nam nữ thụ thụ bất thân, với một tông giáo lớn như Thần Ân Tông lại có thể vô tình bỏ quên mất điều này, có đánh chết hắn cũng không tin. Tiểu nữ oa Ngọc gia thần bí này, rất có thể đã giở chút thủ đoạn nào đó. Với thực lực cùng địa vị của Ngọc gia ở Thần Ân đại lục, chỉ thua kém Thần Ân Tông một cái đầu. Ắt hẳn mấy sự việc cỏn con này có thể dàn xếp rất dễ dàng. Bất quá Lục Tần cũng chỉ giữ sự nghi hoặc trong lòng, nàng cho dù ở đây cũng đâu có ảnh hưởng gì đến hắn. - Các ngươi vừa nói gì? Đình viện này của các ngươi? Khốn khiếp! Ta nhớ là đã đề xuất là muốn được một cái đình viện riêng hay sao... Thiếu niên chợt nhảy cẫng lên, khuôn mặt bắt đầu đỏ gay, thở phì phò tức giận - Ồn ào! Không ở thì thôi! Ngươi đi mà xin cái khác! Lục Tần ca! Chúng ta vào thôi! Hào Nam coi như không thấy thiếu niên kia, hướng về Lục Tần làm một cái động tác mời. Lục Tần khẽ cười, ung dung định bước vào. Thiếu niên kia vốn đã giận, nay lại thấy thái độ của Hào Nam như thế, ngọn lửa phẫn nộ lại càng dâng cao. Hắn phi thân ra chắn trước người Lục Tần, quát lớn: - Các ngươi đợi đã! Lục Tần liếc mắt nhìn hắn lạnh lùng, nội tâm không thích. Với thứ công tử bột này hắn cũng không cần bao nhiêu sự tôn kính cả. Lục Tần ánh mắt sắc bén nhìn thiếu niên, miệng khẽ phun: - Cút! Thiếu niên sững sờ. Từ nhỏ tới bé chưa từng có ai dám nói câu đó với hắn cả, thân là đại thiếu gia Lý gia, hắn lớn lên trong sự cung phục và chiều chuộng của mọi người. Gặp hắn, không ai không đứng lại mà hành lễ một cái, nơi nào hắn đi, không có một ai dám cản đường. Nếu các thế lực như Ngọc gia, Thái Lạc gia, Thiên Kiếm sơn trang, Cửu Đạo Môn là các thế lực đỉnh cấp thuộc hàng nhất phẩm thì Lý gia của hắn, ở trong hàng nhị phẩm cũng thuộc hàng đứng đầu, thực lực đuổi sát nhất phẩm. Vậy mà hôm nay hắn lại bị một kẻ mắng là "cút", đây hoàn toàn là một sự sỉ nhục trắng trợn, một cái tát khiêu khích địa vị của Lý gia hắn. Nhưng mà khi nhìn vào đôi mắt như lợi kiếm kia, trong lòng hắn lại hơi sờ sợ. Thiếu niên sắc mặt âm trầm bất định, do dự nhìn Lục Tần, miệng dường như muốn nói rồi lại thôi. Lục Tần thì không kiên nhẫn như vậy. Hắn lạnh giọng: - Còn không lăn? Dưới bàn tay hắn, một mảng hắc ám nguyên tố đã hội tụ. Sau lần giao đấu với Hắc Hùng ấu thú, khi đang ở bên bờ vực sinh tử thì tiềm lực của hắn đã phát huy khiến hắn bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng một. Đó cũng là lúc hắn có thể huy động Hắc Ám lực trong thiên địa. Tuy lúc đầu trong lòng hắn lúc đó không rõ ràng đó là năng lực gì nhưng sau khi giám định tư chất hắn là Quang Ám thân thể thì hắn chợt hiểu ra. Nghĩ lại tràng cảnh con Hắc Hùng từng thớ huyết nhục bị hắc động cắn nuốt, Lục Tần trong lòng cảm thán. Hắc Ám thuộc tính này là quả nhiên là thuộc tính đáng sợ. Nếu xét riêng về đơn thuộc tính, lực công kích mạnh nhất sẽ là Lôi thuộc tính, lực phòng ngự vững chắc nhất là Thổ thuộc tính, tốc độ nhanh nhất là Phong thuộc tính nhưng sự đa đoan và khủng bố nhất chính là Hắc Ám thuộc tính, bởi người mang Hắc Ám thuộc tính có thể cắn nuốt các thuộc tính khác, vì vậy trong cùng đơn thuộc tính, Hắc Ám thuộc tính tuy không mạnh về tấn công, cũng không vững chắc về phòng ngự nhưng tuyệt đối là đơn thuộc tính kinh khủng nhất, duy chỉ có thể bị Quang Minh lực lượng khắc chế. Thiếu niên nhìn Lục Tần sắc mặt cả kinh, hắn thốt lên: - Hắc Ám! Lục Tần khẽ cười, trong giọng nói ẩn ẩn sát cơ: - Vậy ngươi còn không mau cút? - Ta... ta... Thiếu niên khó xử, trong lòng hắn đang thầm suy đoán lai lịch của Lục Tần. Nhìn dáng vẻ cùng y phục, hẳn là người mới đến. Hắn nguyên là Lý Lôi, sau khi giám định tư chất thì hắn liền cùng người của mình đi nhận y phục, lệnh bài thân phận cùng đình viện ngay. Ở trong Thần Ân Tông này, người của Lý gia trong giới cao tầng cũng không ít, vì vậy vào đây Lý Lôi kiêu ngạo có cảm giác như hậu hoa viên của mình vậy. - Hắc Ám thuộc tính? Thiên tài mang thuộc tính hiếm gặp như vậy hẳn rất ít! Trong lần giám định này... Lý Lôi đang suy nghĩ, chợt ánh mắt sáng lên. Sau khi giám định xong, hắn không thèm ở lại chờ đợi những người khác mà đi về chỗ ở luôn. Nhưng thủ hạ của hắn vẫn luôn truyền về tin tức để hắn biết. Lý Lôi tư chất siêu đẳng nhưng hắn lại không ngu ngốc đến nỗi tự coi cả thiên hạ chỉ có duy nhất hắn. Vì vậy, hắn đối với việc này, không có một chút coi thường nào, bởi qua giám định tư chất hắn có thể xác định xem ai là thiên tài, nên kết giao hay là đắc tội. Cũng phải nói, tâm tư Lý Lôi vô cùng cẩn thận, không giống vẻ bề ngoài kiêu ngạo, ngang ngược của hắn. Theo tin tức truyền về, lần giám định năm nay xuất hiện một thiên tài mang tư chất vạn năm khó gặp, sở hữu cả Quang – Ám thuộc tính có độ tinh khiết mười phần. Người như vậy, tiền đồ là bất khả hạn lượng, chỉ cần hắn không chết yểu thì sớm muộn gì cũng đứng trên đỉnh cao đại lục. Đến lúc đó, Lý gia của hắn trong mắt đối phương mới chính là con kiến hôi nho nhỏ, tùy ý để hắn nhào nặn. Hắn cũng nhớ đã nghe thoang thoảng cuộc đối thoại của ba người, thiếu niên mỹ nam tử ở giữa hình như tên là Lục Tần... Đúng rồi! Tin tức kia cũng đề cập hắn là Lục Tần! Vậy hóa ra nguyên lai là hắn! Lý Lôi chợt bừng tỉnh nhưng lập tức sắc mặt lại xám nghoét - Con mẹ nó! Cư nhiên bổn công tử lại đắc tội hắn! Tuy trong lòng ủ rũ nhưng ngoài mặt Lý Lôi đã thay đổi, quyết định phải biểu hiện thật tốt, cứu vãn quan hệ với Lục Tần. Vì vậy, hắn mỉm cười nói: - Haha! Hiểu nhầm! Hiểu nhầm! Vị huynh đài này! Ta lúc nãy có chút thất kính! Mong huynh đài lượng thứ! Lục Tần đôi lông mày dãn ra, có chút ngạc nhiên vì thái độ của hắn. Nhưng dù sao đối phương cũng đã chịu nhún nhường, hắn cũng nên lùi một bước cho tên kia có cơ hội xuống đài. Khẽ gật đầu, Lục Tần nói: - Vừa nãy ta cũng có chút mạo phạm! Mong ngươi thứ lỗi! - Không có gì! Tất cả đều chỉ là sự hiểu nhầm! Haha! Lý Lôi cười nói Dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của Lý Lôi, ba người đã an ổn trong đình viện. Lục Tần sau khi vào, nhìn kiến trúc xung quanh, thầm gật đầu tán thưởng. Tông môn đại phái quả có chỗ độc đáo, đình viện này chỉ giành cho ngoại môn đệ tử cư ngụ so ra với một số tiểu quý tộc còn xa hoa hơn. Một lúc sau, Lý Lôi trở lại mang theo một chút rượu cùng đồ ăn vặt. Nhiệt tình mời mọc mọi người. Lục Tần đạm bạc lấy một quả nho bỏ vào miệng, khi được Lý Lôi mời rượu, hắn lắc đầu từ chối. Rượu? Một thứ xa xỉ đối với Lục Tần hồi trước. Từ lúc Lục gia bị diệt, hắn trong người lúc đó chỉ còn chút tiền, toàn bộ tài sản của Lục gia tích trữ đều bị đưa vào túi riêng của Thu Vân Quốc Chủ. Do đó, hắn phải tích kiệm từng đồng từng xu. Có khi một ngày tiếc chỉ dám ăn hai bữa, lấy đâu ra tiền để uống rượu đây? Vì thế, Lục Tần đối với mấy thứ xa hoa này, theo thói quen vẫn còn một chút bài xích. San San đương nhiên cũng vậy, nhưng đó chỉ là đối với rượu thôi, còn khi nhìn thấy đống bánh nướng mà Lý Lôi mang đến, đôi mắt nàng sáng lên, tay chỉ chỉ, ý muốn muốn ăn. Khi thấy Lý Lôi mỉm cười gật đầu, nàng mới hăm hở lấy một cái ra gặm. Hào Nam lại khác, hắn vui vẻ lấy một bình rượu tu ừng ực, rất là không có phong độ, hoàn toàn bỏ qua mấy thứ đồ khác. Vô hình chung, không khí giữa bốn người đã trở nên gần gũi, thân thiết hơn. Từng người đứng lên (trừ Lục Tần) giới thiệu về bản thân mình. Lý Lôi cũng rất ngạc nhiên khi biết Ngọc San San là người của Ngọc gia, hơn nữa lại sở hữu tư chất siêu đẳng. Lục Tần ánh mắt khẽ động, qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hắn mới biết thêm về những người sẽ ở cùng hắn tại đình viện số 103 này. San San thì không nói, hắn đã biết nàng xuất thân từ đâu, duy chỉ ngạc nhiên về tư chất của nàng, cư nhiên lại sở hữu Kim thuộc tính tinh khiết đến mười phần, phong thuộc tính mười phần. Hoàn toàn có thể xưng đụng là thiên tài đỉnh cấp. Còn tên Lý Lôi kia cũng không tệ, lại có thể sở hữu biến dị thuộc tính Lôi mười phần, Hỏa chín phần, so với San San cũng không kém hơn là bao. Cuối cùng chỉ có Hào Nam tư chất hơi kém, Thổ năm phần, Hỏa năm phần, trong cuộc giám định tư chất, hắn suýt soát lắm mới qua. Mới đầu khi biết Lục Tần ở cùng đình viện, hắn có chút mừng rỡ. Được ở cùng loại thiên tài tuyệt thế này đích thị là một loại quang vinh. Vì vậy, hắn khá thoải mái. Nhưng khi biết cả San San với Lý Lôi thiên tư so với Lục Tần chỉ kém không xa, hắn mới thật sự chán nản. Ở cùng một người thì được nhưng với cả đám thiên tài, hắn thật sự cảm thấy mình lạc lõng. Hào Nam ủ rũ nói: - San tỷ, Lôi huynh! Các ngươi cư nhiên cũng là thiên tài! Ài! Không nói đến Tần huynh nữa... Ta cảm thấy... Ài... Cũng là sau một hồi thảo luận lúc trước. Dù gì mọi người cũng ở cùng nhau trong ít nhất mấy năm, vậy nên để thân thiết hơn, San San đã đề nghị mọi người đổi cách xưng hô. Ở trong đây, Lục Tần mười lăm tuổi, là người nhiều tuổi nhất nên sẽ được mọi người gọi là lão đại. San San cùng Lý Lôi đều là mười bốn tuổi nhưng do San San đinh ninh rằng mình sinh trước Lý Lôi bốn tháng nên nàng sẽ là lão nhị. Còn lại Lý Lôi sẽ lão tam, Hào Nam là lão tứ. Lục Tần gật đầu, hắn cũng không quan tâm lắm tới thứ tự phân chia này, miễn là mọi người đừng ảnh hưởng tới chuyện của hắn là được. Lý Lôi mỉm cười vỗ vai Hào Nam nói: - Lão tứ à! Tư chất cũng là một chuyện thôi! Chỉ cần có nghị lực, sau này đệ cũng có thể đạt được đại thành tựu! - Đúng thế! Lão tứ! Ngươi hãy cố gắng lên! Có vấn đề gì không thể giải quyết cứ nói với chúng ta! Dù sao chúng ta cũng đã là huynh đệ! San tỷ vẫn sẽ luôn đứng về phía ngươi! - Lão tứ! Có cái gì không ổn hãy tìm ta! Haha! Lý Lôi cười lớn Hào Nam cảm động, khóe mắt hơi ướt: - Cảm ơn mọi người! Ta cũng sẽ cố gắng để không làm nhục mọi người! - Haha! Đúng vậy! Thế mới là huynh đệ của ta chứ! Lý Lôi vỗ tay cười lớn, San San ngay lập tức cũng phụ hoa theo. Lục Tần im lặng ngồi một chỗ, nhìn tràng cảnh ầm ĩ trước mắt. Nội tâm vốn đầy bóng tối chợt có chút động rung. Từng con người này, hiện tại, ở đây. Tuy bây giờ chỉ là một lời kết bái trong lúc cao hứng nhưng không ai biết rằng, cũng tại chính thời khắc này trong tương lai mới để lại cho hậu nhân một đoạn truyền kì về bốn huynh đệ kinh tài tuyệt diễm, khấy đảo phong vân trên đại lục... - Lão tứ... Lục Tần mở miệng, lập tức cả đình viện yên lặng, mọi người đều hướng mắt về hắn. Không mở miệng thì thôi, một khi đã nói, hắn sẽ hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, cùng phải nói: lời của hắn cũng khá là có trọng lượng. - Ta hồi nhỏ có nghe một câu chuyện như vầy... Ở một vùng đất xa xôi, có một quốc gia nhỏ tên là Thu Vân Quốc, ở đó có một gia tộc lớn, có người trong triều làm thượng thư bộ binh, quyền thế gia tộc tại kinh thành cũng không nhỏ! Nhưng đại thiếu gia của gia tộc nọ, trời sinh tuyệt thể! Không thể tu luyện bất cứ loại võ học nào! Ngươi thấy số phận có tàn nhẫn hay không? Rõ ràng cho hắn sinh ra ở trong một thế giới lấy võ đạo vi tôn nhưng cư nhiên lại đoạn đi võ lộ của hắn! Thân sinh ra trong đại gia tộc nhưng lại là phế vật, hằng này bị mọi người xem thường! Ngươi thấy nhân sinh của hắn có bi ai hay không? Ba người ngơ ngác, vô thức gật đầu. Lục Tần nhẹ nhàng kể tiếp: - Tuy biết vậy nhưng hàng ngày hắn đều nỗ lực dậy sớm tập luyện, chạy bộ, đứng tấn, tập quyền, không hôm nào hắn bỏ... từ sáng cho đến tối... Nhưng một chút linh khí cũng không cảm nhận được! Ngươi thấy nỗ lực của hắn có vô ích không? Đã từng có thời khắc hắn muốn bỏ cuộc, nhưng bên trong hắn lại gào thét, không cam lòng, hắn, vẫn tiếp tục đứng lên, tiến về phía trước... để rồi một ngày hắn được một tông môn đại phái thu nhận... Lục Tần kết thúc, cả đám lắng nghe câu chuyện cũng lâm vào trầm tư... San San có cảm giác thiếu niên trong câu chuyện kia có chút quen thuộc, xong nàng cũng không rõ là ở đâu... Lý Lôi thì thốt lên: - Đúng là nỗ lực phi thường! Nếu là ta, hẳn đã từ bỏ từ lâu rồi! Hào Nam sắc mặt đã khá hơn, thần thái khôi phục sự tự nhiên. Hắn hồ hởi hỏi Lục Tần: - Lão đại, sau đó thì sao? - Sau đó à... Lục Tần khẽ trầm ngâm rồi mỉm cười: - Ta cũng không biết! Câu chuyện kết thúc ở đó! Hắn sau khi được tông môn kia thu nhận, làm những gì thì ta cũng không biết! - Tần ca ca, muội cũng mới phát hiện ra huynh cũng có năng khiếu kể chuyện ah...! San San che miệng cười - Đương thời có thể nghe câu chuyện này cũng giúp ta rút ra rất nhiều bài học! Cám ơn huynh nhé! Tần ca! Lý Lôi cười nói - Đúng, đúng! Tần ca! Cảm ơn huynh! Hào Nam cũng gật đầu lia lịa Lục Tần cười cười không nói, mặc cho đám kia ba hoa chích chòe. Sau một hồi, đám kia từ nói chuyện đã trở thành quậy phá, không biết do rượu đã ngấm hay sao mà Hào Nam cùng Lý Lôi ôm nhau hát sang sảng, nghêu ngao ba bốn bài linh tinh. San San cạnh bên vẫn như cũ, chăm chú gặm hết những chiếc bánh. Lục Tần tức cười: - Các ngươi cũng thật là! Trời cũng không còn sớm! Các ngươi mau đi ăn... Đoạn liếc những trái cây lăn lóc trên sàn, vụn bánh bay tứ tung khắp nơi, hắn mới nhẹ giọng: - ... đi nghỉ! Dưới sự trợ giúp hết mực của San San, Lục Tần cố gắng lắm mới có thể ném hai tên nát rượu này vào phòng. Đình viện cho bốn người ở, đương nhiên cũng có bốn căn phòng. Sau khi đã thu xếp tất cả hắn mới về phòng của mình. Trời bấy giờ đã tối, cả căn phòng tràn ngập ánh trăng như những làn sương đang lưu động. Lục Tần khoanh chân ngồi xuống. Từng tia hắc ám chi khí xung quanh dưới sự dẫn dắt của hắn đều chui vào thể nội. Không gian chỉ còn sự tĩnh lặng tuyệt đối. Hắc Ám lực lượng của Lục Tần không ngừng tăng trưởng. Đêm tối, cũng là lúc hắc ám cực thịnh, nguyên xung quanh hắn, nếu bằng mắt thường có thể nhìn thấy từng tia linh khí màu đen như những sợi chỉ thông qua làn da hắn mà tiến vào bên trong. Tu sĩ Hắc Ám thường thường sẽ có tốc độ hấp thu linh khí nhanh hơn các tu sĩ hệ khác, bởi đặc tính của Hắc Ám vốn là hấp thụ và tiêu hóa. Lục Tần mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn trong đêm tối thoáng ánh lên sự tà mị. Hắn cứ ngồi yên vậy cả đêm, cho đến khi trời gần sáng mới thu công, nằm xuống nghỉ ngơi một lát.