Tiên ma đại đạo

Chương 5 : thiếu nữ san san

Lão giả áo xám tên Khải Duy lập tức dẫn đường, đám người chỉ việc xếp theo hàng ngũ mà đi theo lão. Trên đường Lục Tần ngó ngó nghiêng nghiêng, trong lòng hắn chợt dâng lên một trận kinh diễm. Cảnh sắc bên đường xinh đẹp vô cùng, hắn có thể thấy từ xa có những dãy núi cao ẩn ẩn sau hàng mây trắng, đặc biệt là sáu dãy núi cao ngất ngưỡng phân bố theo một phương vị có quy luật. Trên trời có vô số con hạc trắng đang bay lượn, lại còn có những con cá kỳ lạ dưới hồ ngóc cái đầu nên tò mò đánh giá đám người mới. Lục Tần nội tâm than thở: đúng là tông môn đại phái, chỉ riêng phần cảnh sắc này cũng đã đủ gọi là Tiên Cảnh Nhân Gian rồi. - Đẹp đúng không? Một tiếng nữ thanh thúy vang lên bên tai Lục Tần. Hắn quay đầu, vẻ mặt ngây ra. Đó là một thiếu nữ nhỏ nhắn, xinh đẹp. Mái tóc đen tuyền được búi một cách gọn gàng, ngũ quan tinh xảo, đẹp đến rung động lòng người, làn da trắng như bạch ngọc, lưu ly. Đặc biệt là cái khí chất ngây thơ kia, giống như khiến mọi nam nhân trên thế gian nảy sinh lòng yêu thương, che chở. Tuy bộ ngực nàng có hơi nhỏ một chút, nhưng có lẽ là do chưa đến tuổi. Nhưng không nghi ngờ, thiếu nữ này qua mấy năm nữa sẽ trở thành một bậc tuyệt sắc giai nhân hại nước hại dân. - Ừ! Lục Tần nhìn thiếu nữ đằng sau gật đầu - Lục Tần ca ca! Nếu có rảnh thì muội cũng không ngại dẫn huynh tham quan một chút đâu! - Ừm...! Vậy sư huynh cảm ơn sư muội nhé! Lục Tần lạnh nhạt nói. Trong lòng thầm cười lạnh, nữ nhân này có lẽ cũng chỉ giống đám người vừa nãy, nhắm đến tư chất kinh thế của hắn mà làm quen. Lục Tần tuy phong thần tuấn lãng, là mỹ nam tử hiếm thấy nhưng hắn cũng không tự tin rằng trong cái thế giới trọng võ đạo này, phần nhan sắc của hắn có thể khiến hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu. Bất quá, Lục Tần cũng đồng ý với đề nghị của nàng, hắn tại Thần Ân Tông chân ướt chân ráo, còn chưa rõ hoàn cảnh ra sao. Tự nhiên có một người nhảy ra muốn dẫn đường, Lục Tần không có ngu ngốc mà từ chối. Hơn nữa nếu thiếu nữ này nói mình quen thuộc với hoàn cảnh của Thần Ân Tông, vậy bối cảnh của nàng hẳn cũng không tầm thường. Có thể nàng đã từng đến đây không chỉ một lần, đối với một người lai lịch chưa hiểu rõ, Lục Tần đương nhiên không muốn vô tình đắc tội. - Vậy được hả? Thiếu nữ ánh mắt sáng lên, vui vẻ hô - Được! Ta cũng chưa quen thuộc lắm hoàn cảnh nơi này lắm! Nếu sư muội biết đường thì được! Sư huynh cũng cảm ơn! - Ừ... ừ! Thiếu nữ sung sướng gật đầu lia lịa - Ừm! Sư muội quý danh? - Muội tên Ngọc San San đến từ Ngọc gia Ngọc Kinh Thành! Thiếu nữ vui vẻ giới thiệu Lục Tần khuôn mặt khẽ giật một cái. Hắn lớn lên ở Thu Vân Quốc, nếu so sánh thì có thể miễn cưỡng được gọi là chỗ xóm làng man di chưa được khai phá trên đại lục Thần Ân, kiến thức của hắn cũng chỉ bó hẹp ở trong phạm vi Thu Vân Quốc. Nhưng có một số kiến thức nhất định mà hắn biết, mà không chỉ hắn, có lẽ bất cứ ai trên đại lục, không tính những bộ lạc hẻo lánh xa xa về phía Nam thì đều biết: đại lục Thần Ân có năm đại thế lực siêu cấp, đó là: Thần Ân Tông, Thiên Kiếm Sơn Trang, Cửu Đạo Viện, Ngọc gia cùng với Thái Lạc gia. Năm thế lực này có quyền lực bao phủ lên toàn bộ đại lục Thần Ân, không ở đâu mà không có người của họ. Ngọc San San này có thể đến từ Ngọc gia, một trong năm siêu cấp đại thế lực, không thể nghi ngờ, nàng có thân phận không tầm thường. Thế lực Ngọc gia che trời, tuy thua kém Thần Ân Tông nhưng cũng là tồn tại cấp bá chủ. Đối với Lục Tần hiện giờ, Ngọc gia giống như một con quái vật xa xa không thể với tới. Hắn thầm tính toán. Nếu có thể quan hệ tốt với nàng, hắn có thể đỡ đi vô số phiền toán. Vì vậy, Lục Tần thay đổi thái độ, mỉm cười đáp: - Ừm! Huynh là Lục Tần, hẳn vừa nãy muội cũng đã biết! Huynh đến từ Vân Thu Quốc! Chào muội! Thiếu nữ ngạc nhiên: - Vân Thu Quốc? Muội chưa từng nghe đến ah... - À! Vân Thu Quốc chỉ là một quốc gia thế tục nhỏ bé thuộc phạm vi quản lí của Hắc Ám Đế Đình mà thôi! Lục Tần giải thích - Ừm... Ra là vậy... Ừm... Thiếu nữ gật gù Bỗng đằng trước tiếng lão giả vang lên: - Đã đến nơi! Phía trước là khu ở của ngoại môn đệ tử các ngươi! Phạm vi các ngươi có thể hoạt động chỉ có thể giới hạn ở đây, Tàng Kinh Các, Linh Thảo Đường, Võ Quán cùng một số nơi vụn vặt khác! Nhớ kĩ! Chớ đi lung tung, sẽ rất phiền phức nếu các ngươi gặp rắc rối đó! - Vâng! - Được rồi! Giờ ta dẫn các ngươi đến Nhiệm Vụ Đường để tiếp nhận lệnh bài thân phận cùng đạo phục! Lão giả lại tiếp tục dẫn cả đám người đến một đại điện. Lão giả ngừng lại, chỉ tay về phía đại điện đó nói: - Đây là Nhiệm Vụ Đường! Nơi giao nhiệm vụ cho các ngươi! Là đệ tử Thần Ân Tông không chỉ có ngồi yên một chỗ mà phải ra ngoài lịch lãm mới có thể phát triển! Ngoại môn đệ tử ngoài những quy định khắt khe trưởng lão nội môn nói khi nãy thì còn một điều: một năm ít nhất phải hoàn thành một nhiệm vụ! Nếu không cũng sẽ bị tông môn khai trừ! Nhưng các ngươi yên tâm! Nhiệm vụ tông môn đều có cấp bậc tùy theo tu vi của các ngươi, vì vậy sẽ không có những nhiệm vụ Tiên Thiên mà giao cho tu sĩ Luyện Khí đi làm! Giờ được rồi! Tất cả xếp hàng! Từng người lên nhận lệnh bài thân phận! Từng hàng người lần lượt theo nhau tiến vào đại điện. Lục Tần cũng không phải ngoại lệ. Sau một hồi, cũng đến lượt hắn. Lục Tần tiến lên, đi vào đại điện. Một lão giả đã ngồi ngay ở đó, giọng lão đều đều: - Tên? - Lục Tần Đoạn lão lúi húi làm cái gì đó. Một lúc sau, lão đưa Lục Tần một cái bao nói: - Trong bao là lệnh bài thân phận, số đình viện ngươi ở cùng ba viên linh thạch! Đệ tử ngoại môn mỗi tháng được ba viên hạ phẩm linh thạch! Được rồi! Ngươi có thể đi! Lục Tần cúi người hành lễ rồi đi ra. Ngọc San San thấy hắn đi ra thì lập tức xúm lại hỏi: - Lục Tần ca ca! Huynh... thế nào? Lục Tần khẽ mở cái bao ra. Bên trong là một chiếc lệnh bài màu xanh tinh xảo. Hắn cầm lên nhìn thử, lệnh bài có hai mặt: mặt trước có khắc một chữ "Thần", mặt sau khắc "Lục Tần", tên của hắn, hơn nữa lại còn chữ "ngoại môn" nho nhỏ nằm ở dưới. Lục Tần đặt lệnh bài vào bao, kiểm kê tiếp. Những thứ còn lại là ba viên đá nhỏ cùng một tờ giấy ghi số 103, vậy đình viện của hắn ắt là đình viện số 103 rồi. Lục Tần ngẫm nghĩ rồi vo tròn miếng giấy lại, nhưng rồi ánh mắt hắn nhìn đến ba viên đá nhỏ thì thần sắc chợt hưng phấn. Trong thế tục có kim tệ để giao dịch thì tương ứng trong tu chân giới cũng có tồn tại tiền tệ giao dịch, đó không phải là kim tệ hay bạc tệ nữa, những thứ đó trong mắt tu sĩ chả hơn gì miếng sắt vô dụng là bao. Tiền tệ để lưu thông trong Tu Chân Giới chính là linh thạch. Linh thạch không những dùng để giao dịch mà còn có thể dùng để tu luyện, bởi bên trong linh thạch hàm chứa linh khí trời đất, có thể đề cao tốc độ hấp thu linh khí của tu luyện giả. Vậy nên, linh thạch là một thứ vô cùng quan trọng đối với tu sĩ, hành tẩu giang hồ, không có linh thạch, nửa bước khó đi. Nhìn Lục Tần mừng rỡ như vậy, San San che miệng cười khúc khích. - Hả? Bộ ta có gì buồn cười hay sao? - Hihi! Không! Không! Ta thấy từ lúc đến trước đến giờ, Tần ca ca lúc nào cũng lạnh nhạt, thi thoảng mới cười một chút! Làm ta còn tưởng tính huynh lãnh đạm, ai ngờ có vài viên phế thạch cũng làm huynh cười nhiều đến vậy! Lục Tần cười khổ: - Muội sinh ra ở trong đại gia tộc thì khác rồi! Mấy thứ như thế này muội thấy nhiều nên sẽ không ngạc nhiên! Còn ở Thu Vân Quốc chúng ta, chắc có lẽ chỉ có Thu Vân Quốc Chủ mới có thể có được! Ta đây cũng là lần đầu có linh thạch nên mới có cảm giác cao hứng vậy thôi! San San nghe vậy vội nói: - Xin lỗi Tần ca ca! Muội không có ý... Lục Tần lắc đầu, cười nói: - Không sao, ta cũng không trách muội! - Ừ ừ! San San gật đầu - Tần ca ca! Cảm ơn huynh! - Ừm! Muội cũng nên vào điện thôi! Muội chậm chạm làm người ta khó chịu kìa! Lục Tần cười khẽ, tay chỉ đám người mặt mày cau có kia San San trên khuôn mặt tuyệt mĩ bỗng xuất hiện một rặng mây đỏ mê người, nàng vội vàng chạy như bay vào đại điện, lại cũng không quên nói: - Tần ca ca! Đợi muội nhé! - Ừ! Lục Tần khẽ mỉm cười đứng đó. Nụ cười này có lẽ một trong những nụ cười chân thành hiếm hoi. Lớn lên trong một đại tộc thế tục hắn được giáo dục rất kĩ, từ năm mười tuổi đã phải học thuộc lòng ngũ kinh chư sử, năm mười hai tuổi, do biết hắn không có tư chất tu luyện nên phụ thân hắn đã gửi hắn đi học ở học viện Thu Vân, muốn hướng hắn đi theo con đường của quan văn. Từ nhỏ đến lớn bị trói buộc bởi lễ nghi thế tục vậy nên công phu hàm dưỡng của hắn rất cao. Dù cho có giận giữ, oán trách gì thì bên ngoài vẫn phải tỏ ra lịch thiệp, hòa nhã, thậm trí vui thích gì cũng không được bộc lộ ra ngoài mặt, bởi có thể nó chính là điểm yếu để địch nhân khai thác. Nhưng giờ phút này, thấy thân hình nhỏ bé khuất dần trong đại điện, nội tâm hắn bất chợt dâng lên một cổ cảm thán: - Ờ thì cô nàng này cũng dễ thương lắm!