Tiên ma đại đạo

Chương 12 : lý lôi chi uy

San San vẻ mặt vui mừng, nhìn Lý Lôi giơ ra ngón cười mỉm cười sung sướng. Nàng vui vẻ cùng Lý Lôi đi đằng sau Lục Tần, giọng thì thầm: - Lão tam! Tốt lắm! Không uổng tỷ tỷ quan tâm ngươi! Lý Lôi cũng nhìn nàng nháy mắt: - San tỷ! Không cần khách khí! - Haha! Sau này phải hảo hảo chiếu cố ngươi! San San vỗ một cái bốp vào lưng Lý Lôi nói - Đa tạ tỷ tỷ quan tâm! Lý Lôi cười vui vẻ Lục Tần đi phía trước không khỏi day day ấn huyệt. Hắn đi không xa đương nhiên có thể nghe rõ hai người này đang hí lộng cái gì. Hai tên này cư nhiên quên mất mục đích đến đây là gì rồi chăng? Lúc đầu còn nói lo lắng cho an nguy của lão tứ, giờ thì lập tức chuyển sang cười cợt, vui đùa... Đúng là... ngây thơ hồn nhiên đến đáng sợ... Lục Tần đi đến bên dưới lôi đài, mọi người xung quanh tự động tách ra làm đôi tạo thành một lối đi cho hắn. Ai ở đây cũng nhận ra thiếu niên này không tầm thường, một số người có tu vi đảo mắt qua có thể nhận thấy khí tức của Luyện khí tu sĩ nhất tầng trên người Lục Tần nhưng không phải vì đó mà xem thường hắn. Loại khí chất lạnh lùng, cô tịch, gần như là vô cảm này khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng thần bí, giống như một mặt hồ yên lặng tùy thời có thể nổi lên phong vân. - Thiếu niên kia là ai vậy? Hắn có quan hệ gì với tên Hào Nam kia không? - Ta cũng không biết! Nhưng vừa rồi có nghe tên mặt trắng cạnh hắn có hô Hào Nam là lão tứ, có lẽ đám người này có thể là huynh đệ của Hào Nam lắm! Hai thiếu niên đứng cạnh nhau to nhỏ - Hừ! Cho dù vậy thì sao? Huynh đệ hắn đắc tội Tống Bình sư huynh cho dù có cường đại cỡ nào thì cũng phải ngoan ngoãn chịu trận thôi! Một thiếu niên khoanh tay cười khinh thường, mắt liếc đám người Lục Tần đầy ngạo mạn. - Bất quá nữ nhân bên cạnh tên bạch tiểu kiểm kia đúng là mĩ lệ! Có lẽ Tống Bình sư huynh có thể có hứng thú đấy! - Đâu chỉ có hứng thú! Từ lúc sinh ra đến giờ ta cũng chưa từng thấy ai dung mạo như thế! Haha! Đúng là vưu vật nhân gian mà! Nghe những tiếng bàn tán, đặc biệt là những lời hèn mọn từ đám người, San San nhíu mày khó chịu. Thấy vậy, Lý Lôi nhìn xung quanh quát lớn: - Câm miệng! Còn ai dám nói thêm tiếng nào đừng trách bổn thiếu gia tâm ngoan thủ lạt! Câu nói của hắn lập tức dẫn đến sự phẫn nộ của mọi người xung quanh. Đây đương nhiên là thách thức toàn bộ mọi người ở đây. Lúc trước còn vì e ngại, chưa rõ bối cảnh của hắn nên không ai dám lên gây sự nhưng bây giờ nghe câu thách thức ngông cuồng kia, ai cũng tức đến nổi khói. Mặc kệ cái lai lịch khỉ gió của hắn, đánh trước tính sau. Nếu hôm nay không cho tiểu tử không biết trời cao đất dày, dám nói lời đại nghịch bất đạo kia một trận thì thể diện của mọi người coi như là bị chó gặm mất rồi! - Hừ! Ngươi nghĩ ngươi là ai? - Đúng! Loại người không có đầu óc như ngươi dám ở đây ăn nói bậy bạ! Đúng là không biết sống chết! - Con mẹ nó, ngươi có giỏi lên lôi đài với lão tử! - Chết con xxx nó đi! Lý Lôi nghe mấy lời chửi bới kia chỉ cười nhạt, trong lòng khinh thường. Đám người xung quanh chợt có chút ngạc nhiên trước thái độ của hắn. Chẳng nhẽ tiểu tử này không sợ ăn đòn? Dù cho cả chừng ấy người không thể tùy ý động thủ giáo huấn hắn thì mỗi người một ngụm nước bọt đương nhiên có thể dìm chết hắn rồi! Bất quá thái độ như vậy chỉ càng khiến người ta giận giữ thêm mà thôi. Từ bốn phương tám hướng vô số lời thóa mạ vang lên. Một số kẻ tự tin bằng thực lực của mình đều hướng Lý Lôi hò hét đưa ra lời khiêu chiến. Lý Lôi mở miệng, liếc nhìn đám đông bằng nửa con mắt, bộ dáng cao cao tại thượng: - Các ngươi không cam lòng bị ta sỉ nhục, khinh thường? Các ngươi cho rằng ta không đủ tư cách? Hắn cười dài một tiếng: - Ta hôm nay lại muốn xem có mấy con chó nào dám cả gan cắn bổn công tử! - Khốn khiếp! Ngươi... - Chúng ta cứ xông lên đánh cho hắn một trận! Cùng lắm thì cùng nhau chịu phạt! Ta không tin tông môn chỉ vì một tên ngoại môn nho nhỏ mà xử lý nặng chúng ta đâu! - Đúng! Mọi cùng lên! Lục Tần cười thầm. Lý Lôi này là tai tinh mười phần, loại công phu miệng lưỡi này đúng là độc ác đến cực điểm. Đảo mắt xung quanh, nhìn những con người vô tri đang la ó kia, hắn trong lòng mặc niệm cho bọn họ. Lý Lôi này thân phận không bình thường, thân mang một loại Thần Thể. Trong Lý gia, địa vị tuyệt đối cao đến đáng sợ. Hôm nay hắn mà có một vết xước nho nhỏ nào, chỉ sợ Thần Ân Tông nổi lên một trường phong ba cực lớn. Dù gì Lý gia có người ở trong Thần Ân Tông không ít, thậm trí còn có mấy ghế trong hội trưởng lão cao tầng. Tùy tiện phái ra một người cũng đủ quét sạch cả đống cặn bã ngoại môn này rồi. Lục Tần vì vậy thở dài không quan tâm nữa. Lý Lôi nhìn đám người chuẩn bị động thủ kia, ngạo mạn nói: - Có tư cách hay không thì đến lượt đám chó điên các ngươi sủa? Bổn công tử dám chửi các ngươi, chỉ bằng vào ta họ Lý! Xung quanh chợt yên lặng đến mức như có kim rơi. Thiếu niên Tống Bình trên lôi đài kia cũng không kìm được nhìn xuống Lý Lôi cả kinh. Thực lực của Lý gia mọi người ở đây ai cũng đều rõ. Lý gia tuy thua kém ngũ đại thế lực Thần Ân đại lục nhưng ở phía dưới ngũ đại thế lực phóng mắt mà qua. Tuyệt đối là tồn tại vương giả. Nội tình gia tộc lớn đến đáng sợ, hơn nữa sức ảnh hưởng của Lý gia trong Thần Ân Tông cũng là lớn vô cùng. Chưa tính đến trưởng lão nội môn, trong Trưởng Lão Hội cấp cao của Thần Ân Tông Lý gia đã chiếm đến ba vị, một cái dậm chân cũng có thể khiến cả tông môn rung chuyển. Mà thực lực Lý gia thể hiện ở mặt ngoài cũng vô cùng kinh khủng, cao thủ nhiều như lá rụng mùa thu, không ít cao thủ đều đã có danh tiếng nhất định trên đại lục. Đối với một Lý gia kinh khủng như vậy, muốn đối phó họ tuyệt đối chỉ cần một cái búng tay, giống như một ngón tay giết chết một con kiến không hơn không kém. Mấy người lúc nãy miệng hô đánh giết lớn nhất chỉ hận không tát cho bản thân một cái. Đắc tội Lý gia chỉ sợ con đường công danh của họ rất có thể sẽ bị chặt đứt. Đám người một lũ hùng hổ khí thế ban nãy giờ chỉ im lặng như bị cái gì mắc trong cổ họng, trong lòng có lẽ đang chửi mười tám đời tổ tông tên khốn nào khơi mào ra chuyện này. Lý Lôi nhìn đám đông trước mắt trào phúng: - Giờ sao? Các ngươi ban nãy không phải muốn cho bổn công tử một trận giáo huấn cơ mà? Sao giờ im lặng vậy? Xông lên đi, bổn công tử chấp hết! - Haha... Mọi người cười ngượng ngùng, không dám phát tác, chỉ sợ nói một câu nữa có thể chọc có vị tiểu tổ tông này điên lên thì họ coi như thảm. Lục Tần buồn cười, đám người này cư nhiên khi thấy kẻ yếu thế thì được đà lấn tới, còn khi gặp kẻ có bối cảnh thì chỉ dám thỏ thẻ, ngượng nghịu như thiếu nữ, đúng là điển hình của loại tiểu nhân không hơn không kém. Tuy vậy, hắn vẫn vỗ bốp một cái vào lưng Lý Lôi cười nói: - Lão tam à, ngươi không phải quên điều ta nói lúc trước hay sao... Lý Lôi đang dương dương tự đắc khi nhìn thấy nụ cười nguy hiểm trên khuôn mặt Lục Tần thì chợt tắt ngúm, hắn cười xấu hổ: - Lão đại... Ta cũng không phải cố ý... - Đúng vậy, Tần ca ca, huynh bỏ qua cho Lý Lôi đi! Hắn cũng không phải cố tình chọc đám người nọ, chẳng qua là tại họ nói xấu muội! Nếu Tần ca ca muốn trách phạt thì có thể trách phạt muội! San San chắn trước Lý Lôi, khuôn mặt đầy vẻ đáng thương nhìn Lục Tần. Trước cảnh như vậy hắn chỉ còn thở dài ngao ngán, trong lòng một trận dở tức dở cười. Hắn lắc đầu quay đi, ánh mắt hướng lên lôi đài mà Tống Bình đang đứng, khẽ liếc qua Hào Nam đang nằm gục dưới đất, lạnh lùng mở miệng: - Không biết vị sư huynh này tên là... Tống Bình ánh mắt liếc qua Lý Lôi rồi tập trung vào Lục Tần, trong lòng suy đoán lai lịch của Lục Tần. Hắn ở Tống gia Nam Phương Thành, địa vị không thấp mà Tống gia trong tu chân giới cũng có chút thế lực nhất định. Gia gia hắn là trưởng lão nội môn Thần Ân Tông, là định hải thần châm của Tống gia hắn, một ngày Tống gia còn Tống lão gia tử thì địa vị của Tống gia ở thành Nam Phương sẽ không thể rung chuyển. Nhưng Tống gia hắn trong các thế lực cao tầng của Tu Chân Giới như Lý gia chỉ lớn hơn con kiến hôi một chút. Hoàn toàn không phải ở cùng một đẳng cấp. Hắn hôm qua có nghe nghe gia gia hắn nhắc nhở là ở khu ngoại môn có ba người tuyệt đối không được đụng đến. Một là thiếu niên tên Lý Lôi, có lẽ là tên kiêu ngạo mặt trắng này. Hai là Ngọc San San, là người Ngọc gia Ngọc Kinh Thành, là một trong năm siêu cấp thế lực, so với Lý gia còn đáng sợ hơn nhiều lắm. Cuối cùng là Lục Tần, thiên tài tuyệt thế Quang – Ám thể chất, hắn được lão gia tử đặc biệt dặn dò có thể đắc tội hai người kia một chút nhưng tuyệt đối không thể đắc tội Lục Tần bởi Lục Tần hiện chỉ ở ngoại môn một quãng thời gian, coi như là lịch luyện, khi tu vi đã thành thì sẽ được giới cao tầng Thần Ân Tông đặc biệt tiếp dẫn. Đến lúc đó chỉ sợ địa vị hắn tại Thần Ân Tông còn kinh khủng hơn cả Lý gia. Chỉ là vì một lý do: hắn được đích thân một lão quái vật cấp tổ tông của Thần Ân Tông chỉ đích danh làm đệ tử. Tống Bình ngẫm nghĩ một hồi, mắt nhìn Lục Tần đánh giá rồi lên tiếng: - Ta tên là Tống Bình! Đệ tử ngoại môn khóa trước của Thần Ân Tông! Ngươi có việc gì cần hỏi ta sao? Lục Tần khẽ cười, tên này làm bộ cũng phải hơn kẻ trong nghề. Hắn từ đầu đến cuối đứng trên lôi đài nhìn thấy tất cả, cứ giả sử dù cho không rõ ràng đi nữa thì cũng biết đại khái về mục đích của đám người Lục Tần khi đến đây vậy mà bây giờ vẫn cố tỏ vẻ giả nai, hí lộng huyền hư. - Cũng không có việc gì to tát... Nhưng Tống Bình sư huynh! Ngươi không thấy ra tay quá nặng hay sao? Lục Tần nhấn mạnh chữ "không", giọng điệu rét lạnh - À... Tống Bình nhảy lên vỗ đùi, dáng vẻ như chợt hiểu: - Ý sư đệ là đang nói tên này? Ngón tay hắn chỉ Hào Nam vô cùng khinh thường, đoạn nhìn Lục Tần, hàm ý khiêu khích rõ ràng, giống như: ta đánh hắn đấy thì sao? Ngươi có giỏi thì xông lên đây! Lục Tần âm trầm, sao mà hắn lại không thể nhận ra thái độ tên này như thế nào, rõ ràng trước mặt mọi người trêu đùa hắn. Một Lục Tần sắc sảo, tâm cơ sao có thể không nhận ra? - Đúng vậy! Lục Tần gật đầu - Oh! Thật sự? Haha! Ta cũng không nghĩ vị sư đệ đây lại có thể quan tâm tới loại rẻ rách này! Tống Bình phá lên cười. Hào Nam đang nằm bất động, dưới câu nói đó khuôn mặt chợt đỏ bừng, hắn cắn răng tự nhủ phải kiềm chế bản thân. Nếu bây giờ hắn phát tác không chỉ khiến lão đại, lão nhị cùng lão tam mất mặt mà còn ảnh hưởng đến tương lai của hắn sau này. Hắn xuất thân vốn là thường dân, ở tầng lớp thấp của xã hội. Tuy được Thần Ân Tông thu nhận là một loại vinh diệu của cả dòng họ. Trong mắt người ngoài hắn chính là thiên tài, bởi vì nếu không là thiên tài sao có thể gia nhập Thần Ân Tông? Nhưng hắn biết mình chỉ miễn cưỡng đạt yêu cầu thu nhận của Thần Ân Tông, hơn ai hết hắn rõ ràng nếu với tư chất của mình muốn trở thành cường giả cái thế, ngạo thị thiên hạ là vô cùng khó khăn. Hắn không có tư chất xuất chúng như lão đại, cũng không có gia thế kinh khủng như lão nhị và lão tam .Vì vậy hắn chỉ còn biết cố gắng... Lý Lôi như bị ăn một cái bạt tai, hắn phẫn nộ nhìn Tống Bình quát: - Cho ngươi nói lại! Ngươi nói ai rẻ rách? - Là hắn! Tên tiểu tử... À! Ta nhớ ra rồi! Hình như cái gì Hào Nam ấy! Tên cũng như người, tầm thường đến không thể tầm thường hơn! Tống Bình không chút yếu thế, tự nhiên đáp lại. Tuy nói thế lực Lý gia ở Thần Ân Tông là cực lớn nhưng cũng không phải là một tay che trời. Lão gia tử hắn cũng có chút địa vị, lại có quen biết với một vị ở Trưởng Lão Hội cấp cao, hắn cũng không tin với một chút chuyện nhỏ này mà Lý gia trừng phạt hắn. Hơn nữa lên lôi đài, kẻ thắng sỉ nhục kẻ thua là việc thiên kinh địa nghĩa, hắn ở đây là người có lý, Lý gia không thể nào vô lý mà trừng phạt hắn được. Hừ hừ, Lý gia công tử, có thể đắc tội trong phạm vi thừa nhận được thì hắn xem xem cũng không có cách nào làm gì mình. - Ngươi... ngươi...! Ngươi mau xin lỗi lão tứ! San San lớn tiếng, thở mạnh - Ngươi, ngươi cái gì? Hắn lên lôi đài thua cuộc thì có quyền gì lên tiếng? Ta không đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu chết thì đã là may mắn lắm rồi! - Ngươi... Lục Tần lạnh lùng lên tiếng, cắt lời: - Tống Bình! Ngươi đừng có quá đáng! Chưa nói đến việc ngươi bôi nhọ danh dự hắn nhưng việc ngươi đánh hắn ra nông nỗi này! So với cái thừa sống thiếu chết kia của ngươi có khác gì đâu? Ai cũng nhận ra Lục Tần đã bắt đầu tức giận. Chỉ bằng xưng hô bỏ đi hai chữ sư huynh kia đã đủ cho người ta thấy trong lòng hắn như thế nào. Vốn dĩ muốn cho ngươi mượn một bậc thang xuống đài nhưng ngươi cư nhiên muốn tự tìm mất mặt, xem ra lần này không ra tay giáo huấn không được. Người ta nói: trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt không thể sống. Nếu tên này vẫn cứ muốn lao đầu vào bãi phân thì ai có thể ngăn cản hắn đây? - Ui! Ta cũng chỉ là nhỡ tay! Đao kiếm không có mắt, ngộ thương chút xíu thì có làm sao? Hắn không phải vẫn chưa tàn phế hay sao? Chà chà! Biết thế lúc nãy ta cần thêm chút lực đạo nữa mới phải! Tống Bình càn rỡ phá lên cười - Được, được, được! Lục Tần cười giận, khuôn mặt anh tuấn chợt trở nên âm trầm đến đáng sợ. - Tống Bình! Mặc kệ ngươi có đúng sai hay không nhưng hôm nay thân là lão đại của hắn, ta không thể không đòi lại chút thể diện cho hắn! Tống Bình, ngay tại đây Lục Tần ta khiêu chiến lôi đài với ngươi! Nếu ta thắng ngươi phải dập đầu tạ lỗi với Hào Nam! Nếu ta thua mặc ngươi xử trí! Mọi người xung quanh xôn xao một trận. Ai cũng ngạc nhiên, hóa ra vị công tử anh tuấn nho nhã trước mắt này lại là Lục Tần. Danh tiếng của Lục Tần trong giới cao tầng đặc biệt không nhỏ, được một lão quái vật cấp tổ tông thưởng thức, lại còn được khẩu dụ của đương kim tông chủ Thần Ân Tông giao phó cho một vị trưởng lão nội môn. Đến kẻ ngu cũng biết tiểu tử này về sau tiền đồ bất khả hạn lượng, ít nhất là con đường công danh của hắn ở Thần Ân Tông sẽ không phải gặp bất cứ trở ngại nào. Nói đùa, trong tông môn ai có thể đấu lại mấy lão quái vật kia chứ? Thần Ân Tông chỗ dựa, ngoài Trưởng Lão Hội cấp cao cùng đương kim tông chủ là bề nổi ra thì còn phía sau, trong bóng tối quyết định tương lai cũng như thế cục của tông môn không ai khác chính là mấy lão quái vật. Họ đều có tu vi thông thiên triệt địa, một ngón tay tiêu diệt mấy trăm cường giả cấp thánh nhân dễ như lấy đồ trong túi, ngày mấy lão còn tại thế, Thần Ân Tông ở Thần Ân đại lục tuyệt đối sẽ sừng sững không ngã. Tống Bình cứng lại, sắc mặt khó coi như đớp phải con ruồi. Trong lòng là một trận kêu khổ. Nếu thiếu niên này không tên là Lục Tần thì dễ rồi. Lên lôi đài giải quyết ân oán nhanh gọn, hắn có thể đại triển quyền cước cho tên không biết trời cao đất rộng này một trận vùi dập nhưng hết lần này đến lần khác, thiếu niên kia lại chính là thiên tài vạn năm khó gặp kia. Vì vậy, lần lên lôi đài khiêu chiến này như thế lên lưng lão hổ. Thắng thì Lục Tần sẽ ghi hận, sau này tu vi đại thành hắn sẽ là con heo bị thịt đầu tiên. Nhưng thua thì danh dự hắn tại Thần Ân Tông này coi như mất hết. Từ thuở khai tông đến giờ, việc sư huynh khóa trước bị sư đệ khóa sau đánh bại là vô cùng ít, bởi đầu vào của Thần Ân Tông chênh lệch tư chất không lớn, rất hiếm xảy ra sự việc người mang tư chất kinh thế xuất hiện, khóa năm nay lại càng là một khóa vô tiền khoáng hậu, người mang Thần Thể lại có đến ba cái, đây tuyệt đối là một lần hi hữu duy nhất mà sau này rất khó có thể tái hiện. Tư chất vô cùng quan trọng, càng lên cao thì ta mới thấy sự chênh lệch của thiên tư quan trọng thế nào. Nhưng tư chất cùng thực lực lại là hai cái không hề liên quan, đặc biệt là ở giai đoạn Luyện Khí Kỳ này. Tư chất chỉ thể hiện ở tốc độ tu luyện cũng như cảm ngộ thuộc tính chi lực của tu sĩ giả, người mang Thần Thể ngày đi trăm dặm, lúc ngủ cũng có thể đột phá, cơ thể tùy thời đều tu luyện bởi độ tương thích là một trăm phần trăm, đối với tự nhiên đại đạo coi như là bằng phẳng, chỉ cần không biếng nhác sau này thành đại nhân vật là việc hiển nhiên xảy ra. Tuy vậy, ở giai đoạn đặt nền móng này, tư chất cũng không quá quan trọng, kẻ gia nhập Thần Ân Tông mà không thể đột phá Luyện Khí lên Tiên Thiên cảnh thì thà đi tìm đậu hũ mà đập đầu vào mà đi chết cho xong. Tống Bình khó xử nhìn Lục Tần, miệng mở ra như rồi chợt thôi. Hắn không phải e ngại thực lực của Lục Tần, một kẻ mới gia nhập tông môn thì có mạnh đến đâu? Hơn nữa tư liệu hắn đã xem qua về Lục Tần, tuy Lục Tần có tư chất khoáng thế nhưng xuất thân bối cảnh lại không có, chỉ là công tử của một tiểu gia tộc thế tục. Loại tiểu gia tộc này trong mắt Tống nhị thiếu gia như hắn không đáng một đồng, duy chỉ là thân phận của Lục Tần ở Thần Ân Tông lại như củ khoai nóng, cầm lên tay là bỏng. Lý Lôi cũng có thể nhận ra Tống Bình đang do dự, hắn lập tức cười to càn rỡ nói: - Tống Bình! Chẳng nhẽ ngươi muốn làm con rùa đen rụt cổ hay sao? Haha! Ta thấy từ nay về sau phải gọi ngươi là Tống Quy mới hợp... Ách! San tỷ sao lại đánh ta? Lý Lôi bị San San cốc một cái vào đầu rõ to, vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng. - Ngươi ngu ngốc! Tần ca ca chẳng qua khiêu chiến, muốn dựa vào thân phận khiến tên kia mất mặt không dám ứng chiến! Ngươi xem hôm qua Tần ca ca mới chỉ là sơ nhập luyện khí mà tên Tống Bình này lại đã gần đột phá Luyện Khí Tam Tầng! Ngươi muốn Tần ca ca đi chịu chết hay sao? Lý Lôi khuôn mặt đang tràn đầy ngông cuồng chợt xoay chuyển một trăm tám mươi độ, nhìn vô cùng khó coi. Khổ cho một mực tự xem mình là thông minh, giờ tự nhiên lại hành động hồ đồ, nếu vì thế mà Tống Bình ứng chiến thật, vậy thì xem ra lão đại thảm rồi Sau này hắn cũng không còn mặt mũi vào gặp Lục Tần nữa. Đúng như điều hắn lo lắng xảy ra, Tống Bình trong lòng tuy do dự không quyết nhưng câu nói của Lý Lôi, đặc biệt là hai chữ "Tống Quy" như một cái mồi lửa châm vào đại pháo, việc đạn pháo bắn ra hỏa lực là không thể ngăn cản. Tống Bình nhìn Lý Lôi hừ lạnh rồi quay sang Lục Tần lên tiếng: - Có gì không dám! Ngươi có giỏi thì lên đây! Ta cũng muốn xem xem cái danh thiên tài mà mọi người tán dương kia có mấy phần là thật!