Tiên Lộ Yên Trần
Chương 165
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 10: Phần hoa đãng nguyệt vấn tiền trần.
-----o0o-----
Chương 164:Đỗng để quan thiên, nhận mi lộc dĩ vi mã.
Vừa nghe có bảo vật, Tỉnh Ngôn không khỏi phấn khởi tinh thần, lưu ý lắng nghe hai vị đại thúc tán chuyện. Chỉ nghe một người trong đó đang phản biện lời của bạn mình:
"Không đúng? Theo ta thấy không phải có bảo, mà là có thần tiên! Đồng dao đó chẳng phải hát "Thần tiên hàng" sao? Ta thấy chắc là có vị thần tiên nào trên trời, nhàn rỗi vô sự nên xuống Hoàng thạch trấn ta độ người".
"Ái chà, lão huynh cao kiến! Ý ta cũng giống thế. Vừa rồi ta nói trong động có thần tiên và bảo vật..."
Hai hán tử một xướng một họa, Tỉnh Ngôn phía sau lưu ý nghe, lòng nhủ nếu lời bọn họ không sai thì chuyện này cũng rất mới lạ. Nói không chừng đó là Thủy chi tinh cố tình tạo một cái động giữa đường để chờ y đến tìm.
Nghĩ ngợi lung tung, Tỉnh Ngôn kêu thanh toán, dẫn theo Quỳnh Dung, Tuyết Nghi đi về phía tây nam trấn. Qua cổng nam Hoàng thạch trấn, theo con đường lượn về phía tây nam, thấy không xa có không ít người đang chỉ trỏ bàn tán, hết sức nhiệt náo. Có lẽ hiện ánh mặt trời đang gắt nên không nhìn thấy khí lành tỏa lên ở chỗ đó.
Trong ba người thì Quỳnh Dung là thích náo nhiệt nhất. Không đợi Tỉnh Ngôn dặn dò, cô nhóc đã kéo áo Tuyết Nghi tỷ chạy qua, vừa chạy vừa không ngừng quay đầu kêu ca ca í ới. Thế là người dẫn đầu, rốt cuộc trở thành người đi sau cùng.
Cái động lớn mới sinh ra hồi hôm nằm ngang giữa lộ, cắt đứt ngang quan đạo đất vàng, đứng ở miệng động nhìn xuống sâu thăm thẳm không thấy đáy, trong miệng động thỉnh thoảng có sương mù nhàn nhạt bay lên. Vừa đến miệng động, thiếu niên linh giác nhạy bén lập tức cảm nhận Thủy chi tinh không thể ở trong động này. Bởi vì khí tức trên đại đạo vẫn không ôn nhuận bằng trong trấn.
Hiện tại, xung quanh miệng động có rất nhiều người hiếu kì, chỉ là do động sâu không thấy đáy nên mọi người chỉ đứng chỉ trỏ, không ai dám xuống. Khi Tỉnh Ngôn đến, thấy y lưng đeo kiếm, có người thấy đó liền được gợi ý, hô to:
"Ta thấy động tàng bảo này cũng chỉ có mấy người có thể ngự kiếm phi hành thì mới dám xuống!"
Vừa nghe lời này, Tỉnh Ngôn chợt động tâm. Đang suy nghĩ thì vị tiểu muội muội đang nắm áo Tuyết Nghi tỷ, thò đầu nhìn xuống động một lúc thì ngẩng lên líu lo hỏi ca ca:
"Đường chủ ca ca, để Quỳnh Dung nhảy xuống xem thử? Nói không chừng thật có bảo vật...muội sẽ lấy tặng ca ca!"
"A..."
Nghe cô nhóc có lòng tốt, lại nhìn bộ dạng ngây thơ của nó, Tỉnh Ngôn tức thì có chủ ý:
"Đa tạ muội muội! Bất quá để tính toán đã. Động huyệt này hình như rất quái dị, nói không chừng bên dưới có quái vật. Chúng ta coi chừng xuống được mà không lên được".
Vốn là y nhìn bộ dạng khả ái của Quỳnh Dung, lại nghĩ đến kết cục của người đồng môn nhiệt tâm tìm bảo năm ngoái, cảm thấy an toàn vẫn là trên hết.
Nghe y nói thế, Quỳnh Dung vâng một tiếng, không đòi xuống nữa.
Thế là, ba người có khả năng xuống dưới động trong đám ngườ đang hiện diện ở đây cũng chẳng gấp gáp gì, cứ thong thả nói chuyện với những người xung quanh, hỏi thăm thêm ít chuyện nơi này.
Ba người Tỉnh Ngôn không gấp xuống động, đứng trò chuyện với mọi người, lại khiến cho một kẻ rất nóng ruột. Thì ra trong cái động trước mặt mọi người này, bảo bối thì không có nhưng người tiên phong đạo cốt thì có một, người đó chẳng phải xa lạ, chính là người muốn báo cừu cho đồ nhi, Không đồng lão tổ. Lúc này, lão đang dùng tiên thuật điều khiển vụ khí bay lên khỏi động.
Thì ra, từ khi Không đồng lão tổ biết đồ đệ tán mệnh trong tay người cũng am tường thuật Phệ hồn, thì rất hứng thú. Đặc biệt, thiếu niên có tên là Trương Tỉnh Ngôn đó, lại có thể xuyên qua huyết hồn đại trận giết chết Kim Khuyết, đủ thấy tu vi Phệ hồn không dưới lão. Vì thế, đối với vị dung mạo từ hòa nhưng sinh tính lãnh khốc Không đồng lão tổ mà nói, lần này tuy nói là báo thù cho đồ đệ, nhưng thật ra chính là thèm nhỏ dãi vị "Phệ hồn cao thủ" đã tích tụ nhiều hồn linh kia. Hơn nữa, hai nữ tử theo Trương Tỉnh Ngôn, linh lực cũng rất phi phàm.
"Khà! Ba người này chính là linh đơn tiên dược lão thiên tặng cho ta. Nếu như có thể hấp thu ba hồn linh này, thì không chỉ là ngày phi thăng đã đến, mà là tu vi tiên lực sau khi thành tiên, so với các tiên khách khác thì còn mạnh hơn".
Nói đến, Không đồng lão tổ nhìn giống tiên gia, nhưng khổ tu ngàn năm, không biết vì sao vẫn không thể phi thăng, do đó đối với ba người có linh lực cường đại này thì rất ham muốn. Bất quá, nếu muốn hấp thu ba hồn linh này để giúp bản thân phi thăng thì không thể chỉ dựa vào Phệ hồn đại pháp. Phải biết, Trương Tỉnh Ngôn lai lịch bất minh, thuật Phệ hồn thì lại cao cường. Nếu không cẩn thận, Phệ hồn không thành còn bị nó phản phệ, đi theo con đường của đồ nhi.
Thế là, Không đồng lão tổ đã tu luyện ngàn năm chuẩn bị dùng một pháp thuật độc đáo khác của lão, "Chuyển nhãn thiên niên" để đối phó. Pháp thuật này không phải tầm thường, suy theo nghĩ thì nó có thể khiến người nhanh chóng già đi rồi chết, tuy chưa chắc thật có ngàn năm, nhưng với tu vi thâm hậu bao nhiêu năm luyện tập của lão, thì đã đủ có thể khiến người chịu thuật này chớp mắt sẽ chết. Pháp thuật bá đạo này, chẳng thuộc ngũ hành mà chính là một loại pháp chú cổ quái thần kì trong thiên địa: Thời quang thuật. Không đồng lão tổ cũng là một trong rất ít người tu hành biết được pháp quyết này.
Bất quá, pháp thuật đó tuy lợi hại, nhưng cũng có không ít khuyết điểm. Không đồng lão tổ phải có tâm niệm bình hòa, toàn tâm thi thuật thì mới hiệu quả, lại phải không thể có chút cưỡng bức nào. Mới nghe thì có vẻ tức cười nhưng thật giống khiến người ta tự nguyện trở thành cá trên thớt. Chỉ bất quá, mấy khuyết điểm đó chẳng thể làm khó Không đồng lão tổ đã tu luyện ngàn năm. Với trí mưu kinh nghiệm của lão, chỉ cần thi triển một kế nhỏ thì sẽ khiến mấy tiểu bối đó cam tâm tình nguyện chịu hết trong pháp thuật của lão. Theo lão nghĩ, mấy tiểu bối đó đều là kẻ tu thuật, dĩ nhiên mong muốn được bảo thành tiên. Do đó, sau khi tính toán hành trình của Tỉnh Ngôn, lão liền tạo ra một cái động phát quang, dẫn dụ mấy tiểu bối đó mắc câu.
Chỉ là, kế mưu tưởng chừng kín kẽ đó lại chưa khiến bọn Tỉnh Ngôn mắc vào, bọn họ hiện chỉ nhàn nhã đứng trên động, bàn tán chuyện trò với dân chúng nơi này.
Thế là, lão tổ tu vi ngàn năm cũng đã nhịn không nổi. Trên mặt tuy vẫn duy trì phong thái, nhưng lòng đã hối hận:
"Sớm biết thiếu niên này nhút nhát như thế, chỉ đến bên rồi dừng thì bổn tiên đã mang trà đến ngồi uống chờ các ngươi nói chuyện"
Không đồng lão tiên chẳng có gì làm, hiện chỉ có thể vểnh tai lên nghe mấy người bên trên đối đáp. Lúc này thiếu niên đang trịnh trọng nói với hai cô gái:
"Hai người các cô có nhớ Điền Nhân Bảo không? Gã suốt ngày chỉ mộng tìm bảo, cuối cùng thì...Ai!"
Tuy đoạn sau thiếu niên không nói, nhưng ngữ khí cũng thể hiện rõ ý. Hai cô gái nghe rồi thì lên tiếng phụ họa, ngôn ngữ cũng rất đáng tiếc.
"Thì ra như thế".
Nghe bọn họ đối đáp, Không đồng lão tiên như nhặt được bí kiếp, bỗng nhiên đại ngộ:
Thì ra không phải bọn chúng nhãn quang cao minh nhìn thấy được bẫy của ta, mà là bọn chúng có người quen vì tầm bảo mà rơi vào kết cục thê thảm.
Hiểu ra vấn đề, thiên niên lão quái liền có kế. Chỉ thấy miệng lão lẩm nhẩm niệm chú, chuẩn bị thay đổi cách thức dụ con mồi vào bẫy.
Chỉ bất quá, lúc lão tập trung thi pháp thì không chú ý đến đoạn đối thoại bên trên. Hiện tại thiếu niên đang hù dọa tiểu Quỳnh Dung:
"Muội muội à, bên dưới động nói không chừng có ác quỷ rất đáng sợ đó!"
Vốn là Tỉnh Ngôn sợ tiểu nha đầu không sợ trời không sợ đất, ham chơi phá phách lén trốn đi nên tìm cách hù dọa nó.
Khi Quỳnh Dung nghe lời của Tỉnh Ngôn, trong đầu đang nghĩ liệu có phải ca ca chỉ xem mình là một đứa con nít hay không, thì bỗng nghe ca ca kêu lớn:
"Không tin muội nhìn đi!"
"Úy?"
Vừa nhìn, Quỳnh Dung cũng không khỏi kinh ngạc:
"Ca ca không gạt ta, là thật!"
Thì ra, nó nhìn theo hướng thiếu niên chỉ, thấy sương mù đang thoang thoảng hiện đã biến thành mây đen, nhìn rất khủng bố.
"Ái chà! Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, thì ra động này quả có quỷ quái..."
Tỉnh Ngôn thấy lạ, kêu một tiếng:
"Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, chúng ta mau đi!"
"Vâng!"
Kì thật tiểu nữ oa cũng không biết quỷ quái đáng sợ thế nào, nhưng nghe Tỉnh Ngôn nói thì cũng chuyển thân chạy theo. Mấy ngày xung quanh thấy ba người bỏ chạy cũng lập tức la hét chạy tứ tán. Trong chớp mắt, nơi miệng động vô cùng náo nhiệt chỉ còn ít vỏ trái cây, chứng minh nơi này từng có người...
Tình hình khiến Không đồng lão tổ kinh ngạc vô cùng:
"Sao lại thế?"
"...Không đúng! Theo lý nói, thiếu niên chính đạo thân hoài tuyệt kỹ, thấy miệng động có khói đen bay lên thì phải nổi lòng chính nghĩa, xuống trừ yêu diệt ma mới đúng chứ, sao lại quay người bỏ chạy vậy?"
Thấy thiếu niên không chịu xuống động, Không đồng lão quái ngơ ngác như mất sói mất mồi. Mãi đến lúc này, sắc mặt của thiên niên tiên quái mới hiện vẻ ngưng trọng:
Xem ra, vẫn là bổn tiên sơ hốt. Thiếu niên này quả nhiên thâm bất khả trắc, nếu chỉ dùng tiểu thuật thì khó mà gạt được hắn..."
Không đồng lão tổ cũng là người quyết đoán, nghĩ đến đây lập tức phất áo, phiêu nhiên xuất động.
Cho đến lúc này, kế sách mà lão vốn cho là chẳng có kẽ hở đã thất bại hoàn toàn, chỉ lưu lại một cái động sâu giữa đường đi, khiến bách tính Hoàng thạch trấn mất hết mấy ngày mới lấp nó được.
Đây đều là lúc sau này. Lại nói đến mấy người bỏ chạy, sau khi chạy được bốn, năm dặm thì dần chuyển sang đi chậm lại.
Thở hổn hển mấy hơi, Tỉnh Ngôn bắt đầu suy nghĩ kế sách vẹn toàn để trừ tuyệt hậu hoạn trong cái động cổ quái đó. Đang xuất thân thì bỗng tiểu muội muội bên cạnh không hiểu hỏi y:
"Đường chủ ca ca, ác quỷ đúng là rất đáng sợ sao?"
"Đúng vậy, rất đáng sợ, cả ca ca cũng sợ. Bằng không sao gọi là ác quỷ chứ..."
Tỉnh Ngôn đáp có chút hàm hồ. Sự thật thì y cũng chưa thấy qua ác quỷ. Bất quá, y cũng không ngần ngại hù dọa tiểu nữ oa luôn thích phá phách, vốn đã gây ra không ít phong ba rồi.
Cứ một hỏi một đáp về sự khủng bố của ác quỷ, Tỉnh Ngôn cùng nhị nữ men theo quan đạo đất vàng mà đi. Đang đi thì Tỉnh Ngôn chợt thấy ở phía xa trước mặt, có một người đang nằm giữa đường.
"Chẳng lẽ là ăn mày đói qua ngất xỉu?"
Trong đầu nghĩ thế, vội chạy qua xem là chuyện gì.
Đợi đến gần mới phát hiện người đang nằm dưới ánh nắng gắt là một lão nhân cốt cách thanh kỳ, diện mạo đỏ lạ lùng, thân vận áo mát, lưng thắt dây xanh. Thấy như thế, Tỉnh Ngôn vội tiến tới cung tay hỏi:
"Lão nhân gia, phải chăng có chỗ khó chịu? Nếu cần giúp thì xin cứ nói".
Thấy y hỏi, lão giả dường như có chút kích động, lồm cồm bò dậy, quan sát y một chút, sau đó nói:
"Không tệ không tệ, tâm địa lương thiện! Lão phu quả nhiên không nhìn lầm người!"
Lão nhân ăn vận quái dị, giọng như hồng chung, không hề giống một khất cái. Chỉ bất quá, lời nói của lão không đầu không đuôi. Tỉnh Ngôn nghe vậy đang muốn hỏi thì nghe lão giả tiếp tục nói:
"Xem ra lão phu đúng là có duyên cùng ngươi. Vừa rồi lúc ta nghỉ ngơi ở trong động huyệt đó thì thấy ngươi đi qua. hiện tại ta ở đây phơi nắng thì lại gặp ngươi".
"Ách? Thì ra trong động đó là ông!"
Tỉnh Ngôn nghe vậy thì thở phào. Xem ra trong động cũng chẳng có yêu quái gì, mà chỉ là một dị nhân du hí phong trần đến chơi đùa. Không biết bản thân có kì duyên thế nào, Tỉnh Ngôn cũng rất hiếu kì, cung kính hỏi:
"Không biết lão trượng là ai?"
"Hà, tiểu huynh đệ sảng khoái rất hợp với lão phu. Trước mặt chân nhân không nói dối, không giấu mấy vị, lão phu chính là một ma đạo tiên nhân".
"Ách? Ma đạo? Tiên nhân?"
Nghe lão giả nói, Tỉnh Ngôn không ngạc nhiên lắm, chỉ hơi hiếu kì. So với thái độ bình thường của y, ma đạo tiên nhân đó lại có chút kích động:
"Lão phu chính là người trong ma đạo! Ma đạo thanh danh không tốt, tiểu ca chắc cũng nghe nói. Kì thật, mấy người thế nhân đã hiểu lầm chúng ta. Thực tế thì người trong chính đạo có thể theo đường chính tu luyện thành tiên, thì người trong ma đạo chúng ta sao không thể theo ma đạo tu luyện thành thần được chứ? Cái gọi là âm dương tương hỗ, vạn lưu quy tông, bổn nguyên mới là đúng, thủ đoạn chỉ là hình thức, đâu thể phân là chính tà tiên ma được!"
Lời của hồng phát dị nhân rất hợp với thiếu niên, y không ngớt gật đầu. Vừa định phụ họa thì nghe hồng phát lão nhân chuyển giọng, ngẩng đầu nhìn trời, căm phẫn nói:
"Người ma đạo chúng ta đều không theo thói thường, không xét bề ngoài, vì thế mới khiến bọn phàm phu tục tử hiểu lầm, gọi chúng ta là tà ma ngoại đạo. Như ta đây, cũng chỉ bất quá diện mạo tóc tai đỏ khác người, liền bị bọn chúng gọi là Hồng phát lão ma. Kì thật ai biết, ta chính là một người rất chính trực".
Nói đến chỗ này, vị hồng phát ma tiên đó thở dài một hơi, giống như lòng đầy phiền muộn "Chúng nhân đều say chỉ ta tỉnh" vậy.
Nghe lão nói như thế, Tỉnh Ngôn cũng thuận mắt nhìn mái tóc đỏ rối loạn của lão, trong lòng bất giác nghĩ:
"A...chẳng trách người ta nói, đầu tóc nhìn từ xa đã thấy, đúng là giống như ổ chim lửa mà..."
Khi Tỉnh Ngôn đang nghĩ lung tung thì vị lão hán bị người hiểu lầm đó, thấy thiếu niên trước mặt hình như chẳng có chút kinh hoảng đối với thân phận ma đạo của mình, không khỏi vui mừng, kích động nói:
"Tiểu huynh đệ quả khác người! Không giấu tiểu ca, hôm nay ta đến, chính là muốn giải trừ đại ách giúp ngươi!"
"Đại ách?"
Lời này của hồng phát lão giả vừa xuất, tức thì khiến ba vị thiếu niên nam nữ giật mình.
"Đúng thế! Ngươi e rằng vẫn không biết, ngươi hiện đã đại họa lâm đầu!"
Thấy bọn họ nét mặt nghi hoặc, hồng phát quái khách nghiêm mặt, trịnh trọng thêm một câu.
Bất ngờ nghe bản thân đang có đại họa lâm đầu, Tỉnh Ngôn cũng rất kinh hoảng. Hơi định thần mới cẩn thận hỏi:
"Không biết lời của lão trượng là chỉ đại họa gì?"
Chẳng giống với sự cẩn thận của y, tiểu Quỳnh Dung nhịn không được nhảy lên, lớn tiếng hỏi:
"Lão ma mau nói là chuyện gì! Liệu có phải có người xấu muốn đánh ca ca?"
Còn vị Thiên niên mai linh Khấu Tuyết Nghi ở bên, sắc mặt cũng nghiêm trọng, đang lắng nghe rốt cuộc là chuyện gì. Lúc này đang khẩn trương, không ai lưu ý đến vị tiểu muội muội buột miệng bất kính. Thấy lời của mình đã dẫn dụ được sự chú ý của ba người, hồng phát lão giả mỉm cười, mặc cho không khí đang khẩn trương vẫn thong thả đáp:
"Nếu lão phu không nhìn lầm, tiểu huynh đệ chắc đã luyện thành thuật Phệ hồn?"
Lời này vừa xuất, thiếu niên bỗng giật nảy người!
Thấy y như thế, hồng phát dị nhân bình thủy tương phùng hài lòng cười tươi, tiếp tục nói:
"Thuật Phệ hồn, tuy uy lực cường đại, nhưng cũng có chổ không ổn. Công lực càng thâm hậu thì lực phản phệ càng mạnh. Ta thấy tiểu huynh đệ hiện tại khí sắc thì vẫn tốt, nhưng tu vi phệ hồn của người hiện đã rất thâm hậu, nếu như không chịu phòng bị, e rằng không mấy năm nữa thì sẽ gặp phải kiếp số. Đương nhiên, may mà hôm nay ngươi gặp được lão phu, ta chính là có duyên cùng ngươi..."
"Hồng phát lão ma" phen này tự cho rằng lời nói của mình hợp tình hợp lý, lúc này đang cao hứng nói, hoàn toàn không để ý, thiếu niên vốn luôn cung kính lắng nghe, khi nghe đến chỗ này, thần sắc trong mắt đột nhiên đanh lại.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
199 chương
15 chương
998 chương
106 chương
35 chương
93 chương
79 chương
77 chương
672 chương