TIÊN LỘ YÊN TRẦN Nguyên tác: Quản Bình Triều. Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ. Lời đầu. Tiêu Diêu Chí. Một tiếng sáo ngọc cao vút Thiếu niên chí hướng đường đường Cao giọng ca tan phiền muộn Thong dong nằm gió uống sương Vỗ bàn uống ly rượu ngát Tiêu diêu tự tại bốn phương. Quản Bình Triều. Chương 13: Can tràng mi đại thiên thiên kết. Can tràng mi đại thiên thiên kết, yên thủy vân sơn vạn vạn điệp. Dật Danh Trời cao mây nhạt, nhạn bay phương nam. Tựa như có một đàn nhạn về nam ở chân trời đó, nâng lấy cổ xe của Cứ Doanh, trong sự trông ngóng của thiếu niên, dần dần biến mất ở phương xa. Chia tay Cứ Doanh, đối với Tỉnh Ngôn mà nói, giống như chia tay với một dạng sinh hoạt. Vài ngày ngắn ngủi ở cùng với Cứ Doanh, cũng đủ để Tỉnh Ngôn khắc cốt ghi tâm. Chẳng qua, đối với thiếu niên thôn dã phố chợ Tỉnh Ngôn này, dùng mấy từ "Khắc cốt ghi tâm", tựa hồ đã hơi xa xỉ. Đối với thiếu niên phải bôn ba vì cuộc sống mà nói, vài ngày đồng cam cộng khổ với Cứ Doanh, cũng có lẽ chỉ là một sự ngẫu nhiên ngoài ý trong sinh hoạt. Khi người kia đi xa, mọi chuyện đều tiêu tan thành mây khói, sinh hoạt của thiếu niên lại phục hồi chu trình vốn có, tiếp tục vì bữa ăn ngày mai mà bôn ba bận rộn. Nhắc đến thức ăn, Tỉnh Ngôn lúc này mới chợt nhớ đến một chuyện đại sự, y đã hai ngày không đến Đạo Hương Lâu làm công. " Cái đầu ngốc này! cả việc đi làm cũng quên rồi! Tỉnh Ngôn thầm trách bản thân, "Không thể tiếp tục đứng ngẩn ở đây, mau đến Đạo Hương Lâu xem sao! Còn không chắc Lưu chưởng quỷ đó có lý do gì đại khái để ăn chặn tiền công hay không..." Lão Trương đầu cha của Tỉnh Ngôn, hai ngày nay vừa hay bẫy được mấy con thỏ rừng, vốn nghĩ để con trai thuận đường ghé vào thành bán. Nhưng Tỉnh Ngôn cảm thấy đã nghỉ làm hai ngày, hôm nay lại mang sơn sản dã vật của nhà đến, chưởng quỷ càng không vui. Thế là Tỉnh Ngôn liền nói nguyên ủy với phụ thân, hai cha con cùng đi thẳng đến Nhiêu Châu thành. Đợi đến Đạo Hương Lâu, Tỉnh Ngôn lúc này mới phát hiện sự tình hai ngày không đến làm nghiêm trọng hơn tưởng tượng của y nhiều, không chỉ tiền công tháng này của y bị Lưu chương quỷ một đồng cũng không trả, hơn nữa càng hỏng bét chính là, y đã bị Chưởng quỷ sa thải. Xem tình hình nói thế nào cũng không có tác dụng, bởi vì vị trí của y, sớm đã có một tiểu tử hậu sinh thay thế rồi, Kì thật đối với lão bản Lưu chương quỷ của Tỉnh Ngôn mà nói, hai ngày nay Tỉnh Ngôn không đến làm công, lại chính là ý nguyện trong lòng lão! Bởi vì trước đây Tỉnh Ngôn thường vì khóa học của y, mà không thể đến trước giờ làm, Lưu chưởng quỷ sớm đã nhìn y không vừa mắt; Nếu không phải còn mấy phần nể mặt Quý lão tiên sinh, Tỉnh Ngôn sớm dã bị lão một cước đá văng khỏi cửa. Hai ngày nay Tỉnh Ngôn không đến, chính là thời cơ trời cho, không chỉ có thể danh chính ngôn thuận sa thải tiểu tử này, còn có thể mượn cớ chiếm đoạt tiền công tháng này của y! Thiếu niên vừa thất nghiệp không cam tâm, còn theo lão bản Lưu chương quỷ tranh cãi một hồi nhưng không có chút hiệu quả nào; tài hùng biện của Tỉnh Ngôn không được rèn luyện nhiều như lão sư của y, lần này lại gặp phải khắc tinh thiên sinh; tài ăn nói này dùng trên người Lưu lão bản keo kiệt. hệt như một cước đá vào thiết bản, không suy suyễn chút nào. Đợi Tỉnh Ngôn vừa nhắc đến bản thân bị ăn chặn tiền công, Lưu chưởng quỹ liền giống như bị ong vò vẽ đốt một phát, nhảy lên ba trượng, tiện tay lôi ra cái bàn tính, tính toán hai ngày Tỉnh Ngôn không đến làm đã gây thiệt hại lớn thế nào đối với Đạo Hương Lâu. Tính đến cuối cùng, cả Tỉnh Ngôn cũng bắt đầu cảm thấy hổ thẹn vì qua bài giảng của Lưu lão bản, Đạo Hương Lâu không chỉ không phải bồi thường tiền cho Tỉnh Ngôn, Tỉnh Ngôn còn phải bồi thường cho tửu lâu, tửu lâu không bắt y bồi thường là đã tiện nghi cho y rồi; May cho y là Lưu lão bản tấm lòng bồ tát: "Người như ta, thiên sinh lòng mềm yếu..." ............ Đợi đến khi Tỉnh Ngôn từ trong mơ hồ tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện hết sức phiền muộn, không biết bản thân bị Lưu chưởng quỷ đổ mê hồn thang gì, đã tự động ra khỏi tửu lâu, đi trên đại nhai rồi! Đúng khi Tỉnh Ngôn đang đi trên đại nhai không mục đích, suy tính xem liệu có đi chỗ khác tìm việc làm công nhật nữa hay không, thì thấy bên người có mấy thằng nhóc đang cười đùa chạy qua một con đường, trong miệng la hét: “A a…lưu manh sáu ngón tay, lại nằm ăn vạ gạt người ….” Vừa nghe lời này, Tỉnh Ngôn liền có chút lo lắng, nhìn theo hướng đám nhóc đó đang chạy qua; chưa nhìn thì chưa nôn nóng, vừa nhìn Tỉnh Ngôn liền kinh hãi trong lòng – bởi vì chỗ góc đường xa đó, có đám người đang ồn ào vây quanh xem, chính là nơi bán dã vật mà y và cha y chia tay. Trong lòng lo lắng cho cha, Tỉnh Ngôn liền vội chạy thẳng tới đó. Đến khi vẹt đám người ra nhìn rõ, Tỉnh Ngôn lập tức hiểu chuyện: Thì ra tên lưu manh vô lại Tôn lục chỉ, đang nằm trên đất giả chết; tay nắm chặt ống quần của một người thà chết không buông, người đó không phải người ngoài, chính là lão Trương đầu cha y! Lão Trương đầu đang bối rối vô cùng, không biết làm thế nào giải quyết, bỗng thấy con trai đến, thì như hạn hán gặp mưa rào, vội kéo nhi tử, đem nỗi uất ức chất chứa một bụng kể cho con trai nghe. Rành rành lão Trương đầu đôn hậu chất phát này, trong lòng đang rất buồn phiền khó chịu, thanh âm phát ra cũng rung rung. Nghe lời tường thuật có phần lộn xộn của cha, Tỉnh Ngôn rốt cuộc cũng hiểu chút chút chuyện cãi nhau này. Thì ra tên phá nhà phá cửa, vô lại lưu manh Tôn lục chỉ đó, vừa rồi giả bộ muốn mua thỏ của lão Trương đầu, nhưng lại không hỏi giá, chỉ ở đó không ngừng vuốt ve, ôm bế thỏ. Đợi đến khi lão Trương đầu không nhịn được, lên tiếng hỏi hắn rốt cuộc có mua hay không, nhưng không ngờ Tôn lục chỉ đó lại đột nhiên kêu lên oan uổng, nói mấy con thỏ đó chính là hắn nuôi dưỡng, nhưng hôm qua chạy mất; đang đi tìm thì đã bị lão Trương đầu bắt rồi. Vì vậy hắn liền vu cho lão Trương đầu trộm thỏ của hắn; không chỉ đòi trả thỏ cho hắn, còn yêu cầu lão Trương đầu đem mấy con khác bồi thường cho hắn. Lão Trương đầu thật thà chất phác vừa nghe nào chịu chuyện này, lập tức liền bị Tôn lục chỉ kêu gào ăn vạ đến sùi bọt mép - - chuyện này đứng ngoài có thể thấy rõ, mấy con thỏ này là lão bẫy được ở Mã Đề Sơn, là nơi hoang dã cách Nhiêu Châu thành này đến mười mấy dặm, thì sao có thể bẫy lầm thỏ của Tôn lục chỉ chứ?, tên này rõ ràng là đang xảo trá! Lão Trương đầu nhất thời tức giận, nói không ra lời, chỉ đưa tay giằng lại thỏ trong tay Tôn lục chỉ; nhưng không ngờ tên vô lại lưu manh này thuận thế ngã ra giả chết, tay còn nắm chặt ống quần của lão Trương đầu, trong miệng la lên “Đánh chết người rồi! đánh chết người rồi!” Nháo loạn phen này khiến lão Trường đầu dù đúng lý cũng không biết giải quyết thế nào! Nghe lời kể của cha, lại thấy cảnh tượng trước mắt, đối với nguyên do trong đó, Tỉnh Ngôn lập tức nắm rõ. Tên Tôn lục chỉ đang nằm giả chết chỗ đó, Tỉnh Ngôn không có quen, nhưng chuyện xấu của tên này, thì y đã nghe kể đến mòn tai. Tôn lục chỉ này, vang danh lưu manh phá nhà phá cửa trong Nhiêu Châu thành. Vì bàn tay có thêm một ngón, mọi người liền gọi hắn là Tôn lục chỉ; năm dài tháng rộng, bổn danh này ai ai cũng biết. Tên Tôn lục chỉ này giỏi nhất là ngón vô lại, chuyên nhằm vào người quê mùa thành thật trung hậu, sau đó tìm cớ gì đó, đợi người hơi đụng vào là ngã lăn ra đất giả chết. còn người bị hắn lừa, thường sợ ồn ào sinh chuyện, vừa thấy hắn kêu gào sống chết như thế, mười đến tám chín phần là không dám tranh nháo với hắn, chỉ đành ngoan ngoãn đem sơn sản thổ hóa của mình dâng lên cho hắn, chỉ mong có thể mau mau đuổi hắn đi – Một chiêu độc này của Tôn lục chỉ dở ra lúc nào cũng thuận lợi, lần nào cũng linh nghiệm; chỉ là hôm nay người quê mùa gặp xúi quẩy này, lại đến lược cha của Tỉnh Ngôn! Tỉnh Ngôn nhớ mấy chuyện này, không khỏi tức giận trong lòng. Nhìn người cha trung hậu hiền từ của mình đang bị tên lưu manh này lừa, bản thân lại vừa bị tên lão bản vô lương sa thải, còn bị chiếm đoạt luôn tiền công khổ cực cả tháng trời! Nghĩ đến chỗ này, Tỉnh Ngôn không tránh được u sầu đầy bụng, đầu óc chán nản! Lòng đang buồn bã, lại thấy tên Tôn lục chỉ kêu gào giả chết trên đất, Tỉnh Ngôn bỗng lửa giận dâng lên đầu, liếc mắt quan sát đám người đang vây quanh, có một vị giang hồ hào khách hông đeo một thanh đao cong, liền tiến lên trước, mắt giận xoe tròn, cao thanh hét: “Tên lưu manh lừa gạt kia! Hôm nay ngươi muốn chết, để tiểu gia thành toàn cho ngươi!” Nói xong, Tỉnh Ngôn xăm xăm nhằm cây đao đó đi tới!