Tiên Lộ Yên Trần
Chương 128
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 7: Mỹ nhân như ngọc, kiếm như hồng.
-----o0o-----
Chương 127: Thủy nguyệt lưu hồng, ngã túy dục miên thiên phong.
Cầm lâm thu thủy đạn minh nguyệt, khách chí kì phong tảo bạch vân.
Dật Danh.
Ngay khi đom đóm lập lòe khắp Thiên điểu nhai, tiếng xướng ca tưng bừng, thì bỗng thấy ở trời đông, đang có hai đạo kiếm quang xán lạn, bay về phía bên này.
Thiếu niên đang thổi sáo, lập tức cảm ứng có khách không mời mà đến, liền ngừng thổi. chuyển niệm trong lòng, thanh Dao quang thần kiếm đang bận rộn trước dòng thác cũng quay ngược về, nằm chắc trong tay thiếu niên.
Còn chưa để hai người Tuyết Nghi, Linh Y trên không trung quay về nhai, trong khoảng khắc hai đạo kiếm quang đó đã bay đến trước Thiên điểu nhai.
"Tiên khách nơi nào, đến La Phù ta thưởng nguyệt?"
Vừa nghe thanh âm quen thuộc này, tay Tỉnh Ngôn đang nắm chặt kiếm liền lỏng ra. Trong ánh trăng tinh khiết thấy rõ, người phát thoại đó chính là chưởng môn Linh Hư chân nhân, người kia chính là Thanh Minh đạo trưởng của Hoằng Pháp điện.
Hiện tại, Linh Hư đạo trưởng nhẹ nhàng đứng trên phi kiếm sáng như sương tuyết, chớp chớp trong ánh trăng bàng bạc, như đang đứng trên đầu sóng, tư thái ung dung, nhìn hệt như tiên nhân. Còn Thanh Minh đạo trưởng pháp lực vang danh, lúc này cũng hiển hiện công lực cao thấp tế nào. Khác với Linh Hư, lão hiện tại đang không ngừng bay vòng vòng trước Thiên điểu nhai, tuy tốc độ không quá nhanh, nhưng so với tư thái ung dung như đứng trên bình địa của Linh Hư Tử thì quả vẫn không thể sánh được.
Thấy Chưởng môn đến đột ngột, Khấu Tuyết Nghi đang phiêu đãng ở giữa không trung, như cánh chim hoảng sợ, bay trở lại Thiên điểu nhai, vội núp ở sau lưng Tỉnh Ngôn. Còn vị Long tộc công chúa Linh Y nhi, thấy hai người đến thì không chút hoảng hốt, phiêu nhiên bay đến trước mặt Linh Hư, điềm đạm hỏi:
"Ông là ai? Sao đến phá hứng của ta?".
Linh Y đang ca múa đến lúc cao hứng lại không ngờ bị hai lão đầu này phá ngang giữa chừng, trong lòng có chút không cao hứng.
Nhĩ lực của Tỉnh Ngôn rất tốt, lời nói cao ngạo của Linh Y tự nhiên nghe rõ từng chữ. Lập tức vị thiếu niên đường chủ trong lòng giật hoảng, đang định lên tiếng xin lỗi, thì đã nghe Chưởng môn khiêm tốn đáp:
"Hồi cáo tiên tử, bần đạo là Linh Hư đạo nhân của Thượng Thanh cung La Phù sơn, đây là Thanh Minh sư điệt ta, nghe tiên nhạc vang lên ở Thiên điểu nhai, không biết phát sinh chuyện gì nên đến quấy rầy. Nếu có chỗ đường đột, mong tiên tử rộng lượng".
Thì ra, Linh Hư chân nhân đang ở Phi Vân đỉnh cùng môn hạ đệ tử thưởng tết, bỗng nghe phía Bão Hà phong có dị khúc vút trời, cũng không biết phát sinh chuyện gì. Trong lòng lại lo cho người ở trên Thiên điểu nhai, vội cáo biệt các đệ tử, kêu Thanh Minh đạo nhân cùng đến Bão Hà phong kiểm tra.
Nghe Linh Hư Tử khiêm tốn đáp, lại nghe ông ta là chưởng môn của Tỉnh Ngôn, vị Long tộc công chúa cũng không làm quá căng, chỉ nghe nàng mỉm cười nói:
"Còn tưởng là khách không mời nào, thì ra là Thượng Thanh chưởng môn. Tiên tử thì hông dám đương, bổn cung là tôn nữ của Tứ độc thần quân, gọi là Linh Y".
Vừa nghe lời này, tức thì Linh Hư chân nhân hoảng hốt thủ lễ:
"Không biết thượng tiên giá đáo, xin tiên tử lượng thứ!"
Thấy vị Chưởng môn hết sức tôn quý của mình, thấy Linh Y lại cung kính thi lễ như thế, người thiếu niên đã quen đùa giỡn với thiếu nữ cảm thấy có chút khó hiểu trong lòng. Y không hiểu Linh Hư là lãnh tụ của thiên hạ đệ nhất đạo giáo, nhưng vẫn chưa đắc đạo phi thăng. Phàm là người tu đạo dưới nhân gian, có ai không tự coi mình là hậu bối của tiên nhân. Do đó lão lễ kính như thế cũng là tự nhiên mà thôi.
Ngay khi Tỉnh Ngôn cảm thấy Linh Y vẫn không đủ lễ mạo, định xuất ngôn nhắc nhở thì nghe Tứ độc long nữ tươi cười nói:
"Người không biết không có tội. Huống chi Tỉnh Ngôn nhà ta còn ở trong Thượng Thanh môn ông, vẫn phải mong Linh Hư chân nhân chiếu cố y nhiều mặt, y tuy bại hoại, nhưng cũng coi là thông minh, có pháp thuật gì hay ông cứ dạy cho y, không sợ y không lĩnh hội. Chưởng môn ông đừng có giấu diếm..."
Lời nói nghênh ngang đến cuối lại lộ ra sự tính toán của nữ nhân.
Linh Y nói năng nghêng ngang, Tỉnh Ngôn "Nhà nàng" đứng nghe cười khổ không thôi. Còn vị Linh Hư chưởng môn thì vẫn khiêm cung đáp:
"Trương đường chủ thiên tư thông thái, bần đạo sao dám dấu giếm! Ngay cả bí kỹ quan trọng nhất của Thượng Thanh cung cũng truyền thụ cho y rồi..."
Khi Tỉnh Ngôn định lên tiếng chứng thực thì thấy vị Thanh Minh đạo trưởng nãy giờ vẫn bay trên không trung đột nhiên hạ xuống trước Khấu Tuyết Nghi trên Thiên điểu nhai, quan sát một hồi, quay mặt kinh ngạc hỏi Tỉnh Ngôn:
"Kì quái, theo ta được biết, nữ đệ tử trong đường Tỉnh Ngôn chỉ là người bình thường gặp nạn, sao lại tập được phi thiên thuật?"
Lời này vừa xuất, Tỉnh Ngôn lập tức tuôn mồ hôi lạnh.
Nghi vấn này có thể nói là trí mệnh. Phải biết, hiện tại bản thân y còn chưa luyện được thuật ngự kiếm phi hành, thì Khấu Tuyết Nghi sao có thể ngự không? Lần này khác hẳn so với lần trước Triệu Vô Trần đến, cho dù y có nhanh nhạy cỡ nào, cũng không kịp nghĩ ra biện pháp tránh né.
Thế là, như dính một đạo phích lịch từ trời giáng xuống, trong nhất thời Tỉnh Ngôn chỉ cảm thấy trời đất chao đảo, khóe miệng chép chép nhưng ngay cả nửa từ cũng không thể thoát ra!
Còn Khấu Tuyết Nghi thấy đường chủ gặp khó, liền quyết tâm định đem mọi chuyện của mình nói ra, chứng minh Tỉnh Ngôn không có liên quan. Nếu có xử trí thì bản thân xin chịu hết.
Ngay thời khắc chùng lại đó, chợt nghe tiên tử trên không trung cất giọng êm ái nói:
"Thanh Minh không cần nghi hoặc. Tuyết Nghi là bạn tốt trong khuê phòng của ta, là ta nhờ nàng gia nhập Tứ Hải đường. Tỉnh Ngôn xưa giờ chưa từng đi xa, đi xa nhất cũng chỉ là đến nhà ta. Ta sợ y một mình ngàn dặm đến La Phù sơn, tính khí làm biếng lại phát tác, không chịu siêng năng tu hành, nên nhờ Tuyết Nghi muội muội chịu khó gia nhập Tứ Hải đường, để tâm thúc đẩy y siêng năng tu tập. Chuyện này ngay cả Trương đường chủ cũng không biết".
"Thì ra như thế!"
Ngoài ba người Linh Y, Tuyết Nghi, Tỉnh Ngôn, mấy người còn lại đều như bỗng nhiên đại ngộ.
"Lời này của thần nữ chính đã giải được nghi ngờ nhiều ngày qua của bần đạo. Có thần nhân gia nhập đúng là phúc của Thượng Thanh!"
Linh Hư khẽ chào, quay người mỉm cười nhìn Tuyết Nghi, Quỳnh Dung. Tuy lời lão rất khiêm tốn, nhưng từ nét tiếu ý trên mặt, có thể thấy vị Chưởng giáo chân nhân này đang hết sức cao hứng trong lòng.
Thấy Linh Hư bị mình gạt, vị Long nữ tâm tư lanh lẹ cười thầm, ngoài miệng vẫn điềm đạm đáp:
"Không dám".
"Xin lỗi thượng tiên! Hôm nay bần đạo cùng sư điệt không báo mà đến quấy nhiễu đã là đại tội. Không dám ngắt hứng thú của các thần nữ nữa, bần đạo xin cáo từ".
"Tạm biệt".
Thế là Linh Hư ra hiệu với Thanh Minh, hai người đằng không rời đi.
Thấy hai người bay xa rồi, vị tiên tử bạch y phiêu phiêu lập tức bay xuống đứng trước mặt Tỉnh Ngôn, gương mặt tinh ranh cười nói:
"Thế nào? Giải quyết chuyện khó cho ngươi, định cảm ơn ta thế nào?"
"Hà hà hà...Dĩ nhiên là có, bất quá lúc ăn uống, ta không tranh cùng cô là được chứ gì!"
Vứt hẳn được tâm tư nặng trĩu trong lòng, Tỉnh Ngôn tâm tình rất tốt, ngôn ngữ cũng trở nên nhanh nhẹn. Còn Khấu Tuyết Nghi thì khác hẳn, quỳ xuống đất tạ ơn không thôi. Thấy nàng nghiêm trọng như thế, Linh Y hoảng hốt đỡ nàng dậy, mỉm cười nói:
"Tuyết Nghi muội muội không cần như thế. Người trên thế gian có một chỗ kì quái đó là cứ chăm chăm lai lịch của người khác, mặc kệ tình hình hiện tại của người ta thế nào. Tỷ tỷ hôm nay, bất quá là cho bọn họ đạt được sở nguyện mà thôi".
Nói đến chỗ này, Tỉnh Ngôn tiếp lời:
"Tuyết Nghi không được khóc, hôm nay cảnh đẹp ngày tốt, không được rơi lệ".
Thì ra thiếu niên hiểu rõ tính tình của Khấu cô nương, sợ nàng cảm động bật khóc. liền xuất ngôn cản trước.
"Tuân lệnh Đường chủ".
Tuyết Nghi trong lúc hồi đáp, quả nhiên có chút nghẹn ngào.
"Cứ ham nói chuyện, lại quên uống rượu thưởng trăng rồi".
Cứ Doanh thấy tình cảnh thế, vội đổi đề tài. Lúc này trăng đã lên giữa trời, tròn vành vạnh thả ánh vàng nhuộm lên từng ngọn cỏ, lùm cây của La Phù sơn.
Lập tức, Tuyết Nghi đi vào trong bếp, lấy rượu ủ trong nước nóng đem lên bàn tiệc, chúng nhân liền ngồi xuống, chuẩn bị uống thoải mái.
Để thuận lợi cử động, Tỉnh Ngôn đem thần kiếm, sáo ngọc vào nhà cất. Nhìn thấy sáo ngọc phản chiếu ánh trăng, thiếu niên chợt nhớ đến chuyện cũ, lúc quay lại bàn tiệc, cười nói với Linh Y:
"Không ngờ Tuyết địch Linh Y, hôm nay lại tụ hội".
Nghe được lời này, Linh Y cũng nhớ đến buổi đối ẩm trên Vọng Hồ lâu Bà Dương. Không biết thế nào, tự nhiên trong lòng nàng lại dâng lên một mối nhu tình.
Có lẽ, mối nhu tình này, vốn luôn có trong lòng, chỉ là nàng không biết mà thôi.
Thấy trên mặt Long cung công chúa bỗng xuất hiện thần thái xấu hổ, thiếu nữ Cứ Doanh đồng lứa với nàng, sao không đoán ra được tâm tình của nàng. Nhớ lại đối đáp vừa rồi giữa Linh Y và Linh Hư chưởng môn, thế là tâm tư của vị Tứ độc long nữ, liền hiện ra rõ ràng trong mắt Cứ Doanh.
Cái tuổi thiếu nữ này chính là tuổi mới chớm yêu, thần thái xấu hổ này, chàng thiếu niên trong bàn làm gì hiểu được.
Thoáng lúng túng của Linh Y nhanh chóng tan biến, chốc lát đã hồi phục vẻ nhẹ nhàng linh lợi thường ngày. Có điều nếu quan sát kỹ, vẫn thấy trong gương mặt vui vẻ đó ẩn ẩn một nét sầu nhàn nhạt.
Bỗng nghe Cứ Doanh lên tiếng:
"Linh Y tỷ tỷ, hôm nay trăng thật đẹp, Cứ Doanh có một bài thơ muốn tặng cho tỷ tỷ".
"Được à...mau đọc ta nghe!"
Không chỉ Linh Y, mấy người Tỉnh Ngôn cũng cảm thấy hứng thú. Liền nghe Cứ Doanh hắng giọng, khẽ ngâm:
Tiên tử ngàn dặm đến
Tay ngọc mềm như sương
Hồn si hóa ánh nguyệt
Theo hình bóng tình quân.
Lúc thiếu nữ ngâm, môi khe khẽ rung, nguyệt hoa trên trời tắm đẫm gương mặt nàng, hiển hiện một vẻ u lệ tuyệt luân.
Đợi nàng ngâm xong, người được tặng thi ca đột nhiên đỏ bừng khắp mặt. Vị Tứ độc công chúa kiêu ngạo này, giống như đột nhiên bị người khác nói ra tâm sự, lập tức ngẩn ra tại chỗ. Qua một lát mới nhớ đến biểu hiện của mình hơi kì lạ thì vội đứng dậy đi qua, đánh khẽ một cái lên vai Cứ Doanh, nói năng thoải mái:
"Muội muội ngàn vạn lần chớ hiểu lầm. Người này khi xưa khi phụ ta, về sau quen biết, cũng chỉ bất quá là làm đồ đệ ngoan thôi, tuyệt không có tình ý gì khác".
Lời nói sảng khoái này, vừa để cho chúng nhân nghe, cũng vừa để thuyết phục bản thân. Linh Y nghĩ thầm:
"Hà, chính là như thế! Ta cùng tên bại hoại này làm gì có chuyện tương tư ở đây. Tuy khi xưa y...y hôn trộm ta, nhưng cũng chỉ là nhất thời say rượu, cũng coi như chẳng tính. Hà huống hai người đều không biết, cũng chưa từng phát sinh thêm chuyện giống thế. Ta cũng bất tất cứ canh cánh trong lòng..."
"Úy? sao mẹ của ta, rồi lại thêm vị Cứ Doanh cô nương này nữa, đều đem ta gán ghép với tên bại hoại này, chẳng lẽ bọn họ đều nhầm lẫn?"
Ngay khi thiếu nữ nghi hoặc thì nghe tên "Bại hoại" đó lên tiếng tiếp lời:
"Không sai không sai! Lời của Linh Y rất đúng. Ta chỉ là một tiểu tử nhà nghèo quê mùa, chỉ là theo Linh Y tiên tử học vài pháp thuật mà thôi, bình thường thích nói gì là nói, chỉ có vậy thôi, thật không có gì khác".
"Thật không?"
Cứ Doanh cười hì hì buông một câu tùy tiện rồi không nói nữa. Nhưng vị đương sự nhân, nghe Tỉnh Ngôn nói vuốt đuôi mình, không biết sao cảm thấy phiền muộn, mắng thầm trong bụng:
"Cái gì mà Thật không có gì khác? Ngươi chẳng phải đã hôn trộm ta sao?"
Thiếu niên bên cạnh đang thong dong, nào biết tâm tư cổ quái của thiếu nữ, cứ ở đó nói về chủ đề mà y hứng thú:
"Đúng rồi Cứ Doanh, lần trước không phát giác, thì ra cô làm thơ cũng hay như thế".
"Hì...đều là nhờ Đường chủ. Lần trước thấy người làm thơ hay quá, tiểu nữ khi về nhà, cũng theo thầy học đòi phong nhã".
Nghe bọn họ nói đến đây, tiểu nữ oa nãy giờ ngồi ăn với Tuyết Nghi tỷ tỷ, cuối cùng cũng nghĩ ra một chuyện, liền chen vào:
"Tỷ tỷ, có thể tặng cho Quỳnh Dung một bài hay không?"
"Sao? Quỳnh Dung muội muội, thơ cho muội, cứ để Tỉnh Ngôn ca ca tặng cho..."
"Hay quá! Thơ của ca ca rất hay...tuy nhiên đọc thì chẳng hiểu gì hết!"
Thiếu niên đang bận gặm một cái đùi gà to đùng, nghe vậy mắc cười, nhất thời cũng không thể chuyên tâm ăn được, liền đặt đùi gà xuống, chỉnh trang lại gương mặt, nhìn đôi mắt đen láy sáng rỡ trước mặt mình, lại nhìn đến vầng trăng trên trời, suy nghĩ một chút thì nói:
"Có rồi! Quỳnh Dung nghe cho rõ nha".
Trăng sáng chiếu vạn dặm
Tiểu nữ đến từ đâu?
Mắt tròn đen ngơ ngác
Trăng cũng phải úa màu.
Ngâm xong, thiếu niên hỏi Quỳnh Dung:
"Muội thấy thế nào?"
Tiểu nữ oa không hồi đáp, đôi mắt sáng trong như nước thu dường như đang suy tư.
"Tiểu nha đầu này, chẳng lẽ không hiểu mấy câu ta đọc?"
Đang kinh ngạc thì thấy tiểu nha đầu đã hồi thần, vỗ tay khen hay, lại yêu cầu ca ca tặng cho Tuyết Nghi tỷ tỷ một bài.
Vị nữ tử yêu kiều đang yên lặng bên cạnh, nghe Quỳnh Dung nói đến mình, lại thấy đường chủ nhìn đến, thì cười thẹn thùng, nói mình không cần. Chỉ là, người này cảnh này tình này, trong chớp mắt Tỉnh Ngôn đã nghĩ ra hai câu, liền mỉm cười nhìn nàng, nói:
"Tuyết Nghi, cô đúng là:
Trăng ngọc chiếu người ngọc, thẹn vì kém sắc
Quỳnh hoa đọ ảnh, tu mấy kiếp mới bằng mai hoa?
Câu này ngâm xong, chúng nhân tề thanh kêu hay. Bất quá, chỉ có Tỉnh Ngôn, Tuyết Nghi là hiểu được hàm nghĩa chân chính trong đó, hai người đưa mắt nhìn nhau cười thầm.
Tỉnh Ngôn châm rượu cúc ra chung, định cùng chúng nữ tế trăng tròn thì đột nhiên thấy vị Tứ độc long nữ nhẹ nhàng đứng lên, gượng cười nói:
"Tỉnh Ngôn, các vị tỷ muội, ta phải trở về rồi".
"Sao về sớm vậy?"
Chính là Cứ Doanh xuất ngôn giữ lại.
"Muội muội không biết, không phải ta không muốn ở lâu. Chỉ là pháp lực của ta đã tận, thuật Kính ảnh li hồn cũng không thể duy trì. Linh Y đành rời tiệc trước".
Không đợi Tỉnh Ngôn lên tiếng, Linh Y đã choàng qua Quỳnh Dung nói:
"Muội muội chớ trách, tỷ tỷ khi nãy giành đồ ăn với muội, kì thật ta đều chưa ăn, giờ trả lại cho muội".
"...Đáng tiếc, còn không kịp uống rượu say sưa với mấy người...Lần này chắc phải ngủ mất vài tháng quá? Đợi khi ta tỉnh, lại đến tìm mấy người chơi..."
Khi mấy người Tỉnh Ngôn không hiểu ý trong câu nói thì lúc thoại âm vừa dứt, thân hình của bạch y thiếu nữ liền dần dần tiêu tan, không bao lâu đã không còn dấu vết gì.
Chỗ nhân ảnh tan biến, chỉ còn ánh trăng man mác. Chỉ có một làn hương nhàn nhạt trong không trung chứng tỏ đã từng có giai nhân cười nói ở đây.
Thiếu niên phiền muộn đưa mắt nhìn, bên trong chậu nước nơi tiên tử đến, đi, đóa hoa sen bập bềnh cũng đã khép lại, trở thành một nụ sen tuyết bạch. Nhìn bóng trăng lung lay trong nước, thiếu niên nhất thời có chút mê li:
"Nguyệt ảnh dễ sinh mà cũng dễ tiêu tan..."
"Úy?"
Ngay khi thiếu niên cảm thán, bỗng nghe Quỳnh Dung kinh ngạc kêu ca ca, chỉ tay vào dĩa bánh xếp chỉnh tề trên bàn, nói:
"Vừa rồi không phải Linh Y tỷ tỷ ăn mấy cái bánh sao? Sao giờ thấy như chẳng có động tới vậy".
Linh Y lúc nãy cố tình giành mấy cái bánh với nó, tiểu nha đầu này nhớ rất rõ. Còn Tỉnh Ngôn nhìn thấy đĩa bánh dường như còn nguyên chưa động đến, cảm giác vừa rồi phảng phất như là một trường ảo mộng.
Thấy thiếu niên có chút thương cảm, Cứ Doanh liền nâng chung rượu cúc, nhẹ nhàng đi đến trước, êm ái nói:
"Trương đường chủ, tuy tiên tử đã đi rồi, nhưng ngày sau sẽ có lúc gặp lại. Đêm nay trăng đẹp nhất, để chúng tôi bồi tiếp Đường chủ uống rượu thưởng nguyệt, chỉ mong Đường chủ đừng chê Cứ Doanh thô lậu".
Nghe Cứ Doanh nói như thế, Tỉnh Ngôn cũng hồi thần, vội cầm chung đứng lên, cười nói:
"Nếu nói Cứ Doanh thô lậu, thì trên thế gian này còn ai là mỹ nhân nữa?"
Thế là, trong ánh trăng bao phủ trên Thiên điểu nhai, sự phiền muộn đã đi, tiếng cười lại cất lên. Uống rượu đàm luận không hay trăng đã chếch về tây, chúng nhân Tứ Hải đường vốn đã phát nguyện thưởng nguyệt cả đêm, lần lượt dưới ánh trănh chênh chếch, ngã người ra vuông đá ngủ luôn.
Sáng hôm sau, Trương đường chủ tửu lượng mạnh nhất tỉnh giấc đầu tiên, theo thói quen chống tay ngồi dậy thì phát hiện không thể nhúc nhích. Nỗ lực mở mắt nhìn, thì phát hiện bản thân cùng với mấy người Cứ Doanh, Tuyết Nghi, đang nằm loạn xạ trên vuông đá Thiên điểu nhai. Xoay mặt nhìn thì thấy ai nấy chân gác chồng chéo lên nhau...
Dưới ánh ban mai, Tỉnh Ngôn phát giác ra trường xấu hổ này, lập tức mặt nóng bừng, tim đập loạn, sợ có người không sợ cấm lệnh từ Phi Vân đỉnh, lén lút lên nhìn trộm thì hỏng. Thiếu niên nhẹ nhàng tìm cách rút người ra khỏi mấy cái chân mà không kinh động mọi người, nhưng không ngờ, vừa thoát khỏi mấy cái chân gác lên mình, định toàn thân vận động đứng lên, thì quên mất còn có hai cánh tay khoanh lại trên ngực y, vừa động thì liền nghe có một giọng giòn tan cất lên:
"Ca ca, sáng rồi à?"
Theo câu hỏi giòn giã đó, chúng nhân trên Thiên điểu nhai đều nhất tề tỉnh giấc. Thế là, Tứ Hải đường nghênh đón một ngày mới trong cảnh hỗn loạn vô cùng.
Ngày tháng cứ đơn giản như thế mà qua.
Trong tháng ngày bình đạm mà hạnh phúc đó, Tỉnh Ngôn vẫn không gián đoạn việc tu luyện đạo lực của mình. Từ sau đêm trước Trung thu tiêu hóa cái đạo hồn mạo hiểm xâm đoạt bản thân, thiếu niên cảm thấy Thái hoa đạo lực của bản thân, dường như đột phá được một nút thắt, bản thân cuối cùng cũng cảm giác được, cổ Lưu thủy thái hoa trong cơ thể, đang ngày một tinh tiến, tràn trề.
Vào một đêm, thiếu niên đang chuyên cần tu luyện "Luyện thần hóa hư" trước Thiên điểu nhai, thì đột nhiên phát giác, theo vòng tròn lưu chuyển của Thái hoa đạo lực, thân hình đang ngồi ngay ngắn trên vuông đá, chầm chậm rời khỏi mặt đất, phiêu phiêu trên không trung cách mặt đất hơn hai trượng. Một ngọn gió vượt qua nhai, thổi vạt áo bay lất phất.
Nháy mắt, theo lưu chuyển trọn một vòng của Thái hoa đạo lực, thân hình ngừng trên không, lại chầm chậm hạ xuống vuông đá.
Cái gọi là phúc đến thì sáng lòng, thiếu niên trở lại mặt đất, khắp người lại tỏa ra kim quang chói lòa. Chỉ bất quá, lần này lấy kiếm làm dẫn, kim quang chấp chới bừng bừng, men theo thân kiếm Dao quang, ngưng tụ thành một đoán quang phiến rực rỡ. Sau đó, trong tiếng hét của thiếu niên, đóa quang hoa như trăng non đó, liền bay vào không trung đêm đen vô tận.
Trong khung trời sẫm đen, hệt như có một lưu tinh rực rỡ lao nhanh qua.
Tuy đóa "Phi nguyệt lưu quang trảm" sơ khởi này, so với trường cảnh đủ mọi hình thái quang hoa hạo nguyệt cuồn cuộn như triều dâng, tung hoành trời cao, thì còn cách rất xa. Nhưng dù sao, đóa nguyệt hoa nho nhỏ này, đã khiến Tứ Hải đường chủ Trương Tỉnh Ngôn, trở thành một trong mười mấy người trong thiên hạ có thể dùng pháp thuật này.
Thiếu niên vừa thành công, đang mừng như muốn phát cuồng, quay đầu nhìn thì thấy mấy vị thiếu nữ đang kinh ngạc nhìn mình, trong ánh trăng nhàn nhạt càng hiển hiện nét uyển chuyển xinh đẹp.
Núi xanh hùng vĩ, mỹ nhân vây quanh, thiếu niên hào khí chợt sinh, cảm thấy như ngày cỡi mây du ngoạn, hoàn toàn không phải không có thể!
Chính là:
Mỹ nhân như ngọc, kiếm như cầu vồng
Bụi trần bốc trời không
Thần kiếm lượn vòng
Tiếng ngân như rồng
Tiên lữ nhìn xuống núi xanh
Đôi hạc trước nhà
Bóng hoa ẩn hiện
Gió nổi
Mây loạn
Ráng chiều mênh mông.
Hết quyển 7.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
199 chương
15 chương
998 chương
106 chương
35 chương
93 chương
79 chương
77 chương
672 chương