TIÊN LỘ YÊN TRẦN Nguyên tác: Quản Bình Triều. Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam Quyển 6: Vân phi kiếm vũ hùng thiên lí. -----o0o----- Chương 114: Dị bảo kì sâm, câu thị tất tranh chi khí. Sau khi mũi kiếm đặt trên cổ, chỉ cần khẽ rung tay, đã khiến Lệ Dương Nha cảm thấy cả người lạnh lẽo. Chỗ tiếp xúc với kiếm, giống như có kiến cắn, một cảm giác vô cùng khó chịu, chớp mắt đã truyền khắp thân. Sau khi câu nói hài hước đó vang lên, trên đầu lại vô thanh vô tức. Nhưng trong sự tĩnh lặng đó, Lệ Dương Nha lại rợn người, cơ thịt khắp người nhất thời đều căng ra, không phải là muốn chuẩn bị đả thương người, mà là phản ứng tự nhiên của thân thể khi bị lợi khí kề cổ. Trong sự tĩnh mịch khiến người ta ngộp thở đó, một khoảng thời gian ngắn cũng trở nên đặc biệt dài. Lệ Dương Nha qua một hồi khẩn trương mới phát giác, chỗ lạnh lẽo trên cổ không biết đã biến mất tự lúc nào. "Thì ra người này không hề muốn hại ta". Đến lúc này, vị cường nhân man cương đã mất hết tinh thần, không còn chút lòng phản kích nào nữa. Đối diện với cường địch trí dũng song toàn như vậy, có tính kế gì cũng chỉ là vô ích. Thế là, đám quan binh vừa rồi sợ uy thế của thiếu niên mà lùi ra, hết sức kinh ngạc chứng kiến, tử thi mà Trương đường chủ long trọng đối đãi, đột nhiên nhỏm người đứng lên, giống như chẳng có việc gì, đáp: "Ai, là kiếm lạnh". Lúc vừa nghe câu hồi đáp này, vị thiếu niên gương mặt điềm đạm, trong lòng tức thì như trút được gánh nặng. "Vì sao lại trợ giúp kẻ ác, ngăn cản quan binh trừ phỉ?" Ngữ khí bình hòa, từ tốn. "Ngươi nói mấy tên sơn phỉ đó?" "Không sai, có lẽ bọn chúng điều ác gì cũng làm, nhưng mấy tháng nay thật lòng giúp ta tìm bảo, ta đương nhiên phải trừ tai ương cho bọn chúng. Chỉ vậy mà thôi". Nghe lý luận kì quái như thế, Tỉnh Ngôn nhất thời có chút kinh ngạc. Hơi trầm mặc một chút, hai người đối mặt nhau dường như đồng thanh hô: "Tầm bảo?" "Trừ phỉ?" Lại ngừng một chút, vị Lệ môn chủ đầu dính đầy đất căm phẫn nói: "Hừ, người hán các người, giỏi nhất là giả bộ. Rõ ràng là đến đoạt bảo, lại nói thác đi. Ta tuy đánh không lại, nhưng không phục!" "Cái này...Ta chỉ là phụng sư mệnh đến hỗ trợ quân binh trừ phỉ, chuyện khác đúng là không biết. Các hạ tin cũng được, không tin cũng được, sự thật là vậy". Lúc Tỉnh Ngôn nói mấy câu này, gương mặt cực kỳ kiêu ngạo. Nếu là trước trận chiến này, vị thiếu niên chưa đến tuổi nhược quan biểu lộ thần thái đó, chắc chắn đám người Lâm Húc, Bảo Sở Hùng đều cảm thấy không thích hợp. Nhưng lúc này, thì không ai cảm thấy mắc cười. Mọi người đều cảm thấy, thần tình của Trương đường chủ như thế là hợp lý. Hiển nhiên, bao gồm cả Lệ Dương Nha, tất cả đều không biết được, vị thiếu niên gương mặt ung dung chỉ cách cường địch chừng một thước, thân thể thật ra chẳng còn được mấy sức lực! Thấy Tỉnh Ngôn kiêu ngạo như thế, Lệ Dương Nha càng không dám có ý đồ khác. Chỉ nghe hắn tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Thật chỉ là đến trừ phỉ? Vậy cây cờ chu tước của ngươi phải giải thích thế nào?" "Cờ chu tước?" Quay đầu nhìn cây cờ chu tước đang bay lất phất ở trước hàng ngũ quân binh, Tỉnh Ngôn vẫn thấy mơ hồ: "Cây cờ đó là Thái thú đại nhân tặng ta trước khi lên đường. Có gì không ổn sao?" "Chẳng lẽ thật không phải đến đoạt bảo vật của ta?" "Đương nhiên không phải!" Tỉnh Ngôn vẫn không hiểu tên này muốn cái gì: "Chu tước chính là một trong tứ linh thượng cổ, là thần thủ hộ phương nam. Hừ, bổn đạo gia vào nam đến Hỏa Vân sơn trừ phỉ, dùng cờ này rất thích hợp. Chẳng lẽ các hạ cho là có chỗ không ổn?" Lúc nói lời này, Tỉnh Ngôn cố ý siết chặt kiếm trong tay. Động tác tuy chỉ thoáng qua, nhìn cứ như không có gì khác, nhưng làm sao có thể giấu nổi Lệ Dương Nha thân kinh bách chiến chứ? Chỉ nghe hắn vội nói tiếp: "Thôi, thôi, coi như là ta nhầm. Ta giờ như cá trên thớt, chắc ngươi cũng không gạt ta". "Thật không giấu đạo gia, Chúc Dung môn ta rất giỏi truy tìm bảo khí. Lần này đến Yết Dương chính vì mấy tháng trước thấy bảo khí xung thiên trên Hỏa Vân sơn, mây bay ngang đều nhuộm hồng rực rỡ, chính là hỏa thuộc ngũ hành. Ước tính phương vị tinh tú, chắc là bảo khí trấn quốc Chu tước thần nhận của Nam Việt quốc trong truyền thuyết sắp xuất thế". "Chu tước thần nhận là thần khí hệ hỏa mất tích đã rất lâu, Chúc Dung môn ta trước giờ thờ lửa, thấy dị bảo này xuất thế, tự nhiên phải đến tìm. Nhưng không ngờ, thần vật quả nhiên không giống pháp khí thường, linh tính phi phàm, ta ẩn nấp hơn ba tháng trong Hỏa Vân sơn, hầu như ngóc ngách gì trên núi cũng nắm rõ như lòng bàn tay!" Lúc bắt đầu, vị Chúc Dung môn chủ này còn có chút uể oải, nhưng không biết sao, cũng không biết hắn nhìn thấy gì, khi nói đến nửa đoạn sau, cả người Lệ Dương Nha lại trở nên hết sức hứng khởi, nhìn thần thái hắn, vị Tứ Hải đường chủ đang cố gắng gượng liền thầm kinh hãi. Lúc này trên vùng đất bằng này, mọi người đều yên lặng chăm chú quan sát hai người đối đáp, không dám khinh cử vọng động. Bất quá, trong những người này, phải loại trừ tiểu nữ oa đang chơi đùa với chiến lợi phẩm cách Tỉnh Ngôn không xa. Cũng không biết tiểu nha đầu này dùng cách gì, đôi hỏa nhận đỏ rực mà nó đoạt được, hiện đang bay quanh người nó, lưu quang chớp chớp, tàn ảnh lấp lánh, rất giống quang cảnh chiều chiều nó chơi đùa cùng lũ chim trên Thiên điểu nhai. Tạm không nhắc đến nó, lại nghe Lệ Dương Nha tiếp tục nói: "Chỉ là, ba tháng cực khổ, tốn công vô ích. Mãi đến hôm nay, lúc chiến sự giữa các người và sơn phỉ xảy ra, ta rốt cuộc mới có thể dùng dị pháp của bổn môn, thu được đôi thần nhận này". Nói đến đây, vị Lệ môn chủ liền có chút ảm đạm, than: "Ai, đúng là ý trời! Hôm nay ta mới biết, thần vật có linh tính, không thể cưỡng cầu được". Nhìn theo ánh mắt của Lệ Dương Nha, Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng minh bạch bảo vật mà hắn nói là thứ gì. Nếu theo tính tình bình thường của thiếu niên, sau khi hiểu được câu chuyện, nhất định kêu Quỳnh Dung trả lại vật trong tay. Chỉ bất quá phán đoán tình thế hiện thời, Tỉnh Ngôn lại có tính toán khác. Chỉ nghe hắn điềm đạm nói: "Lệ môn chủ, đắc tội rồi! Đoạt bảo tuy không phải bổn ý của ta, nhưng qua một trường phong ba hôm nay, ta lại không thể trả lại bảo vật cho ông". ... "Các hạ nói thế là có ý gì?" Vừa nghe giọng điệu này, Tỉnh Ngôn giật thót trong lòng. Hiện tại, thần thái của Lệ Dương Nha hơi ngông nghênh: "Thiên địa hữu linh, vật tự có chủ, hà huống là thần vật. Hiện tại đôi chu tước thần nhận này, đã tự tìm thấy chân chủ. Cho dù ngươi muốn trả ta, nó cũng không chịu". Nói đến đây, Lệ Dương Nha lại biến thành có chút tức giận: "Ta cũng thấy lạ, suốt ba tháng trời chẳng có kết quả gì, tự nhiên hôm nay lại để ta dễ dàng đắc thủ!" Theo sự tức giận của hắn, ngọn lửa trên chiếc áo khoác lại thè cao hơn mấy tấc. Tuy thấy Lệ Dương Nha ảo não, nhưng Tỉnh Ngôn lại nhẹ nhàng trong lòng, hiểu được nguy cơ hôm nay, cơ bản đã qua rồi. Đang thầm kêu may, lại nghe Lệ môn chủ đột nhiên lớn giọng nói: "Bảo vật tuy không dám có hy vọng, nhưng có một thỉnh cầu, mong đạo gia có thể cho phép!" "Mời nói!" "...Khẩn thỉnh ngươi cho phép vị cô nương đó theo ta!" Chỗ ngón tay hắn chỉ đến, chính là tiểu Quỳnh Dung đang chơi đùa ở đằng kia. "Hả?" "Xin chớ hiểu lầm, ta chỉ là muốn mời nó gia nhập Chúc Dung môn ta". Vừa thấy thiếu niên thần sắc bất thiện, Lệ Dương Nha vội nói nhanh: "Hơn nữa, ta muốn đem ngôi môn chủ này, nhường lại cho vị cô nương đó làm!" Thiếu niên đã chuẩn bị rất tốt, quyết không cải biến thần thái khi đối thoại với Lệ Dương Nha, nhưng khi nghe được lời này, vẫn không khỏi có chút động dung. Còn không kịp để y đáp lời, đã thấy vị Lệ môn chủ vốn thụ thương không nhẹ, lúc này hết sức nhanh nhẹ chạy đến trước mặt Quỳnh Dung, khom lưng cúi đầu, dùng hết khả năng tạo ra ngữ khí ôn hòa nhất: "Vị tiểu nữ này, xin mới đến Chúc Dung môn ta làm môn chủ!" Chỉ đáng tiếc, tuy Lệ Dương Nha hết sức chân thành, nhưng gương mặt hắn trắng một cách quái dị, hiện tại lại dính máu lẫn đất, khiến nỗ lực cải thiện hình tượng của hắn, sản sinh ra hiệu quả ngược. Tiểu Quỳnh Dung lập tức bị hắn dọa chạy đến bên cạnh Tỉnh Ngôn, bám lấy áo ca ca, khẩn trương nhìn quái vật diện mạo hung ác, sau lưng bốc lửa. Tiểu nữ oa một lòng chơi đùa với thần nhận, đã quên mất đây là người nào...Còn đôi thần nhận giống như hỏa điểu đó, cũng bay theo nó ra đằng sau Tỉnh Ngôn. Thấy môn chủ tương lai bỏ chạy, môn chủ hiện nhiệm lập tức chạy theo, mấy bước đã đến trước mặt Tỉnh Ngôn, trong mắt lấp lánh quang mang cuồng nhiệt, cúi đầu tiếp tục du thuyết vị thiếu nữ còn chưa trưởng thành ở trước mặt hắn: "Người có thể khiến chu tước thần nhận nhận chủ, chính là môn chủ thích hợp nhất cho Chúc Dung môn ta. Chúc Dung môn ta, là đệ nhất đại phái ở Miêu cương Nam Việt, người nếu làm môn chủ, nhất định sẽ uy phong vô cùng!" Nói đến chỗ này, Lệ Dương Nha ưỡn ngực ngẩng đầu, vểnh mặt nhìn tiểu môn chủ vẫn chẳng chút động đậy, chỉ núp sau góc áo thiếu niên, môi mím lại, cái đầu nhỏ lắc lắc như cái trống bỏi. Thấy du thuyết thất bại, Lệ Dương Nha cũng không nản chí. Lúc này, hắn đã hoàn toàn quên sự tồn tại của Tỉnh Ngôn, trong mắt chỉ có vị hỏa thần chuyển thế đó. Suy nghĩ một chút, Lệ Dương Nha liền đổi giọng, kiên nhẫn quảng cáo: "Miêu cương chúng tôi, rất nhiều điều vui! Có bạch xà biết bay, có côn trùng phun lửa, có hồ lô biết xướng ca, rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp nhiệt tình, còn có..." Lệ Dương Nha một lòng cầu hiền, càng nói càng dài dòng, lập tức bị ngắt lời. Chỉ thấy Tỉnh Ngôn nhìn xuống vai Quỳnh Dung, không vui nói: "Lệ môn chủ, dụ dỗ nữ vị thành niên là phạm trọng tội đó. Quỳnh Dung," "Muội có muốn theo người này đi làm môn chủ Chúc Dung môn không?" "Không muốn!" Tiểu nha đầu hồi đáp không cần suy nghĩ, thanh âm trẻ con vang vang rất rõ. "Tốt, Lệ môn chủ nghe rõ chứ? Chuyện này không cần nói tiếp". "Chuyện hôm nay thật ra là do hiểu lầm, bổn đường chủ không tính toán với ông. Mời các hạ mau đi đi". "Đáng tiếc đáng tiếc..." Thấy chuyện không thành, Lệ Dương Nha hết sức tiếc nuối. Bất quá bộ dạng chán nản của hắn khiến Tỉnh Ngôn thầm lo lắng. Lệ Dương Nha không nói chuyện đó nữa, nhưng lại không theo lời đi liền, lại mở miệng yêu cầu: "Các hạ đã tha tính mạng cho ta, không biết có thể cũng cho huynh đệ ta một sinh lộ không?" Thiếu niên nghe vậy kinh ngạc, đang không biết là ý gì. Chỉ bất quá, biểu hiện của y vẫn điềm đạm như thường, hàm hồ đáp: "Môn chủ quả nhiên hiểu thời cơ. Cứ làm đi". Nghe lệnh ân xá, Lệ Dương Nha vội quay người đi về sau. Trong ánh mắt tò mò của thiếu niên, Lệ Dương Nha đi đến chỗ còn lưu một làn khói, lấy chân đá một cái, gọi: "Dậy đi. Giả bộ cũng không thoát đâu!" Lời vừa dứt, tên cự hán cũng giống như môn chủ của hắn "Bất hạnh ngộ nạn", lúc này chợt lồm cồm bò dậy, phủi phủi tàn lửa trên người, bộ dạng chẳng có việc gì, chỉ đứng đó cười hà hà không thôi. "Hai chúng ta là bạn nối khố, hà hà!" Thấy thần sắc thiếu niên cổ quái, Lệ Dương Nha tùy tiện giải thích một câu. Sau đó, hắn lại xoay người tìm hai khúc kiếm gãy, đặt khớp lại với nhau, trong miệng lẩm nhẩm niệm chú. Thoáng chốc, chỉ nghe Lệ Dương Nha hét lớn một tiếng, ánh kiếm như nước lướt qua mắt chúng nhân, trong sự kinh ngạc của mọi người, thanh kiếm đã nối liền lại như ban đầu, như chưa từng bị chặt đứt, thân kiếm lóng lánh, hỏa diễm bừng bừng, dù là một thanh kiếm tốt mới lấy từ lò ra, cũng không xán lạn bằng nó! Khác với quan binh tràn đầy lòng tin ở xung quanh, thấy Lệ Dương Nha lộ ra chiêu này, trong lòng Tỉnh Ngôn lại càng thêm run, như đang có lớp băng đóng ở trong! Lệ Dương Nha cầm kiếm trong tay, vốn phải chuyển thân rời đi, thì đột nhiên gằn giọng: "Suýt tý nữa quên hỏi, các hạ rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lần này đánh bại được ta, nhưng sẽ có một ngày, Lệ Dương Nha ta nhất định sẽ lấy lại thể diện!" "Ách..." Thấy dáng vẻ khí thế hung hăng của hắn, vị thiếu niên mới rời phố chợ chưa đến nửa năm, phản ứng đầu tiên là định nói đại mấy câu lấy lệ cho qua chuyện. Chỉ bất quá ngập ngừng một chút, Tỉnh Ngôn mới nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, tuy không phải gì ghê gớm, nhưng dưới sự chăm chú của quân binh, thì cũng không thể nói bừa. Không thể làm khác, y đành ngẩng đầu lớn tiếng đáp: "Bổn đường chủ, chính là Trương Tỉnh Ngôn, môn hạ của Thượng Thanh cung!" "Thượng Thanh cung? Đường chủ gì?" "Đường chủ Tứ Hải đường!" "A! Thì ra là thần tiên của Thượng Thanh cung. Thất kính thất kính! Chẳng trách, thì ra ta là bại dưới tay Tứ Hải đường chủ Thượng Thanh cung, cũng không có gì xấu hổ!" Thần sắc bất bình của Lệ Dương Nha, lập tức chuyển thành tươi cười, đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt. Tuy bị môn chủ Chúc Dung môn chưa từng nghe qua ba chữ "Tứ Hải đường", nhưng hiện tại hắn lại nghe ba chữ này hết sức êm tai. "Úy? Lệ huynh vì sao trước kiêu sau khiêm tốn vậy?" "Trương đường chủ không biết sao?" "Không!" "Đại trượng phu phải biết khuất thân! Thượng Thanh cung La Phù sơn, há là chỗ để Chúc Dung môn gây hấn, vì thế chỉ đành xóa bỏ chuyện xích mích hôm nay!" Nhất môn chi chủ Lệ Dương Nha hung hãn phi thường, hiện tại lại nói năng khiêm tốn như thế, khiến Tỉnh Ngôn hết sức kinh ngạc. Lệ Dương Nha vẫn rất tự nhiên, cười nói: "Đúng rồi Trương đường chủ, xin đừng bực bội nữa. Hôm nay đối địch với quan quân, ta chưa từng ra tay độc ác. Mấy người bị ta đả thương, chỉ là trúng hỏa độc, không có gì đáng lo, điều dưỡng mấy ngày là khỏi". Nghe được lời này, chúng quan binh Bảo Sở Hùng thở phào một hơi. Lệ Dương Nha lại kéo cự hán bên cạnh, giới thiệu với Quỳnh Dung cô nương: "Khặc khặc, vị huynh đệ này của ta họ Ma tên Xích Ngạn, là đại hộ pháp Chúc Dung môn ta. Ma hộ pháp thiện khu thú,tung hoành Nam cương không địch thủ, người ta gọi là "Hỏa linh thú thần"..." Nói còn chưa xong, đã bị Ma Xích Ngạn ấp úng ngắt lời: "Xấu hổ! Ở trước mặt Trương đường chủ, còn nhắc thú thần gì chứ! Môn chủ, chúng ta nhanh đi thôi". "Được! Hai vị, chúng ta ngày sau gặp lại!" Lời còn chưa dứt, chúng nhân cảm thấy trước mắt nhoáng lên, chỉ thấy một đạo hỏa quang xông thẳng lên trời, sau đó hai người của Chúc Dung môn đã không còn thấy tung tích! Tỉnh Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu tìm kiếm khắp trời, vừa hay nhìn thấy một đám mây hồng trên nền trời âm ám, phiêu phiêu bay về hướng Tây nam. Thấy Lệ Dương Nha sau khi bị thương vẫn có thủ đoạn như thế, Tỉnh Ngôn chỉ cảm thấy phát rét trong lòng. Chỉ có tiểu Quỳnh Dung vô lo, vẫn không phát giác gì, thấy quái vật đi rồi, bắt đầu một lòng một ý chơi đùa với "Hỏa điểu". Lúc này, Lâm Húc của Thiên Sư tông đã đi đến gần, không nhịn được lẩm bẩm: "Đáng tiếc, hai tên yêu nhân chạy nhanh quá..." Lời buột miệng nói ra của gã, chỉ mới nói nửa chừng, thì cảm thấy có chỗ không ổn, vội im miệng luôn. Chỉ bất quá lời này của Lâm Húc, Tỉnh Ngôn cũng nghe rất rõ. Nhìn theo hỏa ảnh dần chìm vào nền trời u tối, y không khỏi cười khổ nói: "Ai, có vị nào hảo tâm, đỡ dùm ta ngồi xuống?" Gắng gượng đến lúc này, y đã không còn chịu nổi, sớm đã khó cất bước nổi. Đỡ lấy thiếu niên vô lực ngồi xuống đất, Lâm Húc lại nhớ đến chiến sự hôm nay, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, không tránh khỏi mặt đỏ lên. Kế hoạch mà gã tự hào lúc đầu, giờ nghĩ đến đúng là hết sức hoang đường! Kì thật, chuyện này cũng không thể trách Lâm Húc hiến kế. Trong đội ngũ xuất chinh lần này, có ai có thể dự đoán được, trận chiến tưởng như nắm chắc mười phần này, cuối cùng lại thành như thế? Nghĩ như thế, vị môn nhân Thiên Sư tông quen đọc binh thư, nhìn thiếu niên đang ngồi xếp bằng vận khí, thần sắc phức tạp, than một câu: "Ai, hôm nay mới biết, chân nhân bất lộ tướng..." Lúc này, màn đêm đã buông xuống. Trong màn đêm bao la, trên đỉnh Hỏa Vân sơn đã bừng lên một vùng lửa đỏ, Đại phong trại của phỉ đồ, sau khi quân binh thanh lý xong, đã nổi lửa đốt nó luôn. Từ dưới chân Hỏa Vân sơn nhìn lên, ngọn lửa bừng bừng giống như một bó đuốc khổng lồ, chiếu sáng cả bầu đêm trên cao. Còn vùng đất vừa qua một trận huyết sát dưới chân, đã hoàn toàn chìm vào trong màn đêm u tối. Chính là: Không tiếng chim quay về núi, trong đêm chỉ nghe tiếng gió thổi, hồn phách dắt nhau về đâu, quỷ thần ở chốn nào... Trong màn đêm hắc ám mênh mông, đang văng vẳng tiếng ca thê lương của quân binh: Đánh nam, chết bắc Không đất chôn, quạ rỉa thịt ...............