Tiên lộ xuân thu

Chương 3 : Hạt châu thần bí

Lại nói về thiếu niên tận mắt nhìn các sư huynh mình chết trong biển sấm vô tận, cõi lòng như tan nát, khóe mắt muốn rách toạc, nhưng hắn biết giờ là lúc phải nén bi thương. Dòng sét cuộn trào như nước lũ xô bờ, giáng uỳnh uỳnh xuống phảng phất muốn hóa hắn thành tro bụi. Từng luồng sấm sét giáng vào, tưởng chừng như đã lôi nguyên thần của hắn ra khỏi thân thể. Hố đất này đã sớm biến thành một hải dương màu tía, mây sét mờ mịt khắp trời. Đây không còn là chốn thiên đường đầy ắp lôi nguyên khí khiến lòng người mừng rỡ mà đã trở thành dòng lũ lấy mạng người. Giờ khắc này, kinh nghiệm và tu vị đã không còn ý nghĩa. Thứ có ý nghĩa chỉ là ý chí muốn sống, nếu không chịu đựng nổi nữa mà mất ý chí thì lập tức trở thành thi thể giống mấy vị sư huynh, chết không có chỗ chôn. Khuôn mặt của thiếu niên vặn vẹo dữ tợn như đang bị vô số bàn tay vò nặn. Mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống ào ào, thân tình đã bắt đầu biến dạng, tựa như tội phạm bị nhiều sợi xích sắt cùng lôi kéo, trải qua hình phạt tàn khốc nhất thế gian. Tất cả tu vi, ngoại lực đã trở thành phù vân. Không có bất kỳ thứ gì có thể chống lại sự thống khổ từ sâu trong linh hồn. Duy chỉ có bản năng sinh tồn, tín niệm sống sót kiên cường vẫn còn gắng gượng đối kháng trong đau đớn. Thiếu niên tin tưởng, cho dù là đại tu sĩ Kim Đan kỳ cũng chưa hẳn đã chịu đựng những cơn đau xé linh hồn này tốt hơn mình. Trên thực tế, hắn vẫn còn tự đánh giá thấp bản thân. Loại chuyện so đấu ý chí như vậy vốn không phải tu sĩ cấp bậc như hắn có thể tiếp xúc đến. Đó là kiếp nạn chỉ có tu sĩ đẳng cấp cao khi tiến giai mới gặp phải. Trước khi độ kiếp, tu sĩ đẳng cấp cao thường phải chuẩn bị rất nhiều thần vật bảo vệ linh hồn. Không một ai ngốc đến mức dùng ý chí để đối chọi với thống khổ như vậy. Ngay lúc thiếu niên cảm giác mình đã đến cực hạn, dị biến chợt sinh! Thì ra dòng sét vốn đang tàn phá bừa bãi trong thân thể hắn, sau khi tuần hoàn được một vòng hoàn chỉnh lại đột ngột chui ra từ trong huyệt khiếu. Toàn thân rã rời, hắn không làm gì được ngoài việc để thân thể rơi tự do xuống đáy đầm lầy. Đáy đầm vốn là nơi thực vật thủy sinh sinh trưởng, cộng với vô số cây cỏ, yêu thú và cả những người xấu xố bị lốc xoáy hút vào khi trước, lúc này đều đã bị nung đen như than. Tất cả cùng chết trong tư thế vươn lên không trung khiến người ta sởn hết cả gai ốc. Thiếu niên rơi xuống với tốc độ rất nhanh, đập vỡ vô số cành khô lá úa, rơi lăn lộn xuống đáy đầm. Đột nhiên có lực hút khổng lồ xuất hiện, mưa sấm giăng đầy bốn phía cũng bị nó hút lại, kéo theo tấm thân tàn đó vào trong một hang động dưới vách hố đất. Trong lúc mê man, thiếu niên chỉ cảm thấy lực lôi đi đang dần dần biến mất rồi rơi xuống đất. Hắn nằm vật ra, há mồm thở phì phò nửa ngày trời mới bớt choáng. Cảm nhận tấm thân tàn tạ đau đớn rụng rời, chắc là xương đã gãy nhiều rồi. Nhưng niềm đau giày xé như thủy triều dâng ấy đã trở nên vô nghĩa trước cơn đau đớn của nguyên thần. Nếu không được chữa trị, chắc mình chết mất thôi. Nghĩ tới đây, thiếu niên mở choàng mắt, đánh giá chung quanh. Có lẽ là nhờ vẻ đẹp tự nhiên không có sự tác động của con người đã khiến cho hang động nơi này vẫn giữ được nét giản dị mà khác biệt. Chỉ tiếc thi hài của muông thú ngổn ngang khắp động đã làm mất đi vẻ đẹp của nó. Thứ khiến hắn có thể thấy rõ xung quanh là hạt châu đang tỏa ra ánh sáng màu tím từ trong vết nứt của một đoạn xương gãy, xung quanh hạt châu tràn đầy khói tím lượn lờ, huyền bí dị thường. Đoạn xương gãy nọ giống như xương tay người, cũng không biết nó tồn tại bao nhiêu năm tháng rồi mà bị bào mòn nặng đến vậy, bằng không thì hạt châu ở trong cũng không lộ ra. Bởi lẽ hạt châu kia dường như đã bị người ta dùng đại pháp lực khảm vào trong tủy xương. Không to không nhỏ, vừa vặn vô cùng. Thiếu niên tròn mắt nhìn hạt châu, lòng thầm kinh ngạc. Trong xương người sao lại có ngọc châu, là nội đan hay là xá lợi tử của phật tông. Trong đầu hắn không khỏi nhớ lại điển tịch đạo môn trong thư phòng của lão sư. Trong sách viết rằng hai thứ này đều là bảo bối khó tìm, phàm nhân ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, kiện cường thân thể. Tu sĩ ăn vào thì càng không phải nói, tác dụng thần kỳ, thanh tỉnh tâm hồn. Nhưng vực Lôi Lạc từ xưa đến giờ chỉ có tu sĩ cấp thấp dưới Trúc Cơ kỳ mới có thể tiến vào, đời thuở nào lại có tu sĩ đẳng cấp nội đan, xá lợi như vậy. Trái tim thiếu niên đập điên cuồng, có lẽ đó là cơ hội sống sót, cũng có thể chỉ là một giấc mộng hão huyền. Nhưng chẳng lẽ còn có tình huống phũ phàng hơn lúc này hay sao? Nghĩ tới đây, hắn không do dự nữa, gồng mình nhịn đau, gian nan bò tới bên cạnh đoạn xương gãy rồi gảy hạt châu ra, không thèm lau chùi mà ném tọt vào miệng. Trong đầu chợt vang lên một tiếng "Cụp". Hạt châu kia phảng phất như có linh tính, không trôi xuống bụng mà lao thẳng lên óc. Một luồng sức mạnh khủng lồ đụng thẳng vào thức hải của thiếu niên, làm đầu gã đau muốn nứt, lập tức ngất đi. .... Bốn bề vô cùng yên tĩnh, linh khí nhàn nhạt đã xuất hiện trở lại, đem về sức sống cho miền đất chết này. Trên mặt đất đã thoáng hiện lên màu xanh của cỏ. Thứ đầu tiên thức tỉnh là mấy con Thiên Ngưu Trùng nổi tiếng nhờ sức sống mạnh mẽ. Loại côn trùng này dài tầm nửa tấc, nhìn như con gián, có cánh mà không bay được, có miệng mà không kêu được. Là sinh vật tồn tại dưới đáy chuỗi thức ăn. Sau khi trải qua sự xâm nhiễm của biển khói tím vô biên vô tận, thân nó đã to ra cỡ lòng bàn tay người. Lông tơ mọc dày đặc che kín giáp xác, răng nanh dài mà sắc lóe lên tia sáng kỳ dị. Đối với chúng, lần luân hồi này dài đằng đẵng như ba thu. Lúc này, chúng chỉ muốn càn quét hết thảy mọi thứ trước mặt, tọng hết tất cả vào bụng. Vô luận là rễ cỏ, lá cây hay là thi thể người khổng lồ trước mắt này. Thi thể này không có bất cứ động tĩnh gì, hư thối ghê người, da thịt rách nát lộ ra xương trắng hếu, tỏa ra ánh huỳnh quanh lạnh lẽo. Nhưng thi thể đó lại không bốc mùi tanh tưởi, dường như chỉ bị lở loét chứ chưa hư thối. Miệng vết thương cũng chưa hình thành khối máu tụ mà vẫn thấm ra những vệt máu nhỏ li ti. Không biết đã qua bao lâu. "A..." Bờ môi khô nẻ khẽ hé ra, rên lên một tiếng đau đớn, đôi mắt cũng dần dần mở ra, loáng thoáng nhìn thấy bộ dáng của mình. Sóng mắt quay đi nơi khác như ngượng ngùng rồi chợt dừng lại nơi con Thiên Ngưu Trùng đang cắn trên vết thương của mình nhưng lại không dùng tay phủi đi. Ánh mắt lộ vẻ suy tư, sau nửa ngày mới thì thào:"Ta là Diệp Bạch, lão lục của Lão Thụ Phong, ta, còn sống." Thiên Ngưu Trùng cảm giác được thi thể vừa lay động nhưng không hề sợ hãi, lại tiếp tục gặm nhấm. Trong ký ức của chúng có rất nhiều cảnh tượng tương tự như vậy, sinh mệnh đang cố níu hơi tàn càng phù hợp với khẩu vị của bọn nó. Diệp Bạch chịu đựng đau đớn khắp người, cong ngón trỏ lên, khí kình lưu chuyển. Một tiếng "Vù" rít lên, mấy con Thiên Ngưu Trùng đã hóa thành tro bụi. Hắn không muốn cử động, cũng không thể cử động bởi một động tác đơn giản như vậy đã khiến cho hắn cảm nhận sâu sắc nỗi đau xé tâm can. Diệp Bạch xem kỹ lục phủ, phát hiện bệnh tình của mình không hề có chuyển biến tốt và hạt châu hắn nuốt vào cũng đã hoàn toàn biến mất, hiển nhiên nó không có tác dụng gì. Chuyện này khiến hắn vô cùng sợ hãi và khó hiểu bởi từ xưa đến giờ, những chuyện mình không cách nào khống chế được chính là căn nguyên nỗi sợ của con người. Hành trình lần này quả thật đã xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn. Lúc đầu bị lốc xoáy cuốn vào, sau đó lại phải trải qua nổi khổ tôi luyện thân thể bằng lôi nguyên khí, sinh mệnh như ánh nến leo lắt trong gió, lúc nào cũng có thể bị dập tắt. Nghĩ đến mấy vị sư huynh, sư tỷ đã lìa trần, ngay cả kẻ tính khí lạnh lùng này cũng không khỏi thoáng lộ vẻ mặt ảm đạm. Mà ngay cả bản thân hắn cũng đã luân lạc tới hoàn cảnh nửa sống nửa chết, không biết đến khi nào mới có thể rời đi. Cũng may sau khi vực Lôi Lạc trải qua lần thanh tẩy nguyên khí này đã bắt đầu sinh ra luồng sinh cơ mới. Diệp Bạch có thể cảm giác được sức sống mãnh liệt đang đâm trồi nảy nở ở khắp nơi. Chỉ cần không ngừng hấp thụ nguyên khí hỗn tạp, tích lũy nguyên khí, thả lỏng tinh thần, nhất định sẽ sớm ngày hồi phục. Đến lúc đó rồi tính sau, kiểu gì cũng có đường thoát. Tâm tư Diệp Bạch thoáng trầm tĩnh lại, điều chỉnh hô hấp, vận chuyển lôi nguyên thuật rồi nhắm mắt bế quan tu luyện.