Tiên lộ xuân thu

Chương 10 : Linh ly bạch ban

Liên Vân đạo tông đã truyền thừa được ngàn năm, trong Tàng Kinh Các có rất nhiều pháp môn tu tiên. Trên nguyên tắc thì mọi đệ tử nội môn đều có thể tự mình lựa chọn công pháp. Đệ tử của Lão Thụ Phong đều chọn tu kiếm vì lão sư Bộ Uyên là một kiếm tu. Diệp Bạch cũng không phải là ngoại lệ. Toàn bộ tu vi của kiếm tu đều dựa vào kiếm, lúc đầu có uy lực cực lớn nhưng càng luyện càng gian nan. Nhân dịp phải nghỉ ngơi dưỡng thương, Diệp Bạch không nhập định mà dành thời gian để tu luyện pháp thuật. Pháp thuật nền tảng của kiếm tu là thuật khu vật, kỳ thực đây cũng là môn học căn bản của nhiều tu sĩ phái khác. Có điều kiếm tu sử dụng nhiều nhất mà thôi. Diệp Bạch đã tu luyện thuật khu vật đến cảnh giới ý tùy tâm động tiểu thành. Lúc trước, hắn từng thi triển thuật pháp này để bện dây thừng, trộm linh thạch của lũ vượn. Tiếc là hắn vẫn chưa thể áp dụng lên phi kiếm, bởi vì bản thân phi kiếm có đặc tính bất quy tắc, rất khó khống chế, lại tiêu hao rất nhiều nguyên khí. Chợt có ánh sáng màu đen lóe lên, theo sau là tiếng gió vùn vụt. "Bình bình." Vách núi đá bị xắt xuống từng phiến như đậu hủ. Thanh kiếm gỗ đào phảng nhất có linh tính, ngân lên từng hồi, bay múa trên không trung cho đến khi Diệp Bạch khẽ vẫy tay mới chịu quay về. Diệp Bạch gật đầu hài lòng, cố gắng mấy ngày nay đã không uổng phí. Uy lực của phi kiếm khiến hắn rất thỏa mãn. Tin rằng nếu như sau này gặp phải yêu thú tầm cỡ Bích Mục Kim Vượn thì cũng có thể dựa vào thanh kiếm này để chém rụng đầu chúng. Hắn lại luyện tập thêm nửa canh giờ, cho đến khi nguyên khí khô kiệt thì mới nghỉ và đi về động phủ. Tiếng động ở nơi này thường vang ra rất xa, nhưng lại chẳng khiến đám yêu thú quanh đó chú ý tí nào. Có lẽ là vì mười mấy ngày trước, có mấy con Cuồng Sư chạy đến đây gào thét, bị hắn chém thành hai đoạn rồi vứt xuống núi như chó chết. Từ bấy về sau, chẳng thấy con yêu thú nào dám tìm đến đây nữa. Vang thì cứ vang đi, ai biết con khỉ ngu đó đang làm gì, chỉ cần không xâm phạm đến địa bàn của ta là được. Diệp Bạch nhắm mắt nghỉ một lát, rồi quyết định đi ra ngoài. Một là vì luyện tập, hai là thử vận may. Không ai biết vực Lôi Lạc lớn đến nhường nào. Bởi vì mỗi khi Giới Môn mở ra, chỉ có thể đi vào và ở lại trong mười ngày. Mười ngày vừa đi vừa về nên mọi người thường quay lại sau ngày thứ năm, thứ sáu để kịp giờ ra khỏi Giới Môn. Lúc này, Diệp Bạch không ra ngoài được nên chợt nảy ra ý muốn đi về nơi xa hơn. Tin rằng ở nơi không có vết chân người kia sẽ có rất nhiều kinh hỉ đang chờ hắn. Diệp Bạch trầm ngâm một hồi, quyết định sẽ xuôi theo dòng chảy về hạ du của thác nước ở phía trước để thăm dò xung quanh. Lỡ bị lạc đường thì cũng có thể xuôi theo con nước để quay về nơi này. Thác nước cao ngút trời, những giọt nước từ trên thác chảy xuống chưa kịp chạm tới mặt hồ bên dưới đã bốc hơi trắng xóa, dâng lên một màn sương khói dày đặc và mát lạnh, mỹ lệ như chốn thần linh cư ngụ. Diệp Bạch di chuyển rất nhanh trong cánh rừng ven dòng sông, thi thoảng lại có tiếng dã thú gầm thét. Lần đầu đối mặt với yêu thú, hắn chưa quen với phi kiếm nên phải nhận một vài vết thương nhẹ, nhưng càng giết càng thuận tay, thế là tâm lý biến đổi, không sợ mà còn hi vọng yêu thú đến nhiều một chút. Thấy yêu thú là giết nên thu hoạch không ít. Diệp Bạch không phải là người hiểu biết rộng, may mà hắn từng đọc qua một vài loại tạp thư viết về yêu thú như Sơn Hải Kinh, Sơn Hải Dị Chí trong Tàng Thư Các. Trong mấy cuốn tạp thư đó viết rất nhiều về yêu thú, có miêu tả hình dáng, tập tính, thậm chí bộ phận nào của yêu thú có công dụng gì cũng được ghi lại kĩ càng. Chẳng mấy chốc, túi trữ vật trống rỗng của Diệp Bạch đã đầy ắp các loại tài liệu, da hổ đen, thiên châu của rết lửa sáu cánh, tuyết linh chi.... và nhiều thứ nữa. Tuy chúng đều là hàng hóa giá rẻ nhưng số lượng lại nhiều. Chỉ thế thôi là đủ để hắn cười không ngậm được miệng lại rồi. Sau khi ra ngoài, đem ra chợ bán, nhất định sẽ thu về không ít linh thạch. Chuyện rắc rối duy nhất là nguyên khí tiêu hao quá nhanh. Cứ một canh giờ là hắn lại phải dừng lại, tìm nơi đả tọa. Diệp Bạch ngồi trên tảng đá, ánh mắt nhìn về chỗ xa xa không thấy điểm cuối cùng. Thấp thoáng thấy bóng sơn mạch cao ngất sừng sững, trang nghiêm tĩnh lặng như quỷ thần. Lần đầu tiên hắn phải thốt lên một tiếng, quỷ phủ thần công. Đúng vào lúc này, chợt có tiếng xé gió "Sưu Sưu" vang lên. Hắn hơi nghiêng người, tránh đòn tập kích. Đưa mắt nhìn lại, một con Linh Ly Bạch Ban màu đen vừa phi xuống bụi cỏ. Lông nó cứng như kim thép, cặp mắt màu lá cọ trợn tròn, cảnh giác đánh giá Diệp Bạch. Nó vừa huơ huơ móng vuốt sắc bén, vừa gầm gừ khiêu chiến. "Ồ, là tiểu gia hỏa đáng yêu." Diệp Bạch lắc đầu cười khổ. Hai ngày trước, hắn lấy đi ba quả La Hán mà con tiểu thú này canh giữ. Từ đó về sau, con báo nhỏ này liền dính theo hắn. Dọc theo con đường này, cứ hở ra là lại thấy nó nhào tới. Chỉ là con Linh Ly này động tác mẫn tiệp, phản ứng lại cực nhanh. Diệp Bạch truy sát mấy lần nhưng lần nào nó cũng né được. Rốt cuộc hắn cũng lười để ý đến nó. Kiếm quang lóe lên, "Vụt" một tiếng, xuyên thủng bụi cỏ dưới mặt đất nhưng con Linh Ly nọ vẫn hoàn hảo như cũ, lưu lại một đạo tàn ảnh và biến mất như làn gió. Lần này hắn quyết định không bỏ qua nữa. Bình thường thì không sao, lỡ gặp phải yêu thú lợi hại mà con báo nhỏ này nhảy ra quấy rối thì mệt. Thân ảnh hắn lướt đi như cầu vồng, nhanh chóng đuổi theo nó. Linh Ly tốc độ cực nhanh, xảo trá như hồ ly, khi cảm nhận được có sát khí đòi mạng sau lưng, bèn ngừng chạy thẳng và đổi hướng liên tục. Khiến người ta hoàn toàn không có cách nào đoán được hành động của nó. Diệp Bạch mỗi khi lướt được mười trượng lại tế ra phi kiếm, vạch lên thân cây hoặc tảng đá một vết kiếm nhỏ để tìm đường quay về. Mỗi lần như vậy lại chậm đi một chút, lâu dần khoảng cách cũng vì vậy mà bị kéo ra rất xa. Cho đến khi Diệp Bạch vạch xuống một vết kiếm cuối cùng, thì thấy Linh Ly đã phi thân nhảy xuống vách núi, không còn tung tích. Vách núi nơi này nhìn như cái miệng đang ngoác ra của một con thú khổng lồ màu đen, sâu không thể lường. Diệp Bạch lướt đến bên bờ vực, trong tầm mắt hắn là một mảng tối đen, dưới vách núi ẩn ẩn có sương mù dâng lên. "Không thể nào, con báo đó xảo quyệt như thế, không lý nào lại tự tìm đường chết được." Diệp Bạch oán thầm, không nhịn được âm thầm suy đoán. Hắn vận chuyển nguyên khí, rộng mở tâm hồn, thần thức lấy hắn làm trung tâm, lan ra như mạng nhện, tìm kiếm từng tấc đất quanh đó. Là chỗ này! Khi thần thức của hắn lan xuống hai mươi trượng dưới vách núi thì phát hiện có một cành cây mọc dài ra từ dưới mặt đá. Bụi cây uốn lượn vắt ngang triền đá, kề bên rễ cây có một sơn động rất rộng lớn. Thần thức của hắn không tràn vào trong vì sợ đánh rắn động cỏ. Lần này, hắn bắt được ba ba trong hũ rồi. Diệp Bạch cười hà hà, thả người nhảy xuống. Thân thể rơi xuống bằng một tư thế rất quỷ dị, chầm chậm rơi vào nhánh cây nhưng không hề tạo ra tiếng động nào, khiến người rợn cả tóc gáy. Từ sau khi đạt đến Luyện Khí tầng chín, thân thể co duỗi tự nhiên, tiên phong đạo cốt, thân pháp phiêu miểu hơn xưa. Hắn chỉ cần tiến lên thêm một bước là có thể ngự không phi hành. Đáng tiếc Diệp Bạch không có ngọc giản ghi lại pháp thuật này, ngày sau quay lại tông môn mới được học. Hắn cất bước tới trước cửa động. Con thú nhỏ hiển nhiên không ngờ Diệp Bạch có thể đuổi theo, đang ung dung ăn loại trái cây nào đó. Cái mồm vừa ngoác ra cắn, thấy Diệp Bạch bước vào, mắt trợn lên, lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi. Hắn không có tâm tư để ý vẻ kinh dị của con Linh Ly. Lúc này, tất cả sự chú ý của hắn đều bị hút vào trong động, trong đầu chỉ loáng thoáng nghe thấy một câu, hình như là: "Trúng mánh rồi!"