Tiên lộ truy thê
Chương 39 : đoạn tình (2)
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>
Người đăng: PeaGod
"Quỷ Bảo, lần trước tới đây ta đã từng cầm tay bắt mạch cho ngươi, nhớ chứ?".
Quỷ Bảo đương nhiên vẫn chưa quên. Tại cuộc gặp của năm năm về trước, Dịch Phong đích xác đã từng bắt mạch kiểm tra. Đối phương bảo rằng thần sắc hắn không tốt, muốn xem qua một chút. Lúc xem xong đối phương còn đưa cho hắn một viên đan dược, bảo hắn uống...
Bây giờ đối phương đem chuyện cũ nhắc lại, với giọng điệu này, coi bộ những lời năm xưa vốn cũng không thật. Cái cầm tay tra xét mạch tượng ấy, xem ra nó cũng chẳng đơn thuần như vậy.
Chân ngự tầng không, Dịch Phong nói tiếp: "Quỷ Bảo, lúc đó ta đã xem xét kỹ càng. Đối lập với Vân sư muội, Quỷ Bảo ngươi tư chất hết sức bình thường, chẳng có chút linh căn hay là thể chất đặc biệt gì. Nói cách khác, ngươi vốn không thể tu tiên".
"Quỷ Bảo, cả đời ngươi chỉ có thể làm một thế tục phàm nhân, nhưng Vân sư muội lại khác, nàng rồi sẽ Vũ hoá phi thăng, đắc đạo thành tiên... Tiên phàm hữu biệt, ngươi hãy tự mình hiểu lấy".
"Tiên phàm hữu biệt..." Những ngón tay càng siết chặt, thân thể Quỷ Bảo tựa hồ phát run.
Hắn không chấp nhận. Không thể chấp nhận!
Nhưng... không muốn thì sao? Những gì đang diễn ra trước mắt hắn là sự thật.
"Quỷ Bảo, để tốt cho Vân sư muội, cũng là để tốt cho ngươi, ta khuyên ngươi nên chấp nhận".
Nói đoạn Dịch Phong động thần niệm, từ chiếc không gian giới chỉ đeo trên tay lấy ra một túi đồ. Hắn đem túi thả xuống ngay dưới chân Quỷ Bảo: "Đây là chút quà của Vân sư muội. Bên trong, trừ bỏ kim ngân châu báu ra thì còn có không ít linh đan trân quý, công dụng từng loại đều được sư muội ghi chú rõ...".
"Ta không cần!".
Chẳng đợi Dịch Phong nói hết câu thì Quỷ Bảo đã chen ngang. Phản ứng khá là quyết liệt.
"Ta không tin Vân Nhi là người như vậy!".
"Ta muốn gặp Vân Nhi! Ta muốn nghe chính miệng nàng nói!".
"Hừ!".
Thêm một lần nữa Dịch Phong tăng cường uy áp. Lần này, hắn không chỉ đơn thuần đem Quỷ Bảo đẩy ra mà còn ép cho khụy gối, buộc phải quỳ. Tất nhiên là Quỷ Linh Nhi cũng đồng dạng, không thể không quỳ.
"Sự thật trước mắt lại còn ngu muội".
"Quỷ Bảo, ngươi muốn tin cũng được, không muốn tin cũng được, Vân sư muội sẽ chẳng đoái hoài gì ngươi nữa đâu. Tự mình hiểu lấy".
Dịch Phong nói dứt câu liền thúc động linh lực, hoá thành một đạo hồng quang bay đi. Những tiếng kêu gọi phía sau, từ đầu đến cuối đều chả nghĩa lý gì với hắn.
Một kẻ thế tục phàm nhân thì làm sao có thể cùng Vân sư muội của hắn đồng hành đây?
...
"Vân Nhi...".
"Sư phụ..." Nhìn ân sư chạy dài rồi té ngã, miệng gọi tên sư nương, Quỷ Linh Nhi không khỏi xót xa. Nàng vội dang tay dìu đỡ...
"Linh Nhi, đây không phải thật đúng không?".
"Đây chỉ là mơ. Đây nhất định chỉ là giấc mơ...".
Quỷ Bảo vẫn như cũ, chưa thể tiếp nhận được chuyện này. Tuyết Nữ đoạn tình? Nàng sao có thể làm như vậy chứ? Hắn và nàng đã từng hứa hẹn yêu thương, thề non hẹn biển... Nàng vốn rất yêu hắn kia mà...
Vậy thì tại sao?
"Cá bơi dưới nước, chim bay trên trời; Tiên phàm hữu biệt, xin đừng luyến lưu...".
Năm năm ngụ ở tiên môn lẽ nào thực đã làm Vân Đồ nàng thay đổi? Yêu thương đã nhạt, tình cảm đã phai?
Năm năm... Cũng chỉ mới năm năm...
Không! Hắn không tin!
"Nhất định là giả... Bức thư này chắc chắn là giả... Chắc chắn là giả!".
"Sư phụ!".
"Sư phụ!".
...
Ngay hôm ấy Quỷ Bảo đã rời khỏi Thiên Sơn, xuống núi mua ngựa chạy về phía nam. Hắn muốn đến Nam hải. Hắn muốn tìm Tuyết Nữ, gặp nàng để đối chất.
Song, biển người bao la, hắn biết tìm đâu?
Nam hải rộng lớn bao nhiêu, ngay đến cư dân Nam hải còn chẳng rõ thì huống hồ là ngoại nhân như hắn. Nhưng... Quỷ Bảo hắn thật không cam tâm.
Có hoài nghi, một chút hi vọng cùng sự bất cam hoảng hốt, Quỷ Bảo cứ thế ra sức kiếm tìm. Hắn đi hết mùa xuân, trải qua mùa hạ, đạp lá mùa thu, đội tuyết mùa đông, cứ thế đi mãi, tìm mãi...
Chỉ thương cho Quỷ Linh Nhi...
Hôm ấy, lúc Quỷ Bảo rời đi, Quỷ Linh Nhi nàng đã vội vã truy theo. Song nàng theo không kịp, thêm nữa Quỷ Bảo cũng không muốn cho nàng đi cùng. Rất nhanh nàng đã mất dấu.
Giống như cái cách Quỷ Bảo tìm kiếm Tuyết Nữ, Quỷ Linh Nhi cũng lo lắng hỏi han tung tích hắn. Nơi Nam Hải, có không ít người đã nhìn thấy một hồng y thiếu nữ xinh đẹp, tay cầm một bức tranh nam tử mò mẫm kiếm tìm. Tiếc rằng kết quả... Đến hôm nay, sau ba năm ròng mà nàng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng ân sư.
Truyện khác cùng thể loại
491 chương
31 chương
157 chương
50 chương
169 chương
777 chương
48 chương