Tiên lộ truy thê
Chương 29 : từ biệt
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>
Người đăng: PeaGod
"Ư...!".
Trên giường hàn ngọc, Tuyết Nữ vừa hộc ra một ngụm máu. Máu này rất lạ, thay vì đỏ tươi thì lại thâm đen. Rõ ràng thân thể Tuyết Nữ đang vô cùng bất ổn.
Cũng tự mình hiểu lấy, Tuyết Nữ xoè bàn tay - nơi một ít máu bầm vương đọng, mắt cúi xem, càng xem nét mặt càng trầm đi.
"Đã tới rồi sao...".
Những năm qua căn bệnh của nàng thỉnh thoảng cũng có tái phát, cái chuyện phủ tạng đau đớn như thiêu như đốt, hộc ngụm máu tươi vốn đã chẳng còn xa lạ. Tuyết Nữ nàng đã sớm quen. Tuy nhiên lần này tình trạng lại khác...
"Ngay cả diệu dụng của giường hàn ngọc cùng Băng Tâm Quyết cũng đã không còn áp chế được nữa...".
"Ông trời, mệnh ta lẽ nào chỉ đến đây?".
Từ lâu rồi Tuyết Nữ nàng đã biết, rằng bản thân sẽ chẳng thọ. Sư phụ nói tối đa nàng chỉ có thể sống đến năm ba mươi tuổi mà thôi.
"Ba mươi... Phải rồi. Năm nay ta cũng đã qua hai mươi chín...".
Tuyết Nữ đặt bàn tay dính máu xuống giường hàn ngọc, những ngón tay từ từ siết lại. Thân thể dường như cũng nhè nhẹ run.
Tuyết Nữ, nàng sợ. Nàng sợ lời ân sư sẽ mau chóng ứng nghiệm, sợ mình không thể sống đến hết năm nay...
Nếu là trước đây, Tuyết Nữ nàng chắc chắn sẽ chẳng lo lắng nhiều như vậy. Lắm khi nàng nghĩ cho dù có ngay lập tức chết đi thì cũng chả việc gì. Sư phụ mất rồi, nàng một thân một mình, sống hay chết lại có gì quan trọng.
Năm đó, thời điểm đi tới đất Nam Xương, tình cờ lên đỉnh Thiên Sơn, trông thấy cảnh vật u buồn ở đây, Tuyết Nữ nàng đã quyết định dừng chân. Nàng chọn nơi cô quạnh này làm nấm mồ chôn cất, nghĩ an phận rồi. Ngờ đâu...
Hôm ấy, có một kẻ ngốc đã trèo lên đỉnh núi Thiên Sơn. Hắn ngang nhiên đánh chủ ý tới Thiên Sơn Tuyết Liên trân quý trăm năm mới nở một lần của nàng, chừng bị nàng phát giác thì lại bịa chuyện gạt người. Hắn nói hắn có một nữ nhi mắc bệnh trầm kha, cần Thiên Sơn Tuyết Liên làm thuốc thì mới chữa khỏi được. Song sự thật, hắn với đứa trẻ Quỷ Linh Nhi kia nào có quan hệ gì. Hắn bất quá tình cờ đi ngang, trông thấy cô bé tình trạng nguy kịch nên đem về cứu chữa vậy thôi.
Vì một đứa trẻ không thân không thích mà chẳng màng nguy hiểm leo lên núi Thiên Sơn - nơi có đệ nhất cao thủ võ lâm Ung Châu trấn giữ - hái thảo dược, thiết nghĩ trên đời cũng chỉ hiếm hoi vài ba kẻ. Quỷ Bảo, hắn là một tên ngốc. Nhưng... là một tên ngốc thiện lương chân thành, đáng để yêu.
Và, Tuyết Nữ nàng thực sự đã yêu. Nàng quý trọng hắn cũng như hắn quý trọng nàng. Tuy thường ngày nàng hay sai bảo, ức hiếp hắn, nhưng ở trong lòng mình, nàng chưa bao giờ có ý nghĩ làm hắn tổn thương. Dù chỉ một chút.
Yêu nhiều như vậy, thương nhiều như vậy, bây giờ nếu phải cách xa, còn là vĩnh viễn chia cách, Tuyết Nữ nàng làm sao có thể không sợ được đây? Mới nghĩ đến thôi mà trái tim nàng đã quặn thắt, lồng ngực nhói đau.
"Quỷ Bảo... Tướng công...".
...
Bệnh tình của Tuyết Nữ Quỷ Bảo vốn không hề hay biết. Chẳng bởi Quỷ Bảo vô tâm mà vì Tuyết Nữ quá giỏi che giấu. Suốt hơn bốn năm qua, Tuyết Nữ nàng chưa một lần hé môi nhắc đến bệnh tình. Hễ mỗi lần căn bệnh sắp tái phát là nàng sẽ viện lý do tránh mặt Quỷ Bảo và Quỷ Linh Nhi. Giống như lần này.
San sẻ ư? Để làm gì? Chỉ khiến cho hai người họ lo lắng thêm thôi. Nếu biết để rồi ngày ngày phải sống trong bất an lo sợ, như vậy chẳng thà không biết còn hơn. Tuyết Nữ hiểu mình đã ích kỷ, nhưng nàng không cho rằng mình sai. Ít nhất thì trong bốn năm vừa qua, mọi người đã cùng nhau vui vẻ...
Còn bây giờ...
Thiên Sơn cô quạnh, minh nguyệt chiếu soi, bên trong thạch động Tuyết Nữ vẫn còn ngồi trên giường hàn ngọc. Chung quanh, những vết máu đen đã nhiều thêm vài chỗ. Phần người đã hộc máu...
Nàng bây giờ rất khác. Không chỉ ở thần sắc mà còn cả bộ phận trên cơ thể nữa. Mái tóc nàng vốn dĩ đen mượt như nhung, vậy mà lúc này đã chuyển thành bạch sắc. Trắng cả một đầu...
"Ư...!".
Lại một ngụm máu nữa được Tuyết Nữ phun ra. Song khác những đợt trước, lần này màu sắc tươi hơn, đỏ nhiều hơn đen.
"Ha a...".
Tuyết Nữ dùng tay lau ngang khoé miệng, thở ra một hơi mệt nhọc. Nàng nắm lấy một lọn tóc cầm lên xem, càng xem cảm xúc càng dâng cao, cuối cùng rơi xuống thành lệ.
Bệnh tình mặc dù đã thành công áp chế, song mệnh nàng cũng chẳng còn được bao lâu nữa. Lần tới, khi căn bệnh lại tái phát, chắc chắn là nàng sẽ chết.
...
Đêm hôm ấy Tuyết Nữ khóc rất nhiều. Nàng rất đau khổ.
Chết... Chưa bao giờ nàng lại khiếp sợ đến như vậy. Nàng không muốn chết. Nàng muốn ở bên Quỷ Bảo, tiếp tục cùng hắn nắm tay dạo bước, tựa đầu thủ thỉ...
Tiếc rằng điều đó là không thể. Căn bệnh nàng mắc phải vô cùng kì lạ, thế gian không người chữa được. Trước đây, thời điểm bệnh tình vừa mới phát sinh, sư phụ đã liền đưa nàng tìm kiếm danh y. Từ Tả Thanh của Linh Dược Sơn, Cửu Chỉ Thần Đà của Tịnh Y Quán cho đến Khưu Mặc, Túc Sa La định cư vùng quan ngoại, hết thảy sư phụ đều đã tìm. Song, bọn họ y thuật cao minh là thế, vậy mà rốt cuộc vẫn phải hổ thẹn lắc đầu. Duy chỉ có Độc vương Trương Tự Thành là xem ra được một chút. Cũng chính ông là người đã truyền thụ Băng Tâm Quyết cho nàng, giúp nàng kiểm soát bệnh tình.
Nhưng hiện giờ, thậm chí ngay đến Băng Tâm Quyết cũng đã sắp trở nên vô dụng rồi.
...
"Quỷ Bảo, không biết khi nhìn thấy bộ dạng già nua này của thiếp, chàng sẽ nói gì".
Bạch y như tuyết, tóc dài như tuyết, ngồi trên ghế Tuyết Nữ khẽ giọng thều thào. Nàng cầm chiếc lược gỗ màu nâu chải tóc, vừa chải vừa xem, ánh mắt u buồn đến lạ.
"Chàng sẽ vẫn yêu thiếp phải không?".
"Quỷ Bảo, thiếp biết là chàng sẽ vẫn yêu thiếp. Thậm chí cho dù tóc thiếp có bạc, da thiếp có nhăn. Cho dù thiếp biến thành một bà lão. Nhưng...".
Tới đấy thì Tuyết Nữ không nói nữa. Nàng buông lược, chuyển mình đứng lên.
Bước chân đều đặn, một thân bạch y nhanh chóng hoà vào đêm tối. Trên nền tuyết lạnh, Tuyết Nữ cứ thế lặng lẽ bước đi. Mặc gió rít gào...
...
Sáng hôm sau Tuyết Nữ trở về. Trông nàng lúc này lại càng thêm tiều tụy. Da mặt tái nhợt, bờ môi cũng thâm tím vì lạnh, nàng đưa chân bước vào thạch động.
Trong gian thạch thất, Tuyết Nữ ngồi trước bàn trang điểm một lúc thật lâu, cuối cùng đưa tay cầm bút.
Nghiên mực để sẵn, nàng bắt đầu viết...
"... Tướng công, có một chuyện mà bấy lâu thiếp vẫn luôn giấu chàng. Thiếp có bệnh, một căn bệnh vô cùng kỳ lạ. Lúc sư phụ còn tại thế, người đã đưa thiếp đi kiếm khắp danh y trong thiên hạ nhưng đều không thể trị khỏi. Độc vương Trương Tự Thành và sư phụ đều nói thiếp khó có thể sống qua đến ba mươi tuổi. Đó cũng là lý do vì sao thiếp lại cố tình che giấu. Thiếp không muốn để chàng buồn. Thiếp mong trong những tháng ngày ít ỏi còn lại này, chúng ta có thể tiếp tục cùng nhau vui vẻ...".
"Tướng công, chàng có trách thiếp không? Muốn làm thê tử của chàng, muốn được ở bên cạnh chàng, cùng chàng vui vẻ, thiếp như vậy có phải rất ích kỷ?".
"... Nhưng mà tướng công, bây giờ mọi chuyện đã tốt rồi. Hôm nay trên núi có một vị đạo cô tình cờ ghé qua. Chàng biết không, bà ấy chính là tu tiên giả trong truyền thuyết đấy".
"Bà ấy đã xem qua bệnh tình của thiếp, bảo có thể trị được. Nhưng vì căn bệnh của thiếp đã lâu, giờ đã quá nặng, trong một sớm một chiều căn bản là không thể nào chữa hết. Bà ấy nói muốn chữa được bệnh thì cần phải có Đàm Sinh Hoa mọc vùng Nam hải. May thay, đấy cũng chính là nơi mà bà ấy tu luyện. Đàm Sinh Hoa, bà ấy biết rõ vị trí. Chỉ có điều... Theo lời bà thì Đàm Sinh Hoa sáu mươi năm mới nở một lần. Đoá hoa mà bà ấy gìn giữ, chí ít cũng phải chờ thêm mười lăm năm nữa".
"Để được bà ấy tặng hoa, ra tay cứu chữa, thiếp buộc phải đáp ứng một điều kiện. Đó là cùng bà trở về Nam hải, ở bên cạnh hầu hạ cơm nước mười lăm năm. Hết kỳ hạn, khi hoa Đàm Sinh nở rộ, bà ấy sẽ chữa bệnh cho thiếp, cũng sẽ trả thiếp tự do".
"Mười lăm năm, thiếp biết là nó rất dài, nhưng đó là cơ hội duy nhất của thiếp. Tướng công, thiếp vẫn muốn tiếp tục được sống bên cạnh chàng, sinh con đẻ cái cho chàng - điều mà bấy lâu thiếp không dám...".
"Tiền bối tính tình không tốt, muốn thiếp phải cùng đi với bà về Nam hải ngay. Thiếp không thể trì hoãn đợi gặp chàng để nói lời từ biệt... Tướng công, chàng nhớ giữ gìn sức khoẻ. Mười lăm năm sẽ chóng qua thôi. Hãy coi như đây là thử thách cho tình cảm của chúng ta".
"Đợi thiếp. Chàng nhất định phải bảo trọng thân thể để chờ đợi thiếp. Ngày thiếp trở về, thiếp không muốn thấy tướng công của mình đã trở nên già nua tiều tụy đâu. Nhớ phải đợi thiếp. Mãi yêu chàng: Vân Nhi".
"Ha a..." Chỉ viết vài dòng chữ, song bấy nhiêu thôi cũng đủ làm Tuyết Nữ cảm thấy thân thể nặng nề mệt mỏi. Nàng nhẹ thở một hơi, chậm rãi gác bút.
"Tướng công, xin lỗi chàng".
...
Ngay hôm đó Tuyết Nữ đã rời khỏi Thiên Sơn. Nàng đi đâu, muốn làm gì, chẳng ai biết. Rõ ràng cũng duy mỗi mình nàng.
Một cái nón che, một con ngựa trắng mua ở thành Nam Xương, nàng nhắm hướng Tây vực chạy đi. Thật lâu cũng chưa thấy trở về...
Truyện khác cùng thể loại
423 chương
229 chương
89 chương
140 chương
311 chương
31 chương
2070 chương
14 chương