Tiên lộ truy thê

Chương 14 : sinh sự (2)

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân> Người đăng: PeaGod Đau đớn khiến Dương Dục như muốn hoá điên. Càng đau hắn lại càng oán hận. Bằng đôi mắt âm độc, hắn nhìn chằm Tuyết Nữ, đợi nàng bị đám tay sai của mình bắt giữ. Nữ nhân này... hắn nhất định khiến nàng phải trả giá! Hắn phải đem nàng chà đạp, dày vò đến chết! Có điều... ý nghĩ thì vẫn cứ là ý nghĩ. Thực tế khác xa lắm. Đám hạ nhân kia vừa mới xông lên, còn chưa kịp làm gì thì cả đám đã bị Tuyết Nữ đánh văng, mỗi tên rơi ở một góc. Kẻ gãy xương, người thì hộc máu, nhất thời muốn đứng lên cũng khó. Cảnh ấy Dương Dục thấy hết. Cũng bởi thấy rõ mà lúc này hắn mới đâm ra sợ hãi. Hắn đâu ngờ võ công Tuyết Nữ lại ghê gớm như vậy. Trong cơn hoảng loạn, Dương Dục đang toan bỏ chạy thì hai mắt bỗng sáng lên. Hắn đã nhìn thấy cứu viện. Sau lưng hắn, có một toán quân binh đang chạy lại, dẫn đầu là một thanh niên tuổi độ hai lăm hai sáu, thân mặc trường y màu trắng. "Cao huynh cứu ta!". Kẻ được Dương Dục gọi tên thúc ngựa chạy nhanh đến, khi thấy rõ tình cảnh thì không khỏi cả kinh. Hắn thật bất ngờ lắm. Ở thành Nam Xương này ai lại to gan như vậy, chặt đứt cánh tay của độc đinh nhà họ Dương? Dương Bưu chính là kẻ đứng thứ hai trong hàng tứ đại gia tộc của Nam Xương thành a! "Cao huynh...!". "Dương lão đệ..." Nhảy khỏi lưng ngựa, Cao Bính vội dang tay dìu đỡ Dương Dục: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?". "Là ả." Dương Dục chỉ tay vào Tuyết Nữ, giọng oán độc: "Chính ả đã chặt đứt... tay của ta...". Nhận ra Dương Dục đã mất máu quá nhiều, thể trạng suy nhược đến sắp nói không ra hơi, Cao Bính lập tức sai người mang hắn đi. "Hừ!". Song, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Kèm theo tiếng hừ lạnh, một thân bạch y như tuyết đã lộn người trên không trung, tới chừng tiếp đất thì đã chắn ngay trước mặt Dương Dục. Tuyết Nữ, nàng vẫn chưa chịu buông tha. "C-Cao huynh...". Đã tự thân nếm trải, cũng tận mắt thấy qua võ nghệ của Tuyết Nữ, giờ bị nàng vung kiếm chặn đường, Dương Dục làm sao không lo sợ cho được. Lúc này hắn chỉ có thể trông đợi vào người huynh đệ Cao Bính của mình. Cũng chẳng để cho Dương Dục thất vọng, Cao Bính vừa thấy Tuyết Nữ chặn đường thì di chuyển tới ngay. "Điêu dân to gan!". Miệng quát to một tiếng, Cao Bính một bộ chính nghĩa mà rằng: "Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám xuất thủ đả thương người, còn muốn hạ sát. Người đâu! Mau bắt lại!". Hừ, nữ nhân xinh đẹp, ngươi đây là tự tìm chết. Đợi giải ngươi về phủ, bổn thiếu gia sẽ từ từ dạy dỗ ngươi. Cao Bính độc ác nghĩ thầm. Cũng giống như Dương Dục, Cao Bính hắn muốn chiếm giữ Tuyết Nữ. Chính nghĩa hô hào chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Nữ nhân xinh đẹp bậc này, thiên hạ nam nhân kẻ nào lại không muốn hưởng thụ? Tâm tư của Cao Bính Tuyết Nữ có nhận ra hay không thì không rõ, chỉ thấy trước đám quân binh, nàng huy động trường kiếm liên tiếp chém ra mấy đường. Rất nhẹ nhàng, đơn giản. Nhưng hiệu quả thì "chẳng khiến cho người phải thất vọng". Quân binh một đám hơn hai chục tên toàn bộ đã nằm la liệt, một số mặt mũi chảy đầy máu, thậm chí có người nằm bất động, cũng không biết là còn sống hay đã chết. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, diễn biến quá ngoài mong đợi, tới nỗi khiến cho Cao Bính ngây người chết lặng. Mặc dù bản thân hắn cũng biết chút võ công, song nếu đem so với thủ đoạn vừa rồi của Tuyết Nữ... trẻ con trước mặt người lớn mà thôi. Hiện tại Cao Bính hắn đã hiểu vì sao Dương Dục lại bị đoạn tay, vì sao một kẻ quyền quý như Dương Dục lại phải khiếp hãi cầu cứu. Ngay lúc này, Cao Bính hắn cũng đang giống y như vậy, rất sợ, chỉ muốn chạy đi. Và thực tế thì Cao Bính hắn đã chạy. Ngay khi vừa hoàn hồn thì hắn lập tức quay đầu phóng lên lưng ngựa, vội vã thúc cương. Dương Dục ư? Cao Bính đâu còn lòng dạ nào để quan tâm đến nữa. Mạng hắn giữ được mới là quan trọng! "Cao Bính!". "Cao Bính!". Mặc cho huynh đệ mình kêu gọi, Cao Bính vẫn thúc ngựa chạy đi. Chỉ là... "Còn muốn chạy?". Khuôn mặt lạnh lùng, Tuyết Nữ chạm chân vào một cây trường thương của tên quân binh đã bị mình đánh ngất, đang tính phát lực truy sát Cao Bính thì một giọng nói vang lên: "Đừng!". Tuyết Nữ xoay đầu nhìn lại. Vừa lúc một thân hắc y quen thuộc chạy vội qua. "Tuyết Nữ, cô đang làm gì vậy?!". "Đánh người." Tuyết Nữ đáp. "Tại sao cô lại ra tay với bọn họ? Còn làm bị thương nhiều người như vậy...". "Sư phụ!". Vẫn nấp bên trong quán nước, Quỷ Linh Nhi thấy Quỷ Bảo đã trở về, lúc này mới dám chạy ra. "Linh Nhi, con không sao chứ?". "Linh Nhi không sao". Quỷ Linh Nhi tiếp lời: "Sư phụ, là bọn họ ăn hiếp tỷ tỷ nên tỷ tỷ mới đánh họ". Tuyết Nữ bị ăn hiếp? Quỷ Bảo không ngốc, nghĩ một chút liền hiểu ra. Hắn đoán quá nửa là bởi dung nhan xinh đẹp của Tuyết Nữ đã đưa đến rắc rối rồi. "Tuyết Nữ, mau đi!". Những kẻ bị Tuyết Nữ đả thương số lượng không ít, trong số đó lại còn có quan binh, nếu còn nán lại thì thể nào cũng sinh thêm phiền toái, vì thế nên Quỷ Bảo quyết định mau chóng rời đi. Chỉ là... cũng chẳng biết do vội hay gì mà trước lúc chạy, một trong hai tay của Quỷ Bảo đã nắm lấy bàn tay thon thả mịn màng của Tuyết Nữ. Trong một thoáng hai mắt nàng đã mở to...