Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 129 : Tù ngục

- Nó có ích lợi gì không? - Tác dụng cũng rất lớn, dù là dùng để luyện đan chế dược, hay vẽ bùa bày trận đều có tác dụng, chỉ là cách dùng không giống nhau, thì hiệu quả cũng không giống nhau. Tinh hạch này bản chất bình thường, cấp bậc hạ phẩm, lại không có tác dụng gì đặc biệt, nhưng giàu linh tính, mộc khí tràn đầy, nếu như muội ăn vào, đối với muội là đại bổ. - Đồ tốt như vây, ca ca bán đi thì hơn. Y Y ôm cổ Đường Kiếp nói. Tiểu gia hỏa này tuy có chút bướng bỉnh, nhưng cũng biết điều. Hiểu rằng Đường Kiếp đến đây là để cầu tài, tinh hạch này chinh là thu hoạch đáng giá nhất, nếu để cho nàng ăn, chẳng phải sẽ lỗ nặng sao? Đường Kiếp vuốt nhẹ mũi nàng cười nói: - Nha đầu ngốc, muội ăn nó mới có lợi nhất. Hơn nữa tinh hạch này vừa rồi bị ta chọc thủng, tinh khí đã bắt đầu thoát ra ngoài, nếu muội không ăn, tinh khí thoát hết thì sẽ không đáng tiền nữa. Tinh hạch yêu đan đều là các vật phẩm đáng giá, cũng là mạng sống của yêu vật, trước khi chết chúng đều dùng thứ này để đánh cược một lần. Bởi vì thế, không hề dễ dàng để đạt được tinh hạch hoặc yêu đan còn nguyên vẹn. Đường Kiếp cuối cùng vẫn là thực lực không đủ, đối mặt với công kích từ tinh hạch, cũng chỉ có thể xuất ra kim châm, nếu lúc đó hắn trong lòng không nỡ, thì có lẽ người chết cũng chính là hắn. Tất nhiên hắn nỡ làm như vậy, cũng bởi vì có Y Y ở đây, linh khí cũng chẳng bị thoát đi nhiều lắm. Nghe thấy như vậy, Y Y không do dự nữa, liền nuốt tinh hạch vào bụng. Sau khi ăn xong tinh hạch, trên mặt Y Y lập tức hiện lên một màu xanh xẹt qua, lượng linh khí lớn tràn ngập toàn cơ thể, thân thể của nàng giống như búp bê được bơm hơi, ban đầu chỉ cao khoảng hai mươi cm, giờ đã lớn như một đứa bé mới sinh, cơ thể lớn gấp đôi lúc trước. Không chỉ có vậy, da dẻ toàn thân trở nên trong suốt sáng bóng, dưới làn da trắng ngọc có vầng sáng đang di chuyển. Thấy một màn như vậy, Đường Kiếp lại nhướn mày: - Linh khí tràn đầy cơ thể, hư mà không thực, tán mà không ngưng Hắn vung Thanh Quang Kiếm lên, cắt một vết sau vào cổ tay, nói với Y Y: - Y Y, uống đi. Y Y lúc này chỉ cảm thấy trong bụng trống rỗng, có cảm giác đói khát không thể diễn tả được, thấy Đường Kiếp đưa tay đến, lập tức há miệng uống máu trên cổ tay Đường Kiếp. Lúc này lượng máu nàng uống không giống với trước kia, mà trở nên hung mãnh hơn nhiều, Đường Kiếp cảm giác như máu toàn thân đều chảy vào miệng Y Y. Đường Kiếp biết rằng không tốt, Y Y hấp thu linh khí càng nhiều, thì cần huyết khí bổ sung cũng càng nhiều, linh khí của tinh hạch lúc nãy quá lớn, nên số máu hắn phải bỏ ra cũng nhiều hơn. Nếu để nàng ta tiếp tục uống tiếp, chắc chắn sẽ tạo ra thương tổn lớn cho cơ thể hắn, cho dù tu dưỡng mấy tháng chưa chắc đã khỏe trở lại. Hắn biết là bản thân lại lỗ mãng rồi, tuy rằng đã thuộc lòng lời mà thượng sư nói, nhưng cũng có một số nội dung thượng sư không giảng, chỉ khi gặp phải mới có thể biết được. Lúc này Đường Kiếp thấy Y Y vấn tiếp tục uống máu, toàn thân nàng dần dần trở nên hồng hào, không như vừa nãy trông giống như búp bê pha lê trong suốt nữa, nhưng đôi mắt lại dần hiện lên màu đỏ, lộ ra một tia mê mang. Đường Kiếp biết rằng đây là thời khắc mấu chốt của nàng, tuyệt đối không thích hợp đẻ quấy rầy, hắn cắn răng lấy ra một viên Ma Huyết Đan ăn vào. Ma Huyết Đan dùng huyết luyện yêu đan luyện thành, sau khi sử dụng, huyết khí toàn thân tăng mạnh, là vì huyết luyện tinh hoa, nên thích hợp dùng để cho Y Y bổ sung huyết khí, cho dù sao đó sẽ bị suy yếu một thời gian, nhưng ít nhất cũng không đả thương tới căn nguyên. Lúc này dưới tác dụng của Huyết Luyện Đan, khí huyết trong cơ thể Đường Kiếp điên cuồng tăng vọt, đồng thời Y Y cũng điên cuồng hút máu, thân thể Đường Kiếp như một động dẫn nước, một đầu để nước đi vào, còn đầu kia là nơi chảy ra. Cho tới tận khí ánh sáng trong suốt như thủy tinh trong cơ thể Y Y dần dần biến mất, một lần nữa khôi phục lại vẻ hồng nhuận, tiểu gia hỏa kia rốt cuộc cũng buông tay Đường Kiếp ra, ánh mắt mê mang đỏ rực cũng khôi phục lại, trong sáng như cũ. Nàng thở phào một hơi, nghẹo đầu sang một bên, rồi thiếp đi. - Nhìn vật nhỏ ăn uống no say sau đó lăn ra ngủ, Đường Kiếp không còn gì để nói. Lúc này, phần lớn yêu lực của Ma Huyết Yêu Đan đã bị Y Y hấp thụ, bởi vì còn sót lại một chút dược lực nên Đường Kiếp còn chưa cảm thấy tác dụng phụ của nó, ngược lại lại cảm thấy tinh thần thoải mái sáng láng. Tuy nhiên Đường Kiếp cũng biết trạng thái này không kéo dài lắm, cũng không tiếp tục đi săn bắt yêu thú, chỉ thu dọn đồ vật, cõng Y Y bước đi, không lâu sau đã trở về đầm nước lúc trước. Chỉ là không còn thấy con hổ trên đỉnh núi nữa, có thể là đã trở về hang nghỉ ngơi. Đường Kiếp cất bước đi về phía trước. Men theo đường núi lát sỏi đen, khi chỉ còn cách đỉnh núi khoảng một phần ba đường đi, Đường Kiếp nhìn thấy một tấm bia đá, trên đó viết ba chữ to "Bia trấn yêu". Tấm bia đá nằm ngang con đường dẫn lên đỉnh núi. Ở mặt sau tấm bia, phiến đá đen biến thành một phiến đá màu đỏ, giữa hai màu đen đỏ có một đường ranh giới rõ ràng, như ngăn cách đỉnh núi và dưới núi thành hai thế giới khác nhau. Nơi này, chính là nơi nhốt yêu thú bậc Linh thông cấp thượng phẩm duy nhất của Hổ Khiếu Cốc. Xuyên qua ranh giới, tức là xuyên qua trận pháp phòng hộ, bước vào lồng giam yêu hổ. Hàng năm, học viện Tẩy Nguyệt đều có một lượng lớn học sinh tiến vào lồng giam yêu hổ, cùng yêu hổ quyết đấu. Mặc dù đại đa số bọn họ đều thất bại, nhưng thắng bại ở nơi này không quan trọng. Đối với các học sinh mà nói, đây là trải nghiệm mà họ nhất đinh phải trải qua trong quá trình trưởng thành, chỉ có những học sinh chính thức chứng kiến sức mạnh của yêu thú bậc Thông linh thượng phẩm, thì sau này khi tham gia thí luyện, mới có thể chân chính hiểu được mình nên làm cái gì, và không nên làm cái gì. Đứng ở trước tấm bia đá, ánh mắt thâm trầm của Đường Kiếp dừng trên đó rất lâu, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Qua một hồi, hắn đột nhiên bước về phía trước một bước. Giẫm lên đường phân cách màu đỏ trên phiến đá. - Grào. Trên đỉnh núi chợt truyền đến âm thanh hổ gầm. Con hổ kia lại xuất hiện lần nữa, ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn chằm chằm vào Đường Kiếp. Chân trái của Đường Kiếp giẫm lên phiến đá màu đỏ, chân phải vẫn ở trên phiến đá màu đen, đứng giữa hai giới tuyết, ánh mắt nhìn con hổ cũng lạnh như băng. Một người một hổ cứ giằng co như vậy. Sau một lúc lâu, Đường Kiếp mới chậm rãi nâng chân phải lên, lại bước về phía trước một bước. Lúc này, cả người hắn đều đã ở trong trận giới. Con hổ kia vẫn bất động như cũ, chỉ ngồi nhìn Đường Kiếp. Đường Kiếp lại tiến về phía trước một bước. Bước thứ ba. Bước thứ tư. Đường Kiếp cẩn thận bước từng bước một về phía trước, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào yêu hổ. Mãi cho đến khi bước tới bước thứ mười. Yêu hổ cuối cùng cũng động. Nó mạnh mẽ phi người vào trong không trung, từ trên đỉnh núi phóng xuống. Đồng thời Đường Kiếp cũng vội vàng lui lại. Hắn vừa lùi một bước. - Grào. Mãnh hổ phát ra một tiếng gầm lớn, như sấm rung, chấn động khiến Đường Kiếp giật mình. Vừa muốn phát động Tử Điện Túng Thân Pháp, thì tiếng gầm lại tiêu tan trong không trung. Không kịp vận chuyển, hắn lại lùi tiếp một bước. Lùi lại bước thứ hai. Thân thể yêu hổ từ trên không trung, dưới chân gió nổi mây vần. Đường Kiếp lui tiếp bước thứ ba, bước thứ tư, bước thứ năm, bước thứ sáu. Liền một mạch lùi lại bốn bước, cơ thể yêu hổ trên không trung như vẽ ra một tia chớp, phi thẳng xuống dưới, như cầu vồng, nháy mắt đã nhảy qua cả trăm mét. Hắn lui lại bước thứ bảy. Yêu hổ đã tới trước mặt, cuồng phong nổi lên. Hắn lui bước thứ tám, móng vuốt mãnh hổ giương lên, vồ mạnh về phía hắn. Cơ thể Đường Kiếp ngửa mạnh về phía sau, móng vuốt hổ lướt qua mặt hắn, hạ xuống mặt đất, cùng lúc đó máu bắn ra tung tóe. Ầm. Sấm sét bắt đầu nổi lên. Vuốt hổ đánh tới, kéo theo gió bão, cuốn lấy đất đá, cuồng bạo đánh về phía Đường Kiếp. Một lượng lớn đất đá giống như viên đạn hung hăng đánh lên người hắn, vù vù vù, máu trên người hắn văng ra tung tóe. Đường Kiếp hộc máu bay ngược trở lại. Bước thứ chín. Một chân đã đứng bên ngoài ranh giới. Đúng lúc này, phiến đá dưới chân bắn ra một mảnh chông đá, trực tiếp đâm vào lòng bàn chân Đường Kiếp. Đường Kiếp nhảy lên. Cùng lúc đó yêu hổ cũng nhảy lên, cái miệng rộng mở ra, cắn về phía Đường Kiếp. Thân mình đang trên không trung, Đường Kiếp không kịp tránh né, chỉ có thể dùng hết sức nghiêng thân thể về phía sau, toàn lực ngửa người ra. Một khắc này, thời gian dường như chậm lại. Thân thể hắn trên không trung lui về phía sau, phía trước là mãnh hổ đang vồ xuống. Chiếc miệng lớn mở ra, lộ ra những chiếc răng nanh sắc chọn, hướng về phía vổ họng Đường Kiếp. Đường Kiếp không chút nghi ngờ nếu bị nó cắn trúng, cho dù với thân thể hiện tại của mình cũng chỉ có con đường chết. Hàm răng sắc nhọn càng lúc càng trở lên lớn hơn trước mắt hắn, gần như chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn, tràn ngập thế giới của Đường Kiếp, mang theo hàn quang sắc bén, còn có cả tử thần đang mỉm cười một chút lạnh lẽo, chạm vào cơ thể hắn. Ngay khi răng nhọn gần sát người hắn, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc lưới màu vàng kim khổng lồ, bao phủ toàn bộ ngọn núi. Thân thể của Đường Kiếp giống như xuyên qua không khí, xuyên qua chiếc lưới lớn màu vàng kim. Đầu hổ thì va vào chiếc lưới. Ánh chợp chợt lóe lên, chạy dọc trên chiếc lồng, nháy mắt hợp thành một tia sét lớn hung ác đánh xuống trên người mãnh hổ. - Grào. Yêu hổ phát ra tiếng gầm thê lương cực kỳ thống khổ. Lúc này Đường Kiếp cuối cùng cũng bay ra ngoài kết giới rơi xuống đất, quán tính không giảm, hắn ngã ngồi xuống đất. Sau đó hắn nhìn thấy, mãnh hổ dưới sự tra tấn của tia sét vẫn không lùi lại. Nó húc đầu lên trên tấm lưới, điên cuồng gầm lên với Đường Kiếp, phát ra tiếng rống kinh sợ. Nó dùng đầu đập vào tấm lưới. Nó dùng móng vuốt cào xé tấm lưới. Nó dùng răng cắn tấm lưới. Cực kỳ điên cuồng. Nghênh đón nó chính là những tia sét, càng lúc càng dữ dội hung ác. Trên bầu trời từng tia sét đánh xuống bổ lên người nó, xé rách cơ thể nó, đốt cháy lông da bên ngoài, thậm chí còn lộ ra cả xương trắng bên trong. Cho tới tận khi nó không còn chống đỡ nổi, mới từ từ ngã xuống. Nó mở to miệng thở hổn hển, ánh mắt vẫn bám trên người Đường Kiếp, Đường Kiếp có thể nhìn thấy ánh mắt nó tràn đầy hận ý. Đường Kiếp cũng nhìn lại nó, không nói câu nào. Một người một hổ, cứ như vậy cách nhau một tấm lưới, nhìn nhau chằm chằm. Rất lâu sau, yêu hổ lại đứng lên một lần nữa. Nó tập tễnh đi về phía ngọn núi, bước chân có chút lảo đảo. Đường Kiếp nhìn theo bóng lưng của nó, nhìn nó bước từng bước trở về đỉnh núi, rồi biến mất trên đỉnh núi. Một sự mệt mỏi trước nay chưa từng có tràn ngập toàn cơ thể Đường Kiếp, Đường Kiếp biết rằng, chuyến đi đến Hổ Khiếu Cốc lần này, cuối cùng cũng kết thúc. Bóng người lóe lên, cửa vào Hổ Khiếu Cốc mở ra, Đường Kiếp đứng trước cửa cốc, trên lưng còn vác theo một bao vải lớn. Bên tai truyền đến tiếng cười châm biếm, của vài học sinh đứng bên ngoài cốc. Hiển nhiên là bộ dạng hắn giờ phút này vô cùng chật vật, nên mọi người lầm tưởng hắn bị yêu thú đuổi ra ngoài. Thực sự thì bộ dạng của hắn bây giờ đích thực rất nhếch nhác, quần áo bị đốt cháy khi đấu với cây tinh, trên người thì bị yêu hổ dùng đất đá đánh vào khiến người như tổ ong, cho dù thân thể hắn tố chất cường đại, nhưng nhất thời cũng không thể khôi phục lại được, nên khắp người đều bị thương, thoạt nhìn khiến người ta sợ hãi. Đường Kiếp cũng không có tâm trí để ý đến bọn họ, mà dựa vào một thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi một chút..