Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 121 : Tìm kiếm tài nguyên
Đường Kiếp chỉ có thể nói: - Con sói rối lần trước xem như một vụ làm ăn thua lỗ, còn chưa dùng để phát tài đã bị hủy. Tuy nhiên đó cũng là do kkinh nghiệm của chúng ta không đủ, cuối cùng cũng phải có chút kinh nghiệm chứ. Lần này ta có ý tưởng hay lắm, cam đoan sau khi hoàn thành, thiếu gia lâp tức có thể dùng nó để phát tài.
- Phương pháp gì vậy?
- Hổ Khiếu Cốc.
- Hổ Khiếu Cốc? Ngươi muốn đi thí luyện ở đâu? Vệ Thiên Xung nhảy dựng lên nói.
Hổ Khiếu Cốc, nằm ở trong thung lũng Thanh Vân.
Bốn phía quanh thung lũng đều có đại trận, trong cốc thì có mãnh thú, đủ loại yêu tinh quỷ quái. Được coi là nơi hiểm ác nhất học viện Tẩy Nguyệt, đồng thời cũng là nơi thí luyện ở trong học viện. Chẳng qua là các thượng sư không gọi la thí luyện, mà chỉ xưng là thực chiến diễn luyện.
Dựa theo cách nói của sư môn, thì Hổ Khiếu Cốc chỉ có thể coi là nơi để đám học sinh thử tay nghề, rèn luyện khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên mà thôi.
Bởi vì mọi thứ bên trong Hổ Khiếu Cốc đều do con người nuôi dưỡng, tiên thảo đều cố ý gieo trồng, yêu thú là tìm từ bên ngoài về. Cho nên học sinh muốn vào đó thí luyện, còn phải trả một khoản tiền như vé vào cửa, nhưng vì như vậy mà sinh ra tất cả lợi ích, còn về đám học sinh của mình, là lỗ hay lãi, thì phải dựa vào chính thực lực của mình rồi.
Dựa theo quy định của học viện, tiến vào Hổ Khiếu Cốc, mỗi học ính cần phải bỏ ra hai trăm linh tiền, và chỉ cho phép học sinh dưới bậc Linh Hồ tiến vào.
Bởi vì thế, tuy rằng thí luyện ở Hổ Khiếu Cốc an toàn hơn bên ngoài, nhưng đám học sinh vẫn là không dám tiến vào đi vào đó chịu khổ chịu mệt, rơi máu chảy mồ hôi không nói, chỉ sợ số tiền kiếm được không đủ bù tiền số tiền đã bỏ ra.
- Đúng, đi Hổ Khiếu Cốc. Hiện tại ngươi còn lâu mới đủ tư cách tranh giành đề tên lên bảng, vài ngày trước là do ta nóng lòng, bây giờ suy nghĩ lại, vẫn là đi Hổ Khiếu Cốc thích hợp hơn. Đường Kiếp trả lời.
- Không thích hợp chút nào cả. Vệ Thiên Xung khoanh tay trước ngực nói: - Ngươi nghĩ là hai trăm linh tiền một ngày dễ kiếm lắm sao? Ngươi đừng nhìn mấy thứ chúng ta ra ngoài xem, đụng bừa một thứ cũng đáng giá vài trăm tới một ngàn linh tiền, những thứ đó đều là do học sinh bậc Linh Hồ trở lên đi tới những chỗ hung hiểm bên ngoài mang về, những thứ ở Hổ Khiếu Cốc có thể sánh bằng sao? Ở trong cốc một đóa hương thảo cũng đáng giá mười linh tiền cũng được coi như bảo bối rồi, có khi bên cạnh còn có yêu quái bảo vệ Ngươi nói xem đóa hương thảo mười linh tiền, ở Hổ Khiếu Cốc cho cả yêu quái ra bảo vệ, chuyện này thực sự quá không công bằng rồi.
- Nghe giọng điệu của tiểu thiếu gia, hình như đã từng tới đó rồi.
- Hắc, ngươi nghĩ rằng ta vẫn giống như trước đây cái gì cũng không hiểu sao?
Vệ Thiên Xung oanh liệt nói.
Trước đây, Vệ Thiên Xung cũng đã nghe ngóng chuyện này rồi.
Sau khi bắt đầu lịch luyện, cũng có không ít học sinh có ý định đi vào cốc thám hiểm tìm đường phát tài, kết quả đều là bể đầu chảy máu.
Sai lầm lớn nhất của bọn họ chính là, cho rằng giá trị của những vật liệu bán ngoài thị trường, cùng cấp với Hồ Khiếu Cốc, mà không nghĩ rằng học viện Tẩy Nguyệt dù có hào phóng đến đâu, cũng sẽ không có khả năng đặt những vật liệu quý hiếm vào trong cốc, cho ngươi tùy ý lấy.
Đúng như lời Vệ Thiên Xung nói, cho dù gốc linh dược chỉ đáng giá mười linh tiền, đều có yêu quái canh giữ.
Hai trăm linh tiền? Ngươi có thể mò được đủ gốc coi như ngươi có bản lĩnh.
Về phần các yêu thú có giá trị tới hàng ngàn linh tiền, ha ha, cẩn thận không để bọn chúng ăn thịt người là tốt lắm rồi.
Nếu không vì sao những kẻ như Thích Thiếu Danh, An Như Mộng đều không tới nơi tồi tàn đó, nơi đó chính là cái hố lừa tiền mà.
- Nếu như ta mang con rối đi cùng thì sao? Đường Kiếp thản nhiên nói.
- Hả? Vệ Thiên Xung ngẩn người.
Đường Kiếp lại tiếp: - Nhiều giới hạn đi nữa, chung quy cũng chỉ là dùng để đối phó với những người không đủ thực lực. Quy tắc của học viện Tẩy Nguyệt, đều là kẻ có năng lực được lợi. Con rối ở trường Đối Luyện không được chuyển nhượng, nhưng ở Hổ Khiếu Cốc thì quy định là do bản thân đặt ra. Tiểu thiếu gia, ngươi cảm thấy nếu ta mang theo con rối, ta sẽ lỗ sao?
- Tuyệt đối không thể. Vệ Thiên Xung bật thốt lên.
Hiện tại Đường Kiếp chí ít cũng là người thừa kế kiếm điển, là một trong hai mươi người mạnh nhất bảng xếp hạng, trong những học sinh cùng khóa cũng được coi là "cường nhân" có tiếng tăm lừng lẫy. Nếu hắn lại mang theo con rối do Vệ Thiên Xung dốc sức chế tác, vậy thì không thể thua lỗ được.
Nghĩ thông điểm này, Vệ Thiên Xung bật thốt lên: - Ngươi giỏi lắm Đường Kiếp, hóa ra là ngươi có mưu đồ như vậy. Có con rối của ta, ngươi thật sự có thể ở trong đó kiếm một khoản Tuy nhiên ngươi dựa vào cái gì mà dùng con rối của ta chứ? Nó là do ta bỏ tâm huyết ra để làm đấy.
- Tiểu thiếu gia, ta thuê mà. Đường Kiếp cười nói: - Bảo ngươi làm con rối, không phải là dùng nó để kiếm tiền sao? Nhưng mà phải kiếm thế nào? Dùng nó để đi tranh giành thứ hạng trên bảng? Thực lực hiện tại của ngươi không đủ. Vậy sao không dứt khoát cho thuê con rối đi? Mỗi ngày mấy chục linh tiền, một trăm ngày là có thể thu hồi vốn rồi.
Vệ Thiên Xung há mốc miệng, nhất thời á khẩu.
Ngẫm nghĩ một chút, gã lại cảm thấy có gì đó không đúng, phất tay nói: - Không được, nếu chẳng may đánh nhau lại làm hỏng con rối của ta thì sao?
Đường Kiếp bất đắc dĩ nói: - Lần này con rối cũng không phải dùng gỗ Lôi Cức để làm, vật liệu so với lần trước cứng rắn hơn nhiều. Hơn nữa ta cam đoan với ngươi, lần này sẽ có thêm pháp trận phòng hộ, chắc chắn sẽ không dễ dàng hỏng như lần trước. Hơn nữa, ngươi không yên tâm cho người khác thuê, cho ta thuê cũng không yên tâm sao?
Vệ Thiên Xung dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Đường Kiếp: - Người khiến ta không yên tâm chính là ngươi ý Vì sao ta cứ có cảm giác, con sói rối lần trước lại dễ dàng bị phá hư như vậy, là có liên quan tới mấy đạo trận vân?
Đường Kiếp nghe xong tim đập mạnh:
- Ta có chút quen biết với học sinh bán vật liệu, ta có thể nói đỡ giúp ngươi, còn về phần giá cả có thể ép tới một ngàn bốn trăm linh tiền.
- Một ngàn linh tiền.
- Tiểu thiếu gia, lô hàng này đã bán rẻ mấy trăm linh tiền rồi.
- Nhiều nhất một ngàn, nếu hơn nữa thì ta cũng không mua nữa.
- Nếu ta sử dụng con rối của ngươi, đi Hổ Khiếu Cốc có thể thắng lợi trở về, tất nhiên sẽ quảng bá rằng đó là công lao của con rối, đến lúc đó công việc kinh doanh sẽ thuận lợi hơn.
- Miễn phí cho ngươi thuê môt lần, lại giúp ngươi mua một bản pháp thuật khống chế con rối. Mặt khác còn có thể ứng tiền cho ngươi đi Hổ Khiếu Cốc, nhưng mà ngươi phải hoàn lại.
- Đồng ý. Đường Kiếp cắn răng đồng ý.
Bình thường tiểu tử này cũng chẳng ra sao cả, vậy mà vừa nói tới chuyện làm ăn lại trở nên ác như vậy.
Cầm theo số tiền Vệ Thiên Xung đưa cho hắn, Đường Kiếp lập tức đi Linh Diệu Phường, mua một ngàn linh tiền thảo dược trở về tẩy luyện. Còn dư lại hai trăm linh tiền, hắn mua một vài vật liệu khác.
Bởi vì chỉ có một ngàn linh tiền để mua dược liệu tẩy luyện, cho nên hiệu qủa cũng không bằng lần tẩy luyện thứ hai. Trên thực tế, Đường Kiếp gần như không cảm giác được có sự biến đổi nào, điều này khiến cho Đường Kiếp nhận ra rằng, tố chất thân thể ngày càng tăng lên, tức là muốn cơ thể biến đổi thêm một bậc thì cũng đồng dạng phải bỏ ra khoản tiền lớn hơn.
Điều này khiến cho Đường Kiếp có chút hối hận, nếu sớm biết như vậy thì đã lưu lại để sau này dùng rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuộc đời này có bao nhiêu việc phải chịu thiệt mối rút ra được kinh nghiệm, cuối cùng cũng không để bụng chuyện này nữa.
Hành trình đi Hổ Khiếu Cốc lần nàu, đối với Đường Kiếp cũng coi như rất có ý nghĩa. Chuyến đi này sẽ trực tiếp quyết định, Đường Kiếp có thể khai thác được nơi này thành nơi mình thu hoạch, nơi mà hắn sẽ khởi nghiệp hay không?
Nếu muốn nhanh chóng tăng cấp, nhất định phải có tiền đi trước mở cửa.
Chung quy thi tài nguyên ở Thần Binh Đấu Trường có hạn, đám học sinh nếu muốn phát triển lâu dài, vẫn cần phải có thêm một con đường thu nhập ổn định.
Vì kiếm tiền, đám học sinh cũng có thể nghĩ hết mọi biện pháp, bao gồm cả việc làm thêm ở học viện, hoặc là dựa vào việc chế tạo tứ nghệ: đan, bùa, trận, khí để bán.
Nhưng làm thêm kiếm được quá ít, tứ nghệ thì bỏ vốn quá lớn, mà thu hồi vốn lại chậm, thứ duy nhất hắn có lợi thế là trận đạo thì lại không thể lộ ra. Bởi vì vậy, chỉ còn cách đi lối tắt, đặt toàn bộ tâm tư lên Hổ Khiếu Cốc.
Nhưng Hổ Khiếu Cốc cũng không phải nơi dễ kiếm tiền như vậy. Thái Quân Dương đã tới Hổ Khiếu Cốc hai lần, lần đầu tiên chỉ mang về được thảo dược đáng giá tám mươi linh tiền, lần thứ hai có kinh nghiệm hơn, nhưng cũng chỉ thu về được một trăm hai mươi linh tiền. Hai lần cộng lại vừa đủ thiệt mất một nửa. Gã ta bởi vì là Ngọc Môn bát chuyển mà vào học viện, không phải bởi vì xuất thân từ gia đình có tiền, bởi vậy theo cách nói của Đường Kiếp, thì hai lần gã tiến vào, thua lỗ tới quần cũng không có mà mặc.
Với thực lực của Thái Quân Dương, còn bị thiệt hại tới mức đó, có thể thấy được kiếm tiền khó khăn nhường nào. Cho nên Đường Kiếp thầm nghĩ, cho dù mình có dùng Vô Tương Kim Thân nhiều nhất cũng chỉ hòa vốn. Tất nhiên việc này cũng có liên quan tới chuyện bọn họ sớm hay muộn tiến vào đó, nếu tới hậu kỳ bậc Linh Tuyền mới tiến vào, đương nhiên sẽ kiếm được một khoản, nhưng đối với đám học sinh mà nói, khi đố mới đi thì lại quá muộn rồi.
Muốn biến nơi này thành nơi có thể cung cấp tài nguyên dài kỳ cho mình, thì thực lực phải càng mạnh hơn nữa.
Ngoại trừ việc đó ra, còn có thêm một lý do quan trọng, khiến hắn nhất định phải đi Hổ Khiếu Cốc.
Hiện giờ hắn đã có chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ con rối của Vệ Thiên Xung làm xong.
Hôm nay Vệ Thiên Xung cuối cùng cũng hoàn thành, không giống với lần trước, đây là một con rối hình người chân chính.
Con rối chiến hình người ưu điểm lớn nhất là có thể mặc chiến giáp, sử dụng vũ khí, chỉ cần phối hợp với luyện trận thích hợp, thực lực hoàn toàn có thể tương đương với cấp Linh Sư.
Đây cũng là lần đầu tiên Vệ Thiên Xung đầu tư lớn như vậy, không tính chút vật liệu con rối hình sói còn sót lại, còn đổ vào con rối hơn một ngàn linh tiền, số tiền đó gần như vét sạch tất cả tiền tiết kiệm của gã. Ngoài ra gã còn tới vay đại ca một khoản tiền. Nếu Đường Kiếp không thể giúp gã chuyển hóa con rối thành tài lực, thực lực, gã thực sự muốn liều mạng với Đường Kiếp.
Sau khi cầm lấy con rối, Đường Kiếp lại tìm vị học sinh Trần Lương học trận đạo kia hỗ trợ, giống với lần trước, mời gã luyện trận.
Mấy ngày sau đi lấy về, Đường Kiếp lại tiếp tục bổ sung.
Tuy nhiên lần này, hắn không còn sử dụng trận pháp của Hư Mộ Dương, mà sửu dụng luyện trận trên người con rối ở Thiên Ngự Điện.
Trải qua nhiều ngày nghiên cứu, trận đồ trên người con rối cơ bản hắn đều nắm được.
Con rối ở Thiên Ngự Điện, một chọi một với Đường Kiếp, Thích Thiếu Danh có thể đánh cho bọn họ hộc máu phải thoái lui, cho dù không có nhiều vật liệu thượng đẳng trên người, thì cũng không thể xem thường chúng được.
Suốt năm ngày ròng rã, Đường Kiếp mới có thể khắc xong luyện trận, sau đó Đường Kiếp lại đến học viện, thuê một lệnh bài con rối, bên trong là một không gian, có thể dùng để cất con rối, nhưng nó không giống túi Giới Tử, không có thể đặt những vật khác vào đó
Cuối cùng Đường Kiếp lại thí nghiệm một chút Ngự Linh Thuật, phát hiện ra quả thực Ngự Linh Thuật có thể khiến hắn cảm ứng của hắn với kim châm tăng mạnh, nhưng lại vẫn hạn chế trong một khoảng cách nhất định.
Nhưng dù sao vẫn mạnh hơn khi không dùng.
Mọi thứ đều chuẩn bi xong xuôi, tiếp theo, chỉ cần mang mọi thứ tới Hổ Khiếu Cốc thực thi kế hoạch.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
57 chương
1991 chương
151 chương
304 chương
93 chương
225 chương
98 chương
43 chương
95 chương