Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 112 : Thiên Tru Điện (p2)

- Vậy cũng phải xem tình huống thế nào đã, trong hoàn cảnh nào, lựa chọn dưới tình huống nào, cuối cùng mới có thể kết luận về một người. Trắng trợn không kiêng dè gì dễ dàng, nhưng trói buộc bản thân mới khó, đại đạo khó cầu, chung quy không phải chỉ một chữ "giết" là có thể giải quyết vấn dề. Ông lão thì thào nói. Ngẫm nghĩ một chút, ông ta lại tiếp: - Ta coi trọng người này. - Có thể ở trong vòng một canh giờ ghi nhớ ba loại pháp thuật, tất nhiên là đáng để coi trọng. Tạ Phong Đường cười cười nói. Đáng tiếc ông ta không biết lý do mà ông ta xem trọng Đường Kiếp vốn không tồn tại. Đương nhiên, nếu sau này nếu có cảm tình với hắn, sau đó biết Đường Kiếp gian dối, có khi ông ta sẽ nói: - Biết rõ viện chủ ở bên còn dám giở trò ma mãnh, cũng coi như có can đảm. Chỉ cần ngươi thích một người, dù người đó có làm gì, cũng đều tìm được lý do để biện bạch cho người ta. Thất Thiên Điện đứng thành một hàng, khiến Đường Kiếp hiểu được thực lực của chính mình cách thực lực đứng đầu còn rất xa. Điều này cũng khó trách, từ Linh Tuyền đến Linh Hồ, thời gian chuẩn xác sẽ là một năm rưỡi. Một năm nay, đám học sinh trưởng thành lên nhiều, thực lực của những người đã vào Linh Tuyền từ lâu khác xa thực lực của những người mới nhập Linh Tuyền. Vì sao Thích Thiếu Danh, An Như Mộng được công nhận là thiên tài, ngay từ đầu cũng không thể bách chiến bách thắng? Chính là bởi vì nguyên nhân này. Đương nhiên, theo thời gian trôi đi, mọi chuyện cũng sẽ thay đổi. Nếu đúng theo thời gian, dựa theo tiến độ của Thích Thiếu Danh mà nói, phỏng chừng gã ta cũng sắp chạm tới cánh cửa Linh Hồ rồi. Nếu không vội vã xông lên Linh Hồ, như vậy thì tiếp theo gã sẽ tu luyện thuật pháp, đoạt đầu danh trên bảng, dù sao những thứ đạt được đều là tài nguyên. Về phần An Như Mộng thì không giống vậy, mạch tượng của nàng ta không phù hợp để tu luyện tốc độ, nhưng tu luyện thuật pháp, thì uy lực lại tăng gấp bội. Giống như Thiếu Hải Động Kim Quyết hay Liệt Ngọc Chỉ, mạch tượng sẽ tạo thành hiệu quả đặc biệt đối với một số pháp thuật, khiến cho sức chiến đấu khi vừa mới bắt đầu thậm chí còn mạnh hơn cả Thích Thiếu Danh. So sánh với độ cao thấp với những học sinh ở trường Đối Luyện, Đường Kiếp càng nóng lòng tới trường đặc luyện hơn. Thứ nhất hắn kok thiếu kinh nghiệm chiến đấu, la người của hai thế giới, trải qua bao nhiêu sóng gió, khiến cho hắn có cách nhìn rộng và sâu hơn những người khác. Thứ hai là trường đặc luyện khiến thực lực của hắn tăng lên rõ ràng. Trường Đối Luyện có quá nhiều vấn đề, còn trường đặc luyện thì hoàn toàn lấy việc rèn luyện bản thân là chính. Bởi vì thế, những ngày tiếp theo, Đường Kiếp ngoại trừ việc tu luyện hằng ngày, mỗi ngày đều đi tới trường đặc luyện. Trong bảy cung điện, hắn thích nhất vẫn là Thiên Diễn Điện. Hắn thích sự biến hóa kỳ lạ củ nơi này, đồng thời cũng dần có sự hiểu biết về sinh thái của Tê Hà Giới. Hôm nay Thiên Diễn Điện có rất nhiều biến hóa, chỉ là nội dung hao phí tâm sức vô cùng. Nghĩ tới người ngày trước thiết kế ra Thất Thiên Điện, chắc tâm huyết dành cho Thiên Diễn Điện là nhiều nhất. Nơi được lợi nhất là Thiên Ngự Điện, chính như Đường Kiếp sở liệu. Mỗi ngày không ngừng rèn luyện trong đó, thể chất của Đường Kiếp ngày càng dũng mãnh, thế nên chỉ dựa vào tự thân đã có thể chống đỡ được bảy con rối. Vì thế đừng nói là Vô Tương Kim Thân, ngay cả Lồng Ngưng Thủy hắn còn không sử dụng. Sau khi con rối thứ bảy xuất hiện, sức mạnh của những con rối lại tăng thêm một bậc, cường độ cũng không giống trước nữa. Bảy con rối, mười bốn nắm đấm nện xuống một lúc, tương đương với việc đồng thời chịu đựng mười bốn loại pháp thuật công kích, nếu chỉ là những thuật pháp phòng ngự bình thường, chỉ sợ một vòng cũng không chịu nổi. Mặc dù tố chất thân thể Đường Kiếp dũng mãnh, nhưng sau khi chịu đủ một vòng đánh đập, thì bị buộc phải rời đi. Thống khổ nhất là Thiên Cơ Điện. Cuộc chiến kéo dài không chỉ khảo nghiệm thể lực và linh khí của học sinh, mà ngay cả ý chí và tinh thần cũng được khiêu chiến. Nếu như nói tu luyện phải biết lượng sức mà làm, như vậy Thiên Cơ Điện chính là nơi khiến ngươi nhất định không ngừng áp bức thân thể của mình, chính là khổ luyện chân chính mới có tiến bộ. Chính vì nguyên nhân này, nên mỗi lần tới đây Đường Kiếp đều đánh tới khi sức tàn lực tận, mệt tới mức ngón tay cũng không nhúc nhích nổi mới bị bức ra ngoài. Tiến bộ nhanh nhất là Thiên Biến Điện. Thiên Biến Điện yêu cầu về trí óc cao hơn nhiều so với thực lực, mà ở phương diện này thì Đường Kiếp lại có thiên phú, thế cho nên thành tích ở đây chỉ đứng sau Thiên Ngự Điện. Thiên Ngự Điện có tồn tại tâm pháp và tài nguyên, bởi thế là nơi mà hắn có thành tích tốt nhất. Thiên Biến Điện thì chỉ dựa vào thiên phú, bởi vậy thành tích của Đường Kiếp ở điện này, trình độ còn vượt xa hơn cả Thiên Ngự Điện. Tiến bộ chậm nhất chính là Thiên Tuyền Điện. Bởi vì bản thân khí lực hùng mạnh, nên Đường Kiếp đối với tránh né yêu cầu không cao, không đúng ý thích, nên tất nhiên là không dụng tâm suy nghĩ. Hơn nữa Tử Điện Túng Thân Pháp cũng không phải pháp thuật xê dịch trng phạm vi nhỏ, bởi vậy tiến bộ chậm hơn so với dự liệu của Đường Kiếp. Cung điện mà hắn không muốn đối mặt nhất, chính là Thiên Tru Điện. Đây cũng là điện mà hắn có thành tích kém nhất, căn bản không có tiến bộ gì đáng nói cả. Hôm nay Đường Kiếp lại tới Thiên Tru Điện một lần nữa, không cần hỏi, lần này hắn cũng chỉ giết một người, sau đó liền dừng tay. Ông lão kia nhìn hắn, kỳ quái hỏi: - Ta có chút không hiểu, ngươi thoạt nhìn không phải kẻ không có quyết tâm, vì sao tới bây giờ cũng không thể xuống tay với đám ảo ảnh này? Ngươi nên biết, chúng không có sinh mạng thực sự. - Bởi vì học trò cảm thấy kiểu tu luyên này, thoạt nhìn cũng chẳng trợ giúp gì cho việc tu luyện cả, ngược lại bồi dưỡng sát khí và tính thô bạo cho chúng ta. Đường Kiếp thành thật trả lời: - Học trò cảm thấy học viện Tẩy Nguyệt không cần đệ tử như vậy. - Thì ra là vậy Ông lão cười mỉm nói: - Học viện Tẩy Nguyệt không cần đệ tử như vậy, thú vị, thú vị lắm. Nhưng ngươi dựa vào cái gì nói học viện Tẩy Nguyệt không cần đệ tử như vậy? Đường Kiếp ngạc nhiên. Ông lão kia lại nói: - Ngươi dựa vào cái gì cho rằng học viện Tẩy Nguyệt cần đệ tử? Không, cần đệ tử là Tẩy Nguyệt phái, không phải là học viện Tẩy Nguyệt. Ngươi hiểu không? Đường Kiếp nghe thấy vậy, trong lòng run lên. Ông lão kia lại tiếp tục nói: - Ngươi rất thông minh, nhưng hiển nhiên có chút thông minh quá, thông minh tới mức đi phỏng đáon mục đích của học viện, đây chính là vấn đề của ngươi. Tuy nhiên, có một số việc, chung quy không phải dựa vào phỏng đoán mà được đâu. Ngươi dựa vào cái gì mà nói Tẩy Nguyệt phái không cần giết chóc? Hay là ngươi cảm thấy Tẩy Nguyệt phái hiện tại đang ở trên đỉnh nước Văn Tâm, nên không cần phải động tay động chân, cứ ngồi mát ăn bát vàng? Khóe miệng Đường Kiếp run rẩy, chung quy không biết phải nói gì. Hắn biết rằng ông lão sẽ nói cho hắn đáp án. Ông lão thở dài: - Nơi này là học viện, có nhiều đồ vật này nọ không nên xuất hiện ở đây. Nhưng điều đó không có nghĩa là tương lai các ngươi sẽ không phải đối mặt. Nhân sinh dù sao cũng có rất nhiều điều bất đắc dĩ, người tu cuộc đời dài lâu, những điều bất đắc dĩ càng ngày càng nhiều. Có lúc ông trời bắt ngươi vung đao lên, ngươi cũng không thể không đưa ra lựa chọn. - Học trò hiểu được ý của lão nhân gia ngàu, nhưng nếu như có thể, chắc chắn phải có một biện pháp khác. Đường Kiếp trả lời. - Biện pháp khác? Ông lão liếc nhìn Đường Kiếp một cái: - Vậy hiện tại ngươi có biện pháp khác, không cần giết người mà vẫn đạt được điểm cao ở Tru Thiên Điện sao? - Cái này Đường Kiếp lập tức á khẩu. Thật sự là hắn không có cách nào cả. - Nếu đã không thể, vậy thì phải đối mặt. Học viện không cổ vũ các ngươi lạm sát người vô tội, nhưng học viện cũng hy vọng các ngươi hiểu, chắc chắn sẽ có lúc các ngươi bất đắc dĩ phải đối mặt với những chuyện như vậy. Đi đi, cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Hiện tại quay trở lại đó, giết chết ít nhất một trăm người, rồi quay ra, khi đó ngươi sẽ có phát hiện mới. Nói xong ông lão chi vào ngọc bài bên hông Đường Kiếp, sau đó phất ống tay áo, lần nữa Đường Kiếp lại được đưa vào trong Thiên Tru Điện. Sau khi vào trong điện, Đường Kiếp hít sâu một hơi. Nhìn dân chúng trong thành, hắn liền nhắm mắt lại, vung kiếm chém xuống. Hắn chém. Hắn giết. Hắn điên cuồng vung kiếm lên, máu bắn ra đầy đất, tiếng khóc thét vang lên bên tai không ngừng, hắn vẫn cứ tiếp tục chém giết. Trong lòng tự nhủ với bản thân, đây chỉ là ảo ảnh mà thôi. Những người quỳ gối trước mặt hắn, khóc lóc cầu xin hắn tha mạng, đều bị hắn giết chết, cho tới tận khi máu chảy dọc cả con đường. Cuối cùng, cũng không biết giết bao nhiêu người, Đường Kiếp đột nhiên nghe thấy một tiếng gào to. - Giết chết nó đi, lão tử cầu xin ngươi mà ngươi vẫn cứ giết, các huynh đệ, liều mạng với hắn. Những người dân đang kêu khóc đột nhiên đứng lên, kẻ cầm đầu hóa thành ác quỷ đánh nhau với hắn. - Hóa ra thực sự đều là ác quỷ giả trang. Đường Kiếp cuối cùng cũng hiểu được. Những người dân nhìn bề ngoài có vẻ hiền lành đáng thương, đột nhiên hóa thân thành ác quỷ. Những thống khổ ngự trị trong lòng hắn lập tức bị tan biến, hắn cười dài một tiếng, sau đó vung kiếm lên Sau khi đi ra, Đường Kiếp người đầy sát khí, mang theo một cỗ ý chí chiến đấu.