Tiên Lộ Chí Tôn

Chương 16 : Hộ tâm (1)

Rất nhanh sau đó liền có người bày quầy hàng hay buôn bán dạo chú ý đến một cậu bé dẫn một con Đà mã thú rất khác biệt so với người khác. Bọn họ nhận định thiếu niên này là một con dê béo đợi làm thịt. - Hắc, tiểu ca, ngươi muốn mua những thứ gì, Lý lão tam ta đi đây đi đó, trong tay co1 rất nhiều thứ tốt, có muốn xem hay không? Một hán tử dáng dấp hào phóng, trên mặt có vẻ phong sương đi đến cạnh Dương Quân Sơn. Trước mặt hắn là một gian hàng dài một trượng rộng năm thước dùng trúc mộc dựng lên, bày ra các loại vật phẩm công dụng không đồng nhất, nhìn qua rất là tạp nhạp. Chính là người này, tình cảnh kiếp trước bày ra rõ ràng trước mắt. Dương Quân Sơn kiếp trước ở chỗ này đã bị thua thiệt lớn. Một thanh gươm bình thường bị kẻ này nói thành thanh quang kiếm bách luyện. Dương Điền Cương cho hắn một ngọc tệ, trong nháy mắt chui vào tay của chính kẻ này. Nhưng lần này thì... Dương Quân Sơn nhìn lướt qua quầy hàng của hắn, lắc lắc đầu làm bộ phải rời đi. Hán tử kia vội vàng nói: - Tiểu ca chớ đi a, ngươi muốn vật gì, chỉ cần ngươi nói ra, Lý lão tam ta tám chín phần mười đều có thứ ấy! Dương Quân Sơn buồn cười cầm một thanh đoản kiếm có vỏ lên, hỏi: - Đoản kiếm này bán thế nào? Người nam kia sáng ngời ánh mắt, nói: - Tiểu ca thật là tinh mắt, thanh điêu xà thanh quang đoản kiếm này xuất phát từ tay của lão tượng, bách luyện tinh cương, dưới pháp khí không dám nói là vật tốt số một, nhưng cũng là vật phẩm thượng đẳng. Có câu tiền một thạch tệ thì hàng đáng giá một thạch tệ, hàng nào của đó, thanh điêu xà thanh quang đoản kiếm này vốn là lão Lý ta muốn bán một ngọc tệ, nhưng nhìn tiểu ca lần đầu tiên tới chỗ lão Lý ta mua đồ, nhận được hân hạnh chiếu cố, tám mươi thạch tệ ngài cầm đi! Dương Quân Sơn cân nhắc đoản kiếm trong tay, rút đoản kiếm rút ra thì nhìn thấy màu sắc của kiếm thân ánh sáng lập lòe có thể thấy được hình bóng của người, lưỡi kiếm nhìn qua cũng biết là rất bén. Hán tử đắc ý cười nói: - Tiểu ca thấy thế nào, có thanh đoản kiếm này trong tay, có thể đâm thủng vào cơ thể của hung thú tầm thường, nếu không thấy tiểu ca khí vũ hiên ngang, lão Lý ta có lòng kết giao một phen, chứ nếu không tám mươi thạch tệ là vô luận như thế nào cũng không thể bán. Dương Quân Sơn cầm thanh đoản kiếm trong tay, thuần thục múa vài đạo kiếm hoa. Hán tử kia hiển nhiên là người biết hàng, nhìn Dương Quân Sơn múa vài đạo kiếm hoa biết ngay không phải là động tác võ thuật bình thường, thần sắc khoa trương trên mặt không khỏi thu liễm đi một ít. Dương Quân Sơn thu hồi vỏ kiếm lại rồi ném thanh đoản kiếm trở lại cửa hàng, lạnh lùng nói: - Kiếm chất cứng mà không bền. Tinh cương còn chưa tới mà dám nói là bách luyện, tối đa là 36 luyện thôi! Nhưng mà kiếm thân làm tầng kỹ thuật này cũng không tệ, hiển nhiên là đã làm quen rồi. Không biết có phải là thủ nghệ của vị đại thúc ông hay không? Hán tử nhìn Dương Quân Sơn vẻ mặt như trông thấy quỷ, bởi vì hết thảy điều Dương Quân Sơn nói về thanh "Điêu xà thanh quang đoản kiếm" này là hoàn toàn chính xác. Đây chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, không ngờ lại thì có kiến thức tinh tường như vậy, chẳng lẽ là môn đồ hậu bối của vị luyện khí sư nào chăng? Chung quanh hành thương xem náo nhiệt trông thấy thái độ của Lý lão tam, làm sao không biết đứa nhỏ trước mắt kia đã nhìn thấu hư thật của hắn, liên tiếp bốn phía cười nhạo Lý lão tam, ánh mắt nhìn Dương Quân Sơn đã bớt đi mấy phần khinh thường. Nhận thấy Dương Quân Sơn định đi, hán tử kia có phần nóng lòng, chợ phiên tuy rất náo nhiệt, nhưng gần đây có Linh Canh nông của năm thôn chung quanh, đa số đều biết chuyện, lần này hắn bị một đứa con nít lật tẩy, tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền khắp chợ phiên, đến lúc đó sẽ không có ai tới mua hàng của hắn. Phiên chợ Hoang Thổ trấn ngày hôm nay xem như không tính rồi, hắn phải nhanh chóng bù đắp lại cục diện này, và phải bắt đầu từ người thiếu niên kia. - Tiểu ca xin chậm đã! Dương Quân Sơn sớm đã biết chắc chắn hán tử kia sẽ ngăn cản hắn, trong lòng cười thầm, nhưng trên mặt lại ngạc nhiên, nói: - Thế nào, ngươi còn muốn ép mua ép bán nữa hay sao, ta là người địa phương của Hoang Thổ trấn! Câu nói của Dương Quân Sơn càng làm cho hán tử khẩn trương, vội vàng khoát tay nói: - Tiểu ca chớ nên hiểu lầm, ngàn vạn chớ nên hiểu lầm, tại hạ muốn làm ăn mua bán ở trấn, không dám truyền tai tiếng ra ngoài. Dương Quân Sơn tức giận nói: - Vậy ngươi gọi ta làm gì? Hán tử tươi cười nói: - Nhìn ánh mắt sắc bén của tiểu ca, trong tay tại hạ còn có mấy vật, tiểu ca xem có hợp ý thứ gì không. Thứ hắn cần chính là thứ này! Dương Quân Sơn mừng thầm trong lòng. Kiếp trước sau khi cửa nát nhà tan, Dương Quân Sơn trở thành một vị tán tu, vì tích góp từng tí tài nguyên tu luyện, cũng từng trải qua một thời gian hành nghề hành thương đi bôn ba khắp nơi, đối với những hành thương đại đa số đều là tán tu biết rất rõ hoàn cảnh của họ. Dương Quân Sơn mỉm cười nói: - Vậy à, vậy phải xem vật trong tay ngươi như thế nào! Hán tử trong nháy mắt có ảo giác dường như người trước mặt mình không phải là thiếu niên mười hai tuổi, mà là một Lão Hồ Ly 120 tuổi vậy. Lý lão tam nhìn bốn phía chung quanh, vội vàng vỗ vào vai Dương Quân Sơn, nói: - Tiểu ca tới bên này, đến một chỗ yên tĩnh một chút! Lập tức gọi một hành thương quen biết ở bên cạnh, nhờ người này trông chừng dùm quầy hàng của hắn. Dương Quân Sơn hiểu rõ gật gật đầu, theo Lý lão tam đi tới một nơi yên tĩnh cách xa mọi người, nhưng Dương Quân Sơn không để mình thoát khỏi tầm mắt của mọi người lui tới trên chợ phiên.