Tiên Linh Thánh Cảnh
Chương 4 : Đột phá (1)
Sau khi được đưa về trị thương, miệng vết thương trên đầu Đằng Hải cũng đã khép lại, còn những tên kia cũng đã được giáo huấn để biết lễ độ. Nhưng Đằng Hải vẫn rơi vào hôn mê sâu chưa tỉnh, ai ai cũng lo lắng.
3 ngày sau......
Đằng Hải sau đó cuối cùng cũng tỉnh, Long phu nhân vui mừng ôm trầm lấy Đằng Hải trong vui sướng, mọi người cũng đi thông báo tin vui.
Dù đầu Đằng Hải còn hơn choáng nhưng trong lòng lại rất vui, ngó qua ngó lại căn phòng, chỉ không thấy Tiểu Nhiên đâu.
"Mẹ ơi, chị Tiểu Nhiên đâu ạ? Chị không tới thăm con sao?"
Long phu nhân nghe xong, trong lòng không biết nói thế nào. Bởi, Tiểu Nhiên ngay từ đầu đã không quan tâm đến Đằng Hải nữa rồi, lại còn thêm những lời đầu độc của Bành Thiên khiến Tiểu Nhiên càng thêm tự cao và không quan tâm tới em trai mình.
"Chị con hơi bận...."
Nghe Long phu nhân nói, Đằng Hải có chút buồn bởi Tiểu Nhiên là trụ cột vững chắc nhất của gia tộc, tất nhiên là phải bận rồi.
Nhưng trong lòng Đằng Hải luôn mong muốn được gặp Tiểu Nhiên, bởi vì thế nên Đằng Hải quyết cố gắng luyện tập, văn ôn võ luyện. Khi định kế hoạch thế rồi thì Thiên Long hiện ra, dường như vô cùng tức giận, mắng:
"Sao ngài có thể chịu sự nhục nhã như thế hả? Đường đường là chủ nhân của ta lại bị thương chỉ vì thứ sức mạnh yếu đuối đó?"
"Nhưng ta...."
Thiên Long cũng hiểu rõ Đằng Hải là con người hiền lành, nhu nhược nên sẽ không làm ra mấy cái chuyện đả thương người khác.
"Thôi được rồi, ngài đã có thể đứng được chưa?" - Thiên Long hỏi thăm Đằng Hải
Đằng Hải bước xuống giường, chập chững, miễn cưỡng có thể gọi là đứng được chứ chưa nói tới đi.
"Thôi ngài cứ nằm xuống giường nghỉ ngơi đi để ta chữa trị"
Thiên Long lấy từ trong phong ấn ra một miếng ngọc bội, thực ra miếng ngọc bội này lại là một cái vật hồi phục do Huyết Hải năm đó chế ra.
Bên trong ngọc bội là những pháp quyết, công pháp cao cấp mà Huyết Hải lưu vào trong, kèm với nhiều thứ nữa. Ngọc bội còn giúp tu luyện nhanh chóng, chấn áp linh khí trong người,....
Thiên Long cũng lấy từ trong phong ấn một viên thuốc có mùi vô cùng kinh khủng.
"Cái thứ này là thuốc ư!?" - Đằng Hải nhíu mày nói
"Ngài chưa nghe câu thuốc đắng dã tật bao giờ à?"
Nói xong, Thiên Long nhét viên thuốc vào miệng Đằng Hải, mùi vị của nó kinh đến nỗi suýt khiến Đằng Hải sủi bọt mép. Cùng với chữa trị từ ngọc bội, Đằng Hải không lâu sau đã hồi phục hoàn toàn.
"Được rồi ngài đứng được rồi đấy" - Thiên Long nói
Đằng Hải đứng xuống lại, cơ thể không còn suy nhược nữa, đi lại bình thường. Hắn liền hỏi Thiên Long:
"Đây là viên thuốc gì mà lại có hiệu quả thần kì đến vậy?"
Thiên Long bơ đi lời Đằng Hải, nói:
"Thôi ngài đừng nói nhiều nữa giờ nhiệm vụ của ngài là tấn cấp lên Võ đồ"
"Cái gì!?" - Đằng Hải ngạc nhiên
Đằng Hải ngạc nhiên bởi đạt được Võ đạo cảnh đã khó rồi mà giờ còn lên thẳng Võ đồ cảnh nữa, thế khác gì đi tìm chết. Thiên Long tự tin nói với Đằng Hải:
"Ngài không cần phải ngạc nhiên, ai cũng phải trải qua đau thương ngọt bùi thôi, ngài cũng phải đối mặt với cái chết nhiều lần thì tinh thần mới can đảm được chứ!"
"Chết!???" - Đằng Hải giật thốt lên
Đằng Hải chưa nghĩ đến chuyện sống chết bao giờ nên rất sợ, sợ phải đối mặt với cái chết đau đớn.
Thiên Long cũng biết đối mặt với cái chết vô cùng đáng sợ nhưng muốn mạnh lên thì tinh thần phải kiên định và đối mặt với cái chết chính là cách nhanh nhất rồi.
Thiên Long vẽ một cái tinh đồ kết hợp với vòng ma pháp vẽ ra một cái trận pháp lớn, xung quanh là những xiềng xích bao quanh.
"Phong ấn, giải!"
Một sợi xích bị phá hủy theo đó là sự hao hụt nguyên thần của Thiên Long, trong cơ thể Đằng Hải dần có những chuyển biến lớn. Nhiều nguồn sức mạnh tụ họp lại, sát khí đột nhiên tăng lên cùng với tử khí.
Thiên Long buộc phải phong ấn nguyên căn phòng lại phòng trường hợp bất trắc xảy đến. Đằng Hải dãy dụa trong đau đớn, cảm giác như ngũ phủ lục tạng bị ép nát, thần trí điên đảo, xương cốt vỡ vụn ra cả tiếng.
Khoảng được một nén nhang, cuối cùng sợi xích phong ấn đầu tiên đã được gỡ bỏ, sau đó là Đằng Hải nằm la liệt trên đất. Miệng sủi bọt, mắt trợn trắng dã, cơ thể thì như bị bẻ gãy.
Bỗng dưng Đằng Hải mở mắt, bật dậy, cảm giác sợ sệt đau đớn vẫn còn đó nhưng rồi dần cũng hết. Cơ thể thì bỗng dưng đã hồi phục từ bao giờ, mà còn như được đúc lại.
Trước là một thằng nhóc nhát chết nhưng sau khi trải qua đau đớn như thế, không bị trầm cảm mà lại còn có thể từ từ bình phục, cứ như không có gì xảy ra vậy. Đằng Hải lúc này trầm tư một tí rồi lại quay sang hỏi Thiên Long:
"Ta mới lên được Võ đạo cảnh, bây giờ cần phải làm gì tiếp theo?"
Thiên Long nhìn thấy Đằng Hải như vậy, cũng nói:
"3 cân Thiên Căn Thảo, 5 cân Đoàn Dược Loan, 2 cân Bình Hạ Tảo, 3 cân Càn Thủy Huyện"
Đằng Hải đứng dậy, đi từ từ ra phía nhà thuốc, lấy đủ số thuốc như đã dặn về mà không tốn nhiều sức lực.
"1 cân, 2 cân....9 cân?"
Có lẽ dù cho có mở phong ấn nhiều cỡ nào thì có lẽ trình tính toán của Đằng Hải vẫn nằm ngoài sức mà thôi. Thời gian để Đằng Hải trưởng thành có lẽ là rất lâu nhưng cũng đủ để có thể đối mặt với xã hội này rồi.
Truyện khác cùng thể loại
813 chương
172 chương
479 chương
18 chương
329 chương
1251 chương
66 chương