Lý đại nhân thân là thái y, lúc trước vì chịu không nổi sự cám dỗ của quyền lợi mà bị Thục phi cột chung thuyền với ả, hắn cấu kết với Thục phi bịa chuyện có thai. Nhưng trên thực tế, trong quá trình chẩn đoán hắn phát hiện không chỉ Thục phi thực sự không có thai mà thực ra Thục phi căn bản là không thể sinh con được. Bất quá chuyện này hắn không dám nói ra, chỉ lén lút tra xét, phát hiện Thục phi vì hấp dẫn Hoàng Thượng, thường xuyên sử dụng một loại dầu xạ hương ***, bôi vào rốn khiến thân thể tản mát ra một cỗ hương vị mê người, nhưng nàng lại không biết thứ này đã hủy hoàn toàn khả năng sinh dục của nàng. Hắn đem sự thật này giấu kín đi, bởi vì hắn yếu đuối, chỉ lo sự việc bị phát hiện sẽ cùng nhau chết không tử tế được. Hiện tại Thục phi lại ép hắn phải kê đơn cho Thần phi, hắn cảm thấy thực sự quá đáng, hắn vốn trời sinh bản tính nhát gan sợ phiền phức, dù không muốn nhưng không thể không đi làm, thế là bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi ngày trong đơn thuốc của Thần phi được Lý đại nhân cho thêm một vị. Chẳng qua là hắn trước sau vẫn không làm theo yêu cầu của Thục phi đến cùng, trắc ẩn chi tâm mỗi người đều có, trước kia hắn cũng từng gặp qua vị Thần phi này, khi đó là hắn chữa vết thương trên đầu Thần phi do hoàng thượng lỡ tay ném trúng, mà đó cũng là nguyên nhân làm cho đôi mắt Thần phi hiện tại nhìn không thấy, đoạn ngày tiếp xúc với hắn, Lý đại nhân cảm thấy người nọ không tồi, không nói tướng mạo, chỉ luận nhân phẩm đã cao hơn các nương nương trong cung này rất nhiều, cũng khó trách Hoàng Thượng thích hắn như vậy, đáng tiếc, người như vậy là người không thích hợp sống ở hậu cung này nhất. Vị dược liệu Lý đại nhân thêm vào vô sắc vô vị, dùng xong bệnh trạng cũng không có gì khác, chính là người sẽ từ từ mệt mỏi thể hư, thời gian dài dùng không ngừng mà không mất mạng cũng đi tong nửa cái mạng, Thục phi muốn chính là tác dụng mạn tính như vậy để không lộ ra dấu vết, đợi qua một thời gian hắn sẽ cáo lão hồi hương...... Kế hoạch Lý đại nhân đã chuẩn bị đâu ra đó, thế nhưng hắn tính sót một người, người đó chính là một trong những cất chứa phẩm của hoàng đế – Lục Phụng Dương. Tất cả mọi người quen gọi hắn là ‘ Lục đại phu’, hắn vì danh tiếng ‘Đại phu cứu người nhiều nhất’ mà bị triệu vào cung đã được ba năm. Hắn võ nghệ cao cường, hoàng cung này đã sớm bị hắn lượn hết mấy vòng, sau ngày đó trộm chuồn ra khỏi cung gặp phu phụ Bùi gia, hắn lại thường xuyên lui tới hậu cung. Mục tiêu của hắn cũng là đúng đắn – âm thầm bảo hộ chiếu cố Bùi Dật Viễn, sau khi hắn dò hỏi cung nhân mới biết Thần phi bị biếm lãnh cung, mắt còn bị mù, hắn cũng từng có ý tưởng đem Dật Viễn tống xuất cung, thế nhưng mỗi ngày khi hắn lặng lẽ đi tới Lân Chỉ cung, nhìn tiểu hoàng tử ở bên người hắn vui cười ngoạn nháo, hoàng đế vì hắn lo lắng không thôi, sau lưng nghĩ mọi biện pháp trị liệu cho hắn, còn có trên mặt Bùi Dật Viễn thỉnh thoảng bộc lộ ra tình cảm, Lục đại phu biết rằng dự tính của mình không sáng suốt chút nào. Bùi Dật Viễn cùng người kia thực giống nhau, ngay cả phương thức đối xử với người yêu cũng không có gì khác, bất quá Bùi Dật Viễn so với người kia lại thêm một phần bảo hộ bản thân, có lẽ cái chết của người kia đã tạo thành tính cách của hắn hiện giờ. Cuộc sống cứ như vậy ngày qua ngày, Lục đại phu rất nhanh phát hiện điểm không thích hợp, gần đây Bùi Dật Viễn giống như ngủ không đủ, một ngày mười hai canh giờ hơn phân nửa thời gian là ngủ trên giường. Thân thể hắn cũng không tính là quá yếu, thể hư lúc trước được bồi bổ bằng dược liệu quý mỗi ngày thì phải phục hồi rồi mới phải, đôi mắt nhìn không thấy cũng là chuyện trong đầu, đau đầu căn bản không có khả năng tạo thành gánh nặng thân thể trầm trọng như thế, nhất định là có chỗ nào đó xảy ra vấn đề. Vì muốn làm rõ ràng vấn đề này, Lục đại phu tìm một cơ hội ra khỏi cung đi gặp phu phụ Bùi gia, đem chuyện này nói cho bọn họ, cũng muốn hỏi tình huống này trước kia đã từng phát sinh qua hay chưa. Bùi phu nhân vừa nghe nói đôi mắt nhi tử đã nhìn không thấy, thân thể lại xảy ra vấn đề, nóng vội không thôi, hận không thể lập tức vào cung diện thánh đem ái tử mang về. “Hoang đường, rất hoang đường!” Nàng bất an ở trong phòng đi qua đi lại, “Lục đại phu, thân thể Dật Viễn luôn luôn khoẻ mạnh, tuy rằng chưa từng tập võ, nhưng ở bên cạnh chúng ta nó đều hảo hảo, sao vừa vào cung liền...... Không được, ta muốn đi nói cùng Hoàng Thượng, hoàng cung này cùng Dật Viễn khắc nhau, Thần phi, Quý phi cái gì chúng ta không cần. Bùi lão gia coi như lý trí hơn, tuy rằng lo lắng nhưng không có cử chỉ quá phận, hắn ngăn cản phu nhân khuyên giải an ủi nói: “Phu nhân, không nên xúc động như thế, trước hết nghe Lục đại phu nói đã.” Nói xong hắn nhìn Lục Phụng Dương, “Lục đại phu, theo ý tứ của ngươi chúng ta nên làm thế nào cho phải?” Lục đại phu sờ sờ cằm, ngữ khí cũng có chút bất đắc dĩ: “Nếu trước kia không gặp qua Dật Viễn, ta đây cảm thấy biện pháp của Liên tiểu muội quả thật không tồi, thế nhưng gặp qua hắn sau này..... Ai, nói thật! Dật Viễn hình như rất thích Hoàng Thượng.” “Cái gì!?” Phu phụ Bùi gia cực kỳ hoảng sợ. Lục đại phu thở dài một tiếng, hắn sớm biết phản ứng của bọn họ, cho nên trước đó mới giấu diếm. ” Vì sao phải là..... Hoàng Thượng chứ?” Bùi phu nhân vừa nói vừa rơi lệ. Người kia đem đứa nhỏ phó thác cho bọn hắn, chính là hy vọng đứa nhỏ này có thể sống hạnh phúc hơn so với hắn, thế nhưng vì sao hiện giờ lại như vậy, không phải bi kịch của người kia lại một lần nữa bắt đầu chứ?! Bùi lão gia an ủi phu nhân, kéo nàng vào lòng để nàng khóc, trong lòng hắn cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lúc trước thật sự không nên để đứa nhỏ kia vào cung. ” Bất quá có lẽ tình hình không đến nỗi hỏng bét, ít nhất bây giờ còn Hoàng Thượng rất thích Dật Viễn.” Đại phu đại phu trấn an bọn họ. Nhưng Bùi phu nhân vẫn như cũ không hy vọng xa vời, khóc nói: “Hoàng Thượng là ai chứ, muốn mỹ nhân nào lại không có, hắn thích Dật Viễn cũng bất quá là nhất thời tham hoan, Dật Viễn lại không thể sinh cho hắn đứa nhỏ, thất sủng là chuyện sớm hay muộn......” Thấy Bùi phu nhân thương tâm như vậy, Lục đại phu cũng chịu bó tay, lại suy nghĩ, cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn cảm thấy lời nói của Bùi phu nhân thật là hữu lý, cho dù thích thì như thế nào, thay vì phó mặc chịu vận mệnh bị vất bỏ, còn không bằng lúc này đem đứa nhỏ kia xuất cung, để tránh lại lặp lại bất hạnh của người nọ a! Quyết định này được thống nhất, thế là Lục Phụng Dương để phu phụ Bùi gia ở chỗ này chờ, nói là có thể sau đó hoàng đế sẽ phái người gọi bọn họ vào cung, còn hắn thì vội vàng trở về, tìm hoàng đế tường trình hết thảy. Dựa vào sự quan sát của Lục đại phu, hoàng đế này tuy rằng không thể xưng là cái gì mà ‘hoàng đế số một từ xưa đến nay’ nhưng coi như là trọng cảm tình, nếu đem hết thảy nói ra, sau này Dật Viễn vẫn có thể sống yên ổn. Nghĩ như thế đã trở lại trong cung, phát hiện nhóm cung nhân đi đi lại lại vội vàng, thần sắc kích động, không biết là chuyện gì, sau khi dừng lại nghe ngóng mới biết được ── Thần phi té xỉu. Đây không phải là tin tức tốt, Lục đại phu len lén nấp vào Lân Chỉ cung, chỉ thấy đã có không ít thái y tụ cùng một chỗ hội chẩn. Thế là hắn án binh bất động, chờ đáp án của đám thái y. Hôm nay Lăng Phượng thừa dịp nhàn rỗi đến đây thăm Bùi Dật Viễn, lúc trước vì chuyện của Thục phi và Hiền phi mà nhà mẹ đẻ các nàng tạo áp lực, Lăng Phượng cũng không thể phạt quá nặng, mỗi người cấm đủ hai tháng, cộng thêm phạt ngân lượng. Đối với xử phạt như vậy Bùi Dật Viễn không có ý kiến gì, nhưng Tiểu Lăng trưng vẻ mặt ra cho hắn xem ý tứ rõ ràng hắn xử phạt quá nhẹ, nhưng chính hắn cũng là thân bất do kỷ a! Cho nên vốn định thừa dịp hôm nay hảo tâm sự để bù đắp cảm tình, nào ngờ Bùi Dật Viễn mới vừa ngồi xuống không bao lâu ngay tại ghế nhắm hai mắt lại, nguyên tưởng rằng hắn ngủ, đến khi đụng vào mới phát hiện tay hắn lạnh đến dọa người, hắn không phải ngủ, mà là hôn mê. Lăng Phượng thấy thế vội vàng gọi thái y tới, nhưng bọn họ thương lượng hơn nữa ngày mới cho một cái đáp án có lệ. “Hoàng Thượng, công tử thể nhược thân hư, nền tảng không tốt, mấy hôm nay nhiệt độ trong ngày chênh lệch đến lợi hại, sợ là bị phong hàn......” “Lang băm......” Lục đại phu từ một nơi bí mật gần đó châm biếm. Lăng Phượng không biết tình hình, chỉ có thể vội vàng để cho bọn họ đi xuống khai dược, bản thân thì lưu lại bên người Bùi Dật Viễn. Không lâu sau, cả đám đều tán đi, ngay cả cung nhân cũng không lưu lại, Lăng Phượng đang muốn mượn dịp này ở một mình với Bùi Dật Viễn. Nhìn ra thời cơ, Lục đại phu hiện thân trước mặt Lăng Phượng, thật sự làm hắn hoảng sợ. ” Người nào?” Lăng Phượng cảnh giác che ở trước giường Bùi Dật Viễn. “Hoàng Thượng chớ hoảng sợ.” Lục đại phu hành lễ nói, “Thảo dân Lục Phụng Dương tham kiến Hoàng Thượng.”