Thanh Sơn bước ra ngoài với bộ dạng đọa tiên mị hoặc,ánh mắt tựa như dao sắc nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt Nam nhân một chút cũng không thay đổi thần sắc,tiếp tục giữ nguyên nụ cười của một thư sinh nho nhã. - Yêu Vân Phi,nàng ấy ở đâu? - Nam nhan cao giọng hỏi - Bản công chúa còn nghĩ là ai? Thì ra là tên súc sinh nhà ngươi,Vân Thanh Nham. - Đại công chúa quá lời rồi. Hôm nay ta tới chỉ muốn gặp A Phi,hoàn toàn không có ý định làm tổn thương nàng ấy. - A Phi là cái tên để ngươi gọi sao? Yêu Vân Phi mà ngươi biết,đã không còn từ lâu rồi. - Vậy chúng ta không thể nói chuyện bằng miệng được rồi ? Giọng Vân Thanh Nham trầm xuống. Yêu Thanh Sơn vẫn như cũ,ánh nhìn cao ngạo nhìn hắn tựa như nhìn một con súc sinh không hơn không kém. Trường đao trong tay nàng,không đợi nàng thi triển đã bay về phía Vân Thanh Nham, vẽ thành một hình tròn. - Bản công chúa không muốn chỉ vì ngươi mà Vân Phi phải tỉnh giấc. Ta khuyên ngươi,nên cút về vị trí mà ngươi đã lấy mạng sống của Vân Phi ra đùa cợt để chiếm lấy. Vân Thanh Nham,Yêu Vân Phi đã không còn thuộc về ngươi. - Một chút phù chú cỏn con,cũng muốn giữ chân ta? Yêu Thanh Sơn, ngươi không còn trò gì khác? Vân Thanh Nham cầm quạt trong tay phẩy nhẹ. Vòng tròn lập tức biến mất,trường đao trở về trong tay của Yêu Thanh Sơn. Yêu Thanh Sơn cũng chẳng quá ngạc nhiên,nàng cất trường đao vào trong thần thức. Chỉ trong thoáng chốc,trên tay nàng xuất hiện một cây trâm vàng tinh xảo. - Vân Thanh Nham, nhìn cho kĩ. Từ nay trên trời dưới biển,Yêu Vân Phi, một hơi tàn cũng không thể khiến ngươi tìm thấy. Yêu Thanh Sơn hủy cây trâm trong tay. Có lẽ tất cả là do thứ này. Nàng đã quên đề phòng. Vân Thanh Nham vốn là một tên nham hiểm xảo trá. Hắn làm sao có thể dễ dành giao Phong Tuyết Linh ra cho nàng cơ chứ? Cây trâm này là vật định tình của Vân Thanh Nham tặng cho Yêu Vân Phi khi ấy,có chứa một phần hồn phách của cả hai. Khi hủy,dĩ nhiên sẽ làm tổn thương đến chủ nhân của nó. Mà nàng không nỡ nhìn Vân Phi đau đớn,cho nên mới giữ đến giờ. Không nghĩ,chính thứ này lại mang đến cho nàng rắc rối không đáng có. Để gây khó dễ cho Vân Thanh Nham, không biết bao lần Yêu Thanh Sơn trở về thiên giới làm loạn.Nàng sử dụng thực cốt gây lên không biết bao nhiêu rắc rối,khiến thiên giới tổn hại không ít. Nàng chỉ muốn dùng tất cả những gì mình có để Vân Thanh Nham không có thời gian đi tìm A Phi. Thật không ngờ,tên khốn này lại dễ dàng giải quyết nhanh đến thế. Hừ. Vân Thanh Nham ôm lấy ngực trái. Phần hồn phách trong cây trâm trở về ,nhập vào thần trí của hắn. Phải trải qua một vài giây đau đớn,hắn mới có thể chống tay trên nền đất. Phía trong cũng vậy,A Phi khổ sở đau đớn đến khóc thét lên. Yêu Thanh Sơn không hề quay đầu nhìn Vân Phi một cái. Nàng lợi dụng cơ hội Vân Thanh Nham yếu thế,thiết lập trận pháp ném hắn trở về thiên giới. Nhưng Vân Thanh Nham đâu dễ dàng bỏ cuộc đến như vậy? Hắn bắt chặt lấy tay của Yêu Thanh Sơn, kéo cả hai người lên phía trên.Chỉ cần câu một chút thời gian ,phân thân của hắn chắc chắn sẽ hữu dụng,đưa được Vân Phi trở về bên cạnh hắn. Yêu Thanh Sơn đã phát giác ra chuyện này,nàng để lại Thạch Lam thần khí ở lại bảo hộ Vân Phi. Dù không thể đánh bại phân thân của Vân Thanh Nham nhưng trước khi hắn có thêm động tĩnh gì,nàng vẫn có thể xoay xở cục diện Vân Thanh Nham dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng hắn tính sai một chuyện,là Âu Dương Nhậm Đình. Hai người vừa rời đi cũng là lúc Âu Dương Nhậm Đình tới nơi. Yêu Thanh Sơn thông qua Thạch Lam thần khí thở phào một tiếng. Nàng âm thành truyền âm giúp Âu Dương Nhậm Đình vào trong,thành công đưa A Phi và gia gia đi. Còn bản thân thì thoải mái so tài cân sức cùng Vân Thanh Nham.