Tiên đế trùng sinh

Chương 134 : Khiêu chiến

“Ầm!” Trình Bác Hiên đáp chiếc quan tài nặng nề lên trên đài cao, lại không nhìn bất kì ai, mà ngẩng đầu nhìn lên trời, thản nhiên nói: “Năm đó khi bế quan luyện công, tôi mang theo chiếc quan tài này bên mình, vì thúc giục chính mình, hoặc là thành Thánh, hoặc là… thành nấm mồ”. “Bây giờ tôi đã thành Thánh rồi, còn cần chiếc quan tài này làm gì nữa?” Nói xong, ông ta dùng một chưởng vỗ vào chiếc quan tài khổng lồ, chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm, chiếc quan tài này toàn bộ đều hóa thành bột phấn, bị gió thổi một cái, theo gió bay đi bốn phương tám hướng. Sắc mặt đám người dưới đài đột nhiên biến đổi, chiếc quan tài được làm bằng gỗ cây bạch dương cực kì cứng rắn, nếu đánh vỡ bằng một chưởng thì mọi người thấy chẳng có gì, nhưng đây là trực tiếp đánh nát thành bột phấn, không chỉ cần phải có nội lực hùng hậu, càng cần có sự khống chế tuyệt đối với nội lực! Một chưởng này phát ra, làm cho bọn họ tán thưởng không thôi, trước đây bọn họ còn nghi ngờ Trình Bác Hiên còn chưa thành Võ Thánh, lúc này đây đều tâm phục khẩu phục mà cúi đầu. Nhìn thấy một chiêu lập uy có hiệu quả, Trình Bác Hiên đắc ý ‘hừ’ nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Hôm nay nhà họ Trình chúng tôi muốn nắm giữ toàn bộ ba khu Hoa Đông, còn ai có ý kiến gì không?” Không ai lên tiếng, ngay cả Cái Bang và đám Võ Thánh nhà họ Hồ cũng yên lặng không nói, cuộc chiến đấu giữa các võ thánh, đã không thể nào dùng hai từ “luận bàn” để hình dung nữa, lưu thủ chẳng khác nào đi tìm cái chết, do đó một khi chiến đấu, chính là cuộc chiến sống còn. Vì vậy chỉ cần không phải không còn cách nào để giải quyết, hai vị võ thánh sẽ không đánh nhau, nếu khu vực Hoa Đông đã do Trình Bác Hiên trấn giữ, những người khác tự nhiên cũng sẽ không dám nhúng tay vào. Phát hiện mọi người đều yên lặng biểu thị sự chấp nhận, Trình Bác Hiên gật đầu hài lòng, lúc này mới mở miệng nói: “Nếu đã như thế thì mời các vị lên đài khiêu chiến”. Bây giờ mới đến phần kịch tính nhất của hội giao lưu võ thuật, đó chính là tự do khiêu chiến, nếu ai lên sân đấu, đều có thể khiêu chiến bất kì người nào, mà đối phương bắt buộc phải tiếp nhận, võ giả không dám tiếp nhận khiêu chiến, không những ngay lập tức bị đuổi khỏi sân đấu mà còn bị hủy bỏ tư cách tham gia hội giao lưu võ thuật, sư môn cũng sẽ trở thành một trò cười cho thiên hạ. Đài khiêu chiến cao khoảng mười mét, không hề thiết kế bậc thềm để lên xuống, nếu không có thực lực tầm cỡ đại sư võ đạo, căn bản là không thể nào lên được, chỉ thấy tam trưởng lão của Cái Bang cười ‘hì hì’, giơ cây trượng bằng trúc lên, kéo theo Tô Xán bay lên rồi đáp vững vàng trên đài cao. Lại nhìn thấy hai cha con Ngụy Thiên Chính và Ngụy Hành Khiên, hai chân khẽ nhấc lên, giống như có những bậc thang vô hình trong không khí, từng bước từng bươc một, tuy rằng tốc độ lên đài không nhanh, nhưng lại cảm thấy hoa mĩ vô cùng. Người khác nhìn cảnh này cũng cảm thấy ngưỡng mộ, hít một hơi khí lạnh, người biết hàng không khỏi cảm thán: “Tôi từ lâu đã nghe Phích Lịch Thối tu luyện đến cực hạn, có thể tự do đi lại trên trời, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền”. Mà phô trương nhất chính là nhà họ Hồ ở Ma Đô, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc quý phái cười một tiếng, từ không trung hình thành một con rồng lớn, kéo theo Hồ Hạo Nhiên bên cạnh, hai người trực tiếp cưỡi rồng mà lên, khí phách vô cùng! “Đây chính là Ngự Long Quyết của nhà họ Hồ, nghe nói sau khi tu luyện đến đại thành, thậm chí có thể hàng long phục hổ, vô cùng uy lực”. Lam Thải Nhi kinh ngạc thốt lên, ánh mắt chứa đầy khát vọng và ghen tỵ. Cô ta tự cho mình tài năng cũng không hề kém bất kì ai, lại chỉ có thể học được Thái Cực Quyền không trọn vẹn từ chỗ chú ba, nếu cô ta cũng có thể học được công pháp mạnh mẽ, chỉ sợ hiện tại đã sớm trở thành đại sư võ đạo, thậm chí có thể khám phá ra bí ẩn Thánh vực! Diệp Thành khẽ mỉm cười, đến cả nội công cũng không dùng, trực tiếp giơ tay lên, dưới chân liền xuất hiện một đám mây, trực tiếp nâng mình cùng ba cô gái lên trên đài. Chỉ là hành động này, lại bị các võ giả khác phỉ nhổ: “Này này, đây không phải võ đạo mà!” “Bản thân là đại sư võ đạo, không dựa vào khinh công lên đài, ngược lại sử dụng thuật pháp, quả thực là tà ma ngoại đạo!” “Hừ, tôi thấy anh ta không phải đại sư võ đạo, mà chính là một tên lừa đảo!” “……..” Những tiếng chửi rủa không ngừng vang bên tai, khiến cho Lam Thải Nhi có chút tức giận, may là những người đó cũng không lên được, chỉ có thể không ngừng chửi bới dưới khán đài. Sự xuất hiện của Diệp Thành đã thu hút sự chú ý của mọi người, dù sao giới võ đạo chỉ có vài người như thế, mọi người đã nhìn nhẵn mặt nhau rồi, đột nhiên xuất hiện một gương mặt mới, chắc chắn sẽ được mọi người chú ý nhiều hơn. Hồ Hạo Nhiên thấy thế, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên nhóc, mày còn dám đến đây, rất tốt, rất tốt, nếu đã như thế, tao liền xử lý mày ngay tại chỗ này!” Hắn ta vừa nói xong, vừa định vồ lên để giết đối phương, chỉ là ngay lúc này, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bức tường khí, ngăn cản đường đi của Hồ Hạo Nhiên. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt đằng đằng sát khí, chỉ là nhìn thấy người ngăn cản mình là Trình Bác Hiên, lại không dám tấn công, chỉ lạnh lùng hỏi: “Trình Võ Thánh, đây là có ý gì?” Trình Bác Hiên vẻ mặt không thay đổi, lạnh nhạt nói: “Võ đài khiêu chiến tự do, mặc dù nói có thể khiêu chiến bất kì ai, nhưng thông thường những hậu bối sẽ đánh với nhau, ít nhất phải đợi sau khi các cậu đánh xong, mới đến lượt các vị tiền bối, tránh cho mọi người nói mấy lão già chúng ta…” Lời nói đến đây, ông ta lộ ra vẻ mặt giễu cợt, mở miệng nói: “lấy lớn ăn hiếp nhỏ”. “Lớn?” Hồ Hạo Nhiên lúc đầu còn chưa hiểu rõ lắm, chỉ là rất nhanh liền hiện ra vẻ mặt không thể tin được: “Ý ngài là nói… Hắn ta là người của thế hệ trước?” Những người xung quanh cũng sửng sốt một hồi, một lúc lâu sau, vị tam trưởng lão Cái Bang đùa giỡn chiếc trúc trượng mới mở miệng nói: “Xem ra cậu bạn trẻ này là cao thủ đã giết Quan Trường Hưng đêm qua rồi”. “Bùm!” Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, người góa phụ xinh đẹp bên cạnh Hồ Hạo Nhiên giẫm lên trên con rồng khí, bà ta trừng mắt nhìn Diệp Thành, quát lớn: “Chính mày là thủ phạm giết chết chồng tao?” Cơn giận điên cuồng của bà ta dọa cho Lam Thải Nhi run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch nói: “Bà ta là vợ của Quang Trường Hưng, đại sư võ đạo Hồ Tú Tú!” Đối mặt với sự tra hỏi của đối phương, Diệp Thành nhíu mày, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Giết người quá nhiều, không nhớ được hết”. Hồ Tú Tú giận quá hóa cười, mở miệng nói: “Cẩu tặc rất can đảm, hôm nay tao sẽ dùng máu của mày để tế bái linh hồn chồng tao ở trên trời!” Nói xong, bà ta hai tay áo giương lên, liền muốn ra tay, chỉ là Trình Bác Hiên lại lần nữa mở miệng, gằn giọng nói: “Tôi nói rồi, nhường hậu bối ra tay trước, đã hiểu rõ chưa?” Hồ Tú Tú nghiến răng nghiến lợi, lại không dám cãi vì thực lực mạnh mẽ vô cùng của Võ Thánh, lúc này, Hồ Hạo Nhiên cũng hồi phục tinh thần, điên cuồng cười nói: “Cô hai, cô không cần lo lắng, tên khốn họ Diệp này tuy rằng tạm thời có thể sống sót, chỉ là hắn ta còn có đệ tử! Hãy để cháu đi xử lý đồ đệ của hắn đã, sau đó cô sẽ tự mình ra tay với tên khốn nạn này, khiến hắn thịt! Nát! Xương! Tan!” Nói xong, hắn ta liền tiến về phía trước, phát ra tiếng hét gầm gừ: “Nhà họ Hồ ở Ma Đô, Hồ Hạo Nhiên, đến khiêu chiến!” Trong phút chốc, vô số ánh mắt tập trung lên người Diệp Thành, anh ta lạnh nhạt cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Tào Hinh Toàn, cô nhóc đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó giật mình nhìn thấy ánh mắt kia hướng về phía mình, không nhịn được thốt lên: “Hả? gì cơ hả?!” - ------------------