Tiên đế trùng sinh

Chương 10 : Kẻ đáng gờm

Hồng Ngũ Gia không phát hiện ánh mắt khác thường của Diệp Thành, ông ta vẫn đang nghĩ, nếu như mình có thể thu nhận một người có năng lực như vậy thì sẽ phát triển dễ dàng hơn ở Hải Thành. Một khoảng thời gian sau sẽ có đại hội võ thuật bí mật do ba tỉnh phối hợp tổ chức, nếu như Hồng Ngũ Gia có thể đưa Diệp Thành lên võ đài thì không chừng có thể khiến mọi người chấn động, như vậy thì ông ta sẽ lên như diều gặp gió, không cần ở nơi nhỏ bé như Hải Thành này nữa! Bạch Tiểu Huyên lúc này không ngờ chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu Diệp Thành, vội vàng thuyết phục: "Diệp Thành, anh mau đồng ý đi." Nếu Diệp Thành trở thành đàn em của Ngũ Gia thì cô ta cũng sẽ được cứu. Quan trọng hơn, nếu Diệp Thành thực sự phát triển dưới trướng của ông ta, anh sẽ tốt hơn nhiều so với Lý Việt Trạch rồi! Vậy thì anh sẽ không còn là người thấp hèn, vô dụng nữa! Diệp Thành nhìn Hồng Ngũ Gia, thản nhiên nói: "Ông còn không xứng làm chó cho tôi nữa." Hy vọng trong lòng Bạch Tiểu Huyên lập tức vụt tắt, cô ta kéo một tay của Diệp Thành, nói nhỏ: "Sao anh không biết cân nhắc như vậy, chuyện tốt như vậy còn không muốn, anh còn muốn gì nữa đây!" Cơn giận của Hồng Ngũ Gia bắt đầu nổi lên! Đã bao nhiêu năm nay rồi, ông ta chưa bao giờ bị ai nhìn bằng ánh mắt kiêu căng ngạo mạn đến vậy, vì vậy lập tức nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Anh bạn trẻ, tôi khuyên cậu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Tôi chỉ cần nói vài câu là có thể khiến cậu biến mất hoàn toàn trên thế giới này một cách lặng lẽ! " Ngập ngừng một chút, Hồng Ngũ Gia lại lạnh lùng, nói: "Không chỉ có cậu, cha mẹ, người thân, bạn bè của cậu đều sẽ phải trả giá!" Khi đã ở vị trí như của Hồng Ngũ Gia, biện pháp để giải quyết mọi việc không chỉ là đánh đánh giết giết, mà phụ thuộc lớn hơn vào thế lực ở phía sau chống lưng. "Đã lâu lắm rồi không có ai dám uy hiếp tôi như thế này!" Diệp Thành nhếch miệng, anh nở nụ cười bí hiểm nói, sở dĩ anh bước vào đây không phải vì Bạch Tiểu Huyên và đám chó ngu ngốc này, mà là vì cô gái có dòng máu Thiên Hồ kia. Dù thế nào đi nữa thì anh cũng phải có được cô gái này, Hồng Ngũ Gia này đã không biết điều vậy thì để cho ông ta đi chết đi! Trong mắt Diệp Thành xuất hiện một tia sắc bén, anh đã nổi lên sát ý. Sau đó, anh quay sang Bạch Tiểu Huyên và những người khác nói: "Ở đây không có chuyện của mọi người. Đi ra ngoài trước đi". Ngay khi Lý Việt Trạch nghe thấy lời này, anh ta liền quay đầu bỏ chạy. Anh ta nghĩ rằng nếu tên này muốn chết thì để hắn chết đi! Những người khác vội vàng chạy theo Lý Việt Trạch đi ra ngoài. Bạch Tiểu Huyên còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lý Việt Trạch kéo ra ngoài. Sau khi đi ra ngoài, Trần Phong vẫn còn khiếp sợ, mở miệng nói: "Thật sự là dọa chết tôi rồi! Diệp Thành bị thần kinh đấy à, Hồng Ngũ Gia nhất định sẽ không tha cho hắn!" Lý Việt Trạch cũng giễu cợt: "Thằng này lần này chết chắc rồi! Kệ nó, đi thôi!" Trong lòng Bạch Tiểu Huyên cảm thấy có chút lo lắng và không nỡ, nhưng khi nghĩ đến hành động không biết điều của Diệp Thành, cô ta chỉ có thể tức giận. Trong phòng, Diệp Thành nhìn Hồng Ngũ Gia với ánh mắt lạnh lùng, thậm chí còn chuẩn bị dùng một chút linh khí trực tiếp phá hủy não của ông ta, khiến ông ta trở thành một người thực vật! Nhưng vào lúc này, điện thoại của Diệp Thành đột nhiên vang lên. Anh thu lại linh khí, đến một nơi không có người bắt máy "Alo" một tiếng, mặc kệ Ngũ Gia trước mặt. Phát ra từ trong điện thoại là giọng của Thẩm Minh Nhan mà anh đã gặp trên tàu, cô ta kính cẩn nói: “Xin chào, anh Diệp, tôi là Thẩm Minh Nhan. Trước đây chúng ta đã gặp nhau trên tàu". Diệp Thành khẽ cau mày, thản nhiên nói: "Nhà họ Thẩm mấy người làm việc quả thật rất hiệu quả. Tôi đoán chừng mấy tiếng đồng hồ đã tra ra rất rõ ràng rồi." Thẩm Minh Nhan vội nói: "Anh Diệp, đừng hiểu lầm tôi. Chúng tôi hoàn toàn không có ý định xúc phạm. Chúng tôi vừa nghe tin tối nay anh tổ chức tiệc đính hôn tại khách sạn Brilliant. Ông nội bảo tôi gửi cho anh một số món quà nhỏ để bày tỏ lòng biết ơn và sự ngưỡng mộ!" Lúc này khóe miệng Diệp Thành đột nhiên nhếch lên, thản nhiên nói: "Cám ơn? Tôi đã nói rồi, mọi người chỉ là có qua có lại thôi mà!" Lúc này, Hồng Ngũ Gia ngồi vắt vẻo trên ghế sô pha: "Cậu nhóc, bây giờ cậu biết cậu sợ rồi sao? Còn muốn gọi điện thoại tìm người giúp à? Tôi nói cho cậu biết, ở Hải Thành này, nếu tôi muốn cái mạng cậu thì cho dù ông trời có sập xuống cũng không làm được gì! ” Thẩm Minh Nhan nghe thấy giọng nói của Hồng Ngũ Gia, lập tức lo lắng hỏi: "Anh Diệp, có phải anh đã gặp chuyện gì rắc rối rồi không?" Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Chỉ là một tên hề, cũng chẳng thể coi là phiền phức, không phiền cô Thẩm hao tâm phí sức." Nói xong, anh liền tắt máy. Điều này khiến cho Thẩm Minh Nhan hơi tức giận, bản thân cô ta đường đường như một công chúa tỉnh Giang, có người đàn ông nào dám cúp điện thoại của cô ta? Hơn nữa, nghe giọng điệu của Diệp Thành, anh không muốn tiếp xúc quá nhiều với nhà họ Thẩm. Trước khi ông nội đến đã dặn đi dặn lại, nhất định phải để Diệp Thành nhận đồ của ông, để anh cảm nhận được lòng tốt của gia đình họ Thẩm. Thẩm Minh Nhan nhíu mày lại, tự nghĩ, rốt cuộc là kẻ nào không có mắt mà chọc phải anh ta? Nghĩ đến đây, Thẩm Minh Nhan sửng sốt, lập tức nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng ra khỏi xe Rolls Royce, bước nhanh đến cửa thang máy của khách sạn Brilliant. Lúc này, Hồng Ngũ Gia chế giễu: "Sao, gọi điện thoại cũng không tìm được người nói hộ giúp cậu à? Nói cho cậu biết, ở Hải Thành này, người có thể giúp cậu còn chưa sinh ra đời nữa kìa, chỉ cần tôi nói nói một câu, đêm nay cả gia đình cậu sẽ..." Chưa kịp dứt lời, cánh cửa đã bị đá tung ra! Chỉ thấy Thẩm Minh Nhan bước vào với khuôn mặt đầy tức giận. Ngũ gia đột nhiên sững sờ, miệng vẫn mở to bởi vì quá kinh ngạc, vừa quay đầu lại thì kính râm đã rơi xuống, lộ ra một đôi mắt nhỏ đan vào đó là nỗi sợ hãi. "Cô, cô chủ, sao cô lại đến đây..." Lúc này Hồng Ngũ Gia nào dám còn có dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi, toàn thân bất giác run cầm cập, ông ta có thể kiêu ngạo trước mặt người khác, nhưng trước mặt nhà họ Thẩm, ông ta chỉ là một con chó thôi! À không, ngay cả một con chó ông ta cũng không bằng! Khi Thẩm Minh Nhan vừa nhìn thấy Hồng Ngũ Gia, cô ta liền đoán ông ta chắc chắn đã khiến Diệp Thành tức giận, thêm vào đó là những gì cô ta nghe thấy trước khi vào cửa, cô ta lập tức nói với ông ta bằng một giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Hồng Ngũ Gia ở bên ngoài rất kiêu ngạo. Ông lấy đâu ra cái gan đó, ngay cả anh Diệp cũng dám chọc giận à?" Hồng Ngũ Gia run lên vì sợ hãi, vội vàng nói: "Tôi xin lỗi cô, tôi không ngờ anh Diệp đây lại là bạn của cô..." Thẩm Minh Nhan vô cùng tức giận. Ở trên tàu, cô đã biết Diệp Thành không hề tầm thường, một cao nhân có thể giúp cô phá bỏ đi chướng ngại của tu vi tầng một trong vòng một giây, cho dù là ông nội cô cũng phải nể mặt ba phần, một Hồng Ngũ Gia tầm thường thôi cũng dám chọc giận anh ấy? Lúc này, Diệp Thành khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ nói: "Cô Thẩm, Hồng Ngũ Gia này là người nhà họ Thẩm của cô sao? Nhà họ Thẩm của cô thật sự rất lợi hại đấy!" Thẩm Minh Nhan nghe thấy trong lời nói của Diệp Thành đầy mỉa mai, mồ hôi chảy đầy trên trán, cô cười nói: "Anh Diệp nói đùa rồi, Hồng Ngũ Gia không phải người nhà họ Thẩm, mà chỉ là một thế lực nhỏ bên ngoài của nhà họ Thẩm mà thôi". Diệp Thành nhướng mày, đưa mắt nhìn cô gái bất tỉnh trên sofa, ngoài miệng cười nói: "Lực lượng nhỏ ở bên ngoài của mấy người mà lại dám tùy tiện ngược đãi một cô gái?" "Chuyện này..." Thẩm Minh Nhan nhất thời không nói nên lời. Nhìn thấy cô gái trên sô pha, cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, không khỏi lạnh lùng liếc nhìn Hồng Ngũ Gia. Ngũ gia bị ánh mắt đó làm cho hoảng sợ, vội cúi đầu xuống. Thẩm Minh Nhan nói với vẻ mặt hối lỗi: "Tôi rất xin lỗi, anh Diệp à, là người nhà họ Thẩm chúng tôi quản giáo không nghiêm. Tôi sẽ nghiêm khắc xử lý ông ta. Xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho ông ấy một mạng". Diệp Thành do dự một chút, sau đó xua tay nói: "Được rồi, nể mặt ông Thẩm, cô gái này tôi mang đi, đám Hồng Ngũ Gia này sau này tốt hơn hết nên biết mất khỏi mắt tôi, nếu còn xuất hiện tôi lấy mạng của chúng! " “Không dám, không dám!”, Hồng Ngũ Gia mồ hôi chảy đầm đìa, sớm đã không còn ngông cuồng rồi. Diệp Thành không thèm đếm xỉa đến ông ta, đi thẳng tới sô pha bế cô gái còn đang hôn mê đó lên, xoay người rời đi. Trong lòng Thẩm Minh Nhan thoáng lộ vẻ khinh thường, Diệp Thành trông thì có vẻ đạo mạo chính trực đấy, không phải cũng chỉ là một tên háo sắc thôi sao? Đương nhiên nghĩ thì nghĩ vậy, ngoài mặt cô ta vẫn cung kính, thậm chí còn đang cân nhắc có nên chọn mấy mỹ nữ xuất sắc nhất từ "Bạch Hoa Doanh" trong gia tộc ra hay không. Tất nhiên Diệp Thành biết rằng lời nói đó của mình sẽ khiến người khác hiểu lầm, nhưng anh không quan tâm, đường đường Tiên Đế làm việc thì sao phải giải thích cho người phàm? “Anh Diệp!” Thấy Diệp Thành chuẩn bị rời đi, Thẩm Minh Nhan vội la lên: “Để tỏ lòng biết ơn đối với anh, ông nội tôi đã đặc biệt yêu cầu tôi gửi cho anh hai mươi triệu, một chiếc xe Rolls-Royce và một biệt thự Vân Đỉnh Sơn Trang cao cấp nhất. Xin hãy nhận cho". Hồng Ngũ Gia nghe đến đây lại rùng mình một cái. Lúc đầu ông ta cho rằng Diệp Thành chỉ đơn giản là có quan hệ tốt với nhà họ Thẩm, nhưng hiện tại xem ra ngay cả nhà họ Thẩm cũng phải cố gắng hết sức để nịnh bợ anh ta. Người thanh niên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy! Diệp Thành nhướng mày, gật đầu nhẹ. Anh không có áp lực gì khi nhận những thứ này, anh đã giúp Thẩm Minh Nhan phá tu vi tầng một. Bọn họ tặng anh những thứ này cũng là chuyện nên làm. Mặc dù coi thường nhóm võ sĩ này, Diệp Thành không khỏi nghĩ rằng tuy tu vi của anh không đủ cao, nhưng anh có thể để nhà họ Thẩm làm người hầu của mình, chỉ cần cho bọn họ một công pháp đan dược cũng đủ để bọn họ quỳ lạy tạ ơn rồi. - ------------------