Ngươi vì sao mà tu tiên? Con đường thông thiên này, sẽ dẫn đi đâu? Người tu tiên luôn mong muốn phi thăng, còn thế nhân lại mong muốn trường sinh. Tiên nhân nếu nhập thế, vinh hoa phú quý nhân gian, có được dễ như trở bàn tay thôi. Lâm Sơ đang tự hỏi. Không biết tiên giới là một nơi như thế nào nhỉ, phi thăng chắc gì đã là một chuyện tốt. Sau khi trường sinh, bất quá cũng chỉ là một cuộc sống lặp đi lặp lại, cuộc sống như thế, với hắn mà nói, cũng chẳng có gì thú vị. Còn nếu nhập trần thế, thì phải gặp gỡ với đủ loại người, chỉ nghĩ thôi, đã cảm thấy không làm nổi rồi. Đối với thế giới này, hắn thật sự chẳng có cầu mong gì, lựa chọn tu tiên, là bởi vì không thể không tu tiên mà thôi. Thế giới trước, hắn từ khi có ký ức đều đã đọc thuộc tâm pháp, tâm niệm kiếm phổ, tu tiên cứ tự nhiên như vậy mà thành. Tính cách hắn vốn chẳng ra gì, nếu không phải người tu tiên, chỉ sợ đã sớm bị biển người mênh mông giẫm đạp, sau đó bỏ chạy vào một xó xỉnh không người nào đó, buồn bực mà chết. Đến nơi này, hắn cái gì cũng không biết, cũng sống không nổi trong thế giới phàm nhân, chỉ có thể đến Học Cung. Mà hiện giờ báo động loạn thế khắp nơi, hắn chẳng có tu vi hộ thân, không thể tự bảo vệ mình, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục tu tiên mà thôi. Kỳ thật, tìm một chỗ chết cũng không khó, nhưng nếu sống được mà không thống khổ, hắn cũng không muốn chết lắm. Con đường dưới chân phảng phất như vĩnh viễn không có điểm cuối, một bước lại một bước, thực mờ mịt. Mục đích của Thông Thiên Giai chính là giúp đệ tử hiểu ra đạo tâm, kiên định tâm chí, con đường tu tiên sau này cũng tiến bộ mạnh mẽ —— nhưng cái này lại làm Lâm Sơ thực tuyệt vọng, hắn dự cảm mình sắp sửa bị mắc kẹt ở đây rồi. Hắn cảm thấy, bản thân tu tiên, cũng không vì cái gì. Nếu không vì cái gì, cũng không có đạo tâm gì hết, chắc chắn sẽ không thể ra khỏi đây. Nếu như Đại tiểu thư ở đây, nhất định sẽ bất mãn mà nói: “Đồ không biết cố gắng. ” Nhưng biểu ca lại tốt hơn ngàn lần, giúp hắn đi lâu như vậy rồi, chỉ ôn hòa nói: “Mệt mỏi sao? Nghỉ ngơi chút đi. ” Cho dù là Mộng tiên sinh ở chỗ này, cũng sẽ không tốt bụng như vậy. Nhưng phàm là một người còn có lương tâm, đều sẽ cảm thấy hổ thẹn vì bản thân không có chí tiến thủ. Biểu ca này, vừa nhìn đã biết thực ưu tú, tất nhiên sẽ không giống như hắn chẳng biết cố gắng —— Lâm Sơ cảm thấy, Lăng Tiêu chỉ đang đợi hắn thoát khỏi đây, một khi hắn ra ngoài, Lăng Tiêu chỉ cần ngưng tụ tinh thần, chứng minh đạo tâm với Thông Thiên Giai, tức khắc sẽ ra khỏi đây thôi. Sau đó, hắn bị biểu ca liếc mắt một cái nhìn thấu thất thần. Lăng Tiêu hỏi: “Suy nghĩ gì vậy?” Lâm Sơ rũ mắt: “Ta không có đạo. ” Lăng Tiêu: “Vạn vật thế gian đều có đạo, ngươi đương nhiên cũng có. ” Lâm Sơ: “Ta không có chí tiến thủ. ” Lăng Tiêu liền cười. Tiếng cười trầm thấp phả nhẹ lên tai, cảm giác giống như bị điện giật. Cười xong, Lăng Tiêu nói: “Ngươi không ngại nhận sai với Thiên Đạo chứ, có lẽ nó thấy ngươi đáng yêu, sẽ thả ngươi ra luôn. ” Lâm Sơ: “……” Biểu ca tuy rằng tính tình không tồi, nhưng tại sao cũng là một người tinh quái bỡn cợt như vậy, nghiêm trang mà cười nhạo người khác thế à. Hắn không cam chịu tiếp tục đi về phía trước. Lăng Tiêu hỏi: “Đạo tức là bản tâm, sau này rời xa Học Cung, ngươi muốn làm gì?” Tìm một nơi yên bình, an tĩnh mà ăn no chờ chết? —— tựa hồ không tồi, chỉ là không biết có làm được hay không. Nhưng hắn đương nhiên không thể nói vậy, chỉ thận trọng hỏi: “Còn ngươi thì sao?” “Nếu là thái bình thịnh thế, muốn cùng đạo lữ của ta lưu lạc nhân gian, hoặc ẩn cư núi rừng, nhàn vân dã hạc,” Lăng Tiêu nhàn nhạt nói, “Nhưng mà sinh thời loạn thế, nợ nước thù nhà, thân bất do kỷ……” Nói tới đây, y dừng một chút, sau đó lại cười khoái hoạt: “Chỉ cầu không thẹn mà thôi. ” Mặc dù nụ cười này là vì bất lực, nhưng lại có một loại ý vị hào phóng tiêu sái, cái gọi là khí phách thiếu niên, cũng chỉ như thế mà thôi. Lâm Sơ cảm thấy rất hâm mộ. Còn ta thì sao? Ta có gì đó muốn làm hay không? Hắn nghĩ, suy nghĩ dần dần trôi xa, đột nhiên nắm được dấu hiệu “Muốn làm” nho nhỏ, nhớ lại rất nhiều năm trước. Có lẽ là sơ trung, tóm lại đã không phải lứa tuổi ngây thơ nữa. Chạng vạng hôm đó vừa tan học, hắn đi được nửa đường, bỗng nhiên nhớ ra đã để quên vở bài tập trên lớp, liền quay lại lấy. Dọc theo đường đi vắng bóng người, ngẫu nhiên gặp được vài người, đều không phải bạn cùng lớp, toàn là người xa lạ mà thôi, nhìn thấy cũng như không thấy. Hắn đi lên cầu thang, lên đến tầng 5, vừa bước ra khỏi cầu thang, lại bỗng nhiên ngơ ngẩn. Hành lang thật dài trước kia ồn ào tiếng nói chuyện, giờ đây không một bóng người, ánh hoàng hôn chiếu vào lan can và gạch men lát tường, sáng lóa đến chói mắt. Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, toàn bộ thế giới, phảng phất như chỉ còn lại mỗi mình hắn, cùng hoàng hôn mênh mông, và bầu trời xa vời vợi. Cảnh tượng này có lẽ cũng chả có gì đặc biệt, nhưng một khắc ấy lại thật sự làm trái tim hắn rung động, hắn cảm thấy bản thân lúc ấy đã thấy được tận cùng của thế giới. Không có một ai, chẳng cần biết một ai, trong nháy mắt này như thể không còn liên hệ gì với thế giới này, hắn cảm thấy nó thực đẹp. Sau đó, hắn liền thích ở một nơi không người, nhìn mặt trời mọc lên rồi lặn xuống, phút chốc sáng bừng rồi lại tối đi, sau đó dần dần quên luôn bản thân vẫn đang tồn tại trên đời. Nếu tu tiên phải cần một mục đích, thì hắn đã luôn muốn làm vậy từ lâu rồi, muốn chạy trốn trần thế, muốn nương nhờ ngoại vật. Sau khi xuất thần, hắn dần dần minh bạch. Lâm Sơ dừng chân. Lăng Tiêu nhìn hắn. Nhân sinh trong thiên địa, tựa như một dòng sông mà thôi. Người tu tiên thoát khỏi số mệnh phàm trần, chính là ngược dòng mà lên. Mà hắn không có chí tiến thủ, chỉ nghĩ xuôi dòng mà xuống, tiện đà nước chảy bèo trôi, ba chìm bảy nổi. Rốt cuộc, bạn không thể hi vọng một con cá mặn giống như cá chép lộn mình, đi nhảy Long Môn. Hắn xoay người, bước xuống phía dưới. Chỉ một bước như vậy, cảnh vật bên cạnh bỗng nhiên thay đổi, như thể 3000 thế giới đang lượn vòng xung quanh. Hắn quay đầu lại, thấy Lăng Tiêu hơi kinh ngạc nhìn hắn. Biểu ca chắc là đang nghĩ, trên đời sao lại có tên cá mặn như vậy, nên giết.