Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm FULL
Chương 50
Không, không chỉ là một chút hoảng, hắn thực sự rất hoảng.
Nhưng ngay sau đó Lăng Bảo Trần đã nói: “Đại tiểu thư đi vội vàng quá, chưa kịp gặp mặt cáo từ ngươi, muốn ta chuyển cáo với ngươi, nàng đã an bài tốt rồi, cứ yên tâm đi đi.
”
Lâm Sơ đỡ luống cuống hơn chút.
Hắn phát hiện bản thân vậy mà đã quen với cuộc sống được an bài, càng ngày càng trở nên không có chí tiến thủ.
Đúng lúc này, xa xa Lưu Li Thiên có một vật hình thoi to lớn màu trắng ngà bay lên.
“Thuyền bay!” Việt Nhược Vân kêu lên.
“Thuyền là thứ nổi trên mặt nước, một khi bay lên rồi, sao có thể gọi là ‘thuyền’, Thuật Viện đặt tên rất có vấn đề nha.
” Việt Nhược Hạc nói.
“Thuyền chỉ là hình dạng thôi, không phụ thuộc nó ở mặt nước hay ở trên cạn.
” Việt Nhược Vân phản bác.
“Này mà cũng gọi là đối đáp à ——” Việt Nhược Hạc đang rung đùi đắc ý, định tranh cãi tiếp, Việt Nhược Vân đã đánh gã một cái: “Còn không mau đi!”
Việt Nhược Hạc khuất phục trước muội muội bạo lực, tạm thời không tranh cãi nữa, quay sang Lâm Sơ: “Lâm huynh, chúng ta đi thôi!”
“Ngươi đi trước đi,” Lăng Bảo Trần cũng nói với hắn, “Ta với Bảo Thanh sẽ đi theo sư tỷ sư muội trong sơn trang, không ngồi thuyền bay đâu.
”
Lâm Sơ: “Cáo từ.
”
Lăng Bảo Trần: “Gặp lại trên Huyễn Đãng Sơn nha.
”
Việt Nhược Vân vô cùng tò mò với thuyền bay, nhảy nhót đi tuốt đằng trước, đến bãi đất trống cao nhất trên ngọn núi ở Bích Ngọc Thiên.
Dựa theo hiểu biết vụn vặt của Lâm Sơ về hai huynh muội này, Việt Nhược Hạc chắc hẳn đã tự mình đánh vào 30 người đứng đầu, còn Việt Nhược Vân võ công chưa đến nơi đến chốn, đành phải dùng danh ngạch mà triều đình giới hạn cho Như Mộng Đường.
Bãi đất trống đã tụ tập hơn 20 người, trang phục môn phái nào cũng có, vũ khí mang theo cũng rất đa dạng.
“Tiêu Thiều không đến đâu, vậy ai sẽ là Thương Mân đây?” Việt Nhược Vân nhỏ giọng hỏi.
“Xem ai tu luyện cần mẫn nhất thì người đó chính là Thương Mân,” Việt Nhược Hạc nói xong, nhìn quanh đám người, “Hôm nay ta phải tận mắt nhìn xem, vị sư muội nào là Chiết Trúc tiên tử mới được.
”
Trong đám người, cũng có những sư huynh khác nhỏ giọng hỏi: “Mọi người đến đông đủ hết chưa? Ta thấy mấy vị cô nương này không giống Chiết Trúc sư muội lắm!”
Lâm Sơ nhìn quanh đám người một vòng, đặc biệt nhìn kỹ các cô nương.
Có thiếu nữ mặc trang phục Nam Hải Kiếm Phái, cũng có những nữ đệ tử mặc đồng phục Tiên Đạo Viện, còn có một cô nương một thân y phục tím đeo khăn che mặt thần bí, mỗi người mỗi vẻ.
Mọi người chỉ mong có thể nhận ra được Chiết Trúc trong các nàng.
Việt Nhược Vân: “Sao ngươi suốt ngày nhớ thương Chiết Trúc tiên tử thế!”
Việt Nhược Hạc: “Nếu ngươi cũng có thể đánh ngang tay với Tiêu Thiều, ta cũng sẽ ngày ngày nhớ thương ngươi a, vấn đề là ngươi có đánh lại được không.
”
Việt Nhược Vân: “Vậy ngươi có thể đánh ngang tay với Tiêu Thiều không?”
Việt Nhược Hạc: “Đương nhiên không thể, cho nên ta mới nhớ thương Chiết Trúc tiên tử như vậy, nếu có thể, ta đã sớm ước chiến với nàng rồi.
”
Thuyền bay từ xa nhẹ nhàng bay tới, ổn định vững vàng đáp xuống bãi đất trống.
Chỉ thấy toàn thân nó màu trắng sữa, không biết làm bằng chất liệu gì.
Hình dạng và cấu tạo hoàn toàn giống một con thuyền lớn đi trên biển.
Các đệ tử Thuật Viện y phục trắng viền đỏ bước xuống cầu thang, sau đó bọn họ liền nối đuôi nhau mà vào.
Phía sau boong thuyền là khoang thuyền, có thể tự lựa chọn phòng, đủ cho hơn 30 người sử dụng.
Lâm Sơ và hai huynh muội Việt gia ở trong ba căn phòng cạnh nhau, bên trong chỉ có một giường một bàn, miễn cưỡng có thể qua loa sinh hoạt.
Hắn chưa từng nghĩ rằng, bước vào thế giới cổ đại, cư nhiên còn được ngồi trên máy bay người lái —— ngặt nỗi máy bay này dùng cơ quan thuật ngự khí mà đi, bởi vì quá mức nặng nề, tốc độ cũng không nhanh lắm, chỉ ngang Chiếu Dạ thôi, chắc phải sau ba ngày hai đêm mới bay đến địa giới Huyễn Đãng Sơn.
Trên thuyền bay đi Huyễn Đãng Sơn còn có Côn Sơn Quân và Phong Lôi chân nhân từ Học Cung, phụ trách bảo hộ các đệ tử an toàn, đều là tu vi Nguyên Anh.
Lúc bọn họ vừa mới lên thuyền, khí cơ vô hình trên thuyền bay phóng một cái, thân thuyền rung lắc một hồi, mới chậm rãi rời khỏi đỉnh núi.
Chỉ thấy cảnh vật phía dưới chậm rãi vụt qua, sau khi thuyền bay rời khỏi Bích Ngọc Thiên, thấp thấp bay đến Hợp Hư Thiên, lại tiếp tục bay về phía trước, bay qua sơn môn, mới rời khỏi địa giới Thượng Lăng.
(sơn môn là cổng núi)
Lúc bay qua sơn môn, Lâm Sơ nhìn thấy phía sau sơn môn còn có chữ viết.
Khi đệ tử lên núi, sẽ nhìn thấy câu đối “Sự nghiệp thần tiên một trăm năm, mang theo giang hồ nhất vọng trung.
”, cùng bức hoành phi “Túy đảo Thượng Lăng”.
Còn khi đệ tử xuống núi, phía sau sơn môn lại là câu đối khác “Hoa nở hoa lại rơi, hoa rơi hoa lại nở”, nét chữ thanh tao đẹp đẽ, mười phần không dính bụi trần, cùng bức hoành phi “Lại nhập tiên cảnh”.
Đệ tử từ thế gian tiến vào Học Cung, quả thật là nhập tiên cảnh, mà bây giờ xuống núi, cũng viết là “Lại nhập tiên cảnh”, không biết có dụng ý gì, chỉ cảm thấy thập phần huyền diệu.
Ba ngày sau đó, Lâm Sơ đều ở trên thuyền, đọc đi đọc lại cuốn sách cổ nói về ảo cảnh —— tuy rằng không biết có thể qua nổi 99 bậc Thông Thiên Giai hay không đây.
Vừa vào địa giới Huyễn Đãng Sơn, Lâm Sơ đã cảm giác được, cây cỏ hoa lá xung quanh nở rộ giống như mùa xuân, linh khí nồng đậm, cảm giác lâng lâng bay bổng.
Bất quá, thuyền bay cũng không trực tiếp bay đến sơn môn Huyễn Đãng Sơn, mà đáp xuống một bãi đất trống cách xa ngọn núi.
Phía trước ngọn núi dựng mấy tòa lầu các, một tòa khách điếm.
(khách điếm là nhà trọ)
Trên bảng hiệu khách điếm viết “Tiên Hương khách điếm”, bên trong dường như có bóng người qua lại.
“Đây là Tiên Hương khách điếm, đặc biệt thiết kế dành cho những người tu tiên đi Huyễn Đãng Sơn để lĩnh hội chân ý Thiên Đạo, chúng ta sẽ nghỉ tạm ở khách điếm, đợi hai canh giờ nữa Thiên Môn mở cửa sẽ vào núi.
” Phong Lôi chân nhân nói.
Các đệ tử “Vâng” một tiếng, tiến vào khách điếm.
Tiền sảnh rộng rãi sáng sủa, bên trong đã ngồi không ít người, nhìn ngoại hình đều là những đệ tử trẻ tuổi, chắc hẳn cũng đang đi Huyễn Đãng Sơn.
Lâm Sơ ngồi chung một bàn với Việt Nhược Vân Việt Nhược Hạc, một tiểu đồng y phục màu yên thanh tiến lên đặt trái cây, hỏi: “Đạo hữu, ngài muốn rượu không?” (yên thanh: xanh khói)
Việt Nhược Hạc ngó ngó Côn Sơn Quân và Phong Lôi chân nhân xa xa, nhỏ giọng nói: “Một bầu thôi, đừng để mấy chân nhân của chúng ta nhìn thấy.
”
Tiểu đồng giảo hoạt cười: “Đương nhiên ạ.
”
Việt Nhược Vân nói: “Được lắm Việt Nhược Hạc, vậy mà ngươi dám trộm uống rượu.
”
Việt Nhược Hạc phản bác: “Nói sai rồi nha, Tiên Hương khách điếm ở Huyễn Đãng Sơn, nổi tiếng khắp tiên đạo với rượu ngon ‘Túy Nhập Đào Nguyên’, vi huynh chẳng qua chỉ muốn xem liệu danh của nó có xứng với thực không thôi.
”
Việt Nhược Vân: “Hứ.
”
Lâm Sơ an tĩnh nhìn hai người họ vui đùa trêu ghẹo, cảm thấy rất thú vị.
Đang nói chuyện, tiểu đồng đã bưng lên một ấm trà, đặt trên bàn bọn họ: “Đạo hữu, của ngài đây.
”
Việt Nhược Hạc: “Cảm ơn.
”
Tiểu đồng cười hì hì, chuyển qua dâng trà cho những bàn khác, có điều, trong ấm rốt cuộc là trà hay rượu, cũng không thể biết được.
Việt Nhược Hạc rót cho mỗi người một ly: “Đây là rượu ngọt, không say đâu.
”
Việt Nhược Vân nửa tin nửa ngờ nhấp một ngụm nhỏ: “Thực sự rất ngon.
”
Lâm Sơ nhìn rượu màu vàng trong ly, chóp mũi quanh quẩn hương vị ngọt thanh, đang chìm vào suy nghĩ của mình.
Sư môn hắn có quy củ là không được uống rượu vô độ, tức là vẫn được uống rượu nhỉ.
Vì thế, hắn nhấc ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đúng là ngọt lành mát lạnh, chỉ hơi hơi say một chút.
Việt Nhược Hạc bắt đầu đàm luận: “‘Túy Nhập Đào Nguyên’ này, nghe nói chính là do ông chủ Tiên Hương khách điếm đích thân ủ, ủ rượu với hoa đào trong 3 tháng, rất nhiều người làm rượu cũng từng hỏi ông lão về công thức ủ rượu, nhưng đều không được như ý nguyện.
Lâm Sơ một bên nghe gã nói, một bên tính toán uống thêm một ngụm nữa.
Tay vừa mới chạm đến chén rượu, còn chưa kịp cầm lấy, đã bị một vỏ đao bằng kim loại đen nhẹ nhàng chặn lại, không cầm lên được.
Lâm Sơ mờ mịt ngẩng đầu.
Giữa lối đi, một người không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh bàn —— là một nam nhân cực kỳ trẻ tuổi, y phục tuyết trắng, áo choàng thêu hồng sa, thấy hắn nhìn sang, cong môi cười nói: “Tự mình uống rượu, phải phạt tư quá.
” (tư quá là tự ngẫm lại)
Lâm Sơ: “……”
Đây là ai?
Chỉ thấy người này thu lại vỏ đao, phẩy áo ngồi xuống đối diện Lâm Sơ, tư thái thong dong, khóe mắt vương theo ý cười khoe khoang tà mị, phong lưu tuấn mỹ không sao tả xiết.
Việt Nhược Vân: “Ơ, ngươi……”
Lâm Sơ biết Việt Nhược Vân “Ơ” cái gì, nam nhân trước mặt này, khuôn mặt ánh mắt, vậy mà có vài phần giống Lăng Phượng Tiêu.
“Tại hạ Lăng Tiêu.
” Người nọ nói.
Việt Nhược Vân bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy.
”
Lâm Sơ nhìn y: “?”
Người nọ cũng nhìn qua, tựa như biết nghi hoặc trong lòng hắn: “Lăng Phượng Tiêu là biểu muội của ta.
”
Lâm Sơ: “…… Ồ.
”
Là biểu ca.
Quy củ Phượng Hoàng Sơn Trang, chỉ lưu nữ không lưu nam, nếu là nữ nhi thì ở lại sơn trang, nếu là nam nhi thì phải sang môn phái khác —— phần lớn đều đi theo phụ thân.
Việt Nhược Hạc nói: “Lăng huynh, ngưỡng mộ đã lâu.
”
Lăng Tiêu nói: “Việt huynh, ngưỡng mộ đã lâu.
”
Dứt lời, y duỗi tay cầm lấy chén rượu trước mặt Lâm Sơ, đưa tới trước mặt mình, cười như không cười nói: “Tiêu muội dặn dò ta chăm sóc ngươi trên đường đi Huyễn Đãng Sơn, còn dặn thân thể ngươi ốm yếu, ăn uống cũng phải chú ý nhiều hơn —— hôm nay vừa gặp mặt, đã thấy ngươi ở chỗ này uống rượu, phải bị tội gì?”
Lâm Sơ: “……”
Được rồi.
Hắn bị Lăng Phượng Tiêu gửi nuôi cho người khác rồi.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
144 chương
31 chương
4 chương
20 chương
518 chương
27 chương