Đại tiểu thư rõ ràng là ăn dấm, nhìn nét mặt đã thấy tâm tình không tốt. Một lúc sau, Cự Đỉnh chân nhân bắt đầu lên lớp giảng bài, Lâm Sơ giúp Lăng Phượng Tiêu châm lửa, hai người mỗi người luyện đan của mình, nhất thời không ai nói gì. Hôm nay luyện Tích Cốc Đan, thứ này không có giá trị mấy, trong hai canh giờ, một lò có thể luyện được 3 viên, người tu tiên ăn một viên này có thể mười ngày không cần ăn cơm. Nhưng nhà ăn Học Cung cung cấp bữa ăn tinh thuần linh lực, giúp ích tu vi, cho nên đệ tử cũng chẳng ăn nó, chỉ khi nào ra ngoài mới mang theo một lọ tùy thân. Sau khi đệ tử luyện chế thành công, có thể đem đến Tàng Bảo Các bán, mỗi viên được 3 viên ngọc phách, lượng người mua rất ít. Lâm Sơ ngồi bên trái Lăng Phượng Tiêu, bên phải người này là một thiếu niên Thuật Viện mặt tròn, luyện được một nửa, hắn gãi gãi tóc nói: “Một viên Tích Cốc Đan có thể bằng mười ngày lương thực, hôm qua ta nghe Tú Chiếu tiên sinh bên Nho Đạo Viện giảng bài, nói mùa màng năm nay không tốt, nạn đói nổi lên khắp nơi Nam Hạ, cứu trợ cũng khó khăn, vậy tại sao chúng ta không luyện chế một lượng lớn Tích Cốc Đan, phân phát cho dân đói?” Không ai quan tâm đến hắn, một lúc lâu sau, Lăng Phượng Tiêu mới nhàn nhạt nói: “Một quận có bao nhiêu người?” Thiếu niên mặt tròn đáp: “Năm vạn?” Lăng Phượng Tiêu: “Năm vạn viên Tích Cốc Đan, mất bao nhiêu nguyên liệu?” Thiếu niên mặt tròn “A” một tiếng: “Rất nhiều.” Lăng Phượng Tiêu: “Năm vừa rồi thiên tai mất mùa, cho dù năm sau mưa thuận gió hoà, cũng đã muộn một năm rồi.” Thiếu niên mặt tròn kia câm nín. Một lúc lâu sau mới ngơ ngơ ngác ngác nói: “Là ta suy nghĩ không chu toàn.” Lăng Phượng Tiêu cũng không dây dưa nữa, lấy chày bích ngọc khuấy đan trong lò, khói bốc nghi ngút, không nhìn rõ vẻ mặt. Trong lòng Lâm Sơ âm thầm tính toán, một năm có 365 ngày, vậy một người mỗi năm phải ăn 36 viên Tích Cốc Đan, một quận có gần hai mươi vạn người, mà nạn đói không phải chỉ trong nay mai, không những ảnh hưởng một quận mà còn tới hàng chục quận, như vậy tính ra, dù có mài rỗng vườn linh củ, cũng chỉ là muối bỏ biển thôi. Thiên địa vô tình, con người chẳng có khả năng kháng cự, người trong tiên đạo dù có tu vi hủy thiên diệt địa, nhưng vẫn không thể trường sinh, không thể cứu thế dân chúng một đất nước. Hắn chợt nhớ ra đã hơn hai tháng kể từ khi rời khỏi Mân Châu, Mân Châu năm nay cũng hạn hán, không biết tình hình thế nào. Nam Hạ hiện giờ ra sao, sinh kế người dân khó khăn hay không, bây giờ hắn cũng chẳng quan tâm lắm, duy độc chỉ vướng bận một nhà Lý Áp Mao ở Ninh An Phủ. Vì chuyện này, vừa tan học hắn đã rời khỏi Hàm Đan Điện, dư quang thấy Lăng Phượng Tiêu đang dõi theo hắn từ cửa sổ, có vẻ rất phiền lòng. Hắn trở về phòng mình, đề bút viết một phong thư, hỏi Lý Áp Mao tình hình ở nhà thế nào, lại đi Tàng Bảo Các đổi 2 bình Tích Cốc Đan lớn, trị giá 100 ngọc phách, mang đến vườn linh thú sau núi, rồi lại mất 15 viên ngọc phách, thuê một con linh bồ câu chuyển thư và đan dược đến Ninh An Phủ. Linh bồ câu tốc độ cực nhanh, sau một ngày một đêm đã mang hồi âm từ Ninh An Phủ về, chữ Lý Áp Mao xiêu xiêu vẹo vẹo, những cũng tạm lưu loát. Đại khái ý tứ là chúng ta bên này cũng có chút khổ sở, nhưng nhìn chung vẫn tốt, vẫn miễn cưỡng đủ sống, đan dược chúng ta đã nhận được rồi, phòng trừ trường hợp khẩn cấp, ngươi ở Học Cung học tập cho tốt, không cần lo lắng cho chúng ta. Lâm Sơ đọc xong, yên tâm, chuẩn bị thu hồi giấy viết thư, lại phát hiện mặt sau vẫn còn chữ. Lý Áp Mao nói, đúng rồi, vào tháng 9 vừa rồi, có vài vị nữ hiệp lạ mặt đến thôn hỏi thăm tin tức ngươi, nói là người của Phượng Hoàng Sơn Trang. Họ phụng mệnh Đại tiểu thư, nên thôn dân đã kể hết sự tình mười năm qua và tiên nhân phó thác ngươi cho chúng ta, ta nghĩ các tỷ tỷ Phượng Hoàng Sơn Trang đều không phải người xấu, hẳn là cũng không có chuyện gì, tốt hơn vẫn nên nói cho họ biết. Lâm Sơ: “……” Hắn sớm nên nghĩ đến, một người như Đại tiểu thư, sẽ không chỉ quan sát hắn đơn giản như vậy. Mất công hắn còn bịa đặt một hồi, hóa ra Lăng Phượng Tiêu đã sớm phái người đi Ninh An Phủ điều tra tin tức hắn. Tháng 9 vừa rồi, đúng lúc Lăng Phượng Tiêu bắt đầu quan sát hắn, hôm đó sau khi học xong luyện đan thuật, Lâm Sơ còn tận mắt chứng kiến Lăng Phượng Tiêu viết thư nhận thư ở Hàm Đan Điện, ở trung đình trúc uyển, hóa ra là đang trao đổi tin tức với bên ngoài. Đồ cá nóc kia ngay cả hạt cát cũng không để vào mắt, để tránh phiền toái, hắn đã không nói chuyện tiểu ngốc tử có sư phụ ra, ở trong mắt Lăng Phượng Tiêu tự nhiên lại thành lừa gạt, che giấu động cơ, một tội phạm tiềm tàng nguy hiểm. Sau đó, người này còn đột nhiên rút đao chỉ thẳng hắn ở quỳnh hoa lâm, phát hiện ra hắn xác thật không có võ công, thái độ mới dần dần chuyển biến tốt đẹp, thậm chí còn đưa này đưa kia, rất có ý tứ này nọ. Hôm nay không biết tại sao, Lăng Phượng Tiêu lại bắt đầu quan sát hắn, lần này hắn làm sai cái gì a? Lâm Sơ lâm vào tuyệt vọng, hoài nghi bản thân mình. Ngoại trừ chuyện có sư phụ, hắn còn lừa gạt Lăng Phượng Tiêu chuyện gì đâu chứ? Không nghĩ ra được. Mấy ngày gần đây nên ít giao tiếp với Lăng Phượng Tiêu thì hơn. May mà ngoại trừ “Ngoại đan nhập môn” , hắn cũng không còn tiết học nào phải học cùng Lăng Phượng Tiêu nữa, mà bản thân Lăng Phượng Tiêu cũng rất bận, hai người vốn dĩ không thể chạm mặt nhau, Lâm Sơ lại cố ý chuyển thời gian ăn cơm và về uyển đi, thật dễ dàng không giao tiếp. Đến ngày thứ ba, khắp chốn Học Cung vui mừng khôn xiết —— Xu Cơ chân nhân vân du đã trở về rồi. Vốn dĩ mộng cảnh chỉ có hỗn loạn nho nhỏ, không ảnh hưởng toàn cục, chân nhân cũng không vội vã trở về. Nhưng hiện tại toàn bộ mộng cảnh sụp đổ, sự tình khẩn cấp, đại tế tửu đích thân đến danh sơn Xu Cơ chân nhân ngắm cảnh cùng bạn tốt, lệnh chân nhân hồi Học Cung, ngay lập tức bắt tay vào sửa chữa đại trận mộng cảnh. Lại có một sự kiện mới nảy sinh, vị bạn tốt cùng vân du với Xu Cơ chân nhân kia danh hào là Ngọc Thạch đạo nhân, là lão sư* của môn “Giám định và thưởng thức kỳ thạch”, hiện giờ ông trở về, bắt đầu mở lớp giám định và thưởng thức kỳ thạch, buổi đầu tiên ước chừng 10 ngày sau sẽ bắt đầu. (lão sư là thầy giáo) Lâm Sơ đem cái ống tròn khó hiểu kia đặt lên vị trí dễ thấy, dự tính 10 ngày sau đi dò hỏi Ngọc Thạch đạo nhân xem mở nó ra như thế nào. Lại qua mấy ngày, ngọc phù sáng lên, đại trận mộng cảnh được sửa chữa xong, Mộng tiên sinh đã trở lại. “Đạo hữu, lúc ta không ở đây, ngươi thế nào làm ra chuyện lớn như vậy?” Mộng tiên sinh đứng trong đình xoay người, chắp tay với Lâm Sơ, cười tủm tỉm nói. Lâm Sơ: “……” Người khác không biết hắn là Chiết Trúc, nhưng chắc chắn Mộng tiên sinh có liên hệ chặt chẽ với mộng cảnh sẽ biết. Hắn nói: “Ta nhất thời vô ý thôi.” Mộng tiên sinh: “Đạo hữu, ngươi đừng tự trách mình, Huyễn Đãng Sơn mở ra không lường trước được, không bảo hộ tốt đại trận, mới khiến mộng cảnh mong manh hơn nhiều, đây vốn là lỗi của chúng ta.” Lâm Sơ nói: “Là ta không đúng.” “Ai, đạo hữu, ngươi nghĩ được như vậy cũng tốt” Mộng tiên sinh thở dài, “Mặc dù ta đã ra sức khẳng định vấn đề này không phải lỗi của ngươi, nhưng cái tên Thượng Lăng Giản cay nghiệt kia vẫn nói các ngươi hủy hoại đại trận mộng cảnh, không thể thoái thác tội mình, lừa Tiêu Thiều một khoản tiền rồi, còn muốn phạt ngươi nữa.” Lâm Sơ có chút kinh hoàng. Hắn làm gì có tiền để lừa chứ. Chỉ nghe Mộng tiên sinh nói tiếp: “Ban đầu mộng cảnh hỗn loạn, lẫn lộn hình tượng của ngươi với một vị đạo hữu khác, làm ngươi phải dùng nữ thân, đúng là tạo hóa trêu ngươi. Quỷ ranh mãnh Thượng Lăng Giản kia nói, trong một năm không cho phép ta thay đổi hình tượng cho ngươi, để ngươi nhớ kỹ bài học này.” Thượng Lăng Giản, vị đại tế tửu này, thật khiến người ta hít thở không thông. Lâm Sơ còn nhớ rõ lúc mình mới đến Học Cung, bởi vì trong Thượng Lăng thí không luận đạo với người khác, bị Thượng Lăng Giản phạt phải ở cùng một uyển với giang tinh*, may mà Việt Nhược Hạc kia không biện nổi với hắn, còn bị Lăng Phượng Tiêu đe dọa, mấy ngày gần đây còn không chạm mặt nhau, hắn vẫn chưa có trải qua đau khổ a. Mà cái hình phạt bây giờ, có thể nói là trình độ lại nâng lên một tầm cao mới. (giang tinh: người lấy việc tranh luận với người khác làm niềm vui) Trong vòng một năm, nếu muốn đánh nhau với người khác, đều phải dùng hình tượng Chiết Trúc. Mà trận đấu với Tiêu Thiều đang bị dừng lại giữa chừng, chưa phân thắng bại, mà hắn vẫn chưa bò lên thứ 30, vẫn phải tiếp tục đánh với Tiêu Thiều. Hắn vào Diễn Võ Trường, phát ước chiến đến Tiêu Thiều. Tiêu Thiều lần này hồi âm rất nhanh, ngay lập tức trên vách đá hiện ra “Tiêu Thiều ứng chiến.” Lâm Sơ đứng chờ trên lôi đài, một lúc sau, Tiêu Thiều một thân áo đen phiêu nhiên rơi xuống đối diện. Tiêu Thiều lại không nhìn hắn, chỉ chậm rãi lau đao, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải đang trốn ta hửm? Vì sao lại đến đây ước chiến?” Lâm Sơ hoàn toàn không hiểu gì. Diễn Võ Trường vừa mở lại, hắn đã xông pha chiến đấu, trốn cái gì? Người này, không thể hiểu nổi.