Lâm Sơ bị đồ đệ đau xong, dựa vào bả vai y, lại muốn ngủ. Chợt thấy một chiếc lông vũ nho nhỏ bay ra từ người y. Hắn nhặt chiếc lông vũ kia lên, hỏi Tiêu Thiều: “Đây là gì?” Tiêu Thiều: “Lông phượng hoàng.” Lâm Sơ: “Sao bay ra vậy?” Thanh âm Tiêu Thiều phá lệ vương chút giọng mũi ủy khuất: “Ta niết bàn 15 năm đã chạy ra tìm em…… Ta vẫn còn…… rụng lông.” Lâm Sơ cười, Tiêu Thiều cấm cho hắn cười, nhưng hắn không nhịn nổi. “Tiểu Phượng Hoàng.” Lâm Sơ gọi Tiêu Thiều. “Gà con? Lăng Bảo Bảo?” Lâm Sơ tiếp tục gọi. Tiểu Phượng Hoàng vẫn đang rụng lông hoàn toàn vùi mình vào trong chăn, không thèm để ý hắn nữa. Lâm Sơ ôm y dỗ dành, dỗ xong, lập tức sửa lại hành trình, không đi chu du tứ hải nữa, mà về Phượng Hoàng Sơn Trang tiếp tục niết bàn. Phượng Hoàng này niết bàn cũng chẳng chuyên tâm lắm, không muốn rời khỏi hắn lâu. Vì thế Lâm Sơ trở thành phụ huynh đưa đón trẻ nhỏ đi học mẫu giáo, sáng sớm đưa gà con vào biển lửa, chạng vạng còn phải đón trở về. Cứ như vậy ba năm, Tiêu Thiều rốt cuộc mới đổi bộ lông xong, bằng lòng để cho Lâm Sơ xem bản thể tuyệt đẹp của mình. Mà y bây giờ hoàn toàn là phượng hoàng huyết —— vốn dĩ Phượng Hoàng Sơn Trang huyết mạch loãng, công năng lô đỉnh chỉ hữu dụng cho lần song tu đầu tiên. Nhưng hiện tại thì bất cứ lúc nào cũng có thể làm lô đỉnh tuyệt thế. Lâm Sơ rõ ràng tiên cũng chưa tu, mà vẫn bị đút tới tu vi độ kiếp. Tháng nọ vừa lúc Tiêu Thiều niết bàn xong, bọn họ nhận được thiệp mời từ Như Mộng Đường, viết rằng Thương Mân cùng Việt Nhược Hạc mời bọn họ ăn bữa tiệc nhỏ. —— thế là đi, một vị khách khác cũng được mời là Tạ Tử Thiệp, bữa tiệc tổ chức ở Như Mộng Đường, trong tiểu đình “Đao Kiếm Như Mộng” – nơi mà Việt lão đường chủ từng tranh biện với đám nho sĩ. Bạn cũ hội ngộ, trước tiên phải ôn chuyện đã, sau đó mới giao lưu võ công tiến cảnh từng người. Tạ Tử Thiệp cười với Thương Mân và Việt Nhược Hạc: “Hai vị sư đệ, võ công ngày xưa của hai vị tràn đầy nghĩa khí, qua mấy năm giúp đỡ quốc gia, lại càng chứa đựng chí khí hơn, đến bây giờ, đã thành phiêu nhiên xuất trần rồi.” Thương Mân khách khí: “Tuổi tác tiệm trường, thấy được trăm loại nhân tình thế thái, nên ngộ ra một chút mà thôi. Ta nghe nói Tạ sư tỷ cũng dần không nắm uy quyền triều chính nữa rồi.” Tạ Tử Thiệp rót đầy rượu, kính Tiêu Thiều và Lâm Sơ một ly, tiếp tục trả lời Thương Mân: “Con người thời ấy yêu thích công danh, chỉ sợ công danh chẳng đạt đến đỉnh. Thiên hạ thái bình, thịnh thế không xa, bệ hạ đã có thể chấp chưởng, ta liền muốn ăn bơ làm biếng một chút.” Nói tới đây, nàng nhướng mày: “Đêm tuyết nướng chuột năm xưa, có người hỏi ta ba từ: nho đạo, hiệp đạo, vương đạo. Hiện giờ ta cùng các ngươi luận ba từ này, liệu có bằng lòng hay không?” Việt Nhược Hạc: “Đương nhiên bằng lòng.” Tạ Tử Thiệp nói: “Ba từ này nghĩa là, du hiệp, du hoạn, du tiên.” Tiêu Thiều hỏi: “Giải thích thế nào?” Chỉ nghe nàng ngân nga nói: “Thiếu niên xuất giang hồ, kết nhậm hiệp chi khách, vi du lạc chi tràng, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, sảng khoái xiết bao —— chính là ‘du hiệp’.” Lâm Sơ hồi tưởng quang cảnh những người này thời niên thiếu, đúng là như vậy. Tạ Tử Thiệp lại uống một ly: “Cổ nhân có câu ‘hiệp chi đại giả, vì nước vì dân’. Đợi khi thiếu niên du hiệp lớn dần, chợt phát hiện ra kiếm mình chỉ cứu mười người, trăm người, chứ không cứu được muôn dân —— Chỉ khi dấn thân vương triều binh doanh, thì mới có thể hỗ trợ giang sơn xã tắc, thái bình thịnh thế, thành toàn một khang hiệp tình. Sau đó rời giang hồ, nhập trần tục, tuy lòng mang thiên hạ, nhưng bất đắc dĩ lao vào việc công, chính là ‘du hoạn’.” Thương Mân như ngộ ra gì đó, gật đầu đáp: “Năm ấy ta cùng Như Giang tương trợ vương triều, được lĩnh chức tướng, chấp chưởng tả hữu Tiêu huynh, đều thuộc ‘du hoạn’.” Tạ Tử Thiệp nhấp môi mỉm cười, uống ly thứ ba: “Từ đó về sau, thiên hạ bình định. Dần dà phát hiện danh vọng phú quý thế gian tựa như mây bay khói thoảng, rồi cũng ào ào tiêu tán, quay trở về thuở bắt đầu. Cuối cùng dùng bản lĩnh tuyệt đỉnh siêu thoát trần thế, phiêu nhiên quy khứ —— từ đây tiêu dao thiên địa, chính là ‘du tiên’.” Ngâm tới đây, nàng nhìn Lâm Sơ: “Nhiều năm trôi qua, các ngươi cuối cùng cũng giống như Tiểu Lâm Sơ, nhập vào tiêu dao tiên đạo.” Thương Mân và Việt Nhược Hạc tĩnh ngộ hồi lâu, cười nói, nhờ sư tỷ chỉ điểm, đạo đồ lại có minh ngộ rồi. Tiêu Thiều xa xa chúc nàng một ly: “Làm hiệp giả, chung quy ẩn. Ngươi định khi nào quy ẩn?” Tạ Tử Thiệp cười nói: “Các ngươi ẩn giữa thiên địa, tại hạ ẩn giữa phường phố, cũng như nhau thôi.” Nàng lại uống một ly, đương hứng khởi, liền qua cột đình “Đao Kiếm Như Mộng” vẩy mực viết xuống 18 chữ mà người trong tiên đạo hằng mộng mị tha thiết. —— thừa dịp ẩn cư trần thế, lòng vô ngoại vật, gột rửa trong vắt, sinh tử trường tồn. [1] Luận đạo xong, thì phải ăn uống. Thương Mân cho biết, đây là những mỹ vị đứng đầu mà mấy năm nay hắn kiểm nghiệm khắp nơi khi vân du tứ hải. Trong đó có món vịt quay Hà Sóc, hắn đối với lai lịch, tay nghề, mùi vị vịt này phát biểu lời lẽ uyên bác, thao thao bất tuyệt. Tưởng chừng nếu như cùng đặt một viên tiên đan phi thăng và một con vịt quay thơm ngon trước mặt hắn, hắn sẽ không chút do dự cướp lấy vịt quay. Chỉ là đương lúc thuyết giảng, bất chợt chú ý ánh mắt Lâm Sơ ngậm cười nhìn mình, mới kinh hoàng phát hiện Tiêu Thiều đã dùng dao bạc, chớp nhoáng xắt nhỏ bày biện đẹp đẽ, hai cái đùi vịt ngon nhất, một trên đĩa Lâm Sơ, một trên đĩa Tiêu Thiều. Thương Mân: “……” Tạ Tử Thiệp cùng Việt Nhược Hạc cười lớn. Mãi đến khi liếc thấy trên bàn vẫn còn một con vịt nữa, Thương Mân mới vui vẻ trở lại. Yến hết, cảnh tan người tàn. Sắc xuân vừa sang, Tiêu Thiều vận bộ hồng y cưỡi con bạch mã, từ bụi hoa cỏ bước về Lâm Sơ. Thương Mân đứng trên sườn núi hỏi vọng xuống: “Tiêu huynh, lần này đi đâu?” Tiêu Thiều cao giọng hồi đáp: “Chân trời góc bể.” Y đi đến trước mặt Lâm Sơ, ngồi trên lưng ngựa vươn tay xuống, đuôi mày khóe mắt ý cười ôn nhu: “Tiên quân có nguyện cùng ta chạy tới Đào Nguyên?” Lâm Sơ: “Nguyện.” —— quay trở về, cùng tới Đào Nguyên. Tơ liễu tung bay, xuân quang tỏa sáng, Lâm Sơ vươn tay nhẹ nhàng bao lấy mu bàn tay đang cầm cương của Tiêu Thiều. Hắn ngoảnh đầu lại, bắt gặp đuôi mày Tiêu Thiều gió mát trăng thanh tựa như khí phách thiếu niên. Chuyện cũ năm xưa, phút chốc mây bay khói thoảng. Hắn thầm nhủ, du hiệp cũng được, du tiên cũng thế, vịt quay cố nhiên mỹ vị, tiên đan cũng đáng để nếm, nhưng trên đời này, cơm mềm vợ ta vẫn là ngon nhất. Hoàn chính văn.