Ánh trăng thật đẹp, vầng trăng cao cao tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Nhưng Lâm Sơ lại có chút thất thần, bởi vì mắt hắn giờ đây đã bị một tầng hơi nước mờ mịt che phủ, hồi lâu sau, mới thấy rõ. Trăng khuyết đầu tháng tựa như vòng cung, treo trên mái ngói tiểu đình giữa hồ. Trên đình có một vầng trăng. Dưới hồ có một vầng nữa. Hồng liên lay động. Tiêu Thiều ngừng động tác lại, hỏi hắn, tiên quân, đẹp không. Lâm Sơ yếu ớt thở nhẹ một hơi, gục lên vai y, thở hổn hển, không nói nên lời. Tiêu Thiều lại đè hắn xuống. Cuối cùng cuộc vui cũng kết thúc, Tiêu Thiều từ sau lưng ôm lấy hắn. Lâm Sơ ngắm hồ sen, vầng trăng, tiểu đình ngoài cửa sổ. Trong phòng châm hương ấm áp, khói trắng nghi ngút lượn lờ, triền miên nồng nàn không dứt. Mây mù vờn quanh tựa như ánh trăng. Phảng phất thiên địa mênh mông vô ngần kia, bỗng chốc thu nhỏ lại trong đôi mắt hắn. Chỉ còn sót lại một phòng tân hôn với những ngọn nến rực rỡ, với vô số màn lụa đung đưa trong gió, cùng một hồ sen vĩnh viễn không tàn, và một vầng trăng khuyết lung linh vô tận. Tiêu Thiều đột nhiên vô cớ chạm chạm tóc hắn, vuốt ve giống như chải lông cho hamster vậy. Vuốt xong, lại hôn một chút. “Bảo bảo.” Hắn nghe Tiêu Thiều nói. Lâm Sơ: “umh?” Hắn phát hiện giọng nói của mình đã mềm nhũn, thực yếu ớt. Tiêu Thiều tiếp tục gọi: “Bảo bảo.” Lâm Sơ: “…… uhm.” Lúc song tu thì kêu tiên quân, không song tu thì kêu Bảo bảo, hắn biết đấy. Tiêu Thiều hỏi: “Em ở Kiếm Các thế nào?” Lâm Sơ đáp: “Vẫn tốt.” Tiêu Thiều hỏi: “Mỗi ngày đều không ngừng tu luyện sao?” Lâm Sơ đáp: “Uh.” Tiêu Thiều tiếp tục hỏi: “Có người đối với em không tốt không?” Lâm Sơ: “Không có.” Tiêu Thiều siết chặt vòng ôm: “Hừ.” Lâm Sơ hỏi: “Huynh thì sao.” “Ta…… cũng tốt,” Tiêu Thiều nói: “Doanh Doanh sinh ra vào năm thứ hai.” Lâm Sơ chợt nhớ tới Doanh Doanh. Hắn biết ba năm nay Tiêu Thiều chắc chắn không vui vẻ gì. Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, Tiêu Linh Dương mặc kệ mọi sự, đại thần trong triều chia bè kết phái, cãi nhau suốt ngày, gia quốc thiên hạ, đều đè trên đôi vai y. …… May mà còn có Doanh Doanh. Tiểu cô nương đáng yêu như vậy, ai gặp cũng sẽ vui thôi. Tiêu Thiều chợt cất tiếng: “Ta không dám để Doanh Doanh mặc bạch y.” Lâm Sơ: “uhm?” Tiêu Thiều nhẹ nhàng nói: “Nó giống em như vậy.” Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu. Tiêu Thiều nói: “Mặc vào, càng giống, lại nhớ em.” Lâm Sơ bỗng chốc nhớ tới cái đêm hắn ẩn mình trên mái xem yến tiệc linh đình trong cung, yến hội tan đi, chợt có mấy lão trung niên hoa phục chạy tới hỏi Tiêu Linh Dương, tại sao điện hạ lại tức giận như vậy. Tiêu Linh Dương đáp, nàng không thể gặp người đánh đàn, cũng không thể gặp người mặc y phục trắng, càng không thể gặp người vừa mặc y phục trắng vừa đánh đàn, các ngươi nhớ kỹ hôm nay. Hắn lại có chút ngơ ngẩn. Tiêu Thiều tiếp tục nói: “Hồi ta còn nhỏ, từng nuôi một con mèo.” Đề tài chuyển biến nhanh quá, Lâm Sơ nhất thời không phản ứng kịp. Chỉ nghe Tiêu Thiều nói: “Mèo đen nhỏ, sau này, nó đi lạc rồi.” “Ta tìm nó rất lâu, nhưng chung quy vẫn không tìm thấy. Mấy ngày sau đó, ta suy nghĩ rất nhiều, ngoài kia rộng lớn như thế, mà nó nhỏ bé như vậy, cái gì cũng không biết, phải chịu bao nhiêu khổ cực, liệu nó có thể sống sót được không.” Ngón tay Tiêu Thiều nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt hắn, thanh âm đã hơi hơi khàn đi: “Sau này, Bảo bảo cũng bỏ ta mà đi, bước ra ngoài kia. Ta nghĩ hắn dễ bị lừa như vậy, không thích nói chuyện như vậy, bị người ta khi dễ, liệu có biết phản kháng hay không, ta cứ như vậy…… nhìn hắn đi rồi.” Lâm Sơ rũ mắt xuống. Ngón tay Tiêu Thiều sượt qua lông mi hắn, có chút ngưa ngứa, bàn tay ấy thực đẹp đẽ. “Lúc hắn còn ở bên ta, gió lạnh thổi một chút, ta còn sợ hắn bị cảm, nhưng hắn sẽ sống trên tuyết sơn ngàn năm kia. Thiên địa to lớn, đời này nhỡ đâu không được gặp hắn nữa.” Đôi tay Tiêu Thiều trượt xuống eo hắn, ôm chặt: “Năm đầu tiên, ta thường xuyên mơ thấy hắn, nhưng sau này, lại càng ít đi.” Nói tới đây, Tiêu Thiều cười cười: “Năm mới ăn tết, trong cung diễn hí kịch, rất náo nhiệt, ta liền ra ngoài đi dạo, không ngờ trên phố cũng dựng rất nhiều sân khấu kịch, ngẫu nhiên nghe được mấy câu ‘Xưa kia Tương vương nhập mộng Vu sơn*, cớ sao muốn mộng khanh mà lại mộng không được’, nhất thời ta không kiềm chế được, định ban chết toàn bộ gánh hát.” Điển tích chỉ chuyện ân ái. Lâm Sơ hỏi: “Cuối cùng có ban chết không?” Tiêu Thiều nói: “Không ban, xướng không tồi, thưởng chút vàng bạc.” Lâm Sơ nghĩ, lúc hắn không ở đây, tình tình người này vẫn hỉ nộ vô thường như vậy. Chợt nghe Tiêu Thiều đè thấp thanh âm: “Bảo Bảo, sau này không được đi nữa, ta rất khó chịu.” Lâm Sơ nói: “Không đi.” Tiêu Thiều bắt đầu gây rối vô cớ: “Nhưng nếu ta đi rồi, không còn trên trần thế, em phải làm sao đây?” Lâm Sơ nghĩ nghĩ, đưa ra một giải pháp khả thi: “…… Ta cũng chết?” Tiêu Thiều nói: “Em bất tử.” Lâm Sơ: “Vậy huynh cũng bất tử.” Tiêu Thiều: “Chúng ta đây đều bất tử.” Lâm Sơ: “Ừm.” Đạt thành nhất trí. Đoạn đối thoại này, Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy giống như mấy đứa con nít mẫu giáo nói chuyện vậy. Hắn xoay người đối mặt Tiêu Thiều, vuốt ve sườn mặt y, tỏ vẻ trấn an. Tiêu Thiều nói: “Không cho nhìn ta.” Lâm Sơ nhìn y, nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu: “?” Tiêu Thiều véo véo vành tai hắn, nhẹ nhàng cười: “Không ngủ hửm?” Được rồi. Ngủ. Lâm Sơ nhắm nghiền hai mắt, bị Tiêu Thiều ôm siết vào lòng. Hắn dựa vào trước ngực Tiêu Thiều, nghe tiếng tim đập của người này. Thình thịch, thình thịch. Thình thịch, thình thịch …… Sau đó hắn cơ hồ mất đi ý thức. Một giây trước khi mất đi ý thức, hắn còn ngạc nhiên về tốc độ chìm vào giấc ngủ siêu nhanh của mình. Là bị Tiêu Thiều lăn lộn quá mệt sao. Ngày hôm sau tỉnh dậy, đã gần giữa trưa. Thân thể người tu tiên, tốc độ khôi phục rất nhanh, một giấc ngủ thôi đã khỏe mạnh bình thường, chỉ là xương cốt cứ tản mát lười biếng, thật khiến người ta không muốn rời giường. Tiêu Thiều không biết đã tỉnh tự bao giờ, lỏng lẻo khoác y phục, đang dựa trên đầu giường nhìn hắn. —— sau đó chính là quá trình gian nan rời giường, Tiêu Thiều định ngăn cản hắn, nhưng Lâm Sơ tất không thể để bản thân hình thành thói quen ngủ nướng như vậy được. Đây không phải phong thái Kiếm Các. Rốt cuộc cũng rời giường được, Tiêu Thiều nói y đi thay quần áo, lát nữa sẽ đưa hắn đi gặp mẫu thân. Y liền đi ra sau tấm bình phong thay quần áo và hóa trang. Lâm Sơ không có việc gì làm, bèn lấy tấm gương kia ra xem. Hắn vẫn đang canh cánh trong lòng về hình ảnh trong gương, dù sao Trái Cây đã nói gương này chiếu ra nhân quả. Cảnh tượng trong gương vẫn không thay đổi. Vẫn là chiếc giường ấy, ngọn nến đỏ đã cháy được một nửa, vật nhọn kia vẫn cắm ngay trái tim hắn. Hơn nữa, hắn còn xác nhận được một điều, căn phòng đó chính là căn phòng tân hôn hiện tại. —— không, cũng không thể nói là không thay đổi. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng ấy, toàn bộ phòng đều thật mơ hồ, không nhìn rõ chi tiết, mà bây giờ, những chi tiết này đều thật rõ ràng, nghiễm nhiên là bày biện trong căn phòng tân hôn hiện tại. Lâm Sơ cảm thấy không ổn. Hắn vào Thanh Minh động thiên. Sư huynh đang nhàm chán bay tới bay lui. “Sư đệ, đã lâu không gặp!” Sư huynh kinh hỉ bay qua, “Tu vi ngươi lại tinh tiến rồi, thật đáng mừng! Thật đáng mừng! Chúc mừng sư đệ!”, —— sư huynh năm xưa chỉ vì báo tin vui mà bị Thanh Minh ma quân đập chết, vậy mà thói quen chúc mừng của sư huynh vẫn chẳng hề thay đổi. Nhưng Lâm Sơ tới đây không phải để nghe sư huynh chúc mừng. “Sư huynh.” Hắn lấy chiếc gương kia ra: “Đây là gì, ngươi biết nó không?” Gương xuất xứ từ Thanh Minh động thiên, có lẽ sư huynh sẽ nhận ra nó. “Ta biết ta biết!” Vẻ mặt sư huynh đen đủi: “Thứ chó chết xui xẻo này!” Lâm Sơ: “Xin chỉ giáo?” Sư huynh nói: “Năm đó sư tôn tử chiến một trận với Nguyệt Hoa Tiên Quân, bị Nguyệt Hoa cẩu tặc phế bỏ toàn bộ kinh mạch, chính là vì vật này!” Lâm Sơ: “Nói rõ hơn đi?” Sư huynh lòng đầy căm phẫn mà kể. Kể rằng, vật ấy tên là “Nghiệt Kính Đài”. Nguồn gốc thứ này vô cùng phi phàm, ma quân lấy được nó trên Huyễn Đãng Sơn. Sư huynh mặt đầy tự hào, kể rằng sư tôn có khả năng thông thiên triệt địa. Tương truyền trên Huyễn Đãng Sơn lưu giữ “Sinh sinh tạo hóa đài” thần kỳ huyền bí thiên đại khí vận gì đó, không biết bị người nào phá hủy, chỉ còn lại một đống cặn. Sư tôn thấy phí của giời quá, bèn gom về luyện khí, cuối cùng luyện thành thứ này. Nói tới đây, cảm xúc sư huynh từ tự hào biến thành phẫn nộ, kể rằng Nguyệt Hoa cẩu tặc kia, không biết lấy được tin tức từ chỗ nào, hắn vốn dĩ nhìn sư tôn không vừa mắt, bây giờ lại tìm được cái cớ, công kích sư tôn nghịch thiên các kiểu, nói bản thân phải thay trời hành đạo, sau đó bắt đầu đánh tới đánh lui với sư tôn. Sư huynh nhún vai, kể rằng sau khi hai người bọn họ đánh đến ngươi sống ta chết, vừa khóc vừa cười, còn dựng tiết mục chết đi sống lại gì đấy, mới không đánh nhau nữa. Sư huynh đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tóm lại là Nguyệt Hoa tặc tử đã cướp Nghiệt Kính Đài trong tay sư tôn. Nhưng người này coi như vẫn còn chút lương tâm, sau khi phong ấn một trong hai mặt gương, trả lại sư tôn. Lâm Sơ nghe sư huynh kể câu chuyện có cũng như không này, phân tích kiểu gì cũng không ra trọng điểm, đành phải hỏi lại: “Gương này có tác dụng gì?” Sư huynh đáp: “Sư phụ nói, vạn vật thế gian, tương sinh nhân quả, Nghiệt Kính Đài lưu giữ nhân quả của vạn vật thế gian, nó có hai mặt, một mặt có thể ngược dòng hồi tưởng quá khứ, một mặt có thể nhìn trộm quả trong tương lai, là bảo vật độc nhất vô nhị trên đời.” Trái tim Lâm Sơ nhói đau. Hắn hỏi: “Chính xác không?” Sư huynh đáp: “Ta không biết, sư tôn thì bảo chưa biết được, Nguyệt Hoa tặc tử lại bảo nó chính xác, ta tự mình nhìn, cảm thấy cũng đúng đến tám chín phần mười.” Lâm Sơ rời khỏi Thanh Minh động thiên, cảm thấy trái tim mình cứ nhói đau lên. Nhưng nghĩ lại, bản thân trong gương, tuy rằng ngực bị đâm một nhát như vậy, nhưng vẫn chưa chết, ánh mắt còn thực dịu dàng, cho nên chắc chắn hắn sẽ không chết. Bất tử sao. Cho dù là bị Tiêu Thiều đâm một đao —— y thích đâm thì cứ tùy ý đâm đi. Hết thảy nên trôi theo lẽ thường. Đại tiểu thư mỹ diễm bước ra từ tấm bình phong, dẫn hắn đi gặp trưởng bối. Lúc bọn họ chuẩn bị mở cửa, đột nhiên có thứ gì mắc kẹt trên đó. Vật đó “Bịch” một tiếng rơi xuống đất. Lăng Phượng Tiêu mở cửa, thấy trước ngạch cửa xuất hiện một con chim lạ màu lam, chân nó buộc một cái ống trúc. Ống trúc trên chân chim thường dùng để truyền tin, ống này cũng không ngoại lệ. Bọn họ rút từ ống trúc ra một tờ giấy Tuyên Thành vô cùng xấu xí, tràn ngập nếp gấp, trên đó viết. Đan Chu, Ngọc Tố, thấy tin như mặt. Lâm Sơ:??? Đan Chu, Ngọc Tố, đây là tên giả hai người họ dùng lúc ở Bắc Hạ mà. Hắn nhìn xuống xem tiếp, thấy hai chữ siêu to khổng lồ. Cứu ta. Sau đó là một hàng chữ nhỏ qua loa. Ta sắp chết rồi. Nam Hạ cũng không sống được. Trong ba ngày, có cơ hội. Tìm ta, ta muốn giết Đại Vu. Lật sang mặt trái, là một bản đồ xấu đến thậm tệ, chắc là vội vội vàng vàng vẽ, đánh dấu mấy địa điểm. Dựa theo hiểu biết của Lâm Sơ về Bắc Hạ, địa điểm này nằm ở trung tâm của vương thành Bắc Hạ. Lăng Phượng Tiêu trầm mặc. Lâm Sơ cũng trầm mặc. Bọn họ lật lại mặt trước tờ giấy. Ký tên, Tiêu Tuyên. Thái Tử Bắc Hạ? Trước đây bọn họ dịch dung thành hai vị mỹ nhân, có thể lẻn vào Bắc Hạ, ít nhiều cũng nhờ vào người này mua hai người họ về để phục vụ Mỹ Nhân Ân. Nhưng tại sao Tiêu Tuyên lại tìm được vị trí bọn họ? Nhỡ đâu là Đại Vu đang câu cá? Tin, hay là không tin đây?