Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm FULL
Chương 149
Đêm vắng lặng.
Sát khí đã lan tràn bốn phía tựa như ánh trăng đêm nay, bò lên sau lưng mỗi người.
Giọng điệu Tạ Tử Thiệp đanh lại: “Điền Quốc…… có hơn 30 vạn người.
”
Nếu quả thực đúng như Lâm Sơ nghĩ, Bắc Hạ tiến công bằng cách thao túng hoạt thi…… thì số lượng địch nhân bao nhiêu đã không còn quan trọng nữa, bởi vì, sức chiến đấu của chúng vô cùng, vô cùng đáng sợ.
Mà Bắc Hạ tạo ra được 20 vạn đại quân, còn không cần mất công vận chuyển quân đội, thậm chí…… chỉ cần một lọ huyết độc!
Còn về lý do tại sao Điền Quốc lại đồng ý với chính sách tự hủy diệt như vậy, có lẽ là do hoàng thất Điền quốc đã đạt thành hiệp nghị gì đó với Bắc Hạ —— như kiểu chiếm được Nam Hạ thì phân cho một ít đất chẳng hạn.
Phàm nhân lòng tham không đáy, chỉ cần có đủ lợi ích, cho dù có phải mạo hiểm một lần cũng đáng, quyết định hợp tác với Bắc Hạ này, không khác gì bảo hổ lột da.
Thượng Lăng Giản nói: “Năm ngoái Thuật Viện đã nghiên cứu ra một phương thuốc có thể phòng ngừa huyết độc, đã sản xuất được khá nhiều.
”
Tạ Tử Thiệp đột nhiên quay sang y, hỏi liên tục: “Cung ứng được bao nhiêu người? Sử dụng như thế nào? Nếu đã bị nhiễm độc, còn có thể chữa khỏi không?”
Thượng Lăng Giản ánh mắt nặng nề, lắc đầu nói: “Chỉ có thể phòng ngừa thôi, một khi nhiễm độc, vô pháp chữa trị.
Số lượng thuốc vừa đủ…… Nhưng chỉ có hiệu quả với người tu tiên.
Thuốc cho phàm nhân, vẫn đang nghiên cứu.
”
Ánh mắt Tạ Tử Thiệp trầm xuống: “Độc này, phàm nhân nhiễm phải, mất bao lâu thì bắt đầu phát tác?”
Thượng Lăng Giản nói: “Sáu canh giờ.
”
Tạ Tử Thiệp lập tức truyền lệnh xuống: “Mời Triệu thượng thư, Tân phó xạ.
”
Thượng Lăng Giản nói: “Ta đi Học Cung.
”
Tạ Tử Thiệp gật đầu.
Lâm Sơ cô đơn dựa trên tường thành, không có việc gì làm, chỉ yên lặng niệm kiếm phổ.
Lăng Phượng Tiêu cho Tạ Tử Thiệp quyền lực rất lớn, đại quốc sư cũng vô cùng tín nhiệm Tạ Tử Thiệp, có thể thấy, Đại sư tỷ quả nhiên có chỗ hơn người.
Chỉ thấy mệnh lệnh của nàng nhanh chóng được truyền xuống, sau khi biết được vụ huyết độc, không chỉ phải rút quân, mà còn phải sơ tán bá tính —— tuyệt đối không thể để người dân trong 8 thành này trở thành hoạt thi bị Vu sư khống chế!
Binh Bộ thượng thư cho hay: “2 ngày nữa thôi quân địch sẽ đến, ta đề nghị chúng ta nên vừa tử thủ Cẩm Quanh thành vừa điều động thủ quân Bắc cảnh về, hoặc chờ viện quân đến.
Phía bắc có 3 tòa quan ải, mỗi ải đều có một vị tiên trưởng độ kiếp tọa trấn, nếu như có thể mời bọn họ về ……”
“Không được!” Tạ Tử Thiệp nhíu mày: “Tuyệt đối không thể động vào thủ quân Bắc cảnh!” (thủ quân Bắc cảnh là quân ở biên giới phía Bắc)
Binh Bộ thượng thư: “Tại sao lại nói vậy? Trước mắt tình huống khẩn cấp……”
“Nhỡ Bắc Hạ dương đông kích tây*, phòng ngự Bắc cảnh bạc nhược, ngươi phải chịu tội gì?” Tạ Tử Thiệp hơi nâng cao giọng: “Không chỉ không thể động đến, mà còn phải truyền tin lên 3 quan ải phía Bắc sẵn sàng nghênh địch, quân đội Bắc Hạ có thể tấn công bất cứ lúc nào!”
Dương đông kích tây: đánh lạc hướng
Dứt lời, ngữ điệu nàng hòa hoãn xuống: “Chỉ cần Bắc Hạ có chút tầm nhìn, chắc chắn sẽ không tự biến quân đội của mình thành hoạt thi, Bắc cảnh vẫn có thể ngăn chặn được.
”
Lại một hồi truyền lệnh xuống, cổng thành đóng mở mấy lần, vó ngựa truyền tin tung bay bốn phương tám hướng.
Tạ Tử Thiệp cuối cùng cũng xong việc, bây giờ chỉ cần chờ hồi âm.
Nàng rời khỏi bàn, bước về phía Lâm Sơ.
“Ngươi là độ kiếp?” Tạ Tử Thiệp hỏi.
Lâm Sơ: “Ừ.
”
“Chuyện tiên môn, ta không hiểu.
Nhưng nghe ý tứ Đại quốc sư, chỉ có người tu tiên mới đủ sức để chống lại quân địch.
” Tạ Tử Thiệp vọng phương xa: “May mà Thục Châu tiên môn san sát, 4 trong số 9 đại môn phái đều nằm trên đất Thục…… Hơn nữa còn có Thượng Lăng Học Cung, có lẽ tình hình sẽ không quá tồi tệ.
”
Lâm Sơ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Đúng vậy, binh lực đất Thục, so ra vẫn kém Bắc cảnh, nhưng luận người tu tiên, vẫn là đất Thục nhiều nhất.
Mà Phượng Hoàng Sơn Trang tại Lương Châu, cách Thục Châu, cũng không tính là xa.
Thượng Lăng Giản đang truyền tin về Học Cung, để chúng đệ tử đưa tin về các môn phái, có thể tập hợp được hàng trăm tu vi Nguyên Anh, cùng ít nhất 3 người Độ kiếp.
Ngăn chặn dòng lũ hoạt thi, vẫn là có thể.
Chỉ sợ Đại Vu mà thôi.
Tạ Tử Thiệp nhìn vẻ mặt hắn, hỏi: “Ngươi cảm thấy không được sao?”
Lâm Sơ: “Có lẽ.
”
Giọng điệu Tạ Tử Thiệp lạnh đi, chém đinh chặt sắt nói: “Cùng lắm là chết.
”
Nàng nói tiếp: “Quân địch đều không phải là quân đội chính quy, cũng không mang theo quân nhu vũ khí, nếu tiên đạo có thể chặn được hoạt thi, Cẩm Quan thành có pháo, xe ném đá cùng rất nhiều vũ khí hạng nặng khác, có thể vẫn có cơ hội chiến thắng.
”
Dứt lời, bấm bấm chân mày.
Gió đêm thổi qua ống tay áo dài rộng, khiến cả người nàng có chút đơn bạc.
Trên tường thành nhất thời yên tĩnh, cho đến khi xuất hiện tiếng bước chân rất nhẹ.
“Meo.
”
Một quả bóng đen đang bò lên người Lâm Sơ.
Mèo định ngồi lên vai Lâm Sơ, nhưng mông nó không cho phép điều đó.
Mèo không từ bỏ, còn định ngồi lên đầu Lâm Sơ, mà mông nó lại càng không cho phép điều đó.
Mèo nhảy xuống, nôn nóng đảo qua đảo lại dưới chân Lâm Sơ: “Meo.
”
Lâm Sơ: “……”
Tạ Tử Thiệp bỗng nhiên “Nha” một tiếng, ngồi xổm xuống, đối diện với mèo: “Có chút quen mắt.
”
Mèo nịnh nọt mà chạy qua chỗ nàng, sau đó được ôm vào lòng.
Nét mặt Tạ Tử Thiệp nhu hòa hơn không ít.
Một con mèo đen béo ị như vậy, cư nhiên bằng vào da mặt dày, vẫn luôn luôn được người ta cung phụng, ngay cả Tạ Tử Thiệp cũng không ngoại lệ.
Tạ Tử Thiệp: “Nó đang sợ hãi sao?”
Lâm Sơ nhìn kỹ, phát hiện nó đúng là đang co thành quả bóng, lo lắng mà kêu meo meo, vùi đầu vào ngực Tạ Tử Thiệp, cơ thể đang run lên bần bật.
Tạ Tử Thiệp gãi gãi tai nó, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, đừng sợ, lát nữa sẽ có rất nhiều tiên trưởng tới đây.
”
Lâm Sơ: “……”
Đại sư tỷ, ngươi biết không, đây là lục địa thần tiên đấy.
Cho dù toàn bộ tiên trưởng độ kiếp của Nam Hạ hợp lực, cũng không làm gì được nó đâu.
Nếu như Đại Vu……
Nếu như Đại Vu đích thân xuất kích, có mèo ở đây, cũng không quá lo lắng.
Chỉ là không biết, rốt cuộc mèo ta đã đền đáp được bao nhiêu nhân quả cho bọn họ.
Một khi trả hết nhân quả, nó sẽ lập tức phi thăng, không còn ở nhân gian nữa.
Mèo càng lúc càng vùi đầu vào ngực Tạ Tử Thiệp cứ như một lẽ đương nhiên, một lát sau Tạ Tử Thiệp mới nói: “Ngươi…… nặng quá.
”
Mèo nhỏ giọng mà “Meo” một tiếng.
Lâm Sơ nghĩ, Tạ Tử Thiệp không phải người tu tiên, chỉ là một văn nhân, lại còn là nữ tử, mảnh mai yếu ớt, sao có thể ôm con mèo béo ị này lâu được.
Tạ Tử Thiệp đang định bỏ nó xuống.
Mèo liều mạng mà nịnh hót, không muốn bị vứt đi.
Lâm Sơ đang định bước lên nhận nó, nhưng Đồ Long Vệ tên Vệ Trụ kia đã nhanh chán hơn hắn: “Tạ đại nhân, đưa cho ta.
”
Tạ Tử Thiệp liền đưa mèo cho gã.
Vệ Trụ một thân hắc y, sống lưng thẳng tắp, mặt không biểu cảm, ôm mèo, mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ có bàn tay vẫn đang đều đều vuốt lông cho mèo, tỏa ra hơi thở tương phản kỳ dị.
Lục địa thần tiên tiếp tục run bần bật trong lòng Vệ Trụ.
Nửa canh giờ sau, phía trước truyền đến tin tức.
Tốc độ hành quân của quân địch nhanh hơn nhiều so với dự kiến, hơn nữa toàn bộ đều là hoạt thi xác sống.
Tạ Tử Thiệp hạ lệnh, bỏ 3 trong 8 tòa thành, lệnh bọn họ tử thủ, kéo dài thời gian, cùng lúc đó toàn lực sơ tán 5 thành còn lại, để trước bình minh đêm nay, 5 tòa thành kia, hoàn toàn trống rỗng!
Quyết định này, khách quan mà nói, có phần tàn nhẫn.
Hai canh giờ trước Tạ Tử Thiệp còn hy vọng “Giấu tài” gì đó, vậy mà giờ phút này, vẫn không chút do dự “Sát vạn người cứu mười vạn người”.
Trăng sao sáng tỏ, mà nhân tâm hoảng loạn.
Ngựa phi nước đại, báo tin tiền tuyến, 3 thành đã phá.
Sau khi 5 thành còn lại được sơ tán, quân địch một đường thẳng tiến, tốc độ hành quân còn nhanh hơn trước, chỉ sợ mặt trời vừa lên, quân địch đã ồ ạt tràn vào.
Mặt trăng đang khuất bóng phía tây, mặt trời đang ló dạng phía đông.
Bên cạnh Lâm Sơ bỗng nhiên rơi xuống một người: “Lâm huynh!”
Lâm Sơ quay đầu xem thử, hóa ra là Thương Mân.
Ba năm qua đi, Thương Mân đã cao lớn hơn không ít, nhưng khuôn mặt trẻ thơ thanh tú kia vẫn không thay đổi, đang cười ngốc nghếch mà nhìn hắn.
“Lâm huynh, đã lâu không gặp!” Thương Mân nói, “Mọi người trong Học Cung đều nói kỳ thật ngươi là các chủ Kiếm Các…… Ta nghĩ, mặc dù Lâm huynh luôn khác biệt với mọi người, nhưng lại rất phù hợp với vị trí các chủ Kiếm Các.
”
Lâm Sơ nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Thương Mân cũng không để bụng, nói tiếp: “Trúc Giang sắp đến rồi! Ngoại trừ những đệ tử nhỏ tuổi và đệ tử chưa tới Nguyên Anh, tất cả mọi người đều sẽ tề tựu về đây.
”
Đang nói, thân ảnh Việt Nhược Hạc đã xuất hiện sau lưng Thương Mân, cất tiếng: “Lời này của ngươi không hợp lý rồi, trong các đệ tử nhỏ tuổi, còn có cả đệ tử chưa tới Nguyên Anh, mà trong các đệ tử chưa tới Nguyên Anh, cũng có các đệ tử nhỏ tuổi, hai tập hợp chồng chéo nhau như vậy, không thể gộp chung vào được.
”
“Biến biến biến,” Thương Mân nói: “Vớ va vớ vẩn, thế ngươi nói thử xem nào?”
Việt Nhược Hạc nhất thời nghẹn lời.
Ngay sau đó, Việt Nhược Vân cũng thình lình xuất hiện sau lưng bọn họ, cười hì hì nói: “Đây đây, phải là ‘đệ tử nhỏ tuổi chưa tới Nguyên Anh, cộng với đệ tử lớn tuổi chưa tới Nguyên Anh, cộng với đệ tử tới Nguyên Anh như vẫn còn nhỏ’ đúng không!”
Thương Mân: “Ngươi nói xong câu này, Bắc Hạ cũng đánh sấp mặt rồi.
”
Bọn họ bên này tám chuyện, Học Cung bên kia cũng có rất nhiều đệ tử lần lượt tiến đến, tản ra trên tường thành, trong đó có không ít gương mặt Lâm Sơ quen thuộc.
Qua chốc lát, lại có một chiếc thuyền bay tiến đến, trên tường thành lốm đốm màu xanh lục, là các đệ tử Như Mộng Đường.
Thượng Lăng Giản thi lễ với Việt đường chủ: “Đa tạ Việt huynh cao thượng.
”
Việt đường chủ nói: “Vốn là như vậy, quốc sư không cần đa tạ.
”
Nam Hải Kiếm Phái, Huyễn Hải Lâu, Kinh Đào sơn trang cũng lục tục đến không ít người.
Ngay khi mặt trời phía đông vừa ló dạng một góc, Lăng Bảo Trần vỗ vỗ vai Lâm Sơ: “Tiểu tiên quân, ngươi lại cao hơn rồi!”
Mấy cô nương Bảo Thanh, Bảo Kính vẫn không khác gì 3 năm trước, hi hi ha ha mà cười thành một đoàn.
Tuy nhiên, đao các nàng đều đã được lau sạch sẽ, sương mù sáng sớm, hàn quang lập loè.
Mấy cô nương này suốt ngày kêu Lăng Phượng Tiêu là “Đại tiểu thư” thế này “Đại tiểu thư” thế nọ, nên một số người vẫn nghĩ họ là thị nữ của Lăng Phượng Tiêu, kỳ thật không phải.
Các nàng là đệ tử thân truyền của Đại trang chủ Phượng Hoàng Sơn Trang, địa vị trong sơn trang chỉ xếp sau Đại trang chủ, Đại tiểu thư và vài vị sư thúc khác, do đó, tu vi cũng tuyệt đối không thấp.
Lăng Bảo Trần nói với Lâm Sơ: “Một lát nữa thôi, Đại trang chủ chúng ta cũng tới đây, Đại tiểu thư lớn lên trong vòng tay Đại trang chủ, ngươi sắp ra mắt mẹ vợ rồi nha!”
Bảo Kính nói: “Tiểu Lâm Sơ, ngươi đã gặp Hoàng Hậu nương nương chưa?”
Bảo Trần vỗ tay cười nói: “Thế nhân chỉ có một mẹ vợ, mà ngươi lại có hai mẹ vợ!”
Lâm Sơ nhất thời nghẹn lời, yên lặng đáp: “Lúc này, các ngươi nên nghiêm túc một chút.
”
Lăng Bảo Thanh nói: “Chúng ta tốt bụng giải tỏa căng thẳng cho ngươi, ngươi lại không cảm kích!”
Thương Mân nói: “Lâm huynh, ba năm không gặp, tại sao ngươi càng không thích nói chuyện hơn vậy?”
Việt Nhược Hạc nói: “Lâm huynh hình như đã thay đổi rồi.
”
Lăng Bảo Trần có vẻ rất tự hào, nói: “Thiếu niên đã được làm các chủ Kiếm Các, đương nhiên phải khí phái hơn mấy tên đệ tử các ngươi rồi!”
Lâm Sơ nghĩ, bọn họ không biết hắn tu Vô Tình đạo.
Nhưng mà giờ này khắc này, nhìn thấy mấy người bạn cũ vây quanh hắn, hắn lại chợt nghĩ, Vô Tình đạo, rốt cuộc là gì?
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
71 chương
97 chương
51 chương
116 chương