Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm FULL
Chương 145
Thưởng thức xong gương mặt tuyệt mỹ của người ấy, hắn mới bắt đầu nghĩ, Lăng Phượng Tiêu sống ở đâu vậy.
Hắn chưa từng đến tẩm điện của y, cũng không biết y sống ở tẩm điện nào.
Mà thân thể Lăng Phượng Tiêu rất đáng lo ngại, cần phải tĩnh dưỡng trên giường nghỉ ngơi.
Bất đắc dĩ, Lâm Sơ đành ôm người vào lòng, trở về tiểu đình ngồi xuống, lấy ra ngọc phù, tìm Doanh Doanh.
Doanh Doanh nhìn hắn, nghiêng nghiêng đầu.
Lâm Sơ viết vào lòng bàn tay nàng: “Con sống trong cung sao?”
Doanh Doanh gật đầu.
Lâm Sơ tiếp tục viết: “Có một nơi rất nhiều hoa mẫu đơn, trong đó có một tòa mộc đình nhỏ, con có biết đấy là nơi nào không?”
Doanh Doanh suy nghĩ một lát, gật gật đầu.
Lâm Sơ nói: “Tới đó đi.”
Doanh Doanh nghiêng nghiêng đầu, viết lên lòng bàn tay hắn: “Làm gì vậy?”
Lâm Sơ đang định viết tới đón cha bị ngất xỉu, nghĩ nghĩ, lại đổi thành cách biểu đạt nhẹ nhàng hơn: “Có cái này cho con.”
Hai mắt Doanh Doanh sáng rực lên, gật đầu với hắn, nhanh chóng offline.
Lâm Sơ cũng offline trở về hiện thực.
Lăng Phượng Tiêu vẫn chưa tỉnh, đang an tĩnh dựa vào lòng hắn.
Sau khi Lâm Sơ lấy lại được tu vi, muốn ôm y, cũng không phải việc khó khăn gì.
Một trận gió thổi tới, mang theo hương thơm ngào ngạt của đêm đen cuối xuân, cuốn đi những cánh hoa trên những bông mẫu đơn sắp tàn, bay lả tả giữa màn đêm đen đặc.
Lâm Sơ vươn tay phủi những cánh hoa vương trên người y xuống.
Hàng mi Lăng Phượng Tiêu run lên, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, lông mi của y vừa dài vừa hơi hơi cong vút, giống như Phượng Hoàng đang sải cánh vậy.
Lúc người này đối đãi với người khác, luận tính tình, thật sự là không có chỗ nào đáng khen cả, nhưng bằng vào sắc đẹp, ngược lại vẫn không khiến người ta phiền chán chút nào.
Chừng bốn nén hương sau, Lâm Sơ mới nghe thấy tiếng bước chân.
Không biết tại sao, trong lòng hắn lại có chút bồn chồn.
Bụi hoa xào xạc, chốc lát sau, một cô bé mặc hồng y bước ra.
Sau khi cô bé bước ra từ bụi hoa, vẫn cứ ngơ ngẩn mà nhìn hắn.
Lâm Sơ cũng nhìn cô bé, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Doanh Doanh.”
Doanh Doanh tựa như vừa bừng tỉnh, nhận ra Lâm Sơ ca ca trong mộng cảnh bây giờ đang sống sờ sờ trước mắt nàng.
Nàng cười rộ lên, mi mắt cong cong, hai mắt sáng như những vì sao trên trời.
Lâm Sơ nhìn nàng cười, trong lòng nghĩ, quả nhiên, ngoài hiện thực nàng cũng không biết nói.
Doanh Doanh bước tới, kéo kéo tay áo Lâm Sơ, giống như đang xác nhận hắn là người thật.
Xác nhận xong, lại nhìn hắn lần nữa, rồi nhìn Lăng Phượng Tiêu dựa vào lòng hắn, sau đó mới đưa tay đặt lên trán Lăng Phượng Tiêu.
Lâm Sơ đã xem qua nhiệt độ cơ thể Lăng Phượng Tiêu, không có gì bất thường.
Doanh Doanh cũng nhận ra điều này, lại thăm dò hơi thở Lăng Phượng Tiêu.
Trong mắt lộ rõ vẻ quan tâm lo lắng sâu sắc, cuối cùng đành nhìn về phía Lâm Sơ cầu cứu.
Lâm Sơ nói: “Đưa ta về phòng y.”
Doanh Doanh gật đầu, đi trước dẫn đường.
Lâm Sơ liền ôm Tiểu Phượng Hoàng xuyên qua tầng tầng cung lâu đài các, tất nhiên cũng bị không ít cung nhân thị vệ nhìn thấy.
Nhưng bởi vì có Doanh Doanh, nên không ai dám ngăn cản hắn.
Tuy vậy, ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Sơ, một số là tò mò nghiên cứu, nhưng đa phần vẫn là kính nể nhiều hơn.
Lâm Sơ: “……”
Đi qua một đoạn đường, bọn họ rẽ vào nơi đèn đuốc huy hoàng nhất, cung uyển lộng lẫy nhất, cổng vào cung uyển viết ba chữ – “Ngô đồng uyển”.
Phượng hoàng phi ngô đồng bất tê*, danh uyển này thực ra rất hay.
Dịch nghĩa: Không phải cây ngô đồng thì Phượng Hoàng không đậu.
Hình ảnh phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng được ví như người hiền tài tìm được tri kỉ và địa vị xứng đáng.
Thị nữ bên trong nhìn công chúa nhà mình bị nam nhân lạ mặt ôm vào phòng, im thin thít như ve sầu mùa đông, chỉ có hai người khéo léo đốt đèn dẫn đường phía trước.
Lâm Sơ đặt Lăng Phượng Tiêu lên đệm giường hoa lệ ấm áp.
Doanh Doanh bước tới, đắp chăn cho Lăng Phượng Tiêu, sau đó cũng nằm xuống cạnh y.
Trước tiên Lâm Sơ dò xét mạch tượng Lăng Phượng Tiêu.
Môn học “Y Thuật Nhập Môn” của Học Cung, cuối cùng cũng có tác dụng.
Những nơi khác đều không có gì bất thường, ngoại trừ cứ sau 5 nhịp đập, lại đình trệ một chút.
Mạch tượng này là dấu hiệu của làm việc quá sức, vất vả lâu ngày sinh bệnh, Tiêu Linh Dương là bùn loãng không thể trát tường, lao lực chỉ có tỷ hắn, tất cả sự vụ lớn nhỏ trong triều đều chồng chất lên vai Lăng Phượng Tiêu, chắc chắn sẽ tiêu hao tâm lực y.
Nhưng thân thể người tu tiên, tốt hơn phàm nhân gấp trăm lần, nếu là vất vả lâu ngày sinh bệnh, cũng sẽ không khiến người ta hộc máu.
Lâm Sơ liền dùng linh lực thăm dò tâm mạch Lăng Phượng Tiêu.
Lần này, hắn đã thực sự nhíu mày lại.
Phượng hoàng huyết.
Vất vả lâu ngày sinh bệnh, sẽ khiến cơ thể phàm nhân xuất hiện vấn đề.
Linh lực dị thường, sẽ khiến cơ thể người tu tiên xuất hiện vấn đề.
Mà Phượng Hoàng Huyết chảy trong người Lăng Phượng Tiêu, không chỉ một lần khiến cho linh lực y xuất hiện dị thường.
Hắn từng thấy ly hỏa chi khí nóng bỏng trong người Lăng Phượng Tiêu từ từ nổi lên, thường xuyên đốt cháy kinh mạch y lúc nào không hay.
Hệ quả là, kinh mạch bị tổn thương, nội phủ xuất huyết, cả người đau đớn, tự nhiên cũng sẽ hộc máu.
Nhưng mà, trong quá trình tự tổn thương và tự hồi phục ấy, kinh mạch Lăng Phượng Tiêu cũng càng ngày càng mở rộng, kéo theo tu vi cũng từ từ tăng lên mất kiểm soát.
Lâm Sơ nắm lấy tay Lăng Phượng Tiêu, chậm rãi truyền linh lực của mình vào.
Ly hỏa chi khí gặp được linh lực băng sương của Kiếm Các, thuận theo mà tự động tiêu tán, sau khi linh lực của hắn đi hết một vòng trong cơ thể Lăng Phượng Tiêu, hô hấp của y đã ổn định hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Lâm Sơ phát hiện, lúc hắn rút linh lực về, ly hỏa chi khí lại bùng lên từ đống tro tàn, nhè nhẹ từng đợt từng đợt tràn ngập khắp kinh mạch y.
Hắn liên tục dùng linh lực rửa sạch nó rất nhiều, cuối cùng tốc độ tái sinh của ly hỏa chi khí mới chậm lại.
Chu Tước Xích Huy, Phượng Hoàng Vu Phi.
Nếu tinh tượng ngày đó là điềm báo cho sự thức tỉnh của Phượng Hoàng Huyết, thì ly hỏa chi khí trong cơ thể Lăng Phượng Tiêu hiện tại đã chứng thực cho câu nói ấy.
Kinh mạch không ngừng được mở rộng dưới tác động của ly hỏa chi khí, nếu cứ tiếp tục theo đà này, tu vi Lăng Phượng Tiêu sẽ tăng lên cực nhanh —— chính là cái gọi là “Phượng Hoàng Vu Phi” sao?
Nếu như…… Nếu như đây là quá trình niết bàn của huyết mạch Phượng Hoàng, thì tới giới hạn nào, mới coi như là niết bàn thành công?
Mà sau khi Phượng Hoàng niết bàn thành công, liệu nó có giống như lời Đại Vu, bởi vì không được khí vận Thiên Đạo tẩm bổ, lại lần nữa ngã xuống?
Thanh Minh ma quân muốn hắn tìm ít nhất 2 quyển bí tịch tuyệt thế, thiêu hủy.
Đại Vu nói, gom đủ 8 quyển bí tịch, lên Huyễn Đãng Sơn trọng triệu Thiên Đạo, Tiểu Phượng Hoàng sẽ có thể sống.
Bọn họ rốt cuộc muốn gì?
Lâm Sơ không biết.
Nhưng hắn biết, bản thân cần phải có được càng nhiều thông tin càng tốt.
Hắn đi Thanh Minh động thiên.
Sư huynh bay tới: “Sư đệ! Đã lâu không gặp!”
Lâm Sơ hỏi: “Sư huynh, làm thế nào mới có thể gặp được sư phụ?”
Sư huynh nói: “Giữa tiên giới và thế gian có một cái chắn, mười năm sư phụ mới có thể xuống một lần.”
Lâm Sơ: “……”
Hắn cáo biệt sư huynh, trở lại trước giường Lăng Phượng Tiêu, lâm vào tự hỏi.
Làm sao bây giờ?
Chờ Lăng Phượng Tiêu tỉnh lại?
Liệu Lăng Phượng Tiêu có biết mấy chuyện này không?
Đang ngẫm nghĩ, bên ngoài đã loạn thành một đoàn.
Lâm Sơ ngó ra xem thử, thấy đám thị nữ đang ngăn cản một vài quý công tử trang phục lộng lẫy.
Quý công tử kiên quyết muốn tiến vào, vừa du du đẩy đẩy vừa nói “Còn ra thể thống gì!”.
Lâm Sơ: “?”
Hắn nhìn mấy thị nữ cầm đèn lồng bên cạnh: “Bọn họ là ai?”
Ánh mắt thị nữ do dự, tựa hồ không biết có nên nói hay không.
Lâm Sơ bị Lăng Phượng Tiêu vô thức nắm lấy tay, không rút ra được, nên không có cách nào ra ngoài xem thử.
Đúng lúc này, Doanh Doanh chui ra khỏi chăn, ôm lấy cánh tay Lâm Sơ.
Lâm Sơ nhìn gương mặt của mình và Doanh Doanh trong gương đồng đối diện.
Quả thật như từ một khuôn đúc ra vậy.
Ánh mắt thị nữ biến đổi, tựa như hiểu ra gì đó, ấp a ấp úng giải thích: “Một tháng trước, trong triều dâng tấu, nói rằng điện hạ đã đến tuổi kết hôn, nên vì điện hạ chọn rể…… Thái Tử điện hạ phê chuẩn, triều đình liền đưa lên nhóm công tử…… đợi tuyển chọn.”
Lâm Sơ: “……”
Được rồi.
Hắn có thể tưởng tượng ra chuyện đó.
Lăng Phượng Tiêu cầm quyền, các đại thần trong triều có ý kiến, muốn nhanh nhanh gả Lăng Phượng Tiêu đi, không thể để cho công chúa điện hạ danh chính ngôn thuận cầm quyền được.
Liền…… đưa mấy thằng con trai vào?
Lâm Sơ nhìn đám công tử hoa hòe lòe loẹt ngoài đó, cảm thấy bọn họ có hơi si tâm vọng tưởng.
Mà đám công tử này nghe tin công chúa được một nam nhân lạ mặt ôm về điện, lập tức chạy đến như gà bị vặt lông.
Được thôi.
Nôn nóng cũng chẳng sao, vẫn có thể tha thứ.
Chẳng qua đàn vịt này tụ tập bên ngoài cạp cạp kêu la, sẽ ảnh hưởng Lăng Phượng Tiêu nghỉ ngơi.
Lâm Sơ nhẹ nhàng gỡ những ngón tay Lăng Phượng Tiêu ra, rút tay về, quay sang thị nữ nhàn nhạt nói: “Đưa ta ra ngoài.”
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
71 chương
97 chương
51 chương
116 chương