Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển II) - Thân Phản Trần Thế Trảm Tục Duyên
Chương 33 : Dư âm
- Từ đạo hữu, chúng ta cũng phải đi rồi.
Ngay khi Từ Thanh Phàm còn đang bần thần nhìn đám người Bảo Uy rời đi thì Huyền Tiên đứng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
- Các vị tôn giả bảo trọng, chúng ta nếu có duyên sẽ còn gặp lại.
Nghe lời Huyền Tiên nói, Từ Thanh Phàm vội vàng khom người nói.
Huyền Tiên gật đầu, sau đó mỉm cười nói:
- Ngươi cũng nên cẩn thận một chút, con Bích Nhãn Vân Đề Thú đó cũng không phải thân thiện gì.
- Đa tạ Huyền Tiên tôn giả quan tâm.
Từ Thanh Phàm lại khom người nói.
Huyền Tu từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc, lẳng lặng đứng nhìn Từ Thanh Phàm, đột nhiên thần sắc hơi đổi, nói:
- Từ đạo hữu, trước khi rời đi bần đạo có lời muốn nói với đạo hữu. Nhưng lời nói hơi khó nghe, mong đạo hữu chớ trách.
- Huyền Tu tôn giả xin mời ngài.
Từ Thanh Phàm nghe được lời Huyền Tu hơi sửng sốt nhưng vẫn cung kính nói.
- Đạo hữu tính tình lương thiện, cơ trí dũng cảm, tu vi trong đồng lứa cũng khó tìm được. Trong đám đệ tử trẻ tuổi bây giờ của Tu tiên giới có thể nói là nổi bật.
Nói tới đây, lão khẽ dừng một chút rồi lại tiếp:
- Nhưng ta xem thái độ, hành vi của đạo hữu trong ba ngày nay có chút khiếm khuyết. Đó là luôn thiếu vài phần quyết đoán, tâm tình cũng là có chút yếu nhược, đối với những sự tình không cần phải để ý cũng băn khoăn rất nhiều, khi chiến đấu lại không dùng hết sức hay còn lưu thủ. Tính tình cùng cách sử sự như vậy có lẽ sẽ khiến đạo hữu gặp bất lợi khi tu hành. Phải biết rằng thế gian luôn chứa nhiều hung hiểm, Tu Tiên giới cũng không phải là hoàn toàn an tĩnh. Đạo hữu tâm tính quá mức nhu nhược, cho dù trong lòng không có ý tranh đua cũng sẽ bị người khác làm hại.
- Mà tu hành thì lại càng cần phải vững tâm. Tu tiên kỳ thật cũng là tu tâm, con đường trường sinh vốn mờ ảo, nếu như không có tâm tính quyết đoán, trong lòng lại còn để tâm vào chuyện khác thì đối với tu luyện mà nói rất khó để tiến xa. Hơn nữa, ta xem tư chất đạo hữu cũng không phải là tốt lắm, có được tu vi hiện tại chắc là trước đây gặp được kỳ ngộ. Nhưng nếu tâm tính vẫn do dự thiếu quyết đoán như vậy thì con đường tu luyện tiếp theo e rằng càng khó nắm bắt. Lời đã hết, mong rằng đạo hữu cân nhắc nhiều hơn.
Nghe được Huyền Tu nói, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi chấn động. Nghĩ lại quá trình tu tiên của mình những năm gần đây, đích xác là bởi vì trong tâm còn nhiều khúc mắc nên phân tâm không ít. Rất nhiều thời gian vốn dĩ là để tu luyện nhưng chính mình lại dùng thời gian đó để đọc sách hay là suy nghĩ miên man. Vô luận là bảy năm trước ở bên trong Đại hội hay là hiện tại ở Nam Hoang chiến đấu, chính mình cũng vì tâm tính nhu nhược, không muốn tạo nhiều sát nghiệp mà nhiều lần suýt bị thương. Cho nên lời nói của Huyền Tu đã thức tỉnh sâu sắc Từ Thanh Phàm.
Nhưng Từ Thanh Phàm cũng không hoàn toàn đồng ý lời nói của Huyền Tu. Theo lão, vì theo đuổi con đường trường sinh mà phải buông tha hết thảy mà toàn tâm tu luyện. Để bước đến con đường trường sinh đương nhiên Từ Thanh Phàm luôn mong muốn, nhưng vì con đương trường sinh mờ ảo mà phải buông tha hết thảy, thì Từ Thanh Phàm lại càng hy vọng khi mình còn sống làm những chuyện mà mình thích. Đối với hắn mà nói, tu luyện là vì để không ngừng tăng lên tuổi thọ của chính mình, nhưng để tuổi thọ của mình tăng lên mà phải không ngừng tu luyện, theo đuổi con đường trường sinh mà buông tha cho hết thảy mọi thứ như vậy cho dù tuổi thọ tăng lên cũng cảm thấy vô vị. Kinh nghiệm từ sư phụ Lục Hoa Nghiêm của hắn cho thấy vì trường sinh mà cả đời hao hết tâm lực, tâm thần khổ cực nhưng đến cuối cùng lại không đạt được gì. Mặc dù so với phàm nhân thì hơn cả ngàn năm tuổi thọ nhưng những trải nghiệm vui sướng như của phàm nhân lại quá ít.
Về phần Huyền Tu nói mình tâm tính quá mức nhu nhược, Từ Thanh Phàm cũng không có cách nào phản bác. Điểm ấy Từ Thanh Phàm cũng đã mơ hồ cảm thấy chỉ là không thấy rõ ràng như Huyền Tu nói mà thôi. Hơn nữa cũng vì khuyết điểm này mà chịu không ít giáo huấn. Nhưng Từ Thanh Phàm cũng rõ ràng một điều, tính cách hắn đã hình thành hơn mười năm nói thay đổi là thay đổi ngay được hay sao? Chỉ biết sau này chú ý nhiều hơn mà thôi.
Mặc dù đối với lời Huyền Tu cũng có chỗ chưa đồng ý, nhưng Từ Thành Phàm vẫn hiểu được lời nói lần này của Huyền Tu đã tác động tới hắn rất lớn. Từ khi bước vào Linh Tịch kỳ tới nay bởi vì lúc trước Lục Hoa Nghiêm nói hắn cả đời thành tựu cao nhất đạt được chỉ có thể tới Linh Tịch hậu kỳ mà đối với tu luyện đã buông thả rất nhiều. Vì vậy Từ Thanh Phàm quyết tâm, sau khi cắt đứt trần duyên trở về núi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc tu luyện, không thể vì mình chưa cố gắng tu luyện mà bỏ qua. Từ Thanh Phàm vẫn muốn thử một chút xem mình có hay không đạt được đến Kết Đan kỳ hay không.
Vì vậy, Từ Thanh Phàm vẻ mặt nghiêm túc quay về phía Huyền Tu khom người bái tạ, nói:
- Đa tạ tôn giả đã chỉ giáo, vãn bối thu được rất nhiều điều.
Huyền Tu khoát tay, nhàn nhạt nói:
- Đạo hữu cũng không trách bần tăng nhiều lời là tốt rồi.
- Vãn bối không dám.
Lúc này, Huyền Tiên nói xen vào:
- Huyền Tu đạo hữu, ta nghĩ hiện tại chúng ta cũng nên trở về.
Nhìn thấy Huyền Tu gật đầu, Huyền Tiên quay đầu nói với Từ Thanh Phàm:
- Hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới co thể gặp lại, mong đạo hữu bảo trọng nhiều hơn.
Vừa nói Huyền Tiên vừa nhìn Đình Nhi ở bên cạnh Từ Thanh Phàm tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng rồi lại do dự không nói.
Tiếp đó, Từ Thanh Phàm nhìn đám tu sĩ Khổ Tu Cốc hoặc là chân đạp Tường Vân hoặc là đứng lơ lửng trong không trung hướng về phương bắc đồng loạt bay đi, tốc độ cực nhanh không hề có chút kém so với Bảo Uy.
Nhìn các tu sĩ Khổ Tu Cốc rời đi, Từ Thanh Phàm thở dài một tiếng. Lúc này Man trại đã bị phá hủy, trên bầu trời ánh sáng chiếu rực rỡ. Hồi tưởng lại trận chiến ba ngày trước đây, vô số ma binh cùng biến dị yêu thú bị đám tu sĩ giết chết lại phảng phất như một hồi ảo mộng mà thôi.
Quay đầu lại nhìn người duy nhất bên người mình lúc này là Đình Nhi, Từ Thanh Phàm lại phát hiện cô bé cũng đang lặng yên nhìn hắn. Trừ bỏ ba ngày trước lúc Từ Lâm chết, Đình Nhi từng mở miệng kêu phụ thân, đến giờ đã là ba ngày sau, Đình Nhi cũng không có nói thêm câu nào. Từ Thanh Phàm nói nàng làm gì nàng cũng đều nghe theo, nhưng mặc kệ Từ Thanh Phàm nói gì Đình Nhi cũng chỉ yên lặng nhìn hắn, bộ dạng như muốn đem hình ảnh của hắn khắc sâu vào lòng mình không hề lên tiếng nói.
"Đình Nhi hiện tại có lẽ đang hận ta giết chết cha của mình". Từ Thanh Phàm nghĩ tới đây lại một lần nữa thở dài, đối với Đình Nhi nói:
- Đình Nhi, theo ta đi bái tế phụ thân ngươi một chút sau đó chúng ta cũng rời đi.
Nghe được Từ Thanh Phàm nói, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đình Nhi tựa như có chút không hiểu. Vẻ mặt tựa như khủng hoảng lại giống như thương cảm, còn có đôi chút chờ mong. Không nói câu gì chỉ yên lặng đi theo Từ Thanh Phàm, hướng về phía mộ của phụ thân mình đi tới.
Ở bãi đất trống giữa Man trại, mộ của Từ Lâm nằm ở vị trí trung tâm, trên bia mộ viết: "Cửu Lê Tộc Na Hưu Tộc trưởng chi mộ". Vốn Từ Thanh Phàm định ghi tên trên bia mộ là Từ Lâm nhưng lại nghĩ đến Từ Lâm trước lúc chết đem chính mình đuổi ra khỏi Từ gia, xấu hổ không dám thừa nhận mình là người của Từ gia. Vì vậy liền đem tên của hắn đổi thành tên khi hắn ở Cửu Lê Tộc dùng là Na Hưu. Nghĩ đến việc dùng tên này, có lẽ cũng là mong ước của Từ Lâm muốn cùng với người Cửu Lê Tộc ở chung một chỗ.
Mang theo Đình Nhi tới bái tế mộ Từ Lâm xong, hồi tưởng lại vị đường huynh khi còn sống, Từ Thanh Phàm không khỏi ảm đạm thở dài, sau đó ổn định tinh thần quay sang Đình Nhi nói:
- Đình Nhi, chúng ta đi thôi.
Vừa nói Tam Trượng Thanh Lăng hóa thành một dải màu xanh xuất hiện ở dưới chân Từ Thanh Phàm cùng Đình Nhi, sau đó chở hai người bay về hướng vị trí của Từ gia trại hai mươi bảy năm trước.
Sau khi rời đi, Đình Nhi ánh mắt thật sâu quay lại nhìn mộ phụ thân một lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm. Một mực vẫn để ý Đình Nhi, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi cả kinh khi thấy vẻ dứt khoát trong mắt Đình Nhi.
Sau khi Từ Thanh Phàm cùng Đình Nhi rời khỏi, Nam Hoang lại khôi phục dáng vẻ hoang vu cùng yên tĩnh ngày xưa. Chỉ có những thi thể phía dưới cùng với gò đất nơi mộ của Từ Lâm tựa như hướng lên bầu trời giống như muốn tố cáo điều gì đó, lại giống như đang oán hận cái gì vậy. Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một mảng sương mù màu đen, theo sương mù tiêu tán hai đạo thân ảnh đột nhiên hiện ra ở phía trên Man trại.
Hai người này do cổ áo rộng thùng thình che khuất nên trông không rõ diện mạo, cùng mặc trường bào màu tím có thêu hoa văn, trên vai xếp đặt mấy cái chuông nhỏ, khi di chuyển thân mình lại phát ra tiếng kêu đinh đang. Trên trường bào ở phần ngực đều có ghi một chữ Minh màu đỏ. Mà hai người này trang phục trên người chỉ có duy nhất chiếc nhẫn trên tay là khác nhau. Một người trên giới chỉ có khắc chữ "Thần", người còn lại khắc chữ "Túc".
- Hình như chúng ta tới muộn thì phải, Ma Châu xuất hiện ở nơi này đã bị đám tu tiên giả cướp đi rồi, đúng là đáng tiếc!
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, nhưng xem ra trong lời nói cũng có vẻ không thật sự là tiếc nuối.
- Hừ! Tu tiên giả xuất hiện ở nơi này tu vi rất cao, từ hơi thở ba động còn sót lại ở đây mà phán đoán thì thậm chí ở nơi này từng có một gã tu tiên giả Đại Thừa kỳ xuất hiện. Chúng ta có đến sớm hơn cũng thế thôi, mặc dù có thể đoạt đi Ma Châu nhưng lại làm bại lộ tổ chức của chúng ta, cái được không thể so sánh với cái mất. Chỉ hơi tiếc khối Ma Châu nọ.
Một giọng nói khàn khàn vang lên tiếp theo.
Hai người này vì trường bào đều quá dài nên khuôn mặt trừ hai mắt ra còn lại đều giấu sau cổ áo cho nên căn bản là không rõ ai đang nói chuyện.
- Ma Châu vốn là vật của ta lưu giữ, tại sao trong lời nói của ngươi so với ta còn có vẻ tiếc nuối hơn là sao? Ma Châu đối với chúng ta mà nói đã không còn có ích.
Giọng nói lúc đầu vang lên mang theo vẻ trêu chọc hỏi.
- Hừ! Ta không phải là tiếc nuối khối Ma Châu nọ mà là tiếc nuối tác dụng nó tạo ra không như mong muốn mà thôi. Không phải lúc đầu ngươi đem khối Ma Châu ném tới Man trại là muốn cho đám man nhân đạt được lực lượng của Ma Châu, sau đó dùng bọn họ thu hút sự chú ý của tu tiên giới che giấu hành động của chúng ta sao? Đáng tiếc là đám Man nhân này ẩn nhẫn quá kém, còn chưa có nắm được hoàn toàn lực lượng của Ma Châu đã làm bại lộ lực lượng của chính mình, nên mới làm cho đám tu tiên giả liên hợp lại tiêu diệt, thật sự là một đám phế vật.
- Quên đi, không phải chỉ là một khối Ma Châu sao? Chúng ta lại nghĩ phương pháp khác tốt hơn.
- Chỉ có thể như vậy thôi.
Theo hai người giọng nói hạ thấp, trên bầu trời đám sương mù màu đen lại lần nữa xuất hiện dày đặc, sau khi sương mù tan hết thân hình của hai người cũng biến mất theo, tựa như chưa từng xuất hiện qua.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
2565 chương
1191 chương
694 chương
3399 chương
52 chương
250 chương