Mộc Nguyệt Kỳ lại che miệng cười. Kế này của Tô Cẩm Bình, vốn là vô cùng vụng về, nhưng hiện giờ, nàng thốt ra lời này, cũng là biến một hạ sách thành thượng sách! Dù Mộ Dung Song có không cam lòng tới đâu, bây giờ cũng chỉ có thể chấp nhận những lời này, cứng rắn nói rằng mình bị gió thổi bay. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cú ngã này của ả, không khiến ả chết!
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt như rắn độc của Quân Lâm Uyên liền quét sang phía Tô Cẩm Bình, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười âm hiểm, lộ rõ sát ý khiến người ta kinh hãi: “Ngươi nói gì?” Trực giác nói cho hắn biết, chuyện này chắc chắn có liên quan tới Tô Cẩm Bình!
Cô nàng nào đó nghe vậy, không hề sợ hãi, ngược lại còn cất cao giọng hơn vài phần: “Hoàng thượng Bắc Minh, nô tỳ nói quận chúa bị gió thổi bay!”
Lúc này, Thiên Mặc đã đỡ Mộ Dung Song lên, mọi người vội vàng chạy xuống xem thương thế của ả thế nào. Nhớ đến dáng vẻ rơi cầu thang cực kỳ khôi hài vừa rồi, mọi người đều muốn cười nhưng lại không dám, nhịn cười đến khổ sở còn phải cố ra vẻ vô cùng quan tâm, sự tra tấn này thật khó mà nói được thành lời.
Một lát sau, khuôn mặt xinh đẹp của ả vặn vẹo, đau đến trợn mắt nhe răng nhưng lại nói không thành lời.
Cả Tô Cẩm Bình và Tưởng Bảo Nhi đều nhìn thấy trong mắt nhau một suy nghĩ: Quá đáng tiếc, không thành công đẩy ả ngã chết luôn. Mạng lớn thật!
“Lưu Viện Phán, mau đến khám cho quận chúa!” Giọng nói lạnh băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn vang lên, có vẻ hơi lo lắng, nhưng đôi mắt tím đậm lại quét về phía Tô Cẩm Bình. Việc này tuyệt đối không thể không liên quan đến cô nàng chết tiệt kia. Mộ Dung Song kia không ngã chết thì tốt, nếu chết rồi, sẽ thành một phiền phức không nhỏ với hắn.
“Vâng!” Lưu Viện Phán chính là thái y đứng đầu trong thái y viện, lĩnh mệnh liền vội vàng chạy tới xem xét. Xung quanh đều yên tĩnh không một tiếng động, chờ kết quả của ông. Sau một lúc lâu, ông đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Hoàng thượng, quận chúa không có gì đáng ngại, chỉ bị gãy xương đùi, e rằng sẽ phải tĩnh dưỡng khoảng ba tháng. Thần sẽ kê một chút dược, để quận chúa bớt đau đớn. Cố gắng tĩnh dưỡng tốt, hạn chế cử động, sẽ lành nhanh thôi.”
“Ừ, đi đi!” Nói xong, hắn lại nghiêm mặt, nói với những người ở phía sau: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Đứng cũng không vững nữa sao?”
Mọi người lúc này đều muốn phủi sạch liên quan, tất cả đồng loạt chỉ tay về phía Tưởng Bảo Nhi: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi thiên kim Tưởng gia xô vào chúng thần!”
Tưởng Bảo Nhi vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng, vừa rồi thần nữ không đứng vững, nên mới làm loạn đội hình. Nhưng chúng thần va chạm cũng không động tới quận chúa Mộ Dương, xin Hoàng thượng thứ tội!”
Quả thật, vừa rồi có đụng phải vài người, nhưng không ai ngã. Hôm nay lại là Trung thu chứ không phải đi lễ bái gì, nên chuyện này cũng không phải là chuyện lớn. Có điều, tuy Hoàng Phủ Hoài Hàn không tham dự vào âm mưu của hai người này, cũng hắn cũng thừa biết, việc ‘đứng không vững’ và việc Mộ Dung Song ngã xuống cầu thang chắc chắn có liên quan với nhau. Chỉ là, hắn cũng không cần thiết phải chỉ ra làm gì, khẽ gật đầu: “Đứng lên đi, nếu còn có lần sau, trẫm nhất định sẽ không nương tay!” Nếu không phải vì nghĩ nàng ta là con gái của Tưởng Chấn Hổ, thì chỉ với việc làm mất lễ nghi này, cũng đã đủ để kéo xuống đánh hai mươi trượng rồi!
“Tạ ơn Hoàng thượng, thần nữ cẩn tuân lời dạy bảo của Hoàng thượng!” Nàng ta đứng lên, thở phào một hơi, thầm cảm thán, Tô Cẩm Bình quả là có bản lĩnh, ngay cả thái độ của Hoàng thượng đối với mình cũng tính toán ổn thỏa cả!
Hỏi xong Tưởng Bảo Nhi, hắn lại lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Bình: “Vừa rồi ngươi nói quận chúa bị gió thổi bay là sao?” Giọng nói của hắn đầy vẻ tức giận, nhưng không ai biết hắn thực sự giận dữ hay là làm cho người khác xem.
Mặt Tô Cẩm Bình tỏ vẻ mơ hồ, không hiểu: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vì chỉ có quận chúa và cung nữ của nàng đứng trước, ngài nghĩ mà xem, quận chúa sao có thể vô duyên vô cớ ngã cầu thang như thế được? Chẳng lẽ lại là thị tỳ bên cạnh nàng ta đẩy nàng ta xuống sao? Vì thế, cũng chỉ có thể là bị gió thổi bay thôi!”
Mặt Thiên Mặc trắng bệch ra, kêu to lên với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Ta không có, nô tỳ không có, sao nô tỳ có thể đẩy quận chúa xuống được!”
“Hoàng thượng, ngài cũng thấy đấy, cô ấy nói mình không đẩy quận chúa xuống dưới. Còn cả các vị đại nhân, phu nhân, tiểu thư, có ai thấy ai đẩy quận chúa xuống không?” Tô Cẩm Bình cười hì hì nhìn họ, vừa rồi, tất cả mọi người đều mải hoảng hốt, ai mà có thời gian rỗi nhìn về phía này chứ!
Có điều, Vinh phi lại cười lạnh, đứng ra nói: “Sao bản cung lại nhìn thấy, chính ngươi đẩy quận chúa xuống nhỉ?” Thật ra, ả không hề nhìn thấy gì cả, nhưng có cơ hội giúp đệ đệ xả hận, tội gì không làm!
“Hả? Nói vậy, là tiện tỳ coi trời bằng vung này làm sao?” Khuôn mặt diễm lệ của Quân Lâm Uyên thoáng nở nụ cười lạnh, nốt ruồi son trên mi tâm cũng càng trở nên chói mắt hơn, nhìn hắn, trong đầu mọi người bất giác cùng xuất hiện một từ --- người đẹp rắn rết!
“Nương nương, ngài nói vậy là không đúng rồi. Vừa rồi tất cả mọi người đều thấy ta đứng ở sau lưng ngài, xin hỏi, ta làm thế nào để lướt qua ngài, đẩy quận chúa xuống chứ? Dù có muốn đẩy, thì người đẩy sao có thể là ta được? Hay là vì chuyện của Liễu công tử, nên ngài giận cá chém thớt đổ vấy cho ta, mới nói ra những lời đó?” Ở trên đại điện, nàng đã biết cô ả này là thân thích của Liễu Xương Ngạn, cho nên, nàng đã sớm đề phòng ả sẽ xuất chiêu này, vì thế mới tránh sau lưng ả.
Mọi người nghe vậy đều cùng nhớ lại, đúng là thế thật, lúc ấy khi cung nữ này nói ‘quận chúa bị gió thổi bay’, nàng đứng sau lưng Vinh phi. Vì thế, mọi ánh mắt nghi hoặc đều đổ dồn về phía Vinh phi, dù họ nghĩ chuyện này e rằng không đơn giản như bên ngoài, nhưng hiện giờ dựa vào những manh mối họ nhìn thấy, thì ai cũng nghĩ rằng Vinh phi vu oan giá họa cho Tô Cẩm Bình!
Mặt Vinh phi trắng bệch ra, nghiến răng nói: “Ngươi cũng có thể đẩy quận chúa xong rồi lại chạy về sau lưng ta mà?”
“Nghe cách nương nương nói, cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, không phải tận mắt nhìn thấy, e là nô tỳ không thể nhận tội được!” Cô nàng nào đó làm ra vẻ rất cung kính, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng trước mặt ả.
“Ngươi!” Vinh phi cũng không ngờ, chỉ là giọng điệu khác thường một chút cũng khiến nàng vặn vẹo để thoát tội được, khiến ả vô cùng giận dữ!
“Thượng Quan ái khanh, khanh thấy thế nào?” Hoàng Phủ Hoài Hàn đẩy vấn đề cho Thượng Quan Cẩn Duệ.
Lẽ ra, việc xử án, nếu không giao cho phủ doãn Kinh Triệu thì cũng phải giao cho Hình Bộ điều tra, nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn lại đẩy cho Thượng Quan Cẩn Duệ, là vì, trước khi Thượng Quan Cẩn Duệ thành tả tướng, đã có danh xử án như thần. Vì thế, hiện giờ để hắn xử lý vụ này, có thể biểu hiện ra Hoàng Phủ Hoài Hàn coi trọng vụ việc này thế nào, mọi người cũng sẽ không có ý kiến phản đối gì.
Thượng Quan Cẩn Duệ khẽ cười, giọng nói dịu dàng ấm áp vang lên: “Hoàng thượng, vi thần nghĩ, lời của Vinh phi nương nương, quả thật không đủ để làm chứng.”
Lời này rõ ràng là thiên vị Tô Cẩm Bình, nhưng Vinh phi lại bất giác hơi ngoảnh đầu đi như chột dạ. Vì vốn ả đang nói dối, mà Thượng Quan Cẩn Duệ xử án chính là đại diện cho uy quyền của Đông Lăng. Hắn nói lời này khiến mọi người đều nhìn về phía ả. Ả hơi lúng túng, ho khan một tiếng, xấu hổ nói: “Vậy, có lẽ là bản cung nhìn nhầm rồi!”
Nghe ả nói vậy, mọi người cũng không tiện nói thêm gì, đành thu mắt lại, nhưng trong lòng họ đang nghĩ gì, thì cũng chỉ họ mới biết.
“Ta cũng nhìn thấy!” Lời này là do Mục Tử Lăng nói. Lúc phía sau đẩy tới đẩy lui, nàng ta đã cảm thấy không ổn, đứng trước nhìn thoáng qua cũng tận mắt nhìn thấy Tô Cẩm Bình động thủ động cước!
“Quận chúa Tử Lăng cũng nhìn thấy sao?” Tô Cẩm Thu rất cao hứng hỏi. Vừa rồi ả vô duyên vô cớ bị người ta đánh một bạt tai, không thể không tức giận, vì vậy, nhìn thấy Tô Cẩm Bình gặp xui xẻo, đương nhiên ả không thể nén được cảm giác vui sướng trong lòng.
Ánh mắt sắc lạnh của Tô Cẩm Bình quét về phía Tô Cẩm Thu, nhìn đến mức Tô Cẩm Thu phải hậm hực ngậm miệng lại, rồi mới ung dung nhìn Mục Tử Lăng, nói: “Quận chúa Tử Lăng nhìn thấy gì?”
Mục Tử Lăng tiến lên vài bước, nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, Tử Lăng thực sự nhìn thấy, ngay lúc Tưởng tiểu thư bất cẩn ngã làm đội hình rối loạn, Tô Cẩm Bình chạy tới phía trước, đạp một cước khiến quận chúa Mộ Dương ngã xuống cầu thang, sau đó mới trốn sau lưng Vinh phi! Đây là tận mắt thần nữ nhìn thấy, nếu có nửa câu nói sai, cứ để thiên lôi giáng sét đánh chết thần nữ đi!”
Người cổ đại đều rất xem trọng lời thề, vì thế, không có ai nghi ngờ lời nói của Mục Tử Lăng.
Thượng Quan Cẩn Duệ lại khẽ cười: “Lời nói của mọi người lúc này quá rối rắm, cũng không phân biệt được rõ thị phi, phải trái. Chi bằng, để quận chúa Mộ Dương nói cho chúng ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi?”
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Mộ Dung Song. Lúc này, Mộ Dung Song đau đến toát mồ hôi lạnh, khó khăn lắm mới cảm thấy đỡ hơn một chút, nhìn thấy ánh mắt của mọi người hướng về phía ả, lại thấy vẻ giễu cợt trong mắt Tô Cẩm Bình, ả thoáng trầm mặc, nhưng trong mắt lại tỏ rõ sự đấu tranh. Sau đó, ả trừng mắt hung hăng nhìn Mục Tử Lăng, dường như không biết phải nói thế nào.
Thật ra, Tô Cẩm Bình còn phải cảm ơn Mục Tử Lăng, khi nàng ta nói ra điều này, cũng chẳng khác nào ép Mộ Dung Song đến đường cùng, bây giờ, ả nhất định sẽ phải nói là tự mình ngã xuống!
Thấy ả không tiện nói, Tô Cẩm Bình khẽ cười: “Hoàng thượng, nô tỳ cũng đã nói rồi mà, đêm nay gió to, dáng người của quận chúa Mộ Dương mỏng manh như cành liễu trong gió như vậy, chỉ cần không đứng vững vàng một chút, là có thể dễ dàng bị gió thổi bay rồi. Nhưng quận chúa Tử Lăng lại còn nói linh tinh rằng là do nô tỳ đẩy ngã, ôi, thật đúng là...”
Mộ Dung Song nghiến chặt răng, chỉ muốn lao tới mà xé rách khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Tô Cẩm Bình! Nhưng ả vẫn cố nhịn lửa giận dưới đáy lòng xuống, gượng cười nói: “Đúng vậy, bản quận chúa thực sự bị gió thổi bay!”
Ả vừa dứt lời, mọi người đều thoáng há hốc mồm, thầm nghĩ: không phải Mộ Dung Song điên rồi chứ? Bị gió thổi bay à? Ả thực sự nghĩ mình là lá liễu sao? Đây đúng là câu chuyện buồn cười nhất thế gian! Nghĩ vậy nhưng mọi người đều không tiện nói gì, chỉ có Mục Tử Lăng là ngẩn người nhìn ả, có phải đầu Mộ Dung Song có bệnh không? Có người chỉ ra hung thủ hại ả giúp ả, vậy mà ả còn không biết ơn, còn nói ra mấy lời buồn cười như thế, thật sự là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe xong, khóe miệng hơi co rút, nói: “Nếu quận chúa Mộ Dương đã nói mình là bị... bị gió thổi bay, vậy quận chúa Tử Lăng cũng đừng nói thêm nữa!”
Vì vậy, việc này cũng chỉ có thể cho qua như vậy thôi.
“Dù thế nào, quận chúa bị thương, trẫm cũng có trách nhiệm. Mọi người trong thái y viện phải trị liệu thật tốt cho quận chúa, không được có chút sơ sảy nào, đã biết chưa?” Hắn lạnh giọng nói với mọi người trong thái y viện.
Nhóm các vị thái y cung kính đáp: “Cẩn tuân thánh dụ, chúng thần đương nhiên sẽ phải làm hết khả năng của mình, để quận chúa sớm khang phục!”
“Vậy tạ ơn Hoài Hàn huynh!” Quân Lâm Uyên cười nói, không nhìn rõ được hắn đang vui hay đang giận.
“Lâm Uyên huynh, mời!” Nói xong, hắn tự đi trước dẫn đường.
“Mời!”...
Sau đó, Mộ Dung Song được đám người Thiên Mặc đỡ dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi theo sau Hoàng Phủ Hoài Hàn. Chúng đại thần cũng lần lượt xuất cung, Mục Tử Lăng đi đằng trước khẽ cắn môi dưới, hung hăng trừng mắt lườm Tô Cẩm Bình một cái! Thật không biết nàng có phép thuật yêu ma quỷ quái gì mà khiến Mộ Dung Song nói ra lời nói hoang đường như vậy! Nàng ta chuyển mắt đi chỗ khác, lại bắt gặp ánh mắt màu hổ phách của Hoàng Phủ Dật đang nhìn mình chăm chú, thậm chí trong mắt còn hàm chứa vẻ giễu cợt, nhưng chưa chờ nàng ta kịp phản ứng, hắn đã xoay người bước đi.
Mặt Mục Tử Lăng xám trắng, chỉ hận không thể tự xé rách miệng mình ra, chuyện này liên quan gì tới nàng ta chứ? Cũng đâu phải nàng ta bị đạp xuống cầu thang? Lắm điều nhiều chuyện làm cái gì, để Dật vương điện hạ càng khinh thường mình hơn chứ?! Nàng ta nghiến chặt răng, hậm hực dậm chân, che mặt bước đi!
Tô Cẩm Bình thong dong bước về phía cung của mình. Nàng đang cực kỳ buồn ngủ, chỉ muốn đi nhanh một chút, nhưng lại nghe thấy có tiếng bước chân đuổi theo phía sau, nên đành bước chậm lại, chờ người phía sau đuổi kịp.
Chỉ một lát sau, người mặc y phục đỏ rực lại xuất hiện bên cạnh nàng, trong đôi mắt màu tím nhạt lần đầu tiên xuất hiện vẻ nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Cẩm Cẩm, sao nàng đoán được là Mộ Dung Song sẽ nói... sẽ nói mình bị gió thổi bay?” Những lời này thật sự quá hoang đường, suốt hai mươi mấy năm cuộc đời của hắn, đây là lần đầu tiên có chuyện khiến hắn không lý giải nổi!
Trên mặt cô nàng nào đó thoáng hiện lên nụ cười u ám, quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của hắn: “Không phải rất đơn giản sao? Huynh nghĩ mà xem, nếu ả bị gió thổi bay, dù hơi mất mặt một chút, nhưng lại có thể chứng tỏ rằng thân hình ả ta mỏng manh. Còn nếu bị người khác đẩy xuống, còn ngã chổng cả bốn vó, thì cực kỳ mất thể diện. Trong tình huống có bao nhiêu người chứng kiến, mà ả còn bị người ta đẩy xuống cầu tháng, tất cả mọi người sẽ nghi hoặc cái mỹ danh thiên hạ song xu của ả là thật hay chỉ là hư danh. Có điều, cũng không phải không có khả năng ả ta bất chấp, để mặc người đời dị nghị về trí tuệ của ả, cũng kiên quyết muốn tìm ra thủ phạm đẩy ả xuống để báo thù. Nhưng mà, nếu ả thật sự bị người ta đẩy xuống, thì thế nào nhỉ?”
Hoàng Phủ Dạ ngẩn người, đường đường là một quận chúa, trước mặt bao nhiêu người lại bị người ta đạp một cước lăn lông lốc xuống cầu thang, dù truyền tới đâu cũng khiến người ta cười đến rụng răng, nếu là trượt chân hay bị thổi thì còn không mất mặt đến thế! Nói cách khác, nếu ả thật sự nói như lời của Mục Tử Lăng, thì đời này ả vĩnh viễn sẽ phải sống trong sự nhạo báng của người đời! Bên nào nặng bên nào nhẹ, chắc chắn ả cũng phân biệt được rõ ràng.
“Ha ha ha... Tiểu Cẩm Cẩm, chiêu này của nàng độc thật đấy! Có điều, từng câu từng chữ ả đều muốn đẩy nàng vào chỗ chết, chỉ một cái xương đùi có phải là quá nhẹ cho ả không?” Đôi mắt màu tím nhạt thoáng hiện lên vẻ khát máu.
“Vì thế, nên ta chỉ đạp ả một cước thôi. Còn có sống được hay không thì phải xem số mạng ả tốt đến đâu! Nếu không ngã chết, thì coi như mạng ả lớn, còn ngã chết, thì coi như ả gieo gió gặt bão!” Nói xong, nàng thong thả vặn vẹo thắt lưng.
“Nếu ả ngã chết, sẽ không có ai chứng minh được là ả “bị gió thổi bay”, hơn nữa, có Mục Tử Lăng làm chứng, Tiểu Cẩm Cẩm, như vậy thì nàng sẽ gặp khó khăn rồi!” Sau khi nói ra những điều này, Hoàng Phủ Dạ bỗng hơi giật mình, quay ngoắt đầu sang nhìn nàng như nhìn thấy ma quỷ: “Nàng...”
Thấy hắn rốt cuộc cũng nhận ra, nàng cong môi cười, cực kỳ đáng yêu, linh động: “Nếu ả ngã chết, thì Bắc Minh hoàng sẽ là người đầu tiên đứng ra thay ta gỡ tội!”
Bắc Minh hoàng kia thật ra cũng chẳng mấy coi trọng vị quận chúa này. Trong ánh mắt của hắn thường lộ ra vẻ khinh thường và nhạo báng. Hắn cũng giống Hoàng Phủ Hoài Hàn, coi lợi ích hoàng gia là cao nhất, vì thế, nếu Mộ Dung Song chết thật, thì điều hắn nghĩ đầu tiên chắc chắn sẽ là làm thế nào để lợi dụng cái chết của biểu muội mình, giành được cho mình nhiều lợi ích hơn. Nếu như bị Mục Tử Lăng đứng ra làm chứng, tố cáo Tô Cẩm Bình, Hoàng Phủ Hoài Hàn đương nhiên có thể hạ chỉ chém nàng là xong chuyện, sau đó tạ lỗi một hồi, chuyện này coi như đã được giải quyết. Nhưng dùng mạng của một quận chúa đổi lấy mạng một cung nữ, Bắc Minh hoàng cũng đâu ngốc như vậy! Vì thế, hắn nhất định sẽ đứng ra gỡ tội cho nàng, sau đó làm to chuyện lên, quấy đục nước sống, để đạt được càng nhiều lợi ích càng tốt!
Hoàng Phủ Dạ hít sâu một hơi, cảm thán: “Tiểu Cẩm Cẩm, nàng là con gái thật đáng tiếc!” Nếu là đàn ông, với mưu trí cỡ này chắc chắn sẽ trở thành một nhà quân sư đại tài!
“Con gái, thì làm sao?” Nàng quay đầu nhìn hắn, gương mặt tỏ rõ khí chất cao ngạo, đứng trên thiên hạ.
Hắn ngẩn người, bình tĩnh nhìn nàng. Thời hắc này, từ khuôn mặt của nàng, hắn nhìn thấy được sự tự tin, còn có một thứ hào quang có tên là “kiêu ngạo” tỏa ra từ mi tâm của nàng! Một lúc lâu sau, hắn khẽ cười, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao mình thích nàng. Không phải chỉ vì nàng thú vị, mà từ người nàng tỏa ra sự kiên cường khó nói rõ được mà bất cứ một cô gái nào cũng không có. Cũng chính sự tự tin này, kiêu ngạo này, đã thu hút hắn, khiến hắn cam tâm tình nguyện bị trầm luân thật sâu!
Hắn khẽ lắc cây quạt vàng trên tay, cười vô cùng tao nhã, phong lưu: “Không sao cả, là bản vương lỡ lời!”
Tô Cẩm Bình cũng không lằng nhằng nhiều. Nàng biết, Hoàng Phủ Dạ có thể nói một câu mình lỡ lời đã là hiếm có lắm rồi. Nếu đổi lại là Hoàng Phủ Hoài Hàn, chắc chắn hắn sẽ nhìn nàng như nhìn một người điên một lúc lâu, không khéo còn tìm một người chuyên dạy dỗ lễ nghi phong kiến để đào tạo lại nàng nữa!
...
Điện Đằng Long.
Mộ Dung Song mặt giàn rụa nước mắt ngồi trên băng ghế, nhìn Biểu ca nhà mình, vô cùng oán hận nói: “Biểu ca, huynh nhất định phải báo thù cho muội. Hôm nay rõ ràng là ả Tô Cẩm Bình kia đẩy muội xuống, nhưng muội không thể để mất thể diện, đành phải nói mình bị gió thổi bay. Cục tức này làm sao muội nuốt trôi được! Biểu ca, từ nhỏ tình cảm của muội và huynh đã rất tốt, nếu huynh không chịu giúp muội, muội cũng chỉ đành chấp nhận bị người ta ức hiếp thôi!”
Nói xong, ả lại lau hai mắt đẫm lệ. Hôm nay ả đã phải chịu đả kích quá lớn! Đầu tiên là bị Bách Lý Kinh Hồng từ hôn trước mặt mọi người, sau đó lại bị vu oan cho là hãm hại người khác, rồi đến Viên thị, chuyện Tô Cẩm Thu, biểu ca vì muốn giữ hòa khí mà tát cho ả một cái, cuối cùng còn chẳng hiểu ra sao bị người ta đạp xuống cầu thang, gãy xương đùi, đã vậy, ả còn không thể không nén giận xuống, nói dối giúp hung thủ! Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay khiến ả tức đến mức trào máu!
“Câm miệng!” Lúc này Quân Lâm Uyên đang rửa tay. Hắn có bệnh thích sạch sẽ trầm trọng, không thích người nào chạm vào hắn. Mỗi lần sủng hạnh hậu phi xong, lúc nào hắn cũng phải ngâm mình khoảng vài canh giờ. Lúc nãy tát Mộ Dung Song một cái, đến tận bây giờ hắn vẫn cảm thấy vô cùng ghê tởm, vậy mà đồ vô dụng đó bây giờ còn khóc lóc ầm ĩ không ngừng!
Mộ Dung Song thấy hành vi của hắn, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khinh thường. Rõ ràng là một kẻ bẩn thỉu nhất thiên hạ, vậy mà còn ra vẻ không chịu nổi một hạt bụi! Nhưng những lời này, đánh chết ả cũng không dám nói, vì ả tin chắc rằng, nếu ả thật sự chọc giận Biểu ca của ả, nhất định ả sẽ chết vô cùng khó coi! Nghe thấy hắn nói “câm miệng”, ả cũng không chịu nghe: “Biểu ca, con tiện nhân kia không chỉ làm nhục ta, mà còn đang đánh vào thể diện của huynh nữa! Ả không nể mặt ta, tức là không nể mặt Bắc Minh, cũng là không nể mặt huynh!”
“Ngươi thì có thể diện gì?” Hắn quay ngoắt đầu, ánh mắt u ám quét qua mặt ả, khiến ả hơi kinh hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, nén đau, lê cái chân trọng thương kia, cà nhắc bước tới trước mặt Quân Lâm Uyên, lau nước mắt, nhưng từng dòng lệ vẫn như những hạt trân châu thi nhau chảy xuống: “Biểu ca, Mộ Dương biết hôm nay mình đã mất hết mặt mũi, Mộ Dương cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tiếp tục sống nữa. Ta sẽ tự sát ngay bây giờ, chỉ mong Biểu ca có thể báo thù giúp ta thôi!”
Nói xong, ả lao về phía cây cột ngay bên cạnh, định đâm đầu vào đó. Nhưng hai bóng đen nhanh chóng xuất hiện, giữ lấy thân thể ả. Hai người này chính là ám vệ của nước Bắc Minh! Họ lẳng lặng giữ chặt Mộ Dung Song, ném vào giữa điện rồi lại thoáng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện!
Thời khắc nay, biểu cảm của Quân Lâm Uyên dù có dùng từ phong ba bão táp thì cũng không đủ để miêu tả. Ngón tay thon dài đang ngâm trong nước nảy lên những sọc gân xanh, còn không kịp lau tay, hắn bước nhanh vài bước tới, tát mạnh một cái vào mặt Mộ Dung Song!
“Bốp!” một tiếng, khóe môi Mộ Dung Song ứa máu! Lúc ấy tát cả một cái trước mặt mọi người, nhìn có vẻ nặng tay, nhưng thực tế lại không mấy đau đớn. Nhưng cái tát hiện giờ, hắn xuống tay cực kỳ tàn độc! Một luồng sát khí khát máu ngập tràn trong đại điện, Mộ Dung Song mềm nhũn hai chân, quỳ sụp xuống đất.
Trên mặt ả và trên bàn tay Quân Lâm Uyên vẫn còn vương bọt nước, chợt lóe sáng dưới ánh nến trong điện. Thiên Mặc đứng bên cạnh cũng sợ đến không dám nói câu gì. Hoàng thượng Bắc Minh thoạt nhìn có vẻ là hoàng đế dịu dàng nhã nhặn nhất bốn nước, luôn mặc một bộ thường phục màu trăng non, trên môi luôn nở nụ cười hiền ấm áp, nhưng ai cũng biết, đằng sau dung nhan câu hồn đoạt phách kia, cất giấu một tâm địa độc ác rắn rết đến nhường nào! Chỉ cần chọc giận hắn, hắn sẽ cho người trải nghiệm hàng vạn kiểu chết khác nhau, vẫn cười khi định đoạt sinh tử của người khác, mà đôi khi, ngươi thậm chí còn không hiểu nổi vì sao hắn giận dữ. Lần này tiểu thư thật quá mạo hiểm, Hoàng thượng không tức giận mới là lạ!
“Mộ Dung Song, ngươi có thật sự muốn chết không?” Giọng nói của hắn bỗng dịu dàng lại, hoàn toàn trái ngược với vẻ thô bạo vừa rồi, ấm áp nhẹ nhàng như nói chuyện với người thương, nhưng lời nói ra, lại khiến người ta kinh hãi.
Toàn thân Mộ Dung Song cứng đờ, đương nhiên ả hiểu những lời này có ý nghĩa gì! Tức là Quân Lâm Uyên đã động sát khí với ả! Vừa rồi, ả chỉ liều chết thử một phen, vì ả biết Quân Lâm Uyên sẽ không để cho ả chết. Ả cũng biết Quân Lâm Uyên nhất định sẽ nhận ra ý đồ của ả, nhưng cái ả muốn, chính là Quân Lâm Uyên sẽ nể tình thân mà giúp ả báo thù. Nhưng hiện giờ, xem ra mọi chuyện đều ngược lại!
“Biểu ca, biểu ca...” Nói xong, hai mắt ả đẫm lệ, rơi xuống như trân châu “Biểu ca, thật sự là ta không có cách nào khác. Ả tiện tỳ kia quá đáng với ta như vậy, biểu ca, huynh giúp Song nhi đi, biểu ca...”
Nói xong, ả túm ống quần hắn, gào lên khóc. Từ nhỏ đến giờ, ả lớn lên trong ánh hào quang, chưa từng chịu uất ức gì. Hôm nay lại bị Tô Cẩm Bình ép tới đường cùng. Nếu là đối mặt với người khác, ả còn có thể khẽ cắn môi rồi toàn tâm toàn lực chuẩn bị phản kích. Nhưng đối phương hiện giờ lại là Tô Cẩm Bình, hôm nay ả nắm được nhược điểm của nàng, mà còn không chiếm được chút lợi thế nào, ngược lại, lại khiến mình rơi vào hoàn cảnh này! Đây là lần đầu tiên trong đời ả cảm thấy sợ hãi một người mà thân phận và địa vị đều không bằng mình. Đúng, là sự sợ hãi, từ trong tiềm thức ả đã cảm thấy mình không thể đánh bại nàng. Cảm giác thất bại và phẫn hận này khiến ả không biết phải nhờ ai, vì vậy, chỉ có thể dựa vào Biểu ca, cầu xin Biểu ca ra mặt giúp ả.
Nhìn dáng vẻ khóc lóc thảm thiết như hoa lê dưới mưa của ả ta, cuối cùng cũng kích động được một chút lòng trắc ẩn của Quân Lâm Uyên, nhưng còn nhiều hơn thế, là sát khí của chính bản thân hắn đối với Tô Cẩm Bình! Chỉ là một cung nữ bé nhỏ, mà dám hạ thư khiêu chiến với hắn, dù Mộ Dung Song không đứng đây van xin hắn giúp đỡ, thì hắn cũng tuyệt đối không tha cho nàng! Khi vừa gặp, hắn cảm thấy cô gái đó vô cùng thú vị, rất thích hợp làm đồ chơi của hắn. Còn hiện giờ, hắn lại xuất hiện một cảm giác muốn chinh phục rất mãnh liệt, muốn khiến cô nàng có miệng lưỡi sắc bén kia phải quỳ gối dưới chân hắn, cúi đầu thần phục hắn, sau đó sẽ tung một đao băm vằm cô nàng đó thành trăm nghìn mảnh!
“Biết mình sai ở đâu chưa?” Giọng nói vẫn ấm áp lại pha chút nghiêm nghị. Nếu không phải Mộ Dung Song vẫn còn có chút trí tuệ, thì hắn còn chẳng thèm liếc mắt đến một cô ả như thế, chứ đừng nói đến chuyện đưa ả tới Đông Lăng!
Mộ Dung Song ngẩn người, không hiểu vì sao hắn hỏi như vậy. Nhưng ả cũng phản ứng rất nhanh, vội đáp: “Là do Mộ Dương vụng về, không nhận ra gian kế của cô ả kia, còn bị nàng bày mưu tính kế.”
“Ngươi có biết lỗi lớn nhất của ngươi là gì không?” Giọng nói u ám từ đỉnh đầu truyền tới.
“Là gì?” Ả ngẩng đầu hỏi theo phản xạ, lại thấy được vẻ thất vọng và khinh thường trong mắt hắn, ả khẽ cắn môi, cúi đầu không nói.
“Cái sai lớn nhất của ngươi, là không hiểu rõ được sự khác biệt giữa mình và người khác!” Câu nói này của hắn khó nén được giận dữ, đôi mắt phượng hẹp dài như bùng lên những ngọn lửa nhỏ, dường như muốn đốt cô nàng trước mặt thành tro bụi!
“Nếu ngươi còn một chút đầu óc, đã không va chạm trực tiếp với nàng như vậy. Thân phận của nàng là gì? Thân phận của ngươi là gì? Lúc nàng cãi lại, có thể không cần để ý đến thể diện, nói mình nông cạn thiếu hiểu biết. Nhưng ngươi, thân là quận chúa một nước, cao quý như vậy, ngươi có thể thừa nhận mình thiếu hiểu biết sao? Ngay cả một cước đạp ngươi xuống, nàng cũng đã tính toán trước ngươi sẽ vì lo lắng cho thân phận của mình, mà không nói ra mình bị đá. Ngươi đấu đá với nàng trước mặt mọi người, rõ ràng là đi lấy ngọc quý mà đập đá tảng, người vỡ là ai, còn cần trẫm phải nói cho ngươi biết sao? Đã vậy ngươi còn tiếp tục không để ý đến thân phận, chơi cái trò dọa dẫm nhảy lầu tự sát, rồi đánh nhau với người ta. Trong đầu ngươi rốt cuộc chứa những gì hả? E rằng cái danh thiên hạ song xu đã làm mụ mị đầu óc ngươi rồi!” Đây là lần đầu tiên Quân Lâm Uyên nói nhiều như vậy, hắn chỉ nghĩ, cô ả trước mặt ngu ngốc như vậy, nếu không nói ra những lời này, hắn không thể chịu nổi!
Mộ Dung Song ngẩn người quỳ dưới đất, nhưng rồi cũng kịp hiểu ra. Đúng vậy, đúng là ả quá hồ đồ mới đi làm chuyện ngu ngốc như vậy! Tô Cẩm Bình kia mở miệng ra là có thể nói mình không tốt, không biết, không cần để tâm tới thể diện, rất đúng với câu nói “Vô sỉ là vô địch”. Nhưng ả không thể như thế. Hơn nữa, hôm nay ả còn kích động làm đủ chuyện sai lầm. Chỉ là, ả không bao giờ có thể tưởng tượng nổi, mình lấy cái chết để ép buộc, mà Bách Lý Kinh Hồng cũng không hề quay đầu lại! Nhớ đến chuyện này, ả lại cảm thấy vô cùng đau đớn: “Cảm ơn biểu ca dạy bảo, Mộ Dương hiểu rồi!”
Trong mắt ả đã xuất hiện vẻ vững vàng kiên nghị hơn, không còn chút suy sụp nào như vừa rồi. Ả đấu không lại nàng, chẳng qua vì nàng quá vô sỉ mà thôi, nhưng ngoài mặt nàng có thể vô sỉ, còn ngầm thì sao?!
“Đồ vô dụng!” Hắn tức giận phun ra mấy chữ này, hoàn toàn không muốn nhìn thấy ả nữa. Cũng không thể trách hắn giận dữ với ả được, nếu không phải vì ả, thì hôm nay hắn cũng sẽ không có lý do gì để thiếu Hoàng Phủ Hoài Hàn một ơn huệ. Trong yến hội, Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ thuận miệng nói vậy, ai cũng biết chỉ là đùa một chút, nhưng nếu có một ngày, hắn ta đòi lại ơn huệ này, thì dù thế nào hắn cũng không thể từ chối được. Sau đó ả còn điên rồ làm đủ thứ chuyện ngu ngốc đến cùng cực, quay về tẩm điện còn dám dùng cái chết ép hắn. Đúng là ngu đến không gì sánh nổi nữa!
“Biểu ca, Mộ Dương biết lỗi rồi.” Mặt ả đầy vẻ cung kính, trong lòng cũng thực sự bị Biểu ca thuyết phục. Đây là lần đầu tiên ả chân chính nhìn nhận người đàn ông này. Hắn đâu chỉ thông minh hơn ả gấp trăm lần. Bảo sao trước đây phụ thân thường tán thưởng hắn tài cao trí rộng, tính toán như thần, “Biểu ca, Mộ Dương biết phải làm thế nào rồi. Muội lui trước.”
Nói xong, ả dùng mắt ra hiệu cho Thiên Mặc, Thiên Mặc vội vàng bước tới đỡ ả dậy, sau đó dìu ả từng bước từng bước ra ngoài. Chưa được mấy bước, chợt nghe giọng nói của Quân Lâm Uyên truyền tới từ sau lưng: “Đứng lại! Ngươi định làm thế nào?” Cô ả ngu ngốc này, dáng vẻ tức tối đến khó nhịn như vậy, chỉ e sẽ làm những chuyện ngu xuẩn nữa thôi.
Mộ Dung Song dừng bước, quay đầu nhìn Biểu ca nhà mình, nở nụ cười khát máu: “Tìm vài tên ám vệ giết nàng là được. Ta cũng không tin ả có bản lĩnh tới tận trời. Ta ngầm động thủ, nàng có thể chạy đi đâu?”
“Ngươi nghĩ Hoàng Phủ Hoài Hàn mù sao? Để mặc cho ám vệ của ngươi làm bậy trong hoàng cung của hắn?” Ánh mắt âm u bắn về phía ả như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Từ khi bọn họ bước vào trong cung điện này, trong phạm vi năm trăm thước đã bị ám vệ vây kín. Chọn ở ngoài năm trăm thước, cũng có nghĩa là Hoàng Phủ Hoài Hàn đang muốn nói với hắn, ám vệ của hắn ta không nghe được những gì diễn ra trong đại điện này, cho nên, không phải hắn ta đang giám sát hắn. Nhưng cũng là muốn cảnh cáo hắn, ở đây là địa bàn Đông Lăng của hắn ta, dù hắn là hoàng đế, cũng không thể lộng hành muốn làm gì thì làm trên địa bàn của hắn ta. Đó chính là dục vọng khống chế của đàn ông!
Mộ Dung Song kinh hãi, hơi bối rối: “Vậy phải làm sao? Cũng không thể buông tha cho nàng được.”
Quân Lâm Uyên cười lạnh, trong nụ cười ẩn giấu sát khí dày đặc: “Tha cho nàng à? Ngươi làm được, thì trẫm cũng không làm được!” Lần đầu tiên trong đời, có một cô gái dám khiêu chiến uy quyền của hắn, nếu không băm vằm nàng ra thành trăm nghìn mảnh, thì phải dùng cái gì để phát tiết mối hận trong lòng hắn đây?
“Vậy...”
“Cứ chờ đi.” Giọng nói thản nhiên vang lên, lại khiến lòng người lạnh đi. Có những thủ đoạn hắn không thèm dùng tới, nhưng để người khác dùng, thì hắn cũng không để bụng.
Mộ Dung Song nhanh chóng hiểu được ý hắn muốn nói gì, khẽ cười: “Biểu ca, Mộ Dương hiểu rồi!” Tô Cẩm Bình, ngày tàn của ngươi sắp tới rồi!
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
195 chương
54 chương
214 chương
28 chương
30 chương