Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
Chương 356
Ở trong phòng, Nam Cung Cẩm đang trêu chọc Tiểu Kinh Lan nhiều ngày không gặp, lần này tiểu bạch nhãn lang này cũng chưa quên nàng, quơ quơ tay nhỏ, cười khanh khách sờ mặt Nam Cung Cẩm, như là vô cùng nhớ nhung. Làm mẹ nuôi, đương nhiên Nam Cung Cẩm cũng rất nhớ tiểu gia hỏa này, hung hăng hôn lên gương mặt mềm mềm của nó mấy cái, mới chịu bỏ qua.
Thượng Quan1Nhược Tịch ngồi cạnh giường cười nói: “Lâu như vậy không gặp, ta và Kinh Lan đều có chút nhớ cô, cho nên liền mang nó theo thăm cô một chút. Lại nghe nói Lãnh Tử Hàn cũng ở chỗ này, con nhóc Tử Mạch kia...”
Nói xong, nàng không khỏi có chút tiếc than. Tử Mạch nha đầu đúng là xuất sắc, nhưng so với người như Lãnh Tử Hàn, tựa như cũng không xứng8đối. Thấy thế nào thì lần theo đuổi này cũng chú định là nàng sẽ thất bại. Nhưng Tử Mạch vẫn theo Thượng Quan Nhược Tịch tới đây, vì nàng biết rõ, dù là thất bại hay thành công, khi còn trẻ vẫn nên cố gắng thử, đây cũng là một dạng viên mãn. Chẳng phải nhiều năm trước Thượng Quan Nhược Tịch cũng biết chính mình không xứng với Quân Lâm Uyên nhưng vẫn2nghĩa vô phản cố mà tiến cung hay sao? Cho tới hôm nay, nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Nam Cung Cẩm nghe thể, trong đầu lập tức nhớ tới Lạc Niệm Hi, thực ra nàng nghĩ cô gái được nuôi trong phòng ấm như Tử Mạch thì người như Lạc Niệm Hi có vẻ thích hợp với Lãnh Tử Hàn hơn. Nhưng trong nội tâm, dù sao Tử Mạch cũng là4muội muội của nàng, nàng cũng từng đáp ứng Quân Lâm Uyên thay hắn chăm sóc nàng, cho nên vẫn tương đối hy vọng nàng có thể thành công.
Ngay lúc tâm trạng nàng đang cân bằng lại, Quân Tử Mạch bỗng nhiên vừa vào vừa khóc, sau đó nằm sấp trên bàn, rồi khóc nức nở. Nam Cung Cẩm và Thượng Quan Nhược Tịch hai mặt nhìn nhau, Tiểu Kinh Lan cũng cảm thấy không cười tiếp được, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hoàng cổ cô của mình đang khóc vô cùng thương tâm, trong đôi mắt phượng hẹp dài đầy vẻ hoang mang.
Thượng Quan Nhược Tịch đứng dậy, đi tới trước mặt Quân Tử Mạch nói: “Sao thế, khóc cái gì?”
“Có phải là trông thấy Lãnh Tử Hàn và Lạc Niệm Hi ở cùng nhau không?” Nam Cung Cẩm không để ý lắm mà tiếp lời, Quân Tử Mạch kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên mặt còn vết nước mắt chưa khô, như là muốn hỏi sao đối phương lại biết.
Nam Cung Cấm sờ soạng cái đầu nhỏ của Kinh Lan một chút, sau đó nói: “Hai người bọn họ là sư huynh muội, thân mật một chút cũng không có gì kỳ quái. Ngược lại là muội, muội phải hiểu muội và Lãnh Tử Hàn căn bản không phải là người cùng một thế giới, nếu muội kiểm trì theo đuổi hắn, cũng nên hiểu cho rõ, con đường này cũng không dễ dàng. Nếu muội cứ gặp khó khăn lại chạy về đây khóc sướt mướt, ta đề nghị muội vẫn sớm từ bỏ thì tốt hơn!”.
Lời Nam Cung Cẩm nói rất thẳng, hầu như không hề quan tâm cân nhắc tới tâm tình Quân Tử Mạch, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều nói đúng vào trọng tâm. Bởi vì nha đầu này còn đang đắm chìm vào ảo tưởng không thực tế, nếu như nàng mà coi trọng Uất Trì Thành, nói không chừng hai người này mỗi người thẹn thùng một lần, chuyện này đã xong, nhưng dạng người như Lãnh Tử Hàn, muốn chinh phục hắn, hoặc là đứng ở bên cạnh hắn thì tuyệt đối không phải dạng người Quân Tử Mạch vốn có có thể làm được!
Quân Tử Mạch dại ra, cảm giác khuôn mặt mình nóng bừng như lửa đốt, một phần là vì giọng điệu không hề lưu tình của Nam Cung Cấm công kích, nhiều hơn chính là kinh ngạc bởi sự dốt nát của mình, nàng vốn cho là thích hay không thích, chỉ là một chuyện đơn giản, sao nghe Nam Cung Cẩm nói xong, nàng lại cảm thấy trong chuyện này dường như có rất nhiều kiến thức thế?
Thấy nàng còn đang ngây ngốc, Nam Cung Cẩm tiếp tục nói: “Nhớ kỹ lời ta nói với muội, nghĩ cho kỹ xem mình có thể thừa nhận đả kích hắn gây ra cho mình hay không, sau đó mới nghĩ đến chuyện có theo đuổi nữa hay không. Lần tới, ta không muốn thấy muội lại khóc trước mặt ta, thấy như thế tâm trạng rất phiền muộn!”
Câu nói sau cùng, nàng hoàn toàn không nể nang chút nào! Khiến cho Thượng Quan Nhược Tịch ở bên cạnh cũng xấu hổ thay Quân Tử Mạch, nhưng nàng cũng biết Nam Cung Cẩm vì tốt cho Quân Tử Mạch, cho nên không nói nhiều. Còn tâm trạng Nam Cung Cấm cũng đúng là phiền muộn, phiền muộn vì Quân Lâm Uyên có một muội muội hèn yếu như thế, xưa nay nàng không cảm thấy ai cứ thất tình thì nên khóc lớn một trận, để người bên cạnh phải lo lắng cho mình, một người trưởng thành, biết suy nghĩ, thì không nên làm như thể. Hơn nữa, còn cảm thấy phẫn nộ vì họ không chịu tranh đấu! Mỗi lần gặp chuyện, lại khóc thế này, nếu thật có thể chinh phục Lãnh Tử Hàn, vậy đúng là một chuyện cười lớn!
Mấy câu nói đó đã kích thích Quân Tử Mạch sâu sắc, sau khi nàng hít sâu mấy hơi, vuốt vuốt hai mắt đẫm lệ, đứng lên, cúi đầu nói: “Cẩm tỷ tỷ, ta hiểu được!”. “Hiểu được thì tốt! Giờ thì ra rửa mặt, sau đó nghĩ cho kỹ xem sau này mình muốn làm gì, là từ bỏ, hay tiếp tục theo đuổi. Nghĩ kỹ, rồi cứ làm theo điều mình muốn. Nhớ cho rõ, tình cảm cũng được, cuộc đời cũng được, nếu như chính muội cứ mềm yếu, thì không ai có thể kiên cường thay muội được cả!” Nam Cung Cấm dứt lời, cũng không nhìn nàng nữa, mà cúi đầu đùa với Tiểu Kinh Lan.
Quân Tử Mạch dừng một chút, trong chốc lát như là hiểu ra chuyện gì, gật nhẹ đầu, rồi quay người đi ra. Nhưng Nam Cung Cấm nhìn bóng lưng nàng, khóe miệng lại chậm rãi nhếch lên, nàng đã nhận ra một tia không bình thường từ nha đầu này, từ sự không thực tế của cõi lòng mộng mơ, giờ đã là vẻ nhìn như nhạt nhẽo nhưng lại vô cùng kiên quyết! Có lẽ một nha đầu đơn thuần và hoạt bát này, thật sự có thể khiến Lãnh Tử Hàn xúc động cũng không biết chừng, nhưng... Nếu như nha đầu này không tự ti thì tốt!
Nhìn Quân Tử Mạch quay ra, Thượng Quan Nhược Tịch hiểu được một chút, quay lại Nam Cung Cẩm ngồi bên giường, thấy Tiểu Kinh Lan gặm ngón tay Nam Cung Cấm, quơ quơ tay nhỏ, có vẻ rất cao hứng, còn Nam Cung Cấm như nhớ ra chuyện gì đó, sững sờ nhìn chằm chằm vào nốt ruồi chu sa ở giữa lông mày trên gương mặt phấn nộn, như là xuyên thấu qua gương mặt này mà nhìn thấy người nào đó, trong lúc nhất thời, nàng có chút thất thần. Thượng Quan Nhược Tịch tự nhiên cũng hiểu nàng sao lại thất thần, đừng nói là nàng, chính Thượng Quan Nhược Tịch cũng thường xuyên nhìn con trai mà thất thần, thậm chí là lúc lơ đãng còn lệ rơi đầy mặt, Thượng Quan Nhược Tịch cố ý nói tránh đi: “Trận chiến này, đoán chừng còn phải đánh bao lâu nữa?”
Vừa nói đến chuyện này, thần trí Nam Cung Cẩm liền được triệu hoán trở về, lắc đầu khẽ cười nói: “Ta cũng không biết. Quên nói cho cô biết một chuyện, ta cũng có thai, mới biết không lâu trước đây, hiện nay, thật sự là không muốn đánh nữa, chỉ muốn cùng hắn và Bảo Bảo đi về một nơi non xanh nước biếc mà sinh sống thôi!” Vừa rồi, hạ nhân đến báo, nói là quốc thư Đông Lăng được đưa tới, đúng lúc hai người Thượng Quan Nhược Tịch đến, hắn liền ra xử lý chính vụ.
Thượng Quan Nhược Tịch sững sờ cười nói: “Cô cũng có rồi? Vậy không phải Kinh Lan có bạn rồi sao?” “Đúng thế!” Nam Cung Cấm cúi đầu, một mực đùa với Kinh Lan, không phát hiện ra Thượng Quan Nhược Tịch có chút mất tự nhiên. “Vậy là tốt rồi! Ta còn đang suy nghĩ hai người lúc nào thì mới có con đấy!” Nàng cúi đầu xuống một chút, che đậy một chút mờ mịt nơi đáy mắt. Còn Nam Cung Cẩm vẫn đang đắm chìm trong vui sướng khi gặp lại Tiểu Kinh Lan, không để ý thấy nàng không bình thường, qua một hồi lâu, Thượng Quan Nhược Tịch nói: “Được rồi, vậy cô nghỉ ngơi đi, ta đưa Kinh Lan về trước, tiểu gia hỏa này đi mấy ngày đường, cũng đã mệt rồi!”
“Được!” Nam Cung Cấm đưa em bé cho Thượng Quan Nhược Tịch, nàng cũng muốn đi xem xem cuối cùng Hoàng Phủ Hoài Hàn có ý đồ gì!
Đợi cho Thượng Quan Nhược Tịch ra khỏi cửa, Nam Cung Cấm vén chăn lên rồi đi ra.
Đến đại điện nghị sự, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn nàng, theo bọn hắn nghĩ, trong bụng Hoàng hậu nương nương là tương lai Nam Nhạc, lão nhân gia nàng nên ở trong phòng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mới đúng, hiện nay không nên chạy đến đây. Ngược lại, Bách Lý Kinh Hồng đã sớm biết nàng không chịu ngồi yên, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Tình hình như thế nào?” Nam Cung Cẩm lạnh giọng hỏi thăm, hiển nhiên là đang hỏi tình hình bên Đông Lăng như thế nào.
Nhưng mọi người xung quanh đều nhìn nàng, bộ mặt đều trống rỗng, vì sao người này mang thai mà bộ dạng vẫn giống như lúc trước? Một điểm tự giác rằng mình đang có thai cũng không có!
Vân Dật ho khan một tiếng, sau đó nói: “Hoàng Phủ Hoài Hàn viết quốc thư tới, nguyện ý đổi sáu tòa thành để lấy nguồn nước của ta!”. Vốn là Nam Nhạc cắt mười tòa thành cho Đông Lăng, để đổi Bách Lý Kinh Hồng về nước, mà trong lần chiến tranh này, Bách Lý Kinh Hồng đã lấy lại bốn tòa thành, còn lại sáu tòa trong tay Đông Lăng! Cũng hiển nhiên là nội dung cuộc nói chuyện giữa Nam Cung Cấm và Hoàng Phủ Dạ đã được truyền đạt lại cho Hoàng Phủ Hoài Hàn, thông minh như Hoàng Phủ Hoài Hàn, tự nhiên cũng không chờ cho chuyện phát triển đến mức độ kia rồi mới xử lý, cho nên liền tiên hạ thủ vi cường, đưa tới một tờ quốc thư! Mặc dù vốn biết rằng chuyện này Hoàng Phủ Dạ sẽ nói cho Hoàng Phủ Hoài Hàn biết, nhưng không biết vì sao mà Nam Cung Cẩm vẫn cảm thấy có chút thất vọng.
Lần này, nếu như Nam Nhạc đáp ứng, đối với người Đông Lăng, đây chính là Hoàng thượng và phúc lợi của bọn họ nên cắt đất, còn nếu Nam Nhạc không đáp ứng, mà vẫn dựa theo kế hoạch, chờ đến khi người Đông Lăng đồng tâm hiệp lực tiến đánh mới đáp ứng, vậy chỉ có thể biểu hiện rằng Nam Nhạc bọn họ sợ hãi, hoặc là giả nhân giả nghĩa. Hiển nhiên, hai loại kết quả này không có cái gì tốt đẹp cả.
“Các ngươi bàn bạc kết quả thế nào?” Nam Cung Cấm đi đến ngồi xuống tại chiếc ghế trống bên cạnh Bách Lý Kinh Hồng, chờ bọn họ phát biểu. Một tướng quân đứng dậy nói: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, mạt tướng nghĩ chuyện này có thể đáp ứng được!”
Bởi vì, nếu không đáp ứng, cũng chỉ có Nam Nhạc bất lợi. Còn nếu đáp ứng, với điều kiện này của Đông Lăng cũng tuyệt đối là có lời, nguồn nước đổi lấy sáu tòa thành trì, quan trọng là sáu tòa thành trì này vốn là của Nam Nhạc, là người Nam Nhạc, tất nhiên vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, như là một cái gai trong lòng, cho nên theo bọn hắn nghĩ, giá trị của sáu tòa thành trì này cao hơn nhiều đối phương cắt thành trì Đông Lăng tới đổi.
Nhưng Nam Cung Cẩm lại lắc đầu cười khẽ: “Đông Lăng Hoàng đưa điều kiện gì, chúng ta đáp ứng điều kiện đó. Chẳng phải là chúng ta quá dễ nói chuyện rồi sao? Phải biết rằng hiện nay phe thắng lợi là chúng ta, mua đồ còn phải cò kè mặc cả, nói chi đến chuyện đánh thiên hạ?”
Nàng vừa nói xong, mọi người đều thấy có lý. Mà vấn đề này, Bách Lý Kinh Hồng không phải không suy nghĩ tới, nhưng trong lòng của hắn hiểu rõ, nếu mở miệng muốn đất đai Đông Lăng, tất nhiên Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ không đáp ứng. Cho nên có nói cũng không công, hắn xưa nay cũng không thích làm chuyện đã biết kết quả không được rồi mà vẫn làm.
“Không biết Hoàng hậu nương nương có cao kiến gì?” Vân Dật đại biểu cho các vị tướng quân hỏi thăm. Nam Cung Cẩm cười hèn mọn một tiếng: “Cao kiến thì chưa nói tới, nhưng cách nhìn thì có một ít! Trông chờ tên Hoàng Phủ Hoài Hàn không có nhân phẩm, lại hẹp hòi kia cắt đất cho chúng ta, đó là không thể nào, nhưng chúng ta hiện nay có thể cân nhắc trên cơ sở chúng ta đã có sáu tòa thành trì này, muốn mọi hắn thêm một chút tiền, với dân chúng mà nói, để vương đều không dùng hết tiền, cho nên nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn không đáp ứng, khó tránh khỏi bị dân chúng của mình khinh bỉ, không hiểu. Cho nên hắn nhất định sẽ kiên trì đáp ứng chúng ta, mà tới lúc đó, chúng ta không phải đã kiếm bộn một phen rồi sao? Quan trọng nhất chính là, làm như thế địa vị chúng ta được nâng lên, là chúng ta muốn thể nào được thể nấy, chứ không phải Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn thế nào được thế nấy!”
Nàng nói xong, mọi người xung quanh đều gật đầu nói phải! Nhưng sau đầu mọi người đều là những giọt mồ hôi lớn, Hoàng hậu nương nương, mặc dù những lời ngài nói đều rất có đạo lý, nhất là câu cuối rất suy nghĩ cho Nam Nhạc chúng ta, đòi thêm một chút tiền, đối với chúng ta chỉ có tối chứ không có xấu, nhưng ý cười hèn mọn trên mặt ngài, đã thể hiện rõ khát vọng đối với tiền bạc của ngài rồi!
Khóe miệng Bách Lý Kinh Hồng cũng hơi co rút, thấy nàng cười hèn mọn, hắn cảm thấy không đành lòng nhìn thắng. Chỉ nghiêng đầu nói: “Vậy theo như ý Hoàng hậu mà viết chỉ.”
“Rõ!” Một tên hạ thần đáp lời, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị giấy bút, viết được một nửa, hắn ngẩng đầu hỏi: “Hoàng thượng, muốn bao nhiêu?”
“Một vạn lượng hoàng kim!” Nam Cung Cẩm nghênh ngang nói, đối với giao dịch giữa các nước, một vạn lượng hoàng kim thật ra cũng không tính là to tát. Nhưng cả đời Nam Cung Cấm đều nhớ khi ban đầu ở trên thọ yến của tên cầu Hoàng đế kia, nàng đòi hắn ban thưởng một vạn lượng hoàng kim, lần trước khi xây thành Kiến Khang đã chơi một lần, hôm nay thêm một lần nữa.
Tên hạ quan phụ trách viết quốc thư kia vội vàng gật đầu, sau đó viết tiếp, sau đầu còn treo một giọt mồ hôi lấp lánh. Sau khi viết xong, đang định đặt bút xuống thì lại nghe tiếng Nam Cung Cẩm truyền tới: “Viết xong rồi à? Viết thêm ở đằng sau vài câu: “Chó Hàn, bản cũng biết ngươi là người chanh chua keo kiệt, cho nên tìm ngươi mượn tiền luôn gian nan như vậy! Hiện nay vì phúc lợi dân chúng Đông Lăng của ngươi, ngươi nên giao tiền ra, nếu không qua ít ngày nữa, toàn bộ Trung Nguyên đều biết Đông Lăng Hoàng làm người keo kiệt, vì vạn lượng hoàng kim mà không thèm để ý đến và vứt bỏ an nguy bách tính. Khi đó ngay cả bản cung cũng phải đỏ mặt vì ngươi, ngươi nhất định phải suy nghĩ kỹ! Còn nữa, hiện nay thành Kiến Khang dưới sự quản lý của bản cung, vui vẻ phồn vinh, chắc chắn sẽ đi theo hướng phồn vinh hưng thịnh, ngài không cần quá quan tâm đầu, có cầu gả con gái ra ngoài như tát nước đổ đi, Nam Nhạc chúng ta nhất định sẽ quản lý và phát triển thành Kiến Khang thích đáng.”
Quan viên chấp bút nghe thế thì sửng sốt một chút, luôn cảm thấy lời này mà viết ra sẽ chọc cho Đông Lăng Hoàng tức điên lên! Đoạn đầu thì nhục nhã người ta chanh chua keo kiệt, còn đặt trước tên người ta tiền tố là chó! Sau đó lại nói những từ ngữ vô sỉ uy hiếp đối phương giao tiền ra, đoạn sau không đâu vào đâu lại nói đến chuyện xây thành Kiển Khang, lúc trước việc cắt thành Kiến Khang cho Nam Nhạc, tuyệt đối là tâm bệnh lớn nhất cả đời này của Hoàng Phủ Hoài Hàn! Mà Hoàng hậu nương nương của bọn hắn cũng biết thể nào là đánh rắn thì đánh nơi bảy tấc, không chút lưu tình nào mà chọc vào nỗi đau của người ta! Ngôn ngữ thì mỉa mai, đừng nói là Hoàng Phủ Hoài Hàn, chính hắn nhìn cũng cảm thấy đồng tình với đối phương, mặc dù hắn cảm thấy nếu viết xuống, sẽ khiến người ta bị đả kích rất nặng, nhưng viết như thể trong quốc thư, có vẻ không được tốt cho lắm?
Thế là hắn ngẩng đầu lên nhìn Bách Lý Kinh Hồng, dùng ánh mắt hỏi ý kiến Hoàng đế bệ hạ. Mọi người xung quanh đều là bộ dạng muốn cười mà không dám, trong lòng thì tưởng tượng khi Đông Lăng Hoàng thấy đoạn thư này, sẽ nổi trận lôi đình như thế nào. Bách Lý Kinh Hồng ho nhẹ một tiếng, dưới ánh mắt uy hiếp của Nam Cung Cẩm, gật nhẹ đầu với quan chấp bút, xem như đồng ý. Thế là quan chấp bút cúi đầu xuống, khóe miệng co quắp, viết tiếp phong thư này. Chỉ hy vọng khi Đông Lăng Hoàng nhìn thấy phong thư này, sẽ không bị tức giận đến nôn ra máu! Nam Cung Cẩm trào phúng Hoàng Phủ Hoài Hàn chuyện thành Kiến Khang như thế, tự nhiên là có nguyên nhân, nàng không quên tên Cấu Hàn kia đã từng dùng chuyện mười tòa thành trì Nam Nhạc kia đế chế giễu Tiểu Hồng Hồng nhà mình, phong thủy luân chuyển, xem xem miệng ai độc hơn ai!
Khi phong quốc thư này được đưa đến bàn Hoàng Phủ Hoài Hàn, vị đế vương xuất sắc này cũng không có phụ chờ đợi của Nam Cung Cấm, gương mặt tuấn dật vô song tức đến đủ mọi màu sắc không nói, dưới đáy mắt lạnh lùng còn mang theo sát ý nồng đậm, như là muốn chém Nam Cung Cấm thành muôn mảnh mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng hắn!
Cả người hắn như bốc cháy, sau lưng như thể có khói xanh bốc lên! Hoàng Phủ Dạ ngồi cong cong vẹo vẹo trên ghế, nhìn hoàng huynh nhà minh tức giận mà khuôn mặt vô cùng sáng lạng, giọng nói tà mị vang lên có chút kinh ngạc: “Sao thể, Nam Nhạc không chịu đáp ứng à?”
“Vút!” một tiếng, Hoàng Phủ Hoài Hàn ném quốc thư cho Hoàng Phủ Dạ, “Tự nhìn đi!” Hoàng Phủ Dạ đầy hoài nghi, mở phong thư ra, xem đến phần sau, sắc mặt càng xem càng đặc sắc, còn có vẻ như muốn khóc, lại giống như muốn cười, Tiếu Cấm Cấm này quả nhiên không giờ khắc nào chịu an phận!
“Hoàng huynh, chúng ta đã sớm quen với nàng thế này rồi!” Hắn chỉ có thể dùng lời nông cạn này mà khuyên nhủ, an ủi hoàng huynh đang tổn thương tâm linh.
Hoàng Phủ Hoài Hàn hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới bình tĩnh lại một chút: “Phải! Trẫm sớm nên quen thuộc!” Nhưng vẫn không nhịn được mà tức đến muốn nôn ra máu! Rõ ràng là đối phương trực tiếp nói điều kiện ra, mình cho dù có không cam lòng, cũng phải đáp ứng, nhưng cô gái chỉ sợ thiên hạ không loạn này, còn muốn tăng thêm một đoạn lời nói như thế để ép buộc hắn, có cái lý nào lại như thế chứ!
Càng nghĩ càng tức giận, nhưng bỗng nhiên, hắn nhớ tới một việc, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Dạ: “Chuyện trẫm sai để đi làm đã xong chưa?”
“Đã xong rồi! Quân Hạo Thiên hiện nay trong lòng đại loạn, mà toàn bộ Bắc Minh khi biết Quân Lâm Uyên có con, triều đình đã rơi vào khủng hoảng! Đoán là chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ xuất thủ!” Kế này của hoàng huynh đã có thể kích động tình hình Bắc Minh rung chuyển, Quân Hạo Thiên bị ép phải xuất thủ với Quân Kinh Lan.
Lại có thể khiến cho Tiểu Cẩm Cẩm bên kia phải lo lắng, dù sao thì đứa bé thừa kế của Bắc Minh đang ở tại Nam Nhạc, triều thần chắc chắn biết Nam Cung Cảm biết rõ thân phận của Kinh Lan, sợ là sẽ lợi dụng điều này để làm việc bất thiện, bọn họ sẽ buộc Tiểu Cẩm Cẩm lấy đứa bé này để uy hiếp Bắc Minh đổi lợi ích, đối với Tiểu Cẩm Cẩm mà nói, tất nhiên là đau đầu đến cực điểm! Kế sách này, đúng là một kế hay, Tiểu Cẩm Cẩm sợ là sẽ hận không thể xé tan xác huynh đệ hai người bọn họ!
Nghĩ thế, hắn lại lắc đầu cười khổ, hắn và nàng, từ đầu đến cuối, đều chỉ có thể đối lập, không thể có cách nào nghịch chuyển. Hắn vừa nói xong, Hoàng Phủ Hoài Hàn hừ lạnh một tiếng, tâm trạng từ đó mới khá hơn một chút, nhìn quốc thư trên tay cũng không có tức giận như trước, ném nó lên trên bàn, cười lạnh một tiếng: “Nam Cung Cẩm, trẫm xem ngươi còn có thể đắc ý mấy ngày!”
Đáp ứng Mặc Quan Hoa không xuất thủ đối với đứa bé kia, nhưng những người khác, hắn không thể bảo đảm được! Hắn ngược lại muốn xem xem, lần này cô gái kia sau khi trở thành mục tiêu công kích của Nam Nhạc, còn có thể tùy tiện như thế nào!
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
190 chương
98 chương
88 chương