Tu nghe vậy, cau mày những cũng không định nghịch ý hắn: “Điện hạ, thuộc hạ cáo lui!”
“Ừ!” Hắn lạnh lùng lên tiếng, bàn tay thon dài vươn ra, cầm ấm trà lên, rót cho mình một chén…
Hành động vô cùng đơn giản này, lại khiến Phong và Tu nhìn mà cay xè mũi. Hai vị đại nam nhân kia, suýt nữa còn rơi xuống vài giọt lệ! Thân phận của điện hạ cao quý như vậy, ‘tài chấn tứ quốc’, bày mưu lập kế, dù ở Đông Lăng xa xôi vẫn có thể nắm triều chính Nam Nhạc trong tay, một người như thần tiên trên trời vậy mà tự rót nước cho mình!!!
“Điện hạ!” Phong hơi xúc động lên tiếng: “Để thuộc hạ làm đi!” Nói xong, định đón lấy ấm trà trên tay hắn.
“Cạch!” một tiếng, ấm trà rơi xuống bàn, người kia vẫn lạnh lùng ngồi đó, nhưng dưới đáy mắt lạnh băng kia lại giống như nổi sóng, đôi môi mỏng khẽ nói: “Lui đi.”
Tu nhíu mày, không dằn lòng được, nói: “Điện hạ, bây giờ ngài còn chờ gì nữa? Hiện giờ là thời cơ tốt để ngài quay về nước, đoạt lại ngôi vị Hoàng đế. Sao ngài còn ở lại đây sống những ngày tháng thế này làm gì?!”
“Tu!” Tiếng cảnh cáo của Phong vang lên.
Tu biết mình lỡ lời, quỳ một gối xuống nói: “Thuộc hạ bất kính, xin điện hạ trách tội!”
Trên khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mỹ của nam tử kia, vẫn không có chút biểu cảm nào, hắn đặt chiếc chén trong tay xuống, thong thả bước từng bước một đến bên cửa sổ, giọng nói trong vắt nhưng lạnh lùng vang lên: “Tu, đã rất lâu rồi, nhẫn nhịn, cũng không phải là yếu đuối. Còn, về những gì bọn họ nợ bản cung. Bản cung sẽ bắt họ phải trả lại gấp trăm lần.”
Giọng nói vốn trầm thấp, trong trẻo nhưng lạnh lùng, giờ phút này lại tà như yêu ma, ác như lệ quỷ! Trong nháy mắt đó, toàn thân hắn như dâng lên một luồng khí hắc ám, bao trùm bóng người màu trắng kia ở giữa, tiên cảnh như ảo như mộng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại những đám mây đen vờn quanh, giống như Tu la đến từ địa ngực khiến người khác run sợ!
Nhưng, chớp mắt một cái, khí tức trên người hắn lại bị đè nén xuống. Vẫn là nam nhân áo trắng như tiên giáng trần kia, thản nhiên, nhàn hạ…
“Điện hạ, thuộc hạ hiểu rồi!” Hắn ta vuốt mặt đầy xấu hổ.
“Ừ.” Hắn lạnh lùng nói, rồi không để ý đến họ nữa.
Hai người lui ra ngoài, đóng cửa lại. Người đang đứng bên cửa sổ kia, khẽ khép đôi mắt màu ánh trăng, đôi môi mỏng hơi cong lên, Hoàng Phủ Hoài Hàn, chiến hoả giữa hai chúng ta đã được đốt lên rồi, bây giờ, ai chìm ai nổi đây?
Với sự khôn khéo của Hoàng Phủ Hoài Hàn, sao có thể không biết chuyện Tu và Phong vào cung? Ngấm ngầm mà không bộc phát, chắc chắn sẽ có một âm mưu lớn hơn đang chờ hắn. Nếu tuỳ tiện rời đi mới là hợp với ý muốn của Hoàng Phủ Hoài Hàn kia.
Rèm mi của hắn hơi run lên, đôi mắt không có tiêu cự như lấp lánh, trong đầu đột nhiên xuất hiện cô gái kỳ quái kia. Lồng ngực hắn bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp, không thể nói rõ ra là cảm giác gì, nhưng cảm giác xa lạ này, lại khiến hắn hơi hoảng loạn. Dưới ống tay áo bào rộng thùng thình, những ngón tay thon dài của hắn khẽ động. Chưa từng có chuyện gì mà hắn không nắm trong tay, chỉ có lần này, chỉ với nàng, chính hắn cũng không xác định được mình đang nghĩ gì.
Trong Lê viên tĩnh lặng, những đoá hoa rơi xuống, bay lả tả, cực kỳ giống với tâm trạng không xác định được của hắn. Không xác định, là không xác định sao? Hắn nhẹ đưa tay lên ôm ngực, nếu đã không thể xác định, vậy thì đừng để bị dính vào. Tất cả mọi chuyện… hãy ngăn lại bên ngoài cánh cửa lòng đi…
Chỉ là, hắn đâu biết rằng, có một số việc, cũng không phải do hắn quyết định, mà, có một vài người, cũng không phải hắn nói không gặp, thì có thể không gặp…
…
“Vương gia, nô tỳ đã nói rồi, nô tỳ thật sự không biết phổ nhạc, không thể dạy ngài được!” Có nhầm không thể?! Nói cả trăm lần rồi còn cứ quấn lấy nàng!
Hoàng Phủ Dật cũng kiên trì bền bỉ, bám sát sau mông nàng: “Sư phụ, ngài thu nhận đồ nhi đi mà, đồ nhi nhất định sẽ chăm chỉ học nghệ, tuyệt đối không để sư phụ thất vọng!”
Cô nàng nào đó một tay cầm chổi, một tay khẽ vỗ vỗ vào cái đầu đau nhức của mình. Con người này, đúng là một kẻ chuyên bám đuôi. Không! Còn dính người hơn cả những kẻ chuyên bám đuôi!
Đúng lúc này, một vài hạ nhân đi qua đây, nhìn thấy Hoàng Phủ Dật, liền quỳ xuống hành lễ: “Nô tài/ nô tỳ bái kiến Dật vương!”
“Đứng lên đi!” Hắn bực mình phẩy quạt, rồi quay lại nói tiếp: “Sư phụ, ngài dạy ta đi mà!”
Vào thời khắc này, mắt cô nàng nào đó lại đảo vòng mấy vòng. Thân phận Hoàng Phủ Dật có vẻ rất cao quý, nếu nàng thật sự nhận hắn làm đồ đệ, vậy cuộc sống của nàng từ nay về sau, không phải sẽ cực kỳ dễ chịu sao?! Hơn nữa, nàng không chỉ không cần phải hành lễ khắp nơi, mà nhóm nương nương gặp nàng cũng phải cung kính đến vài phần! Ừ, chuyện này tốt!
Bỗng, nàng kêu lên một tiếng: “Ôi chao, lưng ta đau mỏi quá đi mất!”
“Sư phụ, sư phụ! Không không chỉ quét sân thôi sao? Để hạ nhân quét là được rồi mà!” Hoàng Phủ Dật nói xong, định gọi hạ nhân đến quét sân.
Mà, hành động này của nàng, chẳng qua cũng chỉ muốn thử xem hắn có thành ý bái sư đến đâu. Cũng phải xác định rằng sau khi mình nhận đồ đệ thì có địa vị gì hay không chứ. Vì thế, nàng nhanh chóng lắc đầu: “Không được, không được! Sai hạ nhân quét sân thay ta, nếu để Hoàng huynh ngươi biết được, thì ta nhất định sẽ phải chết! Hắn ta đặc biệt phái ta tới đây để quét sân mà!”
Hoàng Phủ Dật hơi nhíu mày, giật cán chổi về: “Sư phụ, để đồ nhi quét cho, ngài nghỉ ngơi đi!”
Dứt lời, hắn liền vụng về quét cây chổi xuống đất, dáng vẻ kia cực kỳ gượng gạo, vừa nhìn là biết con cháu hoàng thất được nuông chiều từ bé.
Tô Cẩm Bình đứng sau hắn, khẽ cười, tên nhóc này thật không tệ. Ngay cả Hoàng Phủ Dạ kia, cũng tuyệt đối không chạy tới đây quét sân, tính ra, như vậy cũng không thiệt thòi lắm. Thật là, vui chết đi được!
“Được rồi! Vi sư sẽ thu nhận con!” Còn về chuyện dạy cái gì, thì chỉ cần truyền thụ một chút tri thức lý luận là đủ rồi!
“Thật vậy sao?” Hoàng Phủ Dật quay đầu, đôi mắt trong sáng như ngọc lưu ly đầy vẻ vui mừng, kích động đến mức suýt rơi cả cây chổi trong tay.
“Thật!”
…
“Cái gì? Hoang đường!” Một quyển tấu chương bị ném mạnh xuống bàn. Dật đang quét sân? Còn cô nàng kia đứng sai khiến à?!
Một tiểu thái giám quỳ gối giữa đại điện, sợ run người, long uy ào ào áp kéo đến khiến y vô cùng áp lực. Người kia ném cây bút đang cầm trong tay vào ống đựng bút đến cạch một cái, âm thanh rất mạnh mẽ, rồi lạnh lùng bước ra khỏi ngự thư phòng…
“Hoàng thượng, hoàng thượng!!!” Tiểu Lâm tử vội chạy theo.
…
“Ở đó chưa sạch, đúng rồi! Đúng là chỗ đó, ừ! Sang trái một chút!” Tô Cẩm Bình ngồi trên cây, vừa gặm lê, vừa chỉ đạo, rất nhàn hạ, thoải mái!
Trán Hoàng Phủ Dật đầy mồ hôi, mạnh mẽ quét chổi xuống sân, trên khuôn mặt tuấn tú có không ít vết bẩn, nhưng hắn lại không hề để bụng, ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ đạo của sư phụ mình, cầm chổi quét tới quét lui.
Từ rất xa, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã nghe thấy người nào đó to giọng chỉ đạo, cũng nhìn thấy sự nhếch nhác, thảm hại của đệ đệ nhà mình.
Khuôn mặt lạnh băng tức đến xanh mét! Tên nhóc ngốc tiểu Cửu này… không biết chừng mực gì hết, đường đường là thân vương một nước mà lại để cho một cung nữ chỉ đạo quét sân. Nếu để truyền ra ngoài, thể diện của nước Đông Lăng vứt đi đâu?
Hắn bước nhanh chân lên vài bước, đúng lúc này, một vật thể không xác định bỗng bay về phía hắn, hắn đang định tránh, lại nghe tiếng kêu sợ hãi của Tô Cẩm Bình vang lên: “Hoàng thượng?!”
Lúc đó, thần trí của hắn bỗng sai lệch đi một chút, vừa quay đầu nhìn sang bên kia, thì cùng lúc đó, vật thể không xác định ấy cũng đập chính xác vào cái đầu cao quý của đế vương, sau đó, chậm rãi rơi xuống đất, còn lăn thêm vài vòng…
Hắn tập trung nhìn kỹ, là hạt quả lê mà Tô Cẩm Bình vừa ăn xong kia…
Hết chương 035.
***
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
42 chương
45 chương
191 chương