Đợi đến ngày thứ hai, thời điểm hai quân giao chiến, binh sĩ Nam Nhạc đã chuẩn bị xong tất cả, trận địa sẵn sàng đón quân địch! Còn bên Mạc Bắc và Đông Lăng, cũng chuẩn bị xong toàn lực tấn1công! Đạm Đài Minh Nguyệt đeo mặt nạ quỷ và Hoàng Phủ Hoài Hàn lúc xuất hiện trên chiến trường, đã thấy có mấy chục khẩu súng máy RPK đen kịt. Nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn lại cười lạnh một tiếng,8hắn vung tay lên, số người cầm súng máy không khác biệt so với Nam Nhạc đứng lên phía trước! Nam Cung Cẩm cũng đã nghĩ tới đối phương có súng máy nhưng lại không nghĩ là Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng2có trong tay! Rất nhanh, nàng liền cảm thấy không hợp lý, lúc trước súng mà Đạm Đài Minh Nguyệt cướp được rơi xuống nước, cho nên bản mà Hoàng Phủ Hoài Hàn nghiên cứu không thể nào là của Đạm4Đài Minh Nguyệt, nhưng trong tay Mộ Dung Thiên Thu có loại vũ khí này, thì cũng không thể giao nó cho Hoàng Phủ Hoài Hàn được, vậy vì sao Hoàng Phủ Hoài Hàn lại có? Đạm Đài Minh Nguyệt hiển nhiên cũng bị kinh ngạc một chút, hắn nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, có chút ngạc nhiên nói: “Đồng Lăng Hoàng nghiên cứu ra loại vũ khí này lúc nào thế?” Khóe miệng lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn nhếch lên: “Đây còn phải cảm tạ Mạc Bắc Vương một tiếng đấy!” Hắn nói xong, đám người Nam Cung Cẩm nhất thời hiểu được nguồn gốc vũ khí này của hắn, nhìn bộ dạng này, rõ ràng là Đạm Đài Minh Nguyệt rơi xuống nước, còn Hoàng Phủ Hoài Hàn vớt được thứ này lên! Xem ra tên để vương Đông Lăng này, nhìn thì có vẻ chỉ đợi ở Đông Lăng toàn tâm toàn ý tiến đánh Bắc Minh, nhưng cặp mắt kia vẫn chú ý tình hình thiên hạ. Đạm Đài Minh Nguyệt nghe thế, hắn hiểu được, cũng hiểu được vì sao hắn phái người đi vớt, lại không tìm được, không ngờ là người ta đã nhanh chân đến trước. Nhưng hắn cũng không để ý lắm, bởi vì vật liệu chế tạo thứ này, Mạc Bắc bọn hắn căn bản là không có, cho nên có cầm thứ này cũng vô dụng, hiện nay bị Hoàng Phủ Hoài Hàn lấy đi, khó chịu thì có khó chịu, nhưng cũng không quá chú ý. Còn Nam Cung Cẩm cứu được Đạm Đài Minh Nguyệt, tự nhiên cũng biết việc súng bị rơi xuống nước, nhưng nàng cũng không quên mình giả vờ không biết người kia là Đạm Đài Minh Nguyệt, thế nên nàng giả vờ nói: “Xem ra quan hệ của Mạc Bắc Vương và Đông Lăng Hoàng tiến triển vô cùng tốt, ngắn ngủi mấy ngày, cũng đã đột nhiên tăng mạnh, thậm chí Mạc Bắc Vương còn đem vật quan trọng như thế cũng giao cho Đông Lăng Hoàng, ôi chao, cũng không biết phía sau có bí mật gì không thể cho người khác biết hay không?” Nàng nói ra câu này khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn hai người kia đầy hoài nghi. Vì sao mà lời này nghe giống như Đông Lăng Hoàng và Mạc Bắc Vương có gian tình thế: Lần này không chỉ có khuôn mặt tuấn dật vô song của Hoàng Phủ Hoài Hàn biến xanh xám, mà ngay cả gương mặt Đạm Đài Minh Nguyệt dưới tấm mặt nạ cũng có chút khó coi! Câu nói này của Nam Cung Cẩm vừa dứt, một người con gái xinh xắn mặc áo đỏ giục ngựa từ phương xa đến, trên tay cô ta cầm một cây roi bạc, phẫn nộ chỉ vào Nam Cung Cẩm trên tường thành nói: “Này cái cô gái kia, ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế! Minh Nguyệt ca ca là người đàn ông của Hách Liên Đình Vũ ta, đây là chuyện toàn bộ thảo nguyên đều biết, tại sao hắn lại muốn quan hệ với Đông Lăng Hoàng đột nhiên tăng mạnh chứ?!” Người này, chính là Hách Liên Đình Vũ Vương hậu tương lai của Mạc Bắc, người từng bị Nam Cung Cẩm lừa mất một nghìn lượng vàng đó! Con gái Mạc Bắc xưa nay đều hào sảng, cho nên cô ta nói như thế, cũng không có gì không ổn, nhưng một số binh sĩ Trung Nguyên vẫn không nhịn được mà bật cười. Đương nhiên, cao hứng nhất khẳng định là Nam Cung Cẩm, nàng cười híp mắt nói: “Cho nên vị tiểu công chúa này, người nhất định phải giám sát Mạc Bắc Vương cho kỹ, bản cũng thấy quan hệ của hai người bọn họ thật không đơn giản đâu, mới quen biết không tới mấy ngày, lại có thể giao đồ quan trọng như thế cho đối phương, muốn nói hai người họ không có gian tình, thật sự là đánh chết bản cung cũng không tin! Với lại, Mạc Bắc Vương từ trước đến nay vốn là dũng mãnh thiện chiến, chính là chiến thần nổi danh đại lục hiện nay, với năng lực của hắn, xuất chinh cần gì phải tìm người khác liên hợp? Nhưng hết lần này tới lần khác lại tìm Mộ Dung Thiên Thu, rồi tìm Hoàng Phủ Hoài Hàn, ai nha! Ta còn nghe nói Mộ Dung Thiên Thu là một tên đồng tính, chuyện này ngươi có biết không? Tên Đông Lăng Hoàng này, chậc chậc... Khó mà nói rõ được!” Hách Liên Đình Vũ nhìn thấy Nam Cung Cẩm, nhưng cũng không rõ ràng toàn bộ mọi chuyện, chỉ cảm thấy dáng dấp cô gái này vô cùng quen mắt, cũng không nhận ra đây chính là Yển Kinh Hồng đã từng lừa tiền mình ở Tây Võ, cô ta nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn giống Yêu Vật như đúc kia lập tức hiện lên vẻ bối rối. Còn sắc mặt Đạm Đài Minh Nguyệt lại trong nháy mắt tái xanh, xem ra hai chữ nữ thần kia, hoàn toàn không thích hợp với cô gái này! Lại có thể nói xấu mình đồng tính như thế này, hơn nữa thấy ý tứ nàng, là mình và Mộ Dung Thiên Thu làm xong rồi, lại tới thông đồng Hoàng Phủ Hoài Hàn, nghĩ thế khiến cho sắc mặt hắn lại tái nhợt thêm một chút! Mà nhân vật chính gây nên chuyện này là Hoàng Phủ Hoài Hàn, thì đã chết lặng từ lâu! Chuyện gì cô ta cũng có thể nói ra, từ chuyện mình còn là giai tấn đến bây giờ, nếu như hắn đơn giản mà tức giận liền nôn ra máu, thì hắn đã bị chết tươi mấy ngày nay rồi! Còn tâm trạng Nam Cung Cẩm lại vô cùng vui vẻ, mấy người các ngươi liên hợp lại bắt nạt ta đến thế nào, không đáp lễ lại một chút, chính là bà đây có lỗi với bản thân. Hơn nữa, nếu như lần này vận dụng thỏa đáng, còn có thể trở thành trợ lực to lớn giúp nghịch chuyển tình hình chiến tranh! Hách Liên Đình Vũ nghe Nam Cung Cẩm nói, cô ta không dám tin mà trợn to đôi mắt, kinh ngạc thật lâu rồi cô ta mới tiêu hóa được, sau đó cô ta quay đầu, không dám tin mà nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt, giơ tay quất một roi tới Đạm Đài Minh Nguyệt: “Đạm Đài Minh Nguyệt, ngươi dám đối xử với ta như thế sao?” Một roi này không hề có dấu hiệu báo trước, cho dù là Đạm Đài Minh Nguyệt, cũng suýt nữa bị quất trúng, thật vất vả hắn mới có thể né được! Trong lòng hắn tràn đầy kinh ngạc và không dám tin, hoàn toàn không ngờ đến tiểu nha đầu luôn si mê mình như thế, vậy mà mới bị cô ta nói mấy câu đã quất một roi về phía mình! Trước kia hắn biết nha đầu này ngây thơ đến ngu xuẩn, hôm nay mới hiểu được mức độ này sâu như thế nào? Hắn tránh được một roi này, nhưng Hách Liên Đình Vũ lại quất tới một roi khác: “Uống cho bản cô nương không ngại vất vả, thiên tân vạn khổ đi theo ngươi, ngươi ở đâu ta liền đi tới đó, vậy mà người lại đi thích một tên đàn ông xấu xí, chẳng lẽ Hách Liên Đình Vũ ta không đẹp sao? Ta kém hắn sao?” Sự kiện này phát sinh, đừng nói là người bên Đạm Đài Minh Nguyệt, ngay cả kẻ khơi mào là Nam Cung Cẩm cũng không ngờ nha đầu này lại to gan đến thế! Ở cổ đại, vương quyền là cao nhất, nha đầu này lại dám trực tiếp vung rọi với Đạm Đài Minh Nguyệt, ai da, thật sự là quá nhiệt tình! Hoàng Phủ Hoài Hàn bỗng nhiên bị Hách Liên Đình Vũ chỉ đích danh, sắc mặt hắn cũng trắng xanh đan xen, rất khó coi! Trước mặt thiên quân vạn mã như thế này, đầu tiên hắn bị một cô gái nói xấu là đồng tính, sau đó lại bị một cô gái khác chỉ vào mặt mà so sánh, hắn cảm thấy hôm nay quả thật là một ngày u ám! Đạm Đài Minh Nguyệt lúc này mới lấy lại tinh thần từ khi lòng đầy kinh ngạc, hắn lớn tiếng nói: “Hách Liên Đình Vũ, làm càn! Bây giờ đang ở trên chiến trường! Thủ lĩnh bộ lạc Kiểu Ký giáo dưỡng người như thế nào, không biết đại cục thế này, lấy gì để làm hậu?” Một luồng khí thế vương giả áp bách mà ra, khiến cho lệ khí trên người Hách Liên Đình Vũ lập tức nhỏ đi một mảng lớn, nhất là đối phương còn nói đến chuyện không biết đại cục, lấy gì làm hậu, cô ta cũng không muốn vì chuyện này mà mất đi cơ hội gả cho Minh Nguyệt ca ca! Thế nên lập tức trở nên yên lặng! Nhưng Nam Cung Cẩm đang cao hứng xem kịch trên tường thành, sao có thể cam tâm chấp nhận kết thúc trò vui như thế, nàng chói cha chóp chép miệng, thở dài một hơi: “Ôi chao, không ngờ là Mạc Bắc Vương hậu lại khổ cực như thế, nhìn thấy vị hôn phu của mình có quan hệ không minh bạch với người đàn ông khác, tức giận một chút, liền bị nói là không hiểu đại cục, thậm chí còn không cho làm hậu, thật sự là đáng thương!” Câu châm ngòi ly gián này vừa dứt, Hoàng Phủ Hoài Hàn là người đầu tiên quát to: “Nam Cung Cẩm, ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế?” Sau đó đến giọng nói phong lưu hoa lệ mà ngập tràn sát ý của Đạm Đài Minh Nguyệt vang lên: “Hoàng hậu Nam Nhạc, nói năng cho cẩn thận!” Là một người đàn ông bình thường, chuyện không thể chịu đựng được nhất chính là rõ ràng mình thẳng, lại bị người nhà cứng rắn nói thành công! Nhất là bọn hắn còn là nhân vật của công chúng, có thân phận và địa vị, ngày thường dù có đổi nhà xí để đi ngoài cũng bị người ta chú ý, giờ chuyện lớn thế này, hơn nữa còn bị cô ta nói như là chuyện thật, truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ đại lục lập tức có đề tài mà nói lúc trà dư tửu hậu! Nhất là Hoàng Phủ Hoài Hàn, trước đó không lâu hắn bị cô gái này nói xấu khiến cho mọi người bàn tán, hôm nay cô ta lại lập lại chiếu cũ, đồng thời diễn xuất cảng quá đáng, quả thực là có thể nhẫn nhịn, nhưng không thể nhẫn nhục! Mà lời của Nam Cung Cẩm, cũng hiển nhiên là kích thích sự kiêu ngạo của Hách Liên Đình Vũ, cô ta bị mấy câu nói hời hợt của Nam Cung Cẩm, khiến cho hốc mắt cũng đỏ cả lên, sự bị thương trong lòng đã không từ ngữ nào có thể miêu tả được, một cảm giác tủi thân cực độ trong chớp mắt đã xâm chiếm toàn bộ lòng cô ta, làm cho trong lồng ngực cô ta như có lửa thiêu, tức giận mà không phát tán ra được, muốn khóc cũng không khóc được! Cuối cùng, cô ta tuy tràn đầy tức giận nhưng không dám phát tác với Đạm Đài Minh Nguyệt, liền chạy về phía Hoàng Phủ Hoài Hàn. Cô ta chỉ rọi vào hắn nói: “Ta muốn quyết đấu với ngươi!” Hoàng Phủ Hoài Hàn lập tức cảm thấy choáng váng! Hiện nay đàn bà con gái đều bị làm sao vậy, một người thông minh như không phải là người, chọc hắn tức giận muốn chết. Một người thì ngu ngốc cũng không giống người, khiến hắn nghẹn muốn chết! Thế nên, khiến cho hắn rơi vào tình trạng có độ khó cực cao: nửa chết nửa sống! “Đủ rồi! Trở về!” Đạm Đài Minh Nguyệt rốt cục không thể nhịn được nữa, khiến cho giọng điệu cũng không được tốt, giọng nói phong lưu hoa lệ mang theo ba phần tiếu ý ưu nhã một cách tự nhiên, lúc này như là tiếng mài dụng cụ hành hình ở Địa Ngục vậy, khiến cho người nghe cảm thấy sợ hãi. Hách Liên Đình Vũ cắn môi dưới, có chút không dám tin nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt, đây là lần đầu tiên Minh Nguyệt ca ca dùng giọng nói nghiêm nghị như vậy để nói với cô ta! Còn đám binh sĩ Mạc Bắc vốn là bị những lời nói của Nam Cung Cẩm khiến cho cực kỳ hoài nghi, hiện nay lại thấy Vương hậu tương lai của bọn hắn, đóa hoa Mạc Bắc thảo nguyên của bọn hắn, càng là nữ thần trong lòng vô số người đàn ông Mạc Bắc, bị Vương Thượng quát tháo như thế, trong lúc nhất thời bọn họ càng hoài nghi hơn nữa! Nhưng bọn hắn đều không có ngốc, đầu óc bọn hắn vẫn tỉnh táo, bọn hắn hiểu rõ, nếu như Vương hậu tiếp tục náo loạn ở đây, sẽ chỉ khiến thiên hạ coi Mạc Bắc bọn hắn thành trò cười mà thôi, cho nên trong lòng bọn hắn vẫn hy vọng Hách Liên Đình Vũ có thể để ý đến đại cục mà trở về! Đương nhiên, bọn hắn cũng vô cùng oán hận Hoàng hậu Nam Nhạc không ngừng nói chuyện và châm ngòi ly gián kia! Ngay lúc này, giọng nói Nam Cung Cẩm lại vang lên: “Ai, ta nghe nói vương vị của Mạc Bắc, không chỉ là quân vương tương truyền, còn cần phải có sự ủng hộ của bộ lạc Kiêu Kỵ. Không ngờ là Mạc Bắc Vương sau khi leo lên vương vị, lại dùng thái độ này mà đối xử với công chúa Đình Vũ, có hạnh phúc mới liền quên người yêu cũ, còn quát tháo trước mặt mọi người thế này, với ta mà nói, làm Vương hậu thế này, có làm cũng không ý nghĩa gì!” Nàng vừa nói xong, Đạm Đài Minh Nguyệt không dám tin mà nhìn lên đài cao, giờ phút này, trong lòng hắn thật sự nghi ngờ, nghi ngờ rằng còn có gì cô gái này không dám nói! Lúc trước mình đang vị, đúng là có thủ lĩnh bộ lạc Kiêu Kỵ trợ giúp, nhưng chủ yếu nhất, còn là uy vọng của Đạm Đài Minh Nguyệt hắn ở toàn bộ Mạc Bắc, cho nên dù cha của Hách Liên Đình Vũ phản đối, vị trí Mạc Bắc Vương này cũng không thể rơi vào tay người khác, mình muốn nắm chắc vương vị, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian! Nhưng cô gái này nói ra lời như thế, lời này nếu truyền ra ngoài, Đạm Đài Minh Nguyệt hắn hẹp hòi, vô sỉ, bản xỉn, ti tiện, lang tâm cẩu phế lập tức sẽ vang vọng thiên hạ! Hơn nữa, lời này mà truyền đến tại thủ lĩnh bộ lạc Kiều Kỵ, vậy sẽ không chỉ đơn giản là vấn đề thanh danh, xử lý không tốt còn có thể dẫn phát ra một trận nội loạn! “Nam Cung Cẩm, nếu người còn nói hươu nói vượn, đừng trách trẫm không khách khí!” Đạm Đài Minh Nguyệt lạnh giọng mà nói. Mặc dù đối phương là nữ thần cứu mạng mình, nhưng dưới cơn thịnh nộ, Đạm Đài Minh Nguyệt căn bản là không chú ý nhiều đến vấn đề này, lòng hắn tràn đầy tức giận, như là lúc nhìn thấy tên Yển Kinh Hồng đáng chết ngàn đảo ở Tây Võ Ngọc Môn Quan nửa năm trước! “Trời ạ! Bản cũng vô tình lại biết được một bí mật không thể biết, khiến cho người ta muốn giết bản cung diệt khẩu! Thật sự là quá dọa người!” Nam Cung Cẩm cảm thán, sau đó chạy mấy bước tới bên Bách Lý Kinh Hồng, giống như rất sợ hãi! Bách Lý Kinh Hồng cũng rất phối hợp, xích người về bên phải một bước, đỡ thân thể nàng sau lưng mình, bày ra bộ dáng người bảo vệ. Một đôi vợ chồng diễn cảnh hạnh phúc trên tường thành, tức chết kẻ thù. Mà dưới tường thành, một đôi vợ chồng khác, lại đang bị người ta châm ngòi ly gián, trở nên hoàn toàn giống như là kẻ thù với nhau! Thế là, không ít binh sĩ chưa lập gia đình nhìn bên trên một chút, lại nhìn bên dưới một chút, sau đó nhăn lông mày lại, bọn hắn cho rằng đây là sự chênh lệch rõ ràng, có thể biểu thị một loại hiện tượng xã hội! Đôi trên tường thành kia là đã thành hôn, không có mâu thuẫn gì, lại lộ ra mười phần tương thân tương ái, mà đội dưới tường thành còn chưa thành hôn, ban nãy còn đánh nhau. Điều này nói rõ, việc thành hôn có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, mà thành hôn khác chưa thành hôn, phải chăng chính là việc ngủ chung một chỗ. Thế là bọn hắn sau khi suy luận, đã tổng kết ra một lý lẽ chí lý: “Đàn ông và đàn bà có rất nhiều mâu thuẫn, đều có thể giải quyết bằng cách ngủ chung” Đương nhiên, Nam Cung Cẩm cũng không biết tư tưởng này của bọn hắn, Hách Liên Đình Vũ lại càng không biết, cô ta hiện nay chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu, nhất là đối với những lời nói của Nam Cung Cẩm lúc sau, trong lòng cô ta bắn đầu nhanh chóng suy nghĩ, lúc trước Minh Nguyệt ca ca mặc dù đối với nàng không lạnh không nóng, nhưng tuyệt đối không giống như hôm nay, vậy mà hôm nay lại thay đổi sắc mặt, thậm chí còn quát tháo, trên cơ bản cô ta đã tin những lời Nam Cung Cẩm nói là sự thật! Thế nên cổ ta ngẩng đôi mắt ầng ậc nước nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt, không dám tin nói: “Minh Nguyệt ca ca, ta không ngờ ngươi lại là loại người như thế!” “...” Tâm trạng hiện nay của Đạm Đài Minh Nguyệt, chỉ có thể dùng hình thức dấu chấm tròn của tiếng Anh để miêu tả! Lúc trước hắn căn bản không nghĩ tới chuyện làm Mạc Bắc Vương, mà tiểu nha đầu này thích kể cận hắn, hắn cũng chỉ coi đối phương còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cho nên giống như ca ca sủng ái nàng, nhưng hôm nay bị mấy câu nói của Nam Cung Cẩm dao động, trong nháy mắt hắn biến thành “loại người này”! Một cảm giác đau đầu như muốn nứt ra lan tràn mà tới. Một lần nữa hắn vì trí thông minh của Vương hậu tương lai mà chua xót! “Đình Vũ, người tin cô ta hay tin ta?” Đạm Đài Minh Nguyệt cố gắng nói một cách ôn hòa, bởi vì hiện nay chiến tranh giữa các quốc gia đã bộc phát, hiện nay hắn nhất định phải một kích thành danh, hoàn thành đại nghiệp của mình, nếu không sẽ bị các quốc gia khác nhanh chân chiếm trước! Cho nên hiện nay hắn không có một chút thời gian rỗi rãi nào để xử lý vấn đề nội loạn quốc gia, càng không thể để tiểu nha đầu này về nói hươu nói vượn với thủ lĩnh bộ lạc Kiêu Kỵ! Mà hắn cũng không hy vọng lúc hắn sinh thời lại xảy ra nội loạn, chuyện như thế, nhất là với lý do như bây giờ, hắn vì Hoàng Phủ Hoài Hàn mà quát tháo Hách Liên Đình Vũ sao? Ta nhổ vào! Chỉ cần hơi tưởng tượng một chút, hắn đã cảm thấy buồn nôn tới cực điểm, thậm chí da gà toàn thân cũng nổi lên! Hắn nói xong, rõ ràng khiến cho Hách Liên Đình Vũ do dự, dù sao trong lòng cô ta, từ nhỏ đến lớn đều kính ngưỡng và muốn gả làm vợ hắn, giờ đây hắn dùng giọng điệu ôn nhu như thế để giành sự tín nhiệm của cô ta, cảm giác như thế khiến cho cô ta cảm thấy như trong mộng ảo, thậm chí có cảm giác ngọt ngào, một câu “Ta tin tưởng ngươi” ngay ở trong cổ, còn chưa thể nói ra... Giọng nói châm ngòi ly gián của Nam Cung Cẩm lại vang lên: “Bình thường, đàn ông mà bị á khẩu không nói được, bị người khác đâm trúng chỗ đau, đồng thời lại không tìm được lý lẽ gì để phản bác, bọn hắn thường thích nói vài câu ngon ngọt để làm tê liệt ý chí phụ nữ! Mà loại dỗ ngon dỗ ngọt này bình thường không áp dụng được, không có căn cứ lý luận, hoàn toàn chỉ là lợi dụng tình cảm của phụ nữ với bọn hắn để hỏi. Thường thấy nhất là mấy câu ví dụ như Chẳng lẽ ngươi tin cô ta, mà không tin ta sao? “Ta không muốn giải thích, nếu người hiểu ta, thì không cần ta phải giải thích!”. Thế là nàng vừa nói xong, sắc mặt Hách Liên Đình Vũ trong nháy mắt đen kịt lại! Bởi vì lời Đạm Đài Minh Nguyệt vừa nói rõ ràng là như thế, đúng là không có bất kỳ căn cứ gì! Cứ như thế mà lừa gạt tín nhiệm của mình, do đó, cổ ta nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt và Hoàng Phủ Hoài Hàn như là nhìn gian phu dâm phụ, bỗng nhiên miệng cổ ta méo xẹo, quay đầu lại mà chạy, vừa chạy vừa khóc! Lúc này Nam Cung Cẩm lộ ra nụ cười hài lòng, mặc kệ tiểu nha đầu kia sau khi trở về có nói với cha hay không, hôm nay công chúa Đình Vũ bị Mạc Bắc Vương bạc tình bạc nghĩa nên tức quá khóc lóc chạy đi, cũng đã là sự thật! Tiểu nha đầu này về nhà không nói gì, Nam Cung Cẩm cũng có thể giúp cô ta một tay truyền tin đến bộ lạc Kiêu Kỵ, cũng sẽ thêm mắm dặm muối một phen. Người Mạc Bắc tính cách ngay thẳng và cương liệt, cho nên để bốc lên một trận Mạc Bắc nội chiến, cũng không phải việc khó, đến lúc đó, xem xem Đạm Đài Minh Nguyệt tìm đầu ra thời gian tiến đánh Nam Nhạc! Nhưng nàng không chú ý tới, từ khi nàng bắt đầu trắng trợn bàn luận việc đàn ông làm sao giải thích với phụ nữ, thì đôi mắt đẹp như trăng sáng trước mặt nàng đã yên lặng nheo nheo lại một chút, ánh lên vẻ nguy hiểm. Hắn nhớ rõ chưa từng “giải thích” với nàng như thế, thế thì, chắc chắn là một người đàn ông khác đã giải thích với nàng như thế rồi? Hách Liên Đình Vũ vừa khóc vừa chạy, Đạm Đài Minh Nguyệt lập tức cảm thấy to cả đầu! Mà Hoàng Phủ Hoài Hàn thì mặt mày xanh mét đã lâu, rốt cục cũng không nhịn được nữa mà bạo phát, nếu là Mạc Bắc nội loạn, hắn muốn tiến đánh Nam Nhạc sẽ trở nên phức tạp, lửa giận trong lòng hắn không nói cũng rõ ràng, trong cơn tức giận, hắn nói với người cầm súng máy trước người mình: “Đánh cho trẫm!”