Bên trong phủ Thừa tướng, Thừa tướng lẽ ra đang thoi thóp vì bệnh, chỉ còn lại một hơi cuối cùng đó bây giờ đang hí ha hí hửng tắm rửa cho Tiểu Kinh Lan. Tắm xong nàng cười: “Nhìn này, trên người đứa bé khỏi hết rồi đó?” Nói xong nàng đưa đứa bé cho Thượng Quan Nhược Tịch, Thượng Quan Nhược Tịch đầu tiên là kinh ngạc một chút nhưng ngay sau đó nói: “Chuyện này cuối cùng là thế nào?” “Rất đơn giản, lúc người trong cung tới đón, không phải là ta đã sờ vào mặt nó mấy lần à? Ngay lúc đấy ta đã bôi lên trên mặt nó thuốc bột thối rữa, mặc dù tên của loại bột này nghe rất đáng sợ, nhưng không gây hại lắm với người, chỉ có tác dụng khiến cho người ngoài nhìn vào tưởng là bệnh đậu mùa hoặc bệnh sởi thôi. Thậm chí loại thuốc bột này còn có thể làm cho toàn thân đứa trẻ lên cơn sốt, tất nhiên là cơn sốt này chỉ người bên ngoài mới cảm nhận được, bản thân đứa trẻ thì không bị ảnh hưởng, hơn nữa là loại thuốc bột này thì chắc chắn thái y bình thường sẽ không phát hiện ra. Sau khi đứa trẻ được đưa về nhà thì ngâm trong rượu thuốc đặc chế một lúc là sẽ hết.” Nam Cung Cẩm cười nói ra toàn bộ câu chuyện. Thượng Quan Nhược Tịch há hốc miệng, nàng không biết là thiên hạ lại còn có loại thuốc thần kỳ như thế, hơn nữa Nam Cung Cẩm còn có thể tính đúng hết tất cả mọi chuyện! “Thế sao cô biết được Mộ Dung Thiên Thu nhất định sẽ trả lại đứa bé?” “Chuyện này quá đơn giản còn gì? Cô nghĩ xem, đậu mùa là bệnh gì? Hơn nữa còn là trong cung, bình thường, chỉ cần có người nhiễm bệnh hoặc có triệu chứng bệnh này là đã bị giết xong thiêu rồi. Nhưng mà thân phận của Kinh Lan thì khác, Mộ Dung Thiên Thu giết không được mà để lại cũng không xong. Ta đưa nó về còn không phải là giải vây cho hắn sao? Đúng như kế hoạch thì ta sẽ truyền ra tin tức nó bị bệnh rồi đi gặp Hoàng thượng để khóc lóc kể lể một hồi, quấy rầy hắn mấy lần sẽ thành công, ai ngờ lần này ta lại bị ám sát, khiến cho Mộ Dung Thiên Thu cảm thấy áy náy với ta, nên mới trực tiếp đưa nó về.” Nam Cung Cẩm rất kiên nhẫn giải thích cho Thượng Quan Nhược Tịch vấn đề này. Chuyện này khiến cho Thượng Quan Nhược Tịch không thể ngậm được miệng lại, không nhầm chứ, Nam Cung Cẩm này thật sự chỉ là từ một cung nữ biến thành Thừa tướng sao? Sao nàng cảm thấy tâm kế của đối phương căn bản còn thâm sâu hơn rất nhiều so với một người từng là phi tần trong cung như nàng thế. Chẳng lẽ bởi vì đối phương là đàn ông, cho nên… Phì phì! Nàng ấy cũng là đàn bà mà! “Được rồi, coi như là vật về chủ cũ, cô làm mẹ cũng có thể yên tâm rồi nhé?” Nam Cung Cẩm tủm tỉm cười, nựng nựng khuôn mặt Tiểu Kinh Lan một chút rồi rời đi. Thượng Quan Nhược Tịch cũng cười rồi nói đùa: “Ừm, yên tâm rồi. Nhưng sau này cô gây ít chuyện thôi không lại liên lụy tới mẹ con ta!” Nam Cung Cẩm cũng giả vờ nói: “Nương tử à, vợ chồng vốn là chim liền cành, sao nàng lại lo lắng vi phu liên lụy mẹ con hai người chứ!” “Cút, cút, cút! Thật đúng là, nói cứ như thật!” Thượng Quan Nhược Tịch đã rõ ràng, bàn về lòng dạ hiểm độc, bốc phét thành thần, thì nàng tuyệt đối không thể sánh bằng người trước mặt. Tiểu Kinh Lan mở to đôi mắt sáng nhìn hai người bọn họ, không biết là nghe có hiểu gì không, cứ tự mình chơi một mình thật vui vẻ, giơ giơ cái tay nhỏ rồi cười rất thích thú. Do đó Nam Cung Cẩm lại nhéo nhéo nựng nựng cái mặt nhỏ trắng nõn nà của nó đến mấy lần nữa rồi mới thôi. “Được rồi, ta còn một số chuyện cần xử lý, ta đi trước.” Vấn đề uyên ương kiếp nhất định phải xử lý mới được! “Cô đi đi, nhớ cẩn thận một chút.” Mặc dù nàng không biết có chuyện gì xảy ra gần đây, nhưng nàng lại biết không khí trong toàn bộ phủ Thừa tướng đều rất khó tả, dù sao thì nàng cũng từng là người trong hoàng cung và thế gia nên có thể cảm giác được tín hiệu nguy hiểm. Nam Cung Cẩm cười lớn rồi nói: “Yên tâm, yên tâm, vi phu nhất định sẽ đặc biệt cẩn thận, tất nhiên sẽ không làm liên lụy mẹ con cô lần nữa!” Vừa dứt lời, không chờ Thượng Quan Nhược Tịch phát cáu đã cười lớn rồi chạy đi. Để lại Thượng Quan Nhược Tịch nhìn bóng lưng nàng một cách bất đắc dĩ, người này, thật sự là…! … Tại vườn hoa mai bên trong tướng phủ, một người mặc đồ trắng đang đứng yên lặng. Từng bông hoa tung bay, tràn đầy không gian là mùi thơm thoang thoảng. Mái tóc đen của người kia khẽ bay trong gió, tựa như ánh trăng điểm xuyết trên không trung, khiến cho người ta cảm thấy như đang trong giấc mộng thần tiên. Dáng dấp này giống như nàng đã gặp qua trong vườn lê. Nhưng khi đó, Nam Cung Cẩm vừa nhìn hắn một chút là hắn đã nhìn nàng rồi quay đầu đi, còn lần này, nàng lại có thể đi đến trước mặt hắn. Thế nên trong lòng nàng bỗng nảy ra suy nghĩ có khẩu vị rất nặng là… cái cảm giác làm vấy bẩn một vị thần tiên thế này, thực sự quá hạnh phúc! Nhưng kỳ quái là hôm nay nàng đi đến trước mặt hắn mà không hề bị phát giác. “Chàng đang nghĩ gì mà nghiêm túc thế? “Lấy hay bỏ.” Không như mọi hôm, hôm nay hắn tỏ ra rất dứt khoát, không im lặng hay suy tư rất lâu nữa mà trực tiếp phun ra hai chữ này. Lấy hay bỏ? Nam Cung Cẩm khẽ cười: “Huynh nghĩ nhiều rồi, có lẽ còn chưa tới mức đấy đâu! Ai có thể khẳng định là không có biện pháp nào khác đâu, với lại, đến cuối cùng cũng chẳng qua là chết mà thôi. Chỉ là…” Chỉ là nàng không muốn Duệ ca ca phải chết cùng với nàng. “Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, cứ đi hỏi qua Duệ ca ca một chút trước đi, chuyện này còn chưa tới bước đường cùng đâu, huống chi thuyền đến đầu cầu cầu tự nhiên thẳng.” Nói sai rồi, phải là, thế nào cũng có tia sáng lóe lên phía cuối đường hầm mới đúng chứ. “Ừm!” … Ngoài cổng, Mộ Dung Thiên Thu bố trí mấy trăm người canh gác, nhưng lại không thể ngăn được Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm đi ra ngoài, hai người bọn họ ra khỏi phủ một cách thần không biết, quỷ không hay. Sau khi bọn họn ra khỏi phủ một lúc, Mặc Họa cũng đi ra, khi đến cổng bị người của tướng phủ ngăn lại, nói là lệnh của tướng gia không cho ai đi ra ngoài vì trong phủ đang có người bị đậu mùa. Nhưng cuối cùng Mặc Họa nói ra thân phận của mình, lại thêm Thừa tướng cũng không hạ tử lệnh là không thể đi ra ngoài, cho nên người canh cổng không còn cách nào khác đành phải để cô ấy đi ra. … Phủ của Thượng Quan Cẩn Duệ. Sau khi Nam Cung Cẩm tới, đã nói rõ lý do đến đây. Nghe nàng nói xong, Thượng Quan Cẩn Duệ trầm ngâm suy nghĩ. Hiển nhiên là hắn đã biết chuyện này, chỉ là hắn không nói ra, hoặc là mình vô ý mà cố tình bỏ qua. “Ta nghĩ là, Đạm Đài Minh Nguyệt có thể biết tới chuyện này thì vị Đại vu sư Mạc Bắc Hách Liên Tháp Đặc kia cũng phải biết, cho nên tới đây hỏi một chút, xem xem có biện pháp nào khác không?” Trong khi chờ đợi, Nam Cung Cẩm chậm rãi nói. Khóe miệng Thượng Quan Cẩn Duệ mỉm cười điềm tĩnh nói: “Đi mời Đại vu sư đến đây!” “Vâng! Thiếu chủ!” Hạ nhân đáp lại, một lúc sau, Hách Liên Tháp Đặc mặt đầy râu quai nón được hạ nhân mời tới. Vừa tới, hắn ta đã nhìn Nam Cung Cẩm với ánh mắt rất không thân thiện, theo hắn thấy, Nam Cung Cẩm quá tự tung tự tác, hoàn toàn uổng phí hết tất cả tâm tư tình cảm trước đây của quý phi nương nương. Dạng đàn bà con gái như thế này cũng không xứng là Công chúa của bọn hắn, còn người con nuôi Thượng Quan Cẩn Duệ kia thì lại ngược lại, gánh vác hết trách nhiệm của vương triều Nam Cung trên vai mình. Thật đáng giá để hắn kính trọng! Ánh mắt của hắn khiến cho Nam Cung Cẩm cảm thấy áy náy, hơi mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, đối với chuyện này đúng là nàng hơi quá ích kỷ một chút. “Thiếu chủ!” Hắn hành lễ với Thượng Quan Cẩn Duệ rồi đứng sang một bên chờ phân phó. Thượng Quan Cẩn Duệ cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng hắn: “Đại vu sư, ngươi có biết chuyện gì về uyên ương kiếp không?” “Tất nhiên là biết! Uyên ương kiếp chính là cấm chế, trên thế gian không có mấy người có thể hạ loại cấm chế này, ta cũng không có khả năng này! Còn phương pháp giải trừ uyên ương kiếp thì chỉ cần hai người có dấu đỏ trên thân thể động phòng với nhau là được.” Hắn nói xong thì im lặng, không nói gì nữa. Sở dĩ bí thuật uyên ương kiếp thất truyền nhiều năm như thế vì để hạ cấm chế này cần hao phí rất nhiều tinh lực mà tác dụng lại không quá lớn. Khởi nguồn của uyên ương kiếp chỉ bởi vì một đôi quá yêu nhau nhưng bị gia tộc phản đối cho nên đi cầu thiêm mệnh đại sư hạ cấm chế, cũng không phải ý nghĩa to lớn gì. Mà cách giải thì lại cực kỳ đơn giản, cho nên ai lại đi rỗi việc làm chuyện này chứ? Hắn vừa nói xong, trên mặt Nam Cung Cẩm và Thượng Quan Cẩn Duệ đều hiện lên vẻ xấu hổ, mà sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng thì càng ngày càng nặng nề. “Có phương pháp khác hay không?” Nam Cung Cẩm hỏi thăm. Hách Liên Tháp Đặc thấy Nam Cung Cẩm hỏi liền nói: “Không có!” Trong đáy lòng Nam Cung Cẩm cười khổ một tiếng, xem ra oán niệm của vị Đại vu sư này đối với nàng cũng rất lớn! Dừng một chút nàng nói: “Ta biết ngươi không thích ta, nhưng mà cấm chế này không phải một mình ta bị, nếu như không có biện pháp nào khác thì Duệ ca ca cũng phải chết!” “Hai người các ngươi không thể động phòng sao?” Nói xong, trong ánh mắt hắn nhìn Bách Lý Kinh Hồng có vẻ khinh thường. Thật ra trong lòng hắn, hắn cảm thấy Công chúa hiện tại không xứng với Thiếu chủ, nhưng hắn lại luôn cảm thấy Thiếu chủ của hắn kìm nén sự ấm ức quá nhiều. Thiếu chủ không cảm thấy uất ức nhưng hắn cũng thấy uất ức thay cho Thiếu chủ! “Đừng có nói bậy!” Lời này là Thượng Quan Cẩn Duệ nói, nụ cười trên mặt cũng đồng thời biến mất không thấy đâu nữa, hắn rất không vui nhìn Hách Liên Tháp Đặc! Nói như thế sẽ khiến cho trong lòng Cẩm Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng có khúc mắc. Hách Liên Tháp Đặc ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trong lòng mặc dù còn có chút không phục, nhưng trên mặt đã không có biểu hiện gì. Thượng Quan Cẩn Duệ tự nhiên cũng biết tính tình của hắn, mặc dù sắp năm mươi tuổi, nhưng tính tình vẫn giống như lão ngoan đồng. Nói gió lại là mưa, tính tính thì ngang ngạnh. “Suy nghĩ kỹ một chút xem còn có biện pháp gì hay không, chủ nhân của ngươi đây còn chưa muốn chết trẻ!” Lời này của Thượng Quan Cẩn Duệ mang theo ý cười, hắn đã khôi phục lại được dáng vẻ điềm tĩnh kia. Chuyện Nam Cung Cẩm, Hách Liên Tháp Đặc không muốn quan tâm nhưng chuyện này lại liên quan đến Thượng Quan Cẩn Duệ, làm cho hắn nhất định phải lưu tâm! Suy tư một lúc hắn nói: “Ta nhớ trên một quyển sách có ghi chép về uyên ương kiếp, các ngươi chờ ta đi tìm một chút!” “Ừm, đi đi!” Thượng Quan Cẩn Duệ phân phó. Hách Liên Tháp Đặc đáp một tiếng rồi đi ra. Mà Nam Cung Cẩm cũng đã thấy một chút ánh rạng đông hi vọng, bắt đầu đứng ngồi không yên, mà sự bất an đấy bên trong còn mang theo chút hưng phấn và thấp thỏm! Bách Lý Kinh Hồng quay sang nhìn nàng một chút, ánh mắt sắc bén rất tĩnh lặng, mang theo sự trấn an sâu sắc, làm cho trong lòng Nam Cung Cẩm như có thêm nhiều sức mạnh. Chờ đợi dài đằng đẵng, nhất là không biết chờ đến bao giờ, và đặc biệt là sợ kết quả không như mình mong đợi. Đợi khoảng thời gian cháy hết một nén nhang, Hách Liên Tháp Đặc cầm một cuốn sách có vẽ hình đồ đằng cổ quái đi vào. Hắn vừa đi vừa ôm đầu, có chút hoang mang nói: “Trong sách này viết, uyên ương kiếp ngoại trừ giải pháp kia còn có một loại giải pháp chính là một trong hai dấu ấn trên thân thể hai người biến mất mới có thể hóa giải cấm chế, nhưng mà câu này nghĩa là gì? Tại sao ta không thể nào hiểu được rõ ràng?” Không chỉ hắn không rõ, mà ở đây cơ bản không ai có thể hiểu rõ. Cho dù là xảo trá như Nam Cung Cẩm, thông minh như Bách Lý Kinh Hồng, trầm ổn như Thượng Quan Cẩn Duệ, thì ba người này đều không hiểu! Một trong hai dấu ấn trên người biến mất? “Như thế nào thì là biến mất?” “Không biết!” Hách Liên Tháp Đặc cũng rất khó hiểu, đây hiển nhiên là chuyện không thể tưởng tượng được trong nhiều năm qua của hắn! Do đó, ba người còn lại lại đưa mắt nhìn nhau! Chẳng lẽ có thể trở về tẩy sạch cái dấu ấn này đi hay sao? Nam Cung Cẩm nói: “Có thể cho ta xem quyển sách trên tay ngươi một chút được không?” Hách Liên Tháp Đặc hừ lạnh một tiếng, ném quyển sách trong tay mình cho nàng! Nhưng trong lòng thì lạnh lùng chế giễu, hắn cũng không tin nàng có thể xem hiểu được chữ viết của Mạc Bắc. Đáng tiếc, sự thật khiến hắn phải thất vọng rồi, Nam Cung Cẩm lại có thể hiểu được. Lúc trước ở Bắc Minh, nàng muốn học y thuật của Quân Lâm Uyên, nên nàng đã học loại chữ này được bảy tám phần. Trên đó đúng như Hách Liên Tháp Đặc nói, chỉ ghi như thế mà thôi. Xem tiếp đoạn sau thì đã nói sang chuyện khác rồi. “Đi về trước đã.” Bách Lý Kinh Hồng nói, cứ biết thế đã, sau khi về lại tiếp tục nghĩ biện pháp giải quyết, bây giờ cứ ở đây giằng co cũng vô dụng, hơn nữa toàn thân hắn đều đang cảm thấy không thoải mái. “Chờ ta một chút, ta còn có một số việc muốn nói với Duệ ca ca.” Nam Cung Cẩm nói, nhìn Bách Lý Kinh Hồng và ra hiệu hắn tránh đi một lúc, không phải là không để hắn nghe thấy mà là nếu Bách Lý Kinh Hồng không có ở đây thì sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều. Bách Lý Kinh Hồng thấy ánh mắt của nàng, cũng hiểu được hàm ý nàng biểu đạt, không nói nhiều, chỉ gật nhẹ đầu rồi bước ra ngoài, lại cảm thấy không thoải mái thêm chút nữa. Hách Liên Tháp Đặc cũng biết ý lui ra ngoài, ra tới cửa còn rất quan tâm mà đóng cửa lại. “Soạt!” một tiếng, Thượng Quan Cẩn Duệ gấp lại quạt giấy thủy mặc trong tay mình lại, cười nói: “Cẩm Cẩm muốn nói gì?” Nàng trịnh trọng như vậy, định nói chuyện đại sự gì chăng? Nam Cung Cẩm trầm ngâm một lát, hít vào một hơi thật sâu, sau đó nói: “Chuyện này… đã luẩn quẩn trong lòng ta từ rất lâu rồi, ta muốn khuyên huynh từ bỏ ý nghĩ khôi phục vương triều Nam Cung đi!”