Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
Chương 257
“Xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Cẩm hơi khó chịu hỏi. Điều khiến nàng bực bội nhất hiện giờ không phải là ở lại vài ngày, mà là đang yên đang lành, nhược điểm của mình lại rơi vào tay người khác. Cảm giác đó thực sự khiến người ta không thoải mái!
“Hề phu nhân mất tích rồi!” Hạ nhân kia cúi thấp đầu bẩm báo.
Hề phu nhân đương nhiên chính là Quân Tử Mạch. Sau khi tới Tây Võ, cô ấy đổi tên thành Vân Giảo Hề, coi như là thiếp thất của Nam Cung Cẩm, ở bên cạnh nàng, được hạ nhân trong phủ Thừa tướng gọi là “Hề phu nhân”. “Ngươi nói rõ ràng một chút. Mất tích là sao?” Lúc đó không phải vẫn còn ở trong viện à?
“Dạ vừa rồi Hề phu nhân quay về phòng mình, tiểu nhân cứ tưởng rằng ngài ấy đã nghỉ ngơi rồi. Nhưng sau đó, phu nhân chợt nhớ ra món đồ chơi lần trước ngài đi dạo phố mua cho tiểu công tử đang ở phòng của Hề phu nhân, nên phu nhân mới sai người đi lấy, nhưng tiểu nhân gõ cửa mãi cũng không có ai mở cửa. Chúng tiểu nhân mới bạo gan xông vào trong, sau khi vào phòng, trên giường không có ai cả, chăn cũng lạnh ngắt. Vừa rồi tiểu nhân cũng đã phái người đi tìm rồi nhưng tìm khắp cả phủ Thừa tướng cũng không tìm thấy!”
Tâm trạng của Nam Cung Cẩm vốn không tốt, nghe xong liền cảm thấy đầu đau như muốn vỡ nứt ra! Quân Tử Mạch là do Quân Lâm Uyên giao phó cho nàng trước khi lâm chung, tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc gì được! Đúng là thời buổi rối ren, càng bực mình thì càng xảy ra nhiều chuyện!
Một bàn tay lạnh băng đúng lúc đặt lên thái dương nàng, nhẹ nhàng day vài cái: “Đừng vội, để nhóm Phong đi tìm xem.”
Giọng điệu thanh lạnh này cộng thêm nhiệt độ ở đầu ngón tay nhanh chóng khiến cho tâm trạng bực bội của Nam Cung Cẩm dịu hẳn xuống, nàng gật đầu nói: “Ừm, chàng phái Phong và Diệt đi tìm, còn ta tới phòng của Tử Mạch xem có manh mối gì không!”
Hai người chia nhau đi, đi được nửa đường, Nam Cung Cẩm lại gặp ngay Mặc Họa đang trên đường quay về phòng mình. Vừa nhìn thấy nàng, Mặc Họa lập tức khom người nói: “Tướng gia!” Thật ra, thân là Công chúa, cô ấy không cần thiết phải hành lễ, nhưng cô ấy vẫn làm, hơn nữa, trong đôi mắt đang cụp xuống kia lại có chút sắc thái kỳ lạ. Có điều, Nam Cung Cẩm đang lo lắng buồn bực trong lòng nên hoàn toàn không muốn để ý đến cô ấy, lướt thẳng qua người cô ấy, thậm chí còn không nhìn lấy một cái nào.
Mặc Họa xoay người nhìn theo bóng Nam Cung Cẩm, khóe môi nở nụ cười lạnh. Quan tâm đến Vân Giảo Hề kia như vậy sao? Cô phát hiện ra, trong phủ này, dường như ai ai Yến Kinh Hồng cũng đều quan tâm cả, chỉ riêng mình cô là bị coi như một người hoàn toàn xa lạ thôi. Không, thậm chí không chỉ là người xa lạ, mà còn căm ghét hơn cả người xa lạ nữa.
Yến Kinh Hồng, chàng nhất quyết phải dùng thái độ đó để đối xử với ta sao? Chờ đến lúc từng người từng người bên cạnh chàng biến mất, biến mất đến khi chỉ còn một mình Mặc Họa ta, thì tự nhiên chàng sẽ hiểu được cái tốt của ta thôi!
“Công chúa à, chúng ta làm như vậy có đúng không? Nếu để Tướng gia biết được...” Tỳ nữ cận thân của Mặc Họa hơi lo lắng, dù sao làm như thế này có vẻ cũng hơi quá, Công chúa vốn không phải người như vậy. Nhưng sau khi gả vào phủ Thừa tướng, cô ấy lại điên cuồng đến mức làm mấy chuyện như thế này, chuyện này...
Mặc Họa không mấy bận tâm, quay đầu nhìn cô ta: “Có gì đáng lo đâu chứ. Chuyện này cũng đâu phải do bản Công chúa làm!” Chẳng qua là cô nhìn thấy có người muốn ra tay, nên hỗ trợ thúc đẩy một chút thôi mà.
Xem ra, những người đó vốn muốn động đến Mộ Thiên Thiên, nhưng bên cạnh Mộ Thiên Thiên có quá nhiều thị vệ bảo vệ, hơn nữa, thân thủ của thị vệ cũng cao không lường được, muốn ra tay đương nhiên rất phiền phức, như vậy chỉ có thể chọn Vân Giảo Hề thôi!
Tính ra, chuyện này cũng là do Nam Cung Cẩm sơ suất, nàng hoàn toàn không ngờ được rằng lại có người ra tay với Vân Giảo Hề! Nếu muốn uy hiếp nàng, thì dùng con trai và vợ cả chẳng phải là sự uy hiếp tốt nhất sao, cần gì phải bắt một thiếp thất mà đối với gia đình quan lại là có cũng được mà không cũng chẳng sao chứ? Vì thế nên nàng phái rất nhiều người đi bảo vệ Thượng Quan Nhược Tịch và Quân Kinh Lan cẩn thận, mà không tốn quá nhiều công sức để hộ vệ chỗ Quân Tử Mạch! Thế mà vấn đề lại thực sự xảy ra bên phía Quân Tử Mạch!
Nàng sải bước vào trong phòng cô ấy, đồ đạc bên trong không bị ai động đến, nàng hít thử một chút, cũng không ngửi thấy mùi thuốc mê. Nam Cung Cẩm bất giác nhíu mày, nếu Quân Tử Mạch bị người ta bắt đi, thì ít nhiều gì cũng phải kinh hoảng kêu lên chứ, không thể nào hoàn toàn không có chút tiếng động nào mà bị bắt đi như thế được đúng không?
“Người đâu!” Nàng lạnh giọng gọi.
“Tướng gia!” Quản gia vội vàng chạy tới.
Nam Cung Cẩm quay đầu nhìn ông ta: “Ta hỏi ngươi, hôm nay không có thị tỳ nào hầu hạ trước cửa phòng Hề phu nhân sao?”
Mặt quản gia lộ vẻ ấm ức, đáp: “Tướng gia à, không phải hôm nay ngài nói muốn thu dọn đồ đạc, rồi chuyển hết đi biệt trang sao? Vì không đủ người nên đều điều qua đó hết rồi, Hề phu nhân cũng đồng ý, nên...”
“Người tuần tra trong viện thì sao?” Dù thế nào cũng phải có người qua lại chứ.
Sắc mặt quản gia lập tức còn khó coi hơn: “Họ đều bị đánh ngất xỉu cả, nằm cả dãy trong viện, còn có hai người bị ra tay nặng quá nên chết rồi!”
Nam Cung Cẩm cảm thấy đầu ong cả lên. Nếu là như vậy thì gần như không có manh mối gì! Đều vì đêm nay vận chuyển những thứ giá trị đi, nên điều bộ hầu hết mọi người tới, kết quả là trong nội viện hoàn toàn không phòng thủ đến nơi đến chốn nên mới xảy ra tình trạng như vậy!
Tiền, đều là vì nàng quá coi trọng tiền!
“Tướng gia, Hoàng hậu nương nương mời ngài vào cung một chuyến!” Một tiểu thái giám đi tới cười nói với Nam Cung Cẩm.
Nam Cung Cẩm nhíu mày không nhịn được, xua tay: “Phiền công công về bẩm với Hoàng hậu nương nương, giờ đã là giờ Tý, ngoại thần thực sự không thể vào hoàng cung được, cũng để tránh cho người ta nắm được nhước điểm, làm bẩn danh dự của Hoàng hậu nương nương!” Mặc dù nàng và Phượng Ức Tuyết là đồng minh, hơn nữa người đồng minh này còn giúp mình rất nhiều lần, nhưng cũng không thể tin tưởng người đồng minh này hoàn toàn. Hơn nữa, hiện giờ nàng hoàn toàn không có tâm trạng để tiến cung tán phét.
Dường như tiểu thái giám kia cũng đã tính trước được rằng nàng sẽ nói vậy, bèn cười nói: “Thừa tướng đại nhân bớt giận, đây là lỗi của cha gia, do cha gia nói không rõ ràng. Hoàng hậu nương nương mời ngài tiến cung một chuyến ý là muốn sáng sớm mai ngài vào cung thôi. Nương nương có nói, có chuyện quan trọng cần bàn bạc với ngài. Còn nữa, nương nương dặn ngài cứ thoải mái nghỉ ngơi, ngài ấy nói, chỉ cần có ngài ấy giúp đỡ, người mà Thừa tướng đại nhân lo lắng sẽ không xảy ra chuyện gì cả!”
Nói xong, tiểu thái giám kia phẩy phất trần một cái sau đó uốn éo người bước đi.
Ánh mắt Nam Cung Cẩm hơi co lại, nói như vậy, là Phượng Ức Tuyết biết tin tức của Quân Tử Mạch sao? Nhưng nàng ta muốn mời mình vào cung làm gì? Nàng nhấc chân lên, đang muốn bất chấp tất cả vào cung, nhưng nhớ đến lời tiểu thái giám kia vừa nói, Quân Tử Mạch không có gì đáng ngại, mà nửa đêm nửa hôm mình lại đi xông vào Hoàng cung thế này thì dù Mộ Dung Thiên Thu có tin tưởng mình đến mấy cũng sẽ không chặn được miệng lưỡi thiên hạ. Nghĩ vậy, nàng đành cố đè nén sự kích động muốn lao vào hoàng cung xuống.
...
“Ngươi nói gì?” Khuôn mặt lạnh lùng của đế vương như dúm dó cả lại. Ánh mắt lạnh như băng châm thẳng về phía người đang quỳ giữa đại điện, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, trong mắt trừ sự phẫn nộ ra, còn có cả sự tiếc nuối, xót xa, và hoàn toàn không thể tin nổi!
“Hoàng thượng, thuộc hạ... khụ khụ… thuộc hạ nói là, người của Yến Kinh Hồng giết hết mọi người phe ta. Y thả thuộc hạ về để nói với ngài, nếu ngài ngứa… khụ khụ… ngứa đít, thì y không ngại đá thêm cho ngài phát nữa!” Thủ lĩnh Long Ảnh vệ ôm ngực cố gắng nhẫn nhịn cảm giác muốn phun ra máu để nói cho hết lời. Hắn ta thực sự rất khó chịu, lục phủ ngũ tạng như đã đổi hết vị trí, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là kỳ tích rồi!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe vậy, đôi môi mỏng lạnh lùng không khỏi giật giật vài cái. Trong thiên hạ này, người dám nói mấy lời như thế, hơn nữa còn nói với thái độ như vậy chỉ có một người, đó chính là cô nàng chết băm chết vằm Tô Cẩm Bình kia!
Nói như vậy, hiện giờ nàng đang ở cùng Yến Kinh Hồng, đều ở Tây Võ sao? Chẳng trách mình tìm thế nào cũng không thấy! “Lời này, là do chính Yến Kinh Hồng nói, hay là người bên cạnh y nói?!”
“Khụ khụ… là do chính Yến Kinh Hồng nói. Còn một câu y muốn thuộc hạ nói lại với Hoàng thượng. Y nói trên thế gian này, đã nợ là phải trả, hai trăm lượng bạc đó, nếu ngài không... khụ khụ, nếu không trả y, y thề sẽ không bỏ qua!” Mấy lời thế này, hắn ta chỉ truyền đạt lại thay thôi cũng đã cảm thấy run hết cả tim gan lên rồi, không thể hiểu nổi tại sao người kia lại to gan đến mức nói ra được nữa, chắc do y quá tự tin vào bản thân chăng!
Hoàng Phủ Dạ đang dựa một bên khẽ nheo đôi mắt hoa đào lẳng lơ lại, rồi gập quạt ‘soạt’ một tiếng, sau đó thẳng người lên, quay đầu nhìn thủ lĩnh Long Ảnh vệ kia. Vừa rồi hắn ta không hiểu sai đúng không? Ý của câu nói đó là Tiểu Cẩm Cẩm và Yến Kinh Hồng là... Không, Yến Kinh Hồng chính là Tiểu Cẩm Cẩm ư?! Chuyện này nghe hoang đường quá nhỉ?! Một cô gái làm Thừa tướng ngay dưới mắt mình suốt cả một năm trời mà không bị phát hiện ư? Tên Mộ Dung Thiên Thu kia mù thật hay đã biết từ lâu rồi còn cố tình dung túng cho nàng?
Về điểm này, cả Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ đều thấy vô cùng kinh ngạc!
Nhưng, điều khiên Hoàng Phủ Hoài Hàn kinh ngạc nhất không phải là chuyện này, mà là… nếu Yến Kinh Hồng thực sự là Tô Cẩm Bình, như vậy, người dẹp loạn Hoản Nam, xử lý nạn bão tuyết, diệt trừ Bình Nguyên hầu, cái ung nhọt lớn trong lòng Mộ Dung Thiên Thu, thậm chí trên chiến trường còn mấy lần chọc cho chiến thần Đạm Đài Minh Nguyệt của Mạc Bắc tức chết đó... chính là Tô Cẩm Bình sao?! Là Tô Cẩm Bình trong đầu chỉ biết có tiền, mở mồm ra là nói xằng nói bậy, lưu manh côn đồ thần kinh không bình thường chọc tức chết người khác đó sao?!
Điều này thực sự khiến người ta khó tin hơn cả việc nói phụ Hoàng của họ quy tiên bao nhiêu năm nay đột nhiên đội mồ sống dậy trong Hoàng lăng nữa! Đùa cái quái gì thế?!
Hắn thừa nhận sau đó đúng là mình đã thích cô gái ấy, nhưng đa phần chỉ là do nàng rất thú vị mà thôi, có lẽ cũng chỉ là do mình đã quen với việc có nàng ở bên cạnh chọc mình tức đến nôn ra máu, nên lâu dần lâu dần, khi không có nàng xuất hiện trước mắt mình nữa, thì tự dưng mình có cảm giác như có thứ gì đó thoát ra khỏi sinh mệnh của mình, cảm thấy khó có thể dứt bỏ được. Nhưng hắn hoàn toàn không thể ngờ được cô nàng đó lại có năng lực đến như vậy!
“Ngươi chắc chắn chính Yến Kinh Hồng nói những lời đó sao?” Sắc mặt của Hoàng Phủ Hoài Hàn lúc này cơ bản là có thể dùng hình ảnh ‘bảng pha màu’ để hình dung rồi, đủ mọi sắc thái, vô cùng tươi đẹp!
“Chắc ạ!” Thủ lĩnh Long Ảnh vệ khẳng định gật đầu.
Giờ thì Hoàng Phủ Hoài Hàn đã không còn biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của mình nữa. Hắn có cảm giác như bị một tia sét đánh thẳng từ trên trời xuống, đập tan lý trí và ý thức của hắn không chút nể nang, máu thịt lẫn lộn!
Trong đầu lại một lần nữa vang lên câu nói lúc trước Bách Lý Kinh Hồng đã từng nói: “Ngươi sẽ vĩnh viễn không biết được rằng ngươi đã để lỡ mất điều gì.”
Lúc trước, hắn chỉ cho rằng mình để lỡ mất khoảnh khắc trái tim rung động đó, để lỡ mất một cô gái miệng lưỡi giảo hoạt, lại to gan hơn người bình thường một chút, bỏ lỡ tia sáng lóe lên trong bóng đêm đó thôi. Đến hôm nay hắn mới biết, thứ mình để lỡ, là một nhà mưu sĩ, là một quần thần đầy năng lực, là một trợ thủ hoàn toàn đủ để giúp mình giành lấy thiên hạ! Giỏi về tranh đấu hoàng quyền, giỏi về quan sát, lấy lòng dân, cũng giỏi về thao lược sa trường!
Một người phụ nữ như vậy, hoàn toàn xứng với câu nói: Lúc dịu dàng nàng có thể làm thơ khiến người người kinh ngạc, lúc giảo hoạt, chỉ bằng miệng lưỡi hoạt bát cũng có thể làm loạn hậu cung. Văn có thể an bang định quốc trấn triều đình, võ có thể nhuộm đỏ cả chiến trường, quyết định càn khôn!
Nhưng… hắn bỏ lỡ mất rồi!
Đúng là để lỡ mất… vì trước kia, nàng là phi tử của hắn, cũng coi như là thiếp của hắn, nhưng lại bị hắn biếm xuống làm cung nữ, cuối cùng từng bước từng bước một ép nàng đi, thậm chí trong lúc đó còn gây nên thù hằn không lớn không nhỏ! Hắn nghĩ, để lỡ một người như vậy, sẽ trở thành điều hối tiếc nhất trong cuộc đời của Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn!
“Hoàng huynh...” Hoàng Phủ Dạ mấp máy môi, cũng cảm nhận một cách sâu sắc rằng bản thân mình không thể tìm được nổi âm thanh nữa. Giống như Hoàng Phủ Hoài Hàn, hắn cũng thích Tiểu Cẩm Cẩm. Hắn thích sự kỳ quặc sống động của nàng, độc đáo, khác biệt, là người có sắc thái riêng trong thiên hạ. Nhưng hắn cũng không ngờ bản lĩnh của tiểu nha đầu đó lại lớn đến vậy! Hắn thật sự phải nhìn bằng con mắt khác!
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
190 chương
98 chương
88 chương