Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
Chương 217
Hoàng cung Đông Lăng.
Vị đại thần vừa đi sứ Tây Võ, mới trở về liền lập tức vào hoàng cung báo cáo. Trong ngự thư phòng của Hoàng Phủ Hoài Hàn, một đôi mắt tím sậm lạnh lùng quét qua hắn. Trên khuôn mặt tuấn dật vô song tràn đầy lạnh nhạt. Âm thanh lạnh như băng vang lên “Ngươi nói, Tây Võ Yến Kinh Hồng không chỉ giải được cửu liên hoàn, phá lồng kim cương, còn đem Bùi Bỉnh
Hoài chọc đến tức chết?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, sự thật chính là như thế!” Thật ra hắn còn giấu một số chuyện, chẳng hạn không chỉ Bùi
Bỉnh Hoài bị chọc tức chết mà ngay cả hắn lúc đó cũng giận đến hộc máu, về dưỡng rất lâu mới giữ lại được cái mạng nhỏ. Bản lĩnh chọc tức chết người không đền mạng của Yến Kinh Hồng đó quả thật quá cường đại! Nhưng những lời này có đánh chết hắn cũng không nói ra, nếu Hoàng thượng nghe xong không phải tương đương thú nhận y không có bản lĩnh, hơn nữa khí lượng rất nhỏ?
Trong ánh mắt tím sẫm hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, từ lâu hắn đã nghe đồn về thiên hạ đệ nhất mỹ tướng của Tây Võ, hơn nữa nhiều lần lập kỳ công, thầm nghĩ Mộ Dung Thiên Thu có người tài ba như vậy phò tá nhất định sẽ tăng lực sát thương, nên mới phái người sang thử tài, không nghĩ Yến Kinh Hồng đó bản lĩnh lớn như vậy!
Hoàng Phủ Dạ tựa vào ghế thái sư, cà lơ phất phơ phe phẩy quạt, màu mắt tím nhạt ánh lên sự không đứng đắn “Hoàng huynh, tiểu tử kia có tài là không sai, nhưng trong vòng một năm tấn chức cỡ đó chỉ sợ giống như lời đồn đãi trong dân gian”
“Đệ rốt cuộc muốn nói gì?” Ánh mắt tím sậm bắn ra một tia hàn quang, cực kỳ không vui nhìn Hoàng Phủ Dạ.
Anh chàng xấu hổ sờ sờ mũi, cuống quít xua tay “Thần đệ chưa nói gì hết!”
Kích động như vậy làm cái gì? Hắn chỉ ám chỉ Hoàng huynh hắn nên học tập theo tấm gương vĩ đại của Tây Võ Hoàng, bán chút nhan sắc, nói không chừng còn quyến rũ ra được nhiều người tài như họ Yến vì Đông Lăng hiệu lực, có điều chưa kịp nói ra đã bị Hoàng huynh hắn nhìn thấu, thật là làm ảnh hưởng tâm tình của người ta quá đi à!
“Người này không thể lưu!” Nếu lưu lại, nhất định sẽ là họa lớn của Đông Lăng. Trong vòng một năm, giúp Tây Võ phục hồi sau nạn sạt lở đất nguy hiểm, vì Mộ Dung
Thiên Thu giải quyết vấn nạn Uyển Thành, bình định loạn Hoàn nam, nhổ vô số vị đại thần chướng mắt, ngay cả lũ lụt Hoàng hà hắn cũng có thể nghĩ ra biện pháp trồng rừng ngăn lũ, người như vậy không thể không phòng!
“Xoạt!” Hoàng Phủ Dạ thu lại quạt trong tay, đôi mắt tím nhạt ánh lên một tia sáng yêu dị “Nếu chúng ta không dùng được, vậy thì trừ bỏ hắn!”
Hoàng Phủ Hoài Hàn gật đầu, xem như cam chịu lời hắn nói, chợt nhớ tới một chuyện bèn hỏi “Tiểu Cửu gần đây sao rồi?”
Trên mặt Hoàng Phủ Dạ hiện ra thần sắc than thở “Ngũ thạch tán trước kia hắn dùng, tuy được Tô Cẩm Bình ngăn lại, nhưng hiện giờ thỉnh thoảng vẫn lên cơn nghiện. Lần trước bị che mắt, sau đó ngự y xem qua mới biết ngũ thạch tán đó đã bị người ta động tay động chân, cho thêm một vài loại dược liệu gây nghiện, nên mới không thể trị tận gốc. Nhưng năng lực tự chủ của Tiểu Cửu khá mạnh, nên đến giờ vẫn còn cố gắng chống chọi để không sử dụng lại ngũ thạch tán!”
Hoàng Phủ Hoài Hàn trầm mặc.
Nói tới nói lui đều cũng do hoàng huynh là y hại hắn, nếu không phải trước đây khăng khăng mà làm, sẽ không biến Tiểu Cửu thành ra như vậy.
Âm thanh lạnh như băng hỏi tiếp “Có biện pháp nào trị tận gốc không?”
“Chỉ sợ trừ thần y thì trên đời này không ai trị được, nhưng Quân Lâm Uyên đã…” Nói đến đây liền ngưng bặt. Thật ra trước đây hắn cũng từng nghe
Quân Lâm Uyên có nói đã truyền y thuật cho Tiểu Cẩm Cẩm, nhưng hiện giờ không biết nàng đang ở nơi nào, cho dù tìm được, nàng theo họ Quân học cũng không được bao lâu, có thể trị được hay không?
Ngày Quân Lâm Uyên băng hà, Bắc Minh đã phong tỏa sự tình đến mức chuyện xảy ra trong hoàng cung không một ai biết được.
Hoàng Phủ Hoài Hàn tràn ngập tức giận “Người đâu?”
Một hắc y nhân xuất hiện giữa đại điện “Có thuộc hạ!”
“Tra cho Trẫm, rốt cuộc ai đã động tay động chân vào ngũ thạch tán! Dám động lên đầu Tiểu Cửu quả thật là chán sống!” Từ khi Tô Cẩm Bình rời đi đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra biểu tình bạo nộ như vậy.
“Vâng!” Hắc y nhân lĩnh mệnh lui xuống.
Hoàng Phủ Dạ im lặng một lúc, ngũ thạch tán làm sao tới tay Tiểu Cửu đến giờ vẫn còn là một sự tình bí ẩn khiến bọn họ rất kỳ quái, giờ phát hiện ra trong đó còn pha một số đồ hỗn tạp, rõ ràng là có dự mưu từ trước.
Có điều đây không phải là trọng điểm mà bọn họ lo lắng, điểm mấu chốt là cứ cách hơn hai tháng Tiểu Cửu sẽ lên cơn nghiện một lần, bây giờ nhìn hắn mà đau lòng, gầy ốm đến mức không nhận ra hình người, nào còn phong thái của Vô Trần Công tử ngày xưa! Nếu cứ kéo dài như vậy…
Sau một lúc, Hoàng Phủ Hoài Hàn khẽ thở dài một hơi, thân hình đĩnh bạt như tùng bách đứng trước cửa sổ, âm thanh mang theo một tia chán nản vang lên “Dạ, có phải Trẫm đã sai rồi?”
Vì hoàng quyền, hắn đã từ bỏ rất nhiều thứ, hắn cam tâm tình nguyện. Nhưng bây giờ, Tiểu Cửu bị liên lụy vào, hắn không thể không nhìn lại, mọi điều đã làm trước đây, kiên trì đi theo, rốt cuộc là đúng hay sai?
Hoàng Phủ Dạ ngẩn ra, trong mắt màu tím nhạt hiện ra một tia bi ai thống khổ, nhưng, rất nhanh liền thu liễm lại, ngẩng đầu trả lời “Hoàng huynh không sai! Đây là trách nhiệm của hoàng thất!”
Trách nhiệm của hoàng thất!
Chỉ vì câu này mà bọn họ phải trả giá quá đắt, nhưng, bọn họ sẽ không hối hận, cho dù sai cũng sẽ không hối hận, bởi vì... không có tư cách!
---DiendanLequydon---
Phủ Thừa tướng ở Tây Võ.
Nam Cung Cẩm đang vùi mặt trong ngực Bách Lý Kinh Hồng ngủ ngon, bên ngoài lại vang lên một trận tiếng gõ cửa dồn dập “Tướng gia, không tốt, có chuyện rồi!”
Cô nàng nhanh chóng bừng tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy ánh mắt của Bách Lý Kinh Hồng quét tới. Hai người cùng thoáng nhìn ra cửa, ai đó lười nhác hỏi “Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã tới quấy rầy bổn quan rồi!”
Theo thông lệ của Tây Võ, sau ngày thưởng hoa yến sẽ khỏi phải vào triều, cho nên cô nàng quyết định hôm nay phải ngủ nướng một trận cho sướng. Nhưng sáng sớm tinh mơ đã bị người ta đánh thức.
“Là tiểu công tử, tiểu công tử đã xảy ra chuyện!” Nha hoàn trước cửa vội vàng trình báo.
“Cái gì?” Cô nàng kinh ngạc, nhanh chóng rời giường mặc quần áo.
Bách Lý Kinh Hồng cũng ngạc nhiên, xốc chăn, lấy quần áo mặc vào.
Nam Cung Cẩm mặc vội, chưa kịp chải đầu, liền mở cửa xông ra “Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết như thế nào, hôm nay khi vừa thức dậy, hô hấp của tiểu công tử không thuận, hiện tại bắt đầu run rẩy co giật!” Nha hoàn trước giờ chưa gặp trường hợp này nên sợ hãi không hề nhẹ.
Tính nói ‘Mau mời đại phu’ nhưng cô nàng chợt nhớ mình mới là đại phu tốt nhất. Bước chân nhanh chóng đi về phía phòng của Mộ Thiên Thiên, chạy như bay, trên mặt hết sức nôn nóng.
Bách Lý Kinh Hồng không nói câu nào theo sau. Trên mặt tuy không biểu hiện gì nhưng trong đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.
Vào phòng, Mộ Thiên Thiên sợ tới mức hoang mang, nước mắt như mưa, thấy Nam Cung Cẩm cứ như vừa tìm được cọng rơm cứu mạng “Tướng gia, người cứu
Kinh Lan đi. Tướng gia…” Nếu Hoàng thượng còn sống, nàng không phải sợ hãi trông chờ cầu người khác làm gì? Có điều... nàng cũng biết, nếu còn
Hoàng thượng, nàng sẽ không có cơ hội sinh ra đứa bé này.
“Nó cũng là con ta, ta tất nhiên sẽ cứu!” Cô nàng cắt ngang, mấy bước tiến nhanh đến, tiếp nhận tiểu tử từ tay Mộ Thiên Thiên rồi ôm cậu nhóc nhìn một chút. Một dự cảm xấu tràn ngập trong tim, tay bắt mạch, cau mày, cuối cùng buông ra, thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng khai phương thuốc, phân phó hạ nhân đi bốc về. Tiểu Kinh Lan vẫn run rẩy không ngừng. Hồng mỹ nhân tiến lên một bước, vận nội lực truyền cho nhóc, bảo vệ tâm mạch. Chậm rãi một lúc lâu, sắc mặt đứa trẻ mới coi như có khí sắc một chút.
Nam Cung Cẩm cảm giác mình vừa quay về từ quỷ môn quan. Lúc bắt mạch cho chú bé, khi biết không phải là loại bệnh như mình lo sợ mới coi như hoàn hồn! “Bệnh của Kinh Lan giống cha của nó.
Bẩm sinh không đủ tâm mạch, ngũ tạng tổn hại, nhưng chưa lan đến phế phủ, coi như chưa nghiêm trọng lắm. Một năm qua ta vẫn luôn nghiên cứu chứng bệnh này, ta có nắm chắc, chỉ cần điều dưỡng một đoạn thời gian, không quá hai mươi ngày, nó sẽ không có việc gì!”
Khi nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Kinh Lan, còn có run rẩy thì nàng sợ tới mức muốn nứt gan ra, cứ tưởng là bệnh tim bẩm sinh. Sau khi bắt mạch mới phát hiện không phải, chỉ là trời sinh không đủ tâm mạch mà thôi. Lúc trước sư phụ của Quân Lâm Uyên mang hắn theo mười mấy năm mới điều dưỡng.
Nhưng nàng rất tự tin, chỉ cần hai mươi ngày là có thể ổn định tình hình bệnh của nhóc. Sau này mỗi năm uống một liều thuốc đặc trị, chừng vài năm sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
Mọi người nghe xong mới thoải mái trở lại. Nhưng Nam Cung Cẩm chợt phát hiện, nếu đây là bệnh di truyền thì sau này con của Kinh Lan cũng có khả năng bị bệnh. Xem ra y thuật của nàng phải trực tiếp truyền cho cậu nhóc thôi.
Lúc đầu Mộ Thiên
Thiên nghe nói bệnh như Quân Lâm Uyên thì sợ đến mặt mũi trắng bệch, sau lại nghe Nam Cung Cẩm nói mới yên lòng. Trong tâm đau khổ vì con cưng của mình mới sinh chưa đến nửa tháng đã bệnh nặng vậy rồi, làm mẹ thì làm sao không đau lòng cho được. Lại nhìn nhìn về phía Bách Lý Kinh
Hồng, thấy hắn đang truyền nội lực cho con trai mình thì thù hận trong lòng cũng phai đi rất nhiều.
Một lúc sau, bọn hạ nhân đem thuốc tới. Nam Cung Cẩm đút nhưng đứa bé ngại khổ không chịu uống, phun hết ra. Một đám lo lắng, nếu không uống thuốc, vấn đề sẽ lớn a! Hồng mỹ nhân nghĩ ra một biện pháp, gọi Phong đem tới một bình sứ, lấy ra một viên đưa cho đứa bé. Không bao lâu, liền ra hiệu cho nàng tiếp tục đút thuốc, kỳ tích chính là lần này nhóc không phun phèo phèo nữa, ngoan ngoãn uống sạch.
Cô nàng cảm thấy ngạc nhiên, cầm lọ sứ nghiên cứu một lúc lâu, thấy viên thuốc trắng ngần, tinh tế ngửi ra một loại không biết hương vị, không thuộc về bất cứ dược thảo nào, nhưng cảm giác thuốc rất công hiệu làm tê mõi thần kinh vị giác của con người. Nếu không có cảm giác về vị giác, tất nhiên là uống thuốc dễ dàng hơn rồi. Thật là thứ tốt nha! “Thuốc này ở đâu vậy?”
Phong vừa tính trả lời liền bị Bách Lý Kinh Hồng quét mắt nhìn, ý bảo hắn câm miệng.
Nhưng cô nàng kia lại nhìn ra, nhíu mày hỏi lần nữa “Đây rốt cuộc là gì?”
Tu vừa vào cửa, cũng không biết chuyện gì xảy ra, thấy Hoàng hậu cầm bình sứ hỏi thì lập tức cười đáp “A, đó là thứ tốt. Là Tuyết ngưng hoàn. Mỗi viên có thể bảo trì đôi mắt Bệ hạ một năm, bất quá bây giờ chỉ còn lại bốn viên… Ặc, Phong, mắt ngươi bị gì hả?” Hắn đang nói, Phong một bên nháy mắt ra hiệu, đây xảy ra chuyện quái quỷ gì thế? Nhưng rất nhanh hắn cảm thấy không khí trong phòng có gì đó không đúng. Điện hạ đang nhìn hắn với ánh mắt mang hình trái bom nguyên tử, hắn đã làm sai chuyện gì sao?
Sắc mặt Nam Cung Cẩm trầm xuống, gia hỏa này quật cường muốn chết! Kêu hắn uống Bích ngọc hồi hồn đan, hắn không chịu, hiện giờ còn đem thuốc này ra, nghĩ tới đột nhiên thấy hậm hực. Thôi được, chờ đến khi hết Tuyết ngưng hoàn, nếu còn chưa chịu dùng, nàng liền trực tiếp đập cho hôn mê rồi cưỡng ép hắn sử dụng vậy!
Mộ Thiên Thiên và
Vân Giảo Hề ngẩn người, ánh mắt nhìn về Hồng mỹ nhân từ cừu thị đã biến thành cảm kích. Mộ Thiên Thiên lập tức quỳ xuống “Đa tạ Nam Nhạc Hoàng tương trợ!”
Thân mình vừa cúi xuống một nửa liền bị một cỗ nội lực ngăn lại. Âm thanh đạm bạc vang lên “Nó cũng là con nuôi của Trẫm!”
Nàng kia cười cười, trong lòng nàng, Bắc Minh cái gì cũng là thứ yếu, an nguy của con trai nàng mới là quan trọng nhất, người ta vì con nàng đi tới bước này, nàng còn bất mãn cái gì?
Nam Cung Cẩm ném trả lại bình sứ cho Hồng mỹ nhân “Cất cho tốt! Về sau không có sự cho phép của ta là không được tùy tiện lấy ra dùng loạn. Ta sẽ nghĩ ra biện pháp khác cho Kinh Lan” Nàng quá rành tính nết của anh chàng này, có giết chết, hắn cũng không đụng đến thuốc của Quân Lâm Uyên lưu lại. Hiện nay Tuyết ngưng hoàn có tác dụng rất tốt, có thể kéo dài thêm chút thời gian để mình đi tìm viên giải dược cuối cùng kia, không thể để hắn dùng lung tung như vậy được. Còn vấn đề của Kinh Lan, muốn cho nó uống thuốc còn có rất nhiều cách, hơn nữa Tuyết ngưng hoàn còn cho nàng chút linh cảm giác ngộ.
Ngón tay như ngọc vươn ra tiếp lấy bình sứ, sau đó đưa cho Phong, trong mắt ý cười rạng rỡ nhưng không nói lời nào.
Suốt hai mươi ngày, Nam Cung Cẩm không hề lâm triều, tinh lực dồn hết cho
Kinh Lan. Mộ Dung Thiên Thu biết con của Yến Kinh Hồng bị bệnh nên không tìm nàng phiền toái. Chỉ là trong lòng thầm mắng, tiểu tử vô lương tâm này không biết chừng mực, vì việc tư mà xao lãng việc công như vậy khiến hắn mỗi ngày ở trên triều thật nhàm chán.
Nam Cung Cẩm dùng bạc hà nghiên cứu ra một loại thuốc khiến vị giác tê liệt tạm thời, tuy không tốt bằng Tuyết ngưng hoàn nhưng cũng làm cho tiểu Kinh Lan ngoan ngoãn uống hết thuốc, vậy coi như ổn!
Quả nhiên thân thể cậu nhóc không cô phụ nỗ lực của Nam Cung Cẩm, sau mấy ngày bệnh đã thuyên giảm nhiều. Sau lại chú ý điều dưỡng nhiều chút liền tốt lên. Cho nên kế tiếp, phủ Thừa tướng lại rộn rịp chuẩn bị một đại yến mừng đầy tháng của bé Quân Kinh Lan!
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
190 chương
98 chương
88 chương