Hai người chỉ tản bộ lòng vòng trong mai viên. Bọn thái giám bị Mộ Dung Thiên Thu không cho theo nên ngoan ngoãn đứng xa xa. Nam Cung Cẩm đi sau, cúi đầu đếm bước, chờ đợi cơ hội mở miệng nói ra ý tứ của mình. Sau một lúc cũng rời xa cái đám ồn ào náo động kia, chỉ còn vang lên bước chân của hai người đạp trên những đóa hoa mai bay lả tả. Mộ Dung Thiên Thu chợt dừng bước, quay đầu nhìn nàng cười “Yến khanh biết Trẫm gọi khanh ra đây để làm gì sao?” Vừa nói, mày kiếm khẽ nhướng, trong mắt mang theo một tia ám muội. “Đi tản bộ!” Trả lời một cách máy móc. Hồi nãy không phải nói vậy sao? “Hahaha…” Mộ Dung Thiên Thu bật cười, tiến lên một bước “Yến khanh của Trẫm, khanh cũng biết tính nết khanh như vậy mới khiến Trẫm muốn ngừng lại cũng không được” Lại dùng từ bậy bạ nữa rồi! Còn nói không thể buông nữa chứ! Người nào đó tính nói gì nhưng Mộ Dung Thiên Thu tiến lên thêm vài bước nữa. Hắn tiến lên, nàng liền lui lại, cho đến khi lưng dựa vào một cội mai mới dừng, khuôn mặt tuấn mỹ vô song của mỗ Hoàng đế đã tiến sát đến trước mặt nàng. Tên vô lại kia chống một tay lên cây mai phía sau nàng, cặp mắt xanh biếc đầy dã tính nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng ngần không tì vết của nàng, trêu đùa “Yến khanh, ngươi đang sợ hãi!” “Hoàng thượng nghĩ xa rồi!” Nàng biết, đối với tính nết tên này, nàng tuyệt đối không được tỏ ra sợ hãi, càng yếu thế hắn càng làm tới. Hô hấp nóng rực phả lên cổ nàng, Mộ Dung Thiên Thu đột nhiên thoáng lên vẻ khao khát, cúi sát mặt nàng đến mức hai cái mũi gần như chạm vào nhau, âm thanh râm mát tàn lệ mang chút lười nhác và gợi cảm như một con sư tử sắp phá chuồng đi ra “Yến khanh, ngươi nói xem, nếu Trẫm ở chỗ này muốn ngươi thì như thế nào?” “Như vậy thần sẽ bị đông chết” Mặt không chút tình cảm đáp lời, trong mắt phượng cố ý mang theo một sự lạnh nhạt. Lúc này, Hoàng đế nào đó quả thật dở khóc dở cười! Hắn phát hiện, năng lực lớn nhất của tiểu tử này là đả kích nhiệt tình người khác! Trong lòng đầy dục hỏa bỗng chốc tiêu tán, mọi thứ trở thành tro tàn. Ánh mắt lạnh nhạt của Yến Kinh Hồng còn có tác dụng khác là hạ nhiệt người đối diện. Vươn tay muốn làm một động tác nhưng Yến Kinh Hồng nhanh hơn, lắc mình một cái lách sang bên phải của hắn “Hoàng thượng xin tự trọng” Mỗ Hoàng đế nở nụ cười mát mẻ “Yến khanh, Trẫm tính nhặt cánh hoa mai trên đầu khanh, khanh kích động làm cái gì?” Nhưng trong cặp mắt biếc xanh lại thấp thoáng tia sáng lạnh lẽo, đó giờ hắn biết hành động của bé con rất mau lẹ, nhưng hắn nghĩ đó là do thể chất trời sinh, hôm nay mới phát hiện hóa ra võ công không tồi, vậy mà hắn không có cảm giác được nửa điểm nội lực. Yến Kinh Hồng này không đơn giản! Thấy mắt hắn lạnh lẽo, nàng cũng biết mình đã phản ứng hơi thái quá, thứ này tuy thích thể hiện ra vài động tác thân mật nhưng luôn không quá phận, mình lúc nãy quýnh lên không cẩn thận để lộ một ít thân thủ. Nghĩ vậy, trên mặt cũng hiện ra vài phần nhu hòa “Mong Hoàng thượng thứ tội, thần…” “Ngươi quá nhạy cảm!” Cười như không cười nói ra, nhưng trong lòng hắn chỉnh lại: không phải nhạy cảm mà là nhạy bén! Dứt lời thân hình hắn liền động, lấy tốc độ nàng không nhìn thấy đến gần. Nam Cung Cẩm nhíu mày, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận hơi thở của hắn để xác định vị trí. Mắt phượng chợt mở, một bàn tay nhanh chóng chụp về phía vai nhưng thình lình lại bị một bàn tay khác bắt lấy, cảm xúc mềm mại rơi lên mu bàn tay, nàng tức khắc cảm giác một trận ác hàn nổi lên trong lòng, nhanh chóng rút tay khỏi bàn tay hắn, chính giây phút thất thần này khiến hắn có cơ hội ôm eo nàng từ phía sau. Đang muốn tránh thoát hắn, bỗng phát hiện có cái gì đâm vào mông. Nàng đã không còn là thiếu nữ không hiểu chuyện nên tự nhiên biết đó là cái gì. Đồng thời âm thanh của Mộ Dung Thiên Thu vang lên bên tai “Yến khanh, đừng lộn xộn, nếu không, Trẫm không cam đoan không xảy ra chuyện gì đâu đấy” Âm thanh mang theo vài phần ý cười, vài phần trêu chọc, còn có vài phần đắc ý. Nàng biết, thứ này nói được tất làm được. Ở Tây Võ bấy lâu cũng chưa bị tên đoạn tụ này chiếm được chút tiện nghi nào, đó là do hắn không dùng sức mạnh với nàng. Nếu hiện tại muốn dùng bạo lực tất nhiên chỉ có thể triệu hồi Bất tử thần binh, mà nếu triệu hồi thì giống như kiếm củi ba năm tiêu một giờ, quá lãng phí. Sau khi cân nhắc cẩn thận, nàng liền không động, bởi vì nếu động lại kích thích dục vọng của tên kia. “Yến khanh, ngươi hiếm khi nghe lời như vậy à!” Xem ra đôi khi phải dùng uy hiếp mới được. Cái gì gọi là ‘chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ’, xem đi, hành động của tên này chính là điển hình của câu nói đó! “Hoàng thượng ôm đủ rồi thì buông ra đi, nếu để người khác thấy thì không tốt, hơn nữa thần còn chính sự muốn bẩm báo” Câu này triệt để chọc giận Mộ Dung Thiên Thu, cánh tay bên hông dùng sức khiến thân thể nàng dán sát vào hắn hơn, mà ở đâu đó cũng va chạm mạnh một cái “Yến khanh, tuy đôi khi ngươi lạnh nhạt sẽ khiến người ta càng muốn đi chinh phục, Trẫm đối với khanh hứng thú ngày càng sâu, nhưng ngươi đừng quên, kiên nhẫn của Trẫm có lúc cũng sẽ dùng hết!” Kỳ thật nàng cũng rất muốn nói: ngươi tốt nhất là buông ông ra, kiên nhẫn của ông cũng có hạn đấy nhé! Nhưng nàng còn đang cân nhắc xem có nên nói ra không thì âm thanh ám muội bên tai lại vang lên “Yến khanh, nếu bảo trì tư thế này, Trẫm cởi quần khanh, sự tình phát sinh kế tiếp có thực hiện được hay không?” Mụ nội nó! Sao trên đời lại có kẻ vô sỉ đến vậy? Thậm chí đến tư thế cũng nghiên cứu cẩn thận rồi! “Không!” “Tại sao?” Mộ Dung Thiên Thu nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt xanh thẳm tràn đầy nghi hoặc, có chút không hiểu rõ. “Bởi vì ngài còn mặc quần” Bộ mặt không chút biểu cảm phun ra một câu. Mộ Dung Thiên Thu quả nhiên sửng sốt một chút, nàng tranh thủ hắn ngẩn người liền nhẹ nhàng tránh đi, sau đó một quyền bay thẳng tắp vào mặt hắn… Ai đó nhìn vòng tay trống rỗng đột nhiên cảm thấy mất mát, nhưng nhớ đến câu nói lúc nãy lại muốn bật cười, vì thế trong mắt mang theo ‘nhất định phải có’ xẹt qua mãnh liệt hơn. Thấy nắm đấm tới mặt, hắn nhanh tay bắt lấy, không hờn giận thốt lên “Ha ha… ở Đông Lăng đánh Trẫm một lần, hôm nay còn tưởng muốn đánh thêm sao? Bất quá, Trẫm cũng thông cảm, khanh thật sự gấp đến mức không chờ nổi. Lần sau nếu có dịp, Trẫm tất nhiên sẽ cởi quần mình trước mới được!” Nói ra không chút e dè, trong mắt đầy ý cười, nửa điểm cũng không che giấu ý đồ muốn đem nam tử trước mắt đè xuống thân chà đạp một trận! Nam Cung Cẩm rất muốn phun vào mặt hắn một câu: ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội này nữa đâu! Nhưng vì tránh chọc giận tên cầm thú kia, dẫn đến những chuyện ngoài ý muốn không thể vãn hồi, nên nàng nhịn. Rút tay về, không dây dưa vấn đề này với hắn nữa, cúi đầu bàn chính sự “Hoàng thượng, thần cảm thấy việc ngài gả Mặc Họa công chúa cho thần là hành động không sáng suốt!” Nàng một chút cũng không nghĩ mình muốn cưới vợ, càng không nghĩ chọc cho tên kia thêm nghi kị. “A? Ý Yến khanh là gì?” Đôi tay chắp sau lưng, ngón cái chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ, ánh mắt màu xanh hàm chứa ý cười như không cười, nhàn nhạt nhìn vào mắt nàng. Cô nàng cúi đầu nói “Thực lực của Mặc gia, Hoàng thượng không thể không biết, thần không muốn cưới công chúa sẽ khiến ngài nghi ngờ thần” Ngón tay nghịch ngợm sau lưng dừng lại, ánh mắt trầm vài phần nhìn nàng, hắn cho rằng tiểu tử này mỗi ngày xảo quyệt trước mặt hắn, thế nào cũng sẽ đem một đống thứ đạo lý to lớn đường hoàng nói chuyện với hắn, không nghĩ bé con lại trắng trợn nói ra nguyên nhân. Sự gan dạ sáng suốt này khiến hắn tán thưởng, nhưng, điều này chứng tỏ tiểu tử này đối với mình có vài phần chân thành ư? “Trẫm nghi kỵ ai cũng sẽ không nghi ngờ khanh!” Như giả như thật nói ra, nhưng ánh mắt lại săm soi mặt nàng xem có dị động nào không. Mặt nàng không đổi sắc, trong lòng lại giơ ngón giữa xem thường tên này vô cùng. Không nghi ngờ mà hôm nay Mặc Họa đòi gả lại hỏi ý kiến mình? “Thần đa tạ sự tín nhiệm của Hoàng thượng, nhưng thần cho rằng nếu Hoàng thượng cưới Mặc Họa công chúa mới có lợi. Có Mặc gia tương trợ, Tây Võ ta tất nhiên như hổ thêm cánh, sẽ trợ giúp rất lớn với sự nghiệp bình định tứ hải của ngài” Nàng không muốn cưới Mặc Họa không phải là xuất phát từ tấm lòng thiện lương gì, không đành lòng nhìn nửa đời của con gái nhà người ta hủy trong tay mình mà là nếu cưới thì Mộ Dung Thiên Thu và các thế lực thù địch sẽ tối ngày rình mò bên cạnh, về sau muốn làm gì cũng không tiện. Mộ Dung Thiên Thu nghe nhưng tầm mắt cũng không hề nhu hòa hơn chút nào. Nàng nói đúng, nếu có Mặc gia trợ lực đối với Tây Võ quả thật có rất nhiều chỗ tốt. Vấn đề ở chỗ là Mặc Họa coi trọng Yến Kinh Hồng, còn mình vì muốn thu hồi cái lệnh bài kia nên cũng chỉ có thể đồng ý. “Tâm của Yến khanh Trẫm đã rõ, có điều thánh chỉ đã ban ra không thể thu hồi. Quân vô hí ngôn, hơn nữa Mặc gia trong tay khanh thì không phải cũng xem như ở trên tay Trẫm sao?” Nam Cung Cẩm thấy mình giống như đang nói chuyện với cái đầu gối, đã nói đến mức này mà hắn không chập thuận thì thôi, đã vậy còn quay lại thử mình tiếp, không khỏi điên máu. Ngẫm nghĩ bèn xài lối tắt “Hoàng thượng, không phải ngài luôn nói thích thần sao? Sao còn đưa thêm nữ nhân vào phủ thần?” Lập tức Mộ Dung Thiên Thu sửng sốt, tiểu tử này nhất quyết không muốn cưới rồi, ngờ vực mấy bữa nay coi như lãng phí a! Tâm tình thoáng chốc tốt lên, cà lơ phất phơ trêu ghẹo “Yến khanh giận? Vì Trẫm sao?” Ánh mắt nheo lại, giọng điệu ám muội. Tên đoạn tụ này, bản lĩnh khác không có, tiếng xấu có thừa! Cô nàng nghẹn nửa ngày không biết phải trả lời sao. Mộ Dung Thiên Thu tiến lên vài bước đến trước mặt nàng lộ liễu nói “Yến khanh, tuy Trẫm thực sự thích ngươi, nhưng thêm một nữ nhân cũng không là gì. Bởi vì Trẫm hứng thú với ngươi, đến mức trước đó bị nữ nhân dùng qua, thậm chí nam nhân khác dùng qua, Trẫm cũng không ngại!” “…” Móe, thật không có hạn cuối mà! Nàng có cần phải cảm ơn sự rộng lượng của hắn hay không? Thấy bé con ngây ngốc nhìn mình không nói nên lời, Mộ Dung Thiên Thu tâm tình cực tốt, tiếp tục bổ sung “Trẫm nói rồi, Trẫm chỉ cần là người ở trên! Há há …” Cười lớn, xoay người bước đi. Cô nàng cảm thấy vô lực, theo sau hắn! Từ ngày đến cổ đại đến giờ nàng gặp rất nhiều người, nhưng cực phẩm như Mộ Dung Thiên Thu là chưa có người vượt quá. Aizzz… Mặc Họa, cưới thì cưới thôi! Có điều nàng không biết rằng cuộc hôn nhân này sẽ mang đến trợ lực rất lớn trong tương lai. Chuyện này về sau sẽ nói! Chán nản chậm rãi quay về nơi yến hội. Mọi người đều thấy Hoàng thượng cười đến cảnh xuân đầy mặt mà Thừa tướng thì có bộ dáng hư thoát vô lực bi thống đi sau mông hắn. Trong nháy mắt, toàn trường nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng cúi đầu phẩm rượu, trong lòng nghĩ ngợi méo mó: hay là Hoàng thượng đã đắc thủ? Trở về chỗ ngồi, cảm giác mệt nhoài sinh ra, oa một tiếng liền tựa lên đùi Bách Lý Kinh Hồng, như cún con bị ủy khuất cọ cọ, rồi đáng thương hề hề nhìn hắn. Thật bi ai mà, ai cũng nói nàng quan trường xuôi gió xuôi nước, nhưng sao nàng luôn thấy mỗi bước đi của mình gian nan đến thế? Đã vậy giờ còn phải cưới một nữ nhân! Nàng vừa ngồi vào kế bên, Bách Lý Kinh Hồng lập tức nghe được mùi đàn ông trên người nàng, lại thấy nàng bộ dạng vô lực đáng thương, tức khắc cảm thấy nàng đã bị vũ nhục. Sau khi ngồi vào vị trí, thấy bé con lao vào ngực nam nhân áo tím kia, thầm nghĩ hôm nay mình chỉ ôm nàng một cái mà suýt chút nữa ăn tát, sao đãi ngộ một trời một vực thế, trong lòng cảm thấy hụt hẫng. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp cảm thụ xong tư vị này liền thấy Bách Lý Kinh Hồng bế nàng đặt lên đùi, ánh mắt ngập tràn đau lòng, rồi sau đó không một câu báo trước, ly rượu trên bàn bay thẳng tắp về hướng mỗ Hoàng đế, mang theo vô tận sát ý. Mộ Dung Thiên Thu ngẩn ra, nhanh chóng vung ly rượu trên bàn mình chặn lại. “Bốp!” một tiếng, hai ly rượu chạm nhau trên không phát ra tiếng vang lớn, hơi rượu hình thành một vòng khí rung động trong không gian rồi bắn tung tóe ra bàn các vị đại thần gần đó. Mọi người tức khắc há hốc mồm kinh ngạc. Ở đây đang xảy ra chuyện gì? Ngay cả Nam Cung Cẩm cũng không kịp phản ứng lại, tên này làm sao vậy? Chỉ cần là người hiểu một chút về võ công đều biết, vừa rồi nếu Mộ Dung Thiên Thu không chặn kịp, hoặc nội lực yếu hơn một chút, không thể ngăn cản, là đã bị Bách Lý Kinh Hồng một ly đập chết! Một vị đại thần ăn đạn lạc khiếp sợ, cao giọng gào thét “Bắt thích khách, bắt thích khách!” “Câm miệng!” Hoàng đế nào đó không vui quát. Vị đại thần nọ sợ tới mức im ngay! Mà Ngự lâm quân vừa chạy đến, thấy phản ứng của Bệ hạ cũng dừng bước, đứng xa xa nhìn qua. Hai gã đàn ông liếc nhau, trong mắt ngập tràn sát ý lạnh thấu xương, không thoái nhượng nửa phần. Lãnh Tử Hàn dựa nghiêng một bên uống rượu, nhìn trạng thái cả hai, hết sức vừa lòng đẹp dạ, gật gật đầu. Phải biết rằng, từ lúc thấy Bách Lý Kinh Hồng bước vào, đã mấy canh giờ trôi qua, nếu hai người này còn chưa đánh nhau, hắn chờ mệt đến mức sắp ngủ gật tới nơi! Bất quá hắn cũng biết, hoàng huynh thân ái của hắn khẳng định là chưa chiếm được tiện nghi chân chính nào từ Nam Cung Cẩm, nếu không, với tính cách của nàng, chắc chắn đã liều mạng với y rồi. Có điều cũng tội nghiệp cho Hồng mỹ nhân, trong nhà chưa tỏ thì ngoài ngõ đã tường! “Đó.. cái đó… nội tử chỉ là cầm không chắc cái chén, cho nên…” Cô nàng tính giải thích một chút. Nhưng lời nói còn chưa tới một nửa thì người nào đó bỗng nhiên cúi đầu dùng môi phong bế nàng. Một nụ hôn trắng trợn, nhẹ như lông chim, nhưng lại làm cho người ta biết trong lòng hắn đau như thế nào. Xác thật là hắn đau lòng và phẫn nộ. Lúc này hắn hết sức hận mình đã không theo nàng hoặc giữ nàng lại, mới có cục diện như thế này “Đừng nói gì cả!” Bốn chữ mờ ảo tựa sương mù lại mang theo dày đặc áp lực. Mộ Dung Thiên Thu cũng tức giận, hắn ngấp nghé Yến tiểu tử lâu vậy, đến tận hôm nay mới được ôm chút xíu, vậy mà giờ này lại có nam nhân khác làm trò trước mặt mình ôm hôn bé con, quá đáng hơn chính là Yến Kinh Hồng vậy mà không phản kháng, sao có thể khiến hắn không tức giận? Cái này căn bản là trắng trợn khiêu khích hắn! Kế tiếp, Bách Lý Kinh Hồng ngẩng đầu, tầm mắt như một thanh đao lạnh băng bắn tới Mộ Dung Thiên Thu. Tay này cũng không vừa, cặp mắt xanh biếc như muốn phun ra lửa. Hai ánh mắt băng hỏa đối diện xoèn xoẹt khiến mọi người ở đây sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là ‘băng hỏa lưỡng trọng thiên’ Theo sau là nguyên một mâm thức ăn trên bàn Bách Lý Kinh Hồng bay về phía Mộ Dung Thiên Thu. Tên kia cũng không yếu thế, vung tay áo lên, toàn bộ đồ ăn thức uống trên bàn hắn cũng bay lên nghênh địch. “Rầm!” Một tiếng vang lớn, tất cả các đại thần không có võ công toàn bộ đều bị chấn bay! Mạnh Hạo Nhiên không biết tí gì về võ công, quái dị nhìn hai người kia, nghiêng đầu hỏi Mị Văn Dạ cách đó không xa “Hai người bọn họ chơi trò ném mâm là sao vậy?” Kỳ cục nhất là sau khi mâm chén bị hai người đó ném ra, mấy cái bàn gần đó tung bay tán loạn, các đại thần té lăn đầy đất. Lãnh Vũ Tàn và Mị Văn Dạ không khách khí ném một ánh mắt như nhìn kẻ ngốc qua họ Mạnh “Người ta đang so đấu nội lực!” Còn ở đó ném mâm? So đấu nội lực?! Mạnh Hạo Nhiên sờ sờ mũi mình, tỏ vẻ không hiểu. Bên kia còn đang lăn tăn thì bên này hai người đánh đến mức giương cung bạt kiếm, có vẻ như không chết không ngừng, mỗi chiêu đều không lưu tình, chiêu nào chiêu nấy mang theo sát khí sắc bén, chỉ cần đối phương không tiếp được chiêu khẳng định sẽ nổ tan xác mà chết. Có điều còn là chết hết sức khó coi, bị chén đĩa đập chết! “Ngươi muốn tuyên chiến với Trẫm?” Ánh mắt râm mát tàn lệ của Mỗ Hoàng đế phóng tới trên người nam nhân áo tím, sát ý lẫm lẫm. “Không” Mi mắt rũ xuống, chậm rãi phun ra một từ. Đương khi mọi người thở phào nhẹ nhõm thì hắn ngước mắt, hàn quang bắn ra “Ta muốn ngươi chết!”