Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
Chương 210
Yến Kinh Hồng hôm nay không mặc triều phục, chỉ khoác một bộ trường bào trắng bạc, săm soi bóng dáng trong gương cả nửa ngày, sau khi xác định chắc chắn mình rất anh tuấn tiêu sái mới chịu mặc thêm áo hồ cừu đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa nàng liền kinh sợ. Một mỹ nam mặc áo gấm màu tím nhạt, đai ngọc bằng vàng ròng thắt bên hông. Nếu lúc trước là trích tiên xuất trần thì hôm nay khí chất đầy nét ung dung hoa quý. Mi dài cong vút che trên đôi mắt màu đen. Éc, đây là Bách Lý Kinh Hồng sao? Nam Cung Cẩm ngây ngốc, đôi mắt sao đổi màu được?
“Màu mắt bạc sẽ khiến người khác nhận ra ta” Nhàn nhạt nói, xem như câu giải thích.
Cô nàng lúc này mới minh bạch, cười gật đầu tỏ vẻ đã biết. Nói vậy bộ đồ này chắc cũng muốn ngụy trang làm rối suy đoán của người khác đi?
“Tướng gia, xe ngựa đã sẵn sàng, xuất phát ngay bây giờ luôn ạ?” Quản gia dò hỏi.
Nam Cung Cẩm gật đầu, dắt tay Bách Lý Kinh Hồng cùng đi ra. Quản gia theo sau, thần sắc cực kỳ quỷ dị, trước giờ các đại thần tham gia thưởng hoa yến không phải là mang phu nhân theo sao, Tướng gia nhà bọn họ lại mang một nam nhân đi dự, bộ Tướng gia sợ người ta không biết mình đoạn tụ nên đi rêu rao? Có điều đây chỉ là suy nghĩ trong lòng, lão làm sao dám nói ra chứ!
Xe ngựa chậm rãi chạy, Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm ngồi trong xe, dọc đường đi, cô nàng cứ lén nhìn sắc mặt người nào đó.
Hôm qua, sau khi kiêu ngạo một hồi, buổi tối còn cự tuyệt mình ngoài cửa. Tuy nàng không mấy ưa thích cùng hắn ngủ chung, nhưng bị nhốt ngoài cửa cũng cảm thấy khó chịu. Hơn nữa nàng biết rõ hắn là dạng người nào, vì sao kiêu ngạo đến hoàn cảnh đó? Vì sao a vì sao?
Thấy nàng cứ lén lút nhìn mình hoài, hắn cũng không nói, chỉ nhắm mắt giả bộ như đang suy nghĩ chuyện gì. Bộ dạng thâm trầm này càng khiến trong lòng cô nàng nào đó thấp thỏm, cái mông không tự giác nhích tới nhích lui, thể hiện rõ mồn một ý tứ thành ngữ ‘Đứng ngồi không yên’. Mãi một lúc lâu mới ấp úng hỏi “Cưng à, cưng vẫn còn giận sao?”
Đương nhiên là không nghe được câu trả lời.
Nam Cung Cẩm bất động thanh sắc nuốt nước miếng nói tiếp “Người ta mang chàng theo, khắp thiên hạ bây giờ đều biết ông đây đoạn tụ, chàng còn không chịu tha thứ cái sai lầm nho nhỏ của người ta hôm qua sao?”
Đối phương vẫn tiếp tục trầm mặc.
Fuck! Ngày xưa khi lần đầu giết người còn chưa có thấp thỏm như hôm nay a, quả nhiên không hổ danh Hoàng đế, thực nắm chắc tâm lý người khác, gây ra áp suất thấp, chế tạo áp lực vô hình, tất nhiên cái kẻ bị hại bởi áp suất thấp kia không phải là nàng thì mới tốt! Mỗ nữ giơ tay lên trời thề thốt “Người ta thật sự biết sai rồi, nói không có lần sau tuyệt đối là không có”
“Ừ” Vậy mà mở miệng trả lời nàng một tiếng.
Thế là cô nàng rốt cuộc cũng tìm về được một chút tự tin, tiếp theo không ngừng cố gắng “Vậy… vậy hôm nay người ta vào phòng chàng ngủ nha?” Tuy nàng một chút cũng không muốn ngủ chung, nhưng bị một gã đàn ông đóng cửa không cho vào thực khiến người ta điên tiết!
Nói xong, đúng lúc mành xe ngựa được nhấc lên. Không chỉ mã phu ngây người mà các đại thần vừa đến cửa hoàng cung cũng thập phần ngơ ngẩn. Rốt cuộc là thần thánh phương nào mới khiến cho Thừa tướng đại nhân nịnh nọt cầu hoan?
Một đám đại thần cùng các cáo mệnh phu nhân nổi lên tâm bát quái, nhao nhao rướn cổ dòm ngó vào trong xe ngựa.
Sau đầu cô nàng nào đó xẹt qua một tia hắc tuyến bự chảng. Nãy giờ bận dỗ dành mỹ nhân ngạo kiều này mà quên mất đã đến cửa hoàng cung, nhưng nàng dám khẳng định một trăm phần trăm là hàng này biết nên cố ý nói một tiếng với mình, dẫn tới việc mình phun ra một câu kế tiếp! Cái này cho dù nàng nhảy vào
Hoàng phổ Giang đô cũng đừng hòng rửa sạch. Cách đó không xa còn nghe tiếng trượt chân té ngã của Mị Văn Dạ, tên này cũng đang cố nhón chân ngóng sang, coi bộ cú té khiến hắn eo không trật, gối không đau, chân không rút gân, cả người hết sức thoải mái, chỉ còn mỗi nhiệt tình xem bát quái.
Bách Lý Kinh Hồng mở mắt, nhìn Mị Văn Dạ cách đó không xa đang kiển chân hóng hớt thì biết mục đích hôm nay đạt thành. Mấy tên này, uống rượu sao không kiếm mình mà uống, tối ngày cứ bám theo Cẩm nhi làm gì? Hắn chính là muốn cho bọn kia biết, bất kể nàng là nam hay nữ thì chỉ hắn mới là nam nhân của nàng, nam nhân duy nhất khiến nàng coi trọng, chỉ cách này mới khiến mấy gã kia cách xa ra một chút!
Hắn cao hứng, nhưng Nam Cung Cẩm không hề cao hứng! Việc hôm nay khẳng định là cả nước đều biết, thậm chí nhân dân cả đại lục đều biết, người được mệnh danh thiên hạ đệ nhất mỹ tướng chính là vì một gã đàn ông chân chó nịnh nọt đoạn tụ! Nhìn Bách Lý Kinh Hồng thong thả ung dung đứng lên, thần sắc ưu nhã xinh đẹp quý giá, trong mắt thấp thoáng như có như không một tia đắc ý. Cô nàng quyết đoán, hoặc không làm, còn làm là làm tới cùng. Một tay tóm ngực áo của nam nhân chết tiệt kia, hung hăng cắn lên môi hắn, đoạn tụ thì đoạn tụ, cho dù là đoạn tụ thì ông đây cũng phải cho mọi người biết, ông mới là người ở trên!
Toàn trường hít thở không thông, ôm hôn trước mặt công chúng, còn là trước cửa hoàng cung nữa, Thừa tướng đại nhân quả thật quá hào phóng! Hơn nữa đây chính là hai gã đàn ông nha!
Mị Văn Dạ cùng Lãnh Vũ Tàn là người đầu tiên không dám tin nhìn một màn trước mắt, sau đó bỗng nhiên ôm bụng bật cười. Tiểu tử Yến Kinh Hồng này càng ngày càng không biết xấu hổ rồi đa!
Sau khi rời môi, cô nàng chắc cú tên kia sẽ rất tức giận, vậy mà không ngờ hắn lại nở nụ cười, tiếng cười mờ ảo êm tai vang lên tựa như tiếng suối chảy ngang ghềnh đá, thuần tịnh róc rách chảy vào tim của mỗi người, mang theo một cỗ đạm mạc và ưu nhã, âm thanh này khiến mọi người liên tưởng chỉ trên trời mới có!
Ngoài xe ngựa, mọi người càng tò mò, cổ càng dài hơn, siêu cấp tò mò xem nam nhân này trông như thế nào mới khiến Thừa tướng vì hắn mà đối nghịch với Hoàng thượng, tuyệt đối không đơn giản! Trong đầu bọn họ bắt đầu hình dung người kia chắc chắn phong tư trác tuyệt, mỹ diễm vô đối. Rồi từ từ phác họa thành chân dung một hồ ly mỹ nam, cốt cách xiêu thành bạt quách, khóe mắt mị quang bắn ra tứ phía, cặp mắt đào hoa câu hồn đoạt phách bla bla…
Thấy hắn cười, cô nàng liền biết, mình không chỉ mắc lừa mà còn bị con hồ ly xấu xa này tính kế đến tận cùng! Nam Cung Cẩm tức tối, một tay xốc màn che liền bắt gặp vô số đôi mắt chờ trông bát quái đang nhìn về phía mình, trên đầu rớt xuống một cọng hắc tuyến, nhảy xuống xe ngựa. Sau một lúc, một người khác cũng đi xuống xe. Vừa lộ mặt, tất cả mọi người xung quanh đều hít một hơi khí lạnh. Ngay cả những người từng gặp qua bọn Mị Văn Dạ nhìn thấy cũng nhịn không được mà kinh ngạc một hồi.
Dáng người cao gầy, mặc một bộ trường bào gấm màu tím nhạt, bên hông giắt đai ngọc kim sắc lộ ra vẻ xinh đẹp quý giá đường hoàng, khuôn mặt như kiệt tác của trời cao, ngũ quan tinh xảo không gì không đẹp, đôi mắt màu đen không chứa một tia cảm tình, cứ như trích tiên nơi tiên cảnh, quanh người lởn vởn một tia khí chất với lời cảnh tỉnh nhân thế ‘muốn sống thì đừng tới gần’. Nhìn hắn, tất cả mọi người đều đồng tình một câu: Thanh lãnh cao ngạo! Mùi hương tuyết liên phảng phất, đẹp đến cô tịch, đẹp đến thánh khiết, đẹp đến kinh tâm động phách! Vẻ đẹp nhàn nhạt này chỉ ngắm chứ tuyệt đối không được khinh nhờn.
Từng bước từng bước chậm rãi xuống xe, đoan chính đến cao hoa thanh quý, nam tử như vậy lại cam tâm tình nguyện làm nam sủng sao? Nghĩ đến hình tượng nam hồ ly mà bọn họ tưởng tượng nãy giờ thật quá đối lập khiến cho nhất thời cảm thấy trinh tiết mất sạch, tam quan hủy nát!
Nhiều người ngưỡng mộ khao khát nhìn nam nhân của mình khiến cô nàng nào đó đắc ý dào dạt, đồng thời cũng cảm thấy sâu sắc bất mãn, người đàn ông của bà mắc mớ gì các ngươi nhìn chòng chọc thế! Sau đó bá đạo vòng tay ôm eo Bách Lý Kinh Hồng ngửa mặt kiêu căng đi vào hoàng cung, tỏ vẻ cho mọi người thấy mình mới là công! Nhưng tay đặt trên eo lại không quên nhéo mấy cái thật mạnh, biểu đạt sự khó chịu của mình. Nam nhân đáng chết, hôm nay dám tính kế mình đến thảm a!
Cảm giác được cú nhéo hông không nương tình của ai đó, Bách Lý Kinh Hồng chẳng những không giận mà ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.
Mọi người còn lại đang ngây ngốc trước cửa cung đến tận khi bóng dáng hai nhân vật chính biến mất trong tầm mắt mới dần hồi phục, trong lòng than thầm Thừa tướng thật là có phúc a, đồng thời họ cũng nhớ kỹ… Có nam sủng ưu tú đến trình độ này để mình áp, còn ai tự nguyện tung ta tung tăng đi nằm dưới thân Hoàng đế? Thế là trong nháy mắt, vốn căn bản là ghen ghét, khinh bỉ, phỉ nhổ với Yến Kinh Hồng bổng nhiên cảm thấy đồng tình. Thừa tướng đại nhân, ngài nên bảo vệ cúc hoa cho tốt nha, ngàn vạn lần đừng nên bị Hoàng thượng xâm chiếm, nếu không băng sơn mỹ nhân sẽ thương tâm đến nhường nào!!!
Yến Kinh Hồng đang đi phía trước cũng không biết mọi người đang vì mình mà cầu nguyện, thình lình thấy run rẩy một chút.
“Lạnh sao?” Hơi hơi quay đầu nhìn nàng, tuy quan tâm nhưng thần sắc vẫn thực đạm, cái vẻ còn giận hờn chuyện tình ngày hôm qua.
Nam Cung Cẩm lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao. Nhưng nàng thầm nhủ ôm khối băng này bên người nên rùng mình sao? Gục đầu xuống nhỏ giọng “Chàng muốn thế nào mới chịu hết giận?” Hôm qua hầu hạ hắn theo tiêu chuẩn tổ tông, hôm nay lại bêu xấu trước bàn dân thiên hạ, rốt cuộc là còn muốn như thế nào nữa?
Bốn chữ quạnh quẽ từ không trung bay tới khiến cô nàng nghiến răng nghiến lợi “Xem nàng biểu hiện”
Còn muốn xem biểu hiện của nàng? Lửa giận ngập trời bốc lên nhưng nhớ ra đây là lỗi của mình nên nàng chỉ có thể âm thầm phẫn nộ mà không phát tác. Không phải chỉ ra ngoài tán phét uống rượu nửa ngày sao? Làm gì đến nỗi dữ vậy?
Buồn bực theo các thái giám dẫn đường đi đến một mai viên. Cái gọi thưởng hoa yến thực ra là ngày xuân ngắm mẫu đơn, ngày hè nhìn hoa sen nở, ngày thu trông hoa cúc, ngày đông thưởng hoa mai. Vừa đúng dịp mai nở rộ, mờ ảo, cánh hoa tung bay theo gió nhìn như đang múa thình lình làm Nam Cung Cẩm ngẩn người thất thần. Người bên cạnh nhìn thấy bộ dáng của nàng liền biết nàng đang nghĩ tới điều gì, con tim hụt hẫng, nhẹ nhàng ôm eo nàng, thực nhẹ, dường như an ủi dường như nhắc nhở.
Nam Cung Cẩm nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhìn sang ái náy cười với hắn, tuy nàng đối với Quân Lâm Uyên không phải là tình cảm nam nữ nhưng bên cạnh hắn lại tưởng nhớ đến người đàn ông khác đến ngẩn ngơ quả là không công bằng với hắn. Đang tự trách bổng nghe hắn nhàn nhạt nói “Vô phương!”
Đây là cho nàng biết, vừa rồi thất thần hắn sẽ không tức giận, cũng không ngại. Vô phương! Nhưng nàng biết hắn không phải thật sự không để ý mà chỉ làm ra vẻ để nàng an tâm. Cái tên ngốc này, ngốc đến mức làm tim người ta đau nhói, ngốc đến mức khiến người khác không biết phải làm sao, ngốc đến…làm người ta càng thêm quý trọng. Nghĩ nghĩ liền ôm cánh tay hắn siết chặt một chút, không tiếng động nói cho hắn biết: hắn không để ý nhưng nàng để ý.
Đi sâu vào trong mai viên liền thấy vũ cơ đang ca múa, Mộ Dung Thiên Thu ngồi chủ vị phía trên, bên người có nhiều mỹ nhân rót rượu hầu hạ hắn. Cách đó không xa, các vũ cơ đang nhảy múa, ăn mặc hết sức đơn bạc, lúc này là mùa đông ăn mặc mát mẻ phơi bày đường cong quyến rũ mê người, nhìn các vưu vật này khiến Nam Cung Cẩm có chút tán thưởng. Liếc qua Bách Lý Kinh Hồng bên cạnh, thấy hắn xuyên qua các vũ cơ nhìn Mộ Dung Thiên Thu khiêu khích. Một cái hắc tuyến bự chảng xuất hiện sau đầu cô nàng, đây còn là đàn ông sao? Một đám thiếu nữ gần như không mặc gì trước mắt không xem, đi nhìn gã đàn ông khác chi vậy trời?
Tiểu thái giám đưa họ tới xong liền đầy người bi thống, vội vội vàng vàng rời đi. Từ sau khi trở thành người đàn ông không hoàn chỉnh, bọn họ cũng thường xuyên đụng chạm đến nữ nhân, có điều ngẫm lại dường như không cách nào khiến tinh thần và thể xác thỏa mãn. Hôm nay nhìn Thừa tướng đại nhân và nam sủng của y, tình cảm của họ ôn nhu vô hạn, trong nháy mắt khiến bọn họ biết tình cảm giữa đàn ông với đàn ông là có thật, hóa ra đoạn tụ là một sự kiện duy mỹ khiến người ta động tâm đến thế!
Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm vẫn chưa biết, hành vi thân mật đủ loại của cặp đôi hôm nay khiến cho giới đam mỹ chuyên nghiệp ở Tây Võ phát sốt, cống hiến kiệt xuất đã khiến cho tỉ lệ phần trăm thái giám hoàng cung quyến rũ thị vệ bay lên đạt tới mốc 72%. Không dám đi quyến rũ Hoàng thượng chẳng lẽ còn không dám đi quyến rũ thị vệ sao? Điều này thúc đẩy sự nghiệp làm gay hoàng cung (đồng tính) phát triển mạnh mẽ, đến nỗi bọn thị vệ ghê tởm tới mức cơm chả buồn nhá, cá chả buồn nhơi khiến cho Hoàng cung Tây Võ tiết kiệm được vô số lương thực, đây đều là việc về sau!
Mộ Dung Thiên Thu vẫn treo nụ cười râm mát trên môi cho đến khi nhìn tiểu tử thúi Yến Kinh Hồng dám mang nam sủng của y đến thì lập tức chuyển dần sang tàn lệ. Đột nhiên đứng lên khiến mỹ nhân bên cạnh hắn bị sốc, còn tưởng bản thân làm sai chuyện gì nên cố bước lên một bước, lại bị hắn không thương hương tiếc ngọc một cước đá văng, mỹ nhân đau đớn nhưng không dám kêu lên một tiếng.
Chỉ mấy bước đã đến trước mặt hai người, sau một lúc săm soi bỗng phát hiện người đàn ông này và người hôm trước có điểm không giống nhau, không chỉ thay đổi kiểu cách trang phục, đến phong cách và quan trọng nhất là màu mắt cũng thay đổi. Chẳng lẽ hôm đó nhìn thấy đồng tử màu bạc là do mình nhìn nhầm?
Nam Cung Cẩm đang định hành lễ thì Mộ Dung Thiên Thu đã hỏi trước “Yến khanh, Trẫm vừa phát hiện, dường như người bà con xa này của khanh so với mấy ngày trước có chút không giống nhau?”
Sax, giải thích sao giờ? Chẳng lẽ nói Bách Lý
Kinh Hồng vì một mục đích không tên nào đó nên đã dùng thứ gì đó để làm đổi màu mắt hay sao?
Trầm mặc một lúc cô nàng bèn đáp “Khởi bẩm
Hoàng thượng, đây không phải là người hôm đó, đây là huynh trưởng song sinh của người đó!”
“…” Mộ Dung Thiên Thu cảm giác thấy khóe miệng của mình không ức chế run rẩy một cái, nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy, trong thiên hạ có một người đã là ân sủng của trời cao, thế mà còn có cả một cặp huynh đệ song sinh nữa chứ. Yến Kinh Hồng này xem mình như tên ngốc hay sao? Sắc mặt trầm xuống, một lúc sau mới lên tiếng
“Vậy đệ đệ song sinh của hắn đâu rồi?”
Xem tiểu tử này giải thích thế nào!
Không nghĩ tới khi hỏi xong câu này, nam tử trước mặt lộ ra một dáng vẻ thập phần tự hào nhưng có thêm chút ngượng ngùng, còn mang theo vài phần xấu hổ cùng tiếc hận đáp “Đệ đệ sinh đôi của hắn… Aizzz! Khởi bẩm Hoàng thượng, đều do thần ở trên giường quá mức mạnh mẽ, cho nên không được mấy ngày, hắn không chịu nổi thế công mãnh liệt của thần đã hương tiêu ngọc vẫn!”
“…!” Mộ Dung Thiên Thu phát ngốc rồi! Hắn nhanh chóng đánh giá từ trên xuống dưới nam tử gầy gò này một lúc lâu, dạng này làm gì có điểm nào giống với sinh long hoạt hổ trên giường như hắn ba hoa a?
“…” Đồng dạng các đại thần đang kéo đến, nghe xong, kích động đến mức quên luôn hành lễ với Mộ Dung Thiên Thu.
Thì ra trên đời này còn có một nam tử ưu tú giống với người trước mặt này, bị Thừa tướng lăn lộn đến chết! Mà Thừa tướng đại nhân ngẩng mặt hết sức kiêu ngạo nói ra, bộ hắn không thấy chút xíu ngượng ngùng nào sao?
Ngay cả Bách Lý Kinh Hồng bên cạnh nhịn không được cũng ho khan vài tiếng, sắc mặt có chút phát trầm.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
190 chương
98 chương
88 chương