Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
Chương 206
Trong phòng Nam Cung
Cẩm, hai người ngồi trước bàn yên lặng nhìn nhau. Lúc này Bách Lý Kinh
Hồng đang tiêu hóa những lời Tô Cẩm Bình vừa nói. Bọn họ là kẻ thù? Lại còn là kẻ thù giết cha, diệt quốc nữa nha! Khẽ cắn cắn môi, nhưng cũng không lên tiếng. Hắn biết rõ tính tình của Cẩm nhi trước giờ có ân tất báo có thù tất trả, hiện tại hai người bọn họ rơi vào tình cảnh này thì hắn còn cái gì để nói?
“Ta tin chàng hiểu rõ con người ta!” Vừa nói nàng vừa đứng lên đi đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía hắn, tâm tình cũng hết sức trầm trọng.
Tóc đen xõa dài đến hông, ngửa đầu nhìn mây bay trên trời nhưng cũng không thể làm tan đi sự hậm hực trong lòng nàng. Khôi phục đoạn ký ức đó khiến nàng luôn ám ảnh về cảnh phụ vương bị giết, thậm chí nữa đêm ngủ cũng mơ về giọng mẫu phi kêu gọi giết sạch gia tộc Bách Lý và Hoàng Phủ để báo thù cho phụ vương. Mối thù với Bách Lý Ngạo Thiên nàng làm sao không trả? Có lắm lúc nàng cũng tự hỏi bản thân nếu nàng sống cùng con trai của kẻ thù giết cha thì có đúng hay không, nàng có ích kỷ quá không, dưới suối vàng phụ vương có tha thứ cho nàng không?
Nghe vậy, ngón tay thon dài như ngọc khẽ run rẩy, sự kiện năm đó Đông Lăng và Nam Nhạc liên thủ chia cắt Nam Cung vương triều hắn cũng biết. Khi đó hắn đã làm con tin ở Đông Lăng được hai năm, thời điểm nghe được tin tức hắn đã cười nhạo, phụ hoàng đem nhi tử của bản thân là mình ném ở đây làm con tin, vừa quay đầu liền liên hợp với nhà Hoàng Phủ diệt Nam Cung triều. Trong lòng hắn chán nản với sự lạnh nhạt của hoàng gia, lại càng thêm nhận thức sâu sắc trong mắt quân vương ích lợi quốc gia mới là quan trọng nhất, vĩnh viễn không hề có bằng hữu hay kẻ thù, chỉ có lợi ích là mãi mãi. Thân nhân thì là cái quái gì, bất quá cũng chỉ dùng để đổi lấy lợi ích khi có thời cơ mà thôi!!!
Lúc biết chuyện này, cũng không cho người đi phá đám, hắn làm sao mà biết được Nam Cung vương triều cùng nàng có mối quan hệ như vậy chứ. Vậy, cái này có thể được tính là thấy chết không cứu không nhỉ? Khóe môi giật giật, muốn nói lời nào đó nhưng cuối cùng cũng là không dám hé răng. Hắn tính đá trách nhiệm chuyện này sang cho ông già hắn, còn hắn thì đâu có liên quan gì đến đâu. Có điều hắn không thể nào phủ nhận được mối quan hệ của hắn với Bách Lý Ngạo Thiên. Hắn chả có làm gì sai, sai chính là ở chỗ hắn là con của nhà Bách Lý. Mười sáu năm trước, khi người mà hắn gọi là phụ hoàng hạ độc làm mù mắt hắn, hắn đã xem như không có phụ thân, phụ tử chi tình gì gì đó đều là không đáng nói, hiện tại, hắn đã trở thành lá chắn ở giữa hai người kia rồi!
“Ta muốn nói với chàng, bất luận… chàng có thể thông cảm hay không, ta cũng sẽ lấy mạng của Bách Lý Ngạo Thiên!” Thù này dù sao đi nữa thì nàng làm con cũng nên phải trả!
Hắn có một tia kinh ngạc nhìn nàng, chỉ “xử” một mình
Bách Lý Ngạo Thiên thôi sao? “Nàng... không hận ta sao?” Hắn mang theo một chút hoang mang, một chút hy vọng, còn có một chút mừng thầm nhàn nhạt hỏi. Nàng chỉ hận phụ hoàng mà không có lan can đến hắn sao?
Cô nàng nào đó quay đầu lại nhìn hắn nghi hoặc “Tại sao lại hận chàng?” Trên mặt hàm chứa ý cười, có điều hơi gượng ép một chút. Lựa chọn là một chuyện nhưng áy náy trong lòng vẫn có chứ, phụ hoàng, xin lỗi người rồi!!!
Nhìn nụ cười gượng ép của ai kia, trong lòng hắn khẽ thở dài, đứng lên đi về phía nàng, sau đó rút nhuyễn kiếm bên hông giao cho nàng rồi nói “Tình cảnh của chúng ta đã như vậy, nàng cứ cầm kiếm đâm vào ngực ta một nhát đi. Nếu ta sống sót thì nàng hãy tha thứ cho ta.
Nếu ta không qua khỏi thì cứ coi như nàng vì phụ vương báo thù!” Hắn nghiêm túc nhìn nhìn nàng, một chút giả dối cũng không có.
Trong lòng nàng khẽ động, những u ám muộn phiền cũng từ từ tiêu tán. Hắn có thể làm đến như vậy, nàng có thể nói gì? Thực chất việc này cũng đâu phải do hắn ra tay, chỉ là tạo hóa trêu người, khiến cho cả hai sinh ra trong hai gia đình đối nghịch, đây cũng không phải lỗi của hắn à nha, nếu nàng xem hắn như kẻ thù thì đó chính là không xứng với thâm tình của hắn rồi!
Vứt nhuyễn kiếm qua một bên, cô nàng cười cười nhìn hắn “Ta gọi chàng đến không phải nói rõ thái độ của ta đối với chàng rồi sao?”
Dung sắc đạm mạc rung động, có một chút cảm xúc không thể diễn tả bằng lời lướt qua, hắn khẽ nói hai từ “Cảm ơn!” Ngữ điệu tuy nhẹ, nhưng tình nghĩa trong đó lại rất nặng, trong lòng hắn không phải may mắn mà là cảm kích.
Hai chữ này, nàng đồng ý, rồi cười cười nói “Tốt lắm, ta chỉ cho chàng thấy thái độ của ta mà thôi. Chàng thì ta bỏ qua, nhưng Bách Lý Ngạo Thiên…”
“Ta biết!” Hắn cảm thấy hết sức hài lòng với việc trước đây hắn chừa mạng cho Bách Lý Ngạo Thiên.
Thực ra là muốn y sống không bằng chết, thống khổ nhìn những thứ mà y coi trọng lần lượt biến mất.
“Vậy… Con trai của Quân Lâm Uyên là…?” Hắn dè dặt hỏi nàng. Nếu không có cái vụ thù giết cha này thì hắn sẽ làm bộ giận dữ tra xét, có điều bây giờ hắn cảm thấy xấu hổ với nàng nên giọng điệu ôn hòa hơn nhiều, không dám phát tác.
“Quân Lâm
Uyên có ơn với ta, con của hắn cho dù mất cái mạng già này ta cũng phải bảo vệ nó” Cô nàng thở dài một hơi, nhắc đến mỹ nhân rắn rết này nàng liền cảm thấy tâm tình của mình nặng nề trở lại. Nàng nhớ ngày đó, hắn tựa đầu vào vai nàng, nhìn con thỏ chưa kịp nướng hỏi một câu “Còn không có nướng sao?” Việc này e là khiến cả đời nàng sẽ không cảm thấy viên mãn.
Đưa tờ giấy ghi lại tin nhắn của Quân Lâm Uyên ngày đó cho Bách Lý Kinh Hồng xem, không mở miệng, chậm rãi đi đến trước cửa sổ.
Hắn nhanh như gió đọc lướt qua nội dung. Ngay câu đầu tiên, trái tim hắn bị bóp nghẹt một chút. Ngay lúc đó, giọng nói của nàng vang lên “Bích ngọc hồi hồn đan, không phải máu đào hoa thì không thành. Mà hoa đó là có thể cứu mạng hắn, có điều ta đã không biết…” Nếu nàng biết, chuyện này chắc chắn sẽ không phát sinh.
“Ngày ấy, ta thuận miệng nói một câu hắn có thể đem quốc khố tặng ta hay không, hắn liền đáp ứng. Ta cho rằng chỉ là lời nói đùa mà thôi, ai nghĩ đến hắn vậy mà cho người dời quốc khố ra ngoài thật, còn tung tin là quốc khố bị trộm. Chính vì vậy mới khiến hai Phiên vương tạo phản, hắn mấy ngày đêm không nghỉ ngơi trấn áp quần hùng, khiến cho bệnh tình ngày càng trầm trọng nên không thể qua nổi mùa đông năm đó” Giọng nói nàng nhẹ nhàng phiêu lãng nhưng ngữ điệu rất trầm trọng.
“Ta bất quá nói một câu vu vơ, hắn không do dự liền truyền y thuật cả đời cho ta, thậm chí còn đem Bất tử thần binh tặng ta bảo mệnh. Chàng nói xem, ân tình đó ta làm sao quên được?”
“Ân tình như vậy, cho dù dùng mạng của ta để trả cũng là chưa đủ!” Bàn tay nàng nắm chặt thành quyền trong tay áo, hốc mắt ửng hồng, nước mắt nhanh chóng rơi xuống thấm ướt cả chiếc áo xanh.
Hắn trầm mặc, không biết Quân Lâm Uyên vì nàng mà làm ra nhiều việc như thế, so với y, Kinh
Hồng hắn có phải là quá ích kỷ hay không? Buông lá thư xuống, hắn mới biết rằng lần nàng rơi xuống vực đó, không chỉ mất tung tích của nàng một năm mà còn tạo cơ hội cho một gã nam nhân khác tiến vào lòng nàng đến mức không thể xóa nhòa đi được.
“Viên thuốc đó vẫn còn!” Hắn nhàn nhạt nói. Giờ khắc này hắn vô cùng cảm thấy may mắn, lúc đó có được thuốc nhưng hắn đã không sử dụng. Thật ra hắn sợ nợ nhân tình của người ta mà không thể hồi đáp nổi, mặt khác hắn cho rằng không tìm thấy được nàng, trị sáng mắt thì có tác dụng gì nên vẫn còn để lại. Bây giờ biết được lai lịch, hắn liền thấy rằng càng không nên phục dụng, nếu hắn dùng, hắn và Cẩm nhi đều mắc nợ Quân Lâm Uyên, đồ vật như vậy, hắn tất nhiên không thể muốn.
“Chàng không dùng?” Nam Cung Cẩm kinh ngạc, có thể có giải dược thế mà hắn lại bỏ qua “Chàng muốn sự hy sinh của hắn là vô ích hả?”
“Nhưng Bách Lý Kinh Hồng ta cũng có kiêu ngạo của mình!” Âm thanh cao ngạo thanh lãnh vang lên nhưng lại rất kiên định. Đồ vật do Quân Lâm Uyên dùng mạng đổi lấy, nếu hắn sử dụng, cả đời này hắn đều thiếu nợ y. Hơn nữa, nếu dùng, Cẩm nhi xem trọng y thì hắn cũng không có tư cách xen vào.
“Tùy chàng thôi!” Nàng tất nhiên biết cái gã ngạo kiều kia rối rắm cái gì, nhưng có điều rơi vào mắt nàng lại thấy không chán ghét, chỉ cảm thấy ngây thơ.
Hắn chậm rãi đến trước mặt nàng, nhìn vào mắt cô nàng nào đó “Vậy, có phải từ nay về sau, ta không thể bằng được địa vị của hắn trong lòng nàng?”
Tuy hỏi vậy, nhưng dưới tay áo rộng, tay hắn nắm chặt thành quyền mang theo một chút run rẩy không thể khắc chế được. Hắn biết, người còn sống vĩnh viễn không thể so sánh với người đã mất. Mà Quân Lâm Uyên, với Cẩm nhi mà nói cũng giống như pháo hoa, tuy rằng chỉ rực sáng trong chớp mắt nhưng cũng là vĩnh hằng.
Cô nàng nào đó thoáng sửng sốt, có chút khó hiểu với lời hắn vừa hỏi. Trầm ngâm một lát mới mở miệng “Hắn là tri kỷ, chàng là tình yêu” Địa vị không giống nhau, trong lòng nàng định vị cũng bất đồng mà.
Ánh mắt xinh đẹp bỗng nhiên sáng lên một chút, hắn vươn tay ôm lấy eo nàng, cứ như thể làm vậy mới khiến hắn cảm thấy an tâm hơn.
Hiếm khi nào cái tên đạm mạc này tỏ ra nhiệt tình như thế, cô nàng thở dài một hơi cũng ôm lại hắn, sờ mó xúc cảm bên hông hắn một chút rồi lại thở dài tiếp “Chàng gầy đi rồi!”
Hắn cũng không đáp lại lời nàng, chỉ là ánh mắt xinh đẹp kia lại mang theo ý cười, nàng có thể nhận ra hắn gầy đi, chứng tỏ nàng nhớ rất kỹ hắn “Ta nhớ nàng!” Ngôn từ quạnh quẽ từ miệng hắn thốt ra, không phải là thệ hải minh sơn cũng không là hứa hẹn phồn hoa cẩm tú, cũng không có lời âu yếm sầu triền miên, chỉ vô cùng đơn giản, ta nhớ nàng, chứa đựng đơn giản nhất tình cảm thiết tha chân thành nhất.
“Ta cũng vậy!” Nàng đột nhiên phát hiện ra rằng, những năm tháng qua nàng phấn đấu tranh đoạt không mệt mõi ở Tây Võ là do không có hắn. Không phải là không mệt hay không biết mệt, có điều khi mệt thì cũng không có bờ vai của hắn để nàng dựa vào nên cũng chỉ cố gắng đấu tranh anh dũng tiến về phía trước, đem cảm xúc mềm yếu đạp xuống dưới chân. “Có chàng thật tốt!”
Trong lòng hắn rung động, bàn tay ôm nàng càng khẩn trương hơn, hé môi khẽ nói “Sau này đừng rời đi nữa được không?” Cho dù là nguyên nhân gì hắn cũng không muốn rời xa nàng lần nữa.
“Uhm!” Rất chắc chắn trả lời, cho đến bây giờ, khi cảm giác ấm áp vây quanh, nàng mới sâu sắc hiểu rằng, ở lại bên người hắn là một sự tình hạnh phúc đến cỡ nào, vậy thì mắc chứng gì phải rời đi?
“Nắm lấy tay người, đời này không buông” Tám chữ, lạnh lẽo tựa như ánh trăng huyền ảo, hư vô mà không thể chạm đến khiến nụ cười trên gương mặt nàng càng sâu “Nắm lấy tay người, đời này không buông”
Cúi đầu nhìn bộ dáng như chim nhỏ nép vào ngực mình, hắn nhẹ giọng gọi “Cẩm nhi?”
“Hửm?” Ai đó ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Sau đó, một nụ hôn nhợt nhạt khắc trên môi nàng “Chúng ta sinh một đứa con được không?” Nói xong, lực đạo gia tăng, hai bờ môi càng thêm gắn bó, đầu lưỡi triền miên.
Sax máu! Cô nàng nào đó lập tức thấy da đầu tê dại “Chúng ta còn nhỏ tuổi, con cái gì đó không cần gấp đâu!” Ngất mất, đang yên đang lành tự nhiên biến thành cái gì vậy trời, chẳng lẽ đây chính là cơm rượu no đủ sinh tâm dâm dục trong truyền thuyết sao ta?
Mà tay của hắn không biết từ lúc nào đã tháo bỏ đai lưng của nàng “Nhưng người ta muốn!”
Còn có cái lý do vô đối như vậy sao?
Cô nàng rất muốn ném vô mặt hắn một câu “Bộ ngươi muốn có là có được chắc!” Nhưng nghĩ nghĩ có nói hắn cũng không hiểu nên thôi. Đang khi hoảng hốt nàng đã bị hắn lôi lên giường, nụ hôn của hắn mang theo mưa rền gió dữ trên người của nàng dao động. Không bao lâu, trên người cả hai đã không còn mảnh vải.
Da thịt tiếp xúc, trên người hắn mang theo cảm xúc lành lạnh khiến nàng nhíu mày, thiệt là lạnh quá đi à!
“Lạnh sao?” Nhìn vào mắt nàng, cánh tay đang đặt ở hai bên sườn của nàng, ôn nhu dò hỏi.
Cô nàng rất là thành thật gật gật đầu, quả thực là rất lạnh, vốn dĩ đang mùa đông, cái thứ trên người nàng so với băng không hề thua kém, sao có thể không lạnh cho được?!?
Lúc này, tay của hắn đã thâm nhập vào trong cơ thể nàng, khóe môi treo lên một nụ cười nhẹ, trên mặt thanh lãnh cao ngạo hiện ra nét yêu dã phong tình “Một chút nữa thì hết lạnh!”
Tiếp đến là một trận âm thanh răng rắc lắc lư của ván giường vang lên. Cô nàng đỏ mặt, bực bội hộc ra hai chữ “Mẹ kiếp!” Đúng là cầm thú mà!!!
Không bao lâu, mồ hôi nàng ra đầm đìa, quả nhiên là không còn lạnh nữa! Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của hắn, bỗng cảm thấy thực bình yên. Cắn cắn môi dưới, chịu đựng một trận lại một trận nhiệt triều mang đến cảm quan đánh sâu vào tâm trí, giọng nói đứt quãng “Ta nói... ta nói, nếu như chàng không thích làm loại chuyện này thì mối quan hệ của chúng ta nhất định sẽ càng thêm tốt đẹp”
Nghe xong, động tác của hắn lập tức dừng lại. Ánh mắt suy tư nhìn nàng dường như có nên khắc chế chính mình hơn một chút hay không, cho tới khi mối quan hệ của họ càng tốt hơn. Nhưng là, bỗng nhiên hắn nhớ tới Mộ Dung Thiên Thu lúc nãy có nói, ngày mai sau khi lâm triều sẽ tìm nàng ôn chuyện. Bãi triều còn muốn tâm sự? Vậy thì khỏi phải lâm triều luôn đi, vì thế động tác càng mãnh liệt hơn một chút…
Bọn hạ nhân lui tới trước phòng thỉnh thoảng nghe âm thanh của Thừa tướng đại nhân nhà họ kiểu như “Chậm một chút!” hay “Nhẹ nhẹ!” bla bla linh tinh thảm thiết thì vô cùng sùng bái nam tử áo trắng kia. Có thể đem Thừa tướng đè dưới thân cũng là một loại năng lực nha! Bọn họ luôn cho rằng nam sủng thì nhất định luôn luôn là ở dưới!!!
……
Tây Võ, trong Kim Loan Điện được chế tạo bằng huyền thiết, văn võ bá quan lâm triều nghị sự…
Ngày thứ nhất “Bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng đại nhân bệnh nặng, hôm nay không tới!” Mộ Dung Thiên Thu nhíu nhíu mày, trên môi nở một nụ cười râm mát, không để bụng.
Ngày thứ hai “Bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng đại nhân bệnh nặng, hôm nay không tới!” Hàn quang trong ánh mắt màu lục bắn ra, nhìn nhìn vị trí của Yến Kinh Hồng hàng ngày bỗng thấy thiếu thiếu gì đó, trong lòng phiền muộn vô cớ!
Ngày thứ ba ….
……
Ngày thứ năm “Bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng đại nhân bệnh nặng, hôm nay không tới!” Mỗ Hoàng đế nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng, năm ngày rồi còn chưa tới! Hắn muốn nghĩ việc sao? Hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này nên phải biết đúng mực chớ, ngẫm ngẫm... nhẫn nại thêm một lần nữa vậy!
Ngày thứ sáu “Bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng đại nhân
…” Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Thiên Thu mặt rồng giận dữ, hung hăng vỗ cái bốp trên bàn. Yến Kinh Hồng, ngươi ngon lắm, nhà có nam sủng liền không thèm thượng triều nữa?!? “Người đâu, đến phủ Thừa tướng đem Yến
Kinh Hồng đến đây. Cho dù bệnh chết rồi thì cũng phải mang xác tới đây cho Trẫm!”
Văn võ bá quan sợ tới mức như ve sầu mùa đông, quái gở nhìn Hoàng thượng của bọn họ đang bạo nộ. Trước đây, chỉ cần Thừa tướng đại nhân trúng gió ho nhẹ Hoàng thượng cũng lo sốt vó rồi, mỗi lần như vậy mang một đám thái y chạy như bay đến phủ Thừa tướng. Mặc dù Thừa tướng mỗi lần như thế đều không thèm thái y chẩn trị, nhưng Hoàng thượng đều làm ầm ĩ nhặng xị không biết mệt. Hiện tại, thừa tướng bệnh nghiêm trọng như vậy, mấy ngày rồi không lên triều Bệ hạ không quan tâm thì chớ, giờ còn phác tác tính tình là sao?
Lãnh Tử Hàn bên cạnh cũng chính là Mộ Dung Thiện Liệt, mấy hôm trước vì xử lý chuyện giang hồ đã đi ra ngoài một chuyến, hôm nay mới trở về, nên chưa hay việc Bách Lý
Kinh Hồng đến, nhìn thần thái Mộ Dung Thiên Thu gào thét, đôi mắt khẽ nheo lại hiện lên một tia hàn quang.
Ngự lâm quân vội vội vàng vàng chạy đến, trong lòng run như cầy sấy lên tiếng “Vâng! Bọn nô tài lập tức đi ngay!”
Nói xong, cả một đám bự Ngự lâm quân vội vã chạy đến phủ Thừa tướng bắt người.
Trên triều, nơi nơi yên tĩnh, không ai dám hó hé một câu, cuối cùng Lại Bộ thị lang Mị Văn Dạ cảm thấy mình vẫn nên có trách nhiệm khơi thông cơn hỏa khí của Hoàng thượng, miễn cho một hồi nữa Yến Kinh Hồng bị chém vì vậy cất lời “Hoàng Thượng, nếu Ngự lâm quân đã đi mời, Ngài bớt giận trước đã, chúng ta có nên tiếp tục…”
Mộ Dung Thiên Thu không kiên nhẫn ngắt lời “Đủ rồi! Quốc sự chờ chút nữa Thừa tướng đến rồi nghị luận tiếp! Trẫm muốn xem xem Yến Kinh Hồng bệnh nặng cỡ nào!”
Lời nói vừa ra tất cả đều yên lặng, mọi người đều ngậm miệng cùng chờ Yến Kinh Hồng bệnh nặng đang được mang đến…
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
190 chương
98 chương
88 chương