Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
Chương 201
Nhìn thấy sắc mặt y lộ vẻ lo lắng, còn thường nhìn ra ngoài cửa sổ, Mị Văn Dạ cười trêu chọc: “Thừa tướng đại nhân cứ nhìn ra ngoài cửa sổ suốt như vậy, chẳng lẽ đang chờ vị giai nhân xinh đẹp nào sao?”
Giai nhân xinh đẹp? Bách Lý Kinh Hồng có được tính không nhỉ? Diện mạo cũng khá, cũng xứng đáng với danh đó đây chứ. Vì vậy, Yến Kinh Hồng trầm ngâm một lát, rồi gật đầu như thật.
“Ha ha ha…” Mị Văn Dạ cười to, “Thừa tướng đại nhân quả là phong lưu, ở nhà có một thê một thiếp, vậy mà giờ vẫn còn chờ giai nhân, có điều, không biết giai nhân này, là nam hay nữ?”
Câu hỏi này vừa vang lên, bầu không khí chợt trầm xuống vài phần. Cả Tây Võ đều biết công trạng của Thừa tướng đại nhân rất to lớn, nhưng bọn họ cũng đều biết những tin đồn xấu về vị thiếu niên mỹ tướng Yến Kinh Hồng này và Hoàng thượng của bọn họ! Nghe đồn rằng, sủng phi của Hoàng thượng chỉ xúc phạm vị Thừa tướng này một câu, nhưng Hoàng thượng không nói hai lời, lập tức hạ lệnh lôi sủng phi ra chém. Lại nghe đồn rằng, có một lần Thừa tướng bị thương ở tay, Hoàng thượng thậm chí không bận tâm đến thân phận của mình, chạy từ long ỷ xuống cầm tay Thừa tướng đại nhân ân cần hỏi han, cuối cùng còn đánh nhau một trận tơi bời với Liệt vương gia!
Vì vậy, còn có lời đồn rằng, Hoàng thượng và Liệt vương gia đều yêu thầm Thừa tướng đại nhân, vì Yến Kinh Hồng mà không ngại huynh đệ tương tàn!
Tóm lại, là các kiểu đồn đại vang khắp trời, tất cả đều nói về chuyện tình cảm phong lưu đầy màu sắc giữa ba người đàn ông Yến Kinh Hồng, Mộ Dung Thiên Thu và Mộ Dung Thiên Liệt. Cũng có không ít người phỏng đoán, nếu Thừa tướng đại nhân không có một thê một thiếp ở nhà, chưa biết chừng đã bị Hoàng thượng và Vương gia cướp đi rồi…! Khụ khụ…
“Người ta chờ, đương nhiên là nam rồi!” Yến Kinh Hồng thẳng thắn đáp, mặt còn cười cực kỳ mờ ám, rõ ràng có ý lừa gạt người ta, nhưng trong lòng lại thầm khóc ròng. Mẹ nhà nó chứ, nàng có nằm mơ cũng không ngờ được tên Lãnh Tử Hàn kia lại là Mộ Dung Thiên Liệt. Nàng ở đây chưa được mấy ngày, bị hai tên kia chặn hai đầu, còn bám chắc như kẹo da trâu, ném cũng ném không xong, cảm giác này thật quá khổ sở, quá khổ sở mà!!!
Nghe câu trả lời thẳng thắn như vậy, cả ba người đều thoáng kinh ngạc một chút. Lãnh Vũ Tàn không khống chế nổi miệng mình, lại bật ra một câu cực kỳ não tàn: “Chẳng lẽ huynh chờ Hoàng thượng với Liệt vương gia à?” Nói xong, đừng nói là hai người kia á khẩu, mà ngay cả tiểu nhị đi ngang qua cửa cũng đều sững người dừng lại.
Yến Kinh Hồng cười lắc đầu: “Không phải, người đàn ông này, so với Hoàng thượng và vương gia, thì dung mạo chỉ có hơn chứ không kém!” Ít nhất trong lòng nàng, người đàn ông của nàng là đẹp trai nhất!
Ba người đều kinh ngạc trợn trừng mắt, thứ nhất, là trên đời có thể có người đàn ông còn xuất sắc hơn cả Hoàng thượng và vương gia sao? Thứ hai, dù có đi chăng nữa, y cũng không nên bạo miệng nói ra như vậy chứ? Thứ ba, chẳng lẽ Yến Kinh Hồng ăn cả nam lẫn nữ thật à?
Mị Văn Dạ ho khẽ mấy tiếng, cảm thấy như không thể nói ra thành lời được nữa, hôm nay hắn ta bị sét đánh nặng quá. Dù có chuyện đó thật, tay này cũng không nên nói thẳng thừng ra như vậy mới đúng chứ? “Thừa tướng đại nhân quả là người thẳng thắn.”
Vừa dứt lời, Mị Văn Dạ lại cà chớn nói: “Có điều, chẳng hay Thừa tướng đại nhân, ở trên hay ở dưới?”
Nói xong, toàn thân hắn ta đầy vẻ lưu manh, còn ra sức nháy mắt đong đưa với Yến Kinh Hồng, dáng vẻ cực kỳ thô bỉ, còn như rất tò mò về vấn đề này vậy.
“Sao ta lại không biết đệ nhất công tử Tây Võ chúng ta còn có sở thích hỏi thăm chuyện phòng the của người khác vậy nhỉ?” Mạnh Hạo Nhiên lườm Mị Văn Dạ một cái, châm chọc.
Mị Văn Dạ chợt mất hứng, còn định nói câu gì đó để cứu vãn hình tượng của mình, thì Lãnh Vũ Tàn thường im lặng không buồn lên tiếng, lại chợt nói với Mạnh Hạo Nhiên: “Từ trước tới giờ ta vẫn không thể hiểu nổi sở thích của hắn, cứ tập quen đi thì hơn.”
“Huynh!” Mị Văn Dạ chỉ quạt về phía Lãnh Vũ Tàn, nghiến răng ken két một lúc lâu mới nói, “Cái hũ nút cả ngày chẳng đánh được cái rắm nào, mà cứ mở miệng ra là đối đầu với ông đây là sao!!!”
“Văn Dạ huynh, huynh dù sao cũng là người đứng đầu trong bát đại công tử của kinh thành chúng ta, sao lại nói thô tục thế được? Hai chữ ‘ông đây’ là hai chữ mà tầng lớp trí sĩ cao quý như huynh có thể dùng để tự xưng sao?” Mạnh Hạo Nhiên tiếp tục đả kích.
Lãnh Vũ Tàn đang định lên tiếng, Mị Văn Dạ liền cười lạnh: “Xem ra, hôm nay hai vị hiền đệ muốn mời ngu huynh ăn cơm nhỉ!” Ý của hắn ta là, bữa cơm này hắn ta sẽ không trả tiền.
Mị Văn Dạ là ai? Là đệ nhất công tử Tây Võ, tài trí hơn người, gia tài bạc triệu. Mỗi lần ra ngoài ăn cơm đều do hắn ta trả tiền, đây cũng là nguyên nhân vì sao Yến Kinh Hồng giữ mối quan hệ tốt với hắn ta. Giờ hắn ta thốt ra câu này, cái miệng đã há ra một nửa của Lãnh Vũ Tàn lập tức ngậm chặt lại, nói cho đã miệng mà phải bỏ tiền ra bao thì chẳng lợi lộc gì. Có điều Mạnh Hạo Nhiên lại là người rất thật thà, lập tức nói: “Bình thường ra dùng cơm cũng đều là Văn Dạ huynh mời, hôm nay cũng nên để chúng ta thể hiện một chút, không biết Kinh Hồng huynh và Vũ Tàn huynh nghĩ thế nào?”
Vừa nghe hắn nói vậy, Yến Kinh Hồng sa sầm mặt xuống nhìn tên ngốc kia! Tên ngốc đó muốn trả tiền đã đành, sao còn lôi cả mình vào làm cái gì?
Lãnh Vũ Tàn cũng chỉ im lặng nhìn hắn không nói gì, tay Mạnh Hạo Nhiên này thực sự rất thật thà.
Thấy hai người họ không đáp lời, Mạnh Hạo Nhiên lại nghĩ họ không nghe thấy, tiếp tục hỏi lại: “Kinh Hồng huynh và Vũ Tàn huynh nghĩ thế nào?”
“Vũ Tàn huynh, thời tiết hôm nay đẹp quá.” Yến Kinh Hồng quay đầu nói.
Lãnh Vũ Tàn cũng gật gù như thật: “Ngu huynh cũng hoàn toàn đồng ý với hiền đệ!”
“À, chuyện hôm qua Hoàng thượng giao cho chúng ta, huynh đã làm xong chưa?” Yến Kinh Hồng nhíu mày hỏi.
Lãnh Vũ Tàn đáp rất nghiêm túc: “Chuyện Hoàng thượng giao phó, đương nhiên ta phải lo ổn thỏa rồi!”
Mạnh Hạo Nhiên đần mặt nhìn hai người này nói hươu nói vượn với nhau. Lãnh Vũ Tàn vừa đi sứ Dương Châu, hôm nay mới quay về nên đám huynh đệ bọn họ mới tụ hội ở đây, hôm qua Hoàng thượng làm sao tìm hắn được? Nhưng hai người kia càng nói càng hăng, nước miếng văng tứ tung, bong bóng bay đầy trời, hoàn toàn còn có ý muốn tiếp tục nói xằng nói bậy nữa, nếu đến giờ là Mạnh Hạo Nhiên còn không nhận ra là hai người kia không muốn trả tiền, thì hắn rõ ràng là một tên cực kỳ ngu ngốc!
Mị Văn Dạ vẫn phe phẩy cây quạt đầy vẻ cợt nhả, hứng chí nhìn Mạnh Hạo Nhiên, chờ câu trả lời của hắn.
Mạnh Hạo Nhiên nhìn lướt qua bàn ăn, đồ ăn của Nghênh Khách cư đắt đỏ nhất trong các quán ăn. Tuy hắn không thiếu tiền, nhưng hôm nay ra cửa thực sự không mang theo nhiều tiền, nếu lát nữa mà không đủ thì rất mất mặt. Hắn liền tính toán sơ sơ, số bạc mang theo chắc hẳn vẫn đủ, vì vậy liền gật đầu nói: “Vậy để tại hạ mời bữa cơm hôm nay đi!”
Hắn vừa dứt lời, Mị Văn Dạ lập tức đóng cây quạt trong tay mình ‘soạt’ một tiếng, rồi cười xán lạn hướng ra cửa hô to đầy khí phách: “Tiểu nhị, mang tiếp 3 lần 5 món ăn đắt nhất quán này lên đây, bản công tử vẫn chưa ăn no.”
“…” Mạnh Hạo Nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Yến Kinh Hồng và Lãnh Vũ Tàn vẫn còn đang bàn bạc với nhau chuyện ‘Hoàng thượng giao phó hôm qua’, quyết đoán không thèm để ý đến sự sống chết của Mạnh Hạo Nhiên! Mị Văn Dạ là ai nào? Chính là người dùng thực lực để giành lấy danh hiệu tân khoa Trạng Nguyên, đứng trên Yến Kinh Hồng hai bậc, hắn cũng không phải như trong tiểu thuyết và phim truyền hình tùy ý bịa đặt thổi phồng lên, mà là tài năng thực sự, giờ cũng đã lên đến chức Lại bộ thượng thư.
Nhưng rõ ràng Mạnh Hạo Nhiên kia cũng quên mất một chuyện quan trọng nhất, đó là Mị gia là thế gia giàu có nhất ở Tây Võ, mà Mị Văn Dạ lại là gia chủ tương lai của Mị gia, đương nhiên cũng mang theo phẩm chất ‘tốt đẹp’ của gian thương cấp cao, chơi xỏ tên ngốc như Mạnh Hạo Nhiên kia chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao? Do đó vừa rồi hai người bọn họ có chết cũng không chịu lên tiếng vì chắc chắn tên này còn có chiêu trò phía sau nữa! Quả nhiên…
“Vậy, bây giờ Thừa tướng đại nhân có thể nói cho hạ quan biết, rốt cuộc trong hai người ai trên ai dưới được không?” Mị Văn Dạ lại hỏi tiếp, trong mắt đầy vẻ trêu chọc, cợt nhả.
Yến Kinh Hồng lườm hắn một cái rồi trêu ghẹo: “Văn Dạ huynh tò mò như vậy, chẳng lẽ cũng muốn làm tân sủng của tại hạ sao?”
Mấy lời này khiến Mị Văn Dạ á khẩu, nhưng danh tiếng hoa gian lãng tử của Mị Văn Dạ cũng đâu phải là danh hão, hắn nhanh chóng phản đòn: “Nếu Thừa tướng đại nhân chấp nhận ở dưới tại hạ, thì hạ quan sẵn sàng hiến thiên.”
“Gia chẳng thèm!” Ba chữ lập tức đập lại hắn.
Tự tôn của Mị Văn Dạ bị tổn thương nghiêm trọng, rốt cuộc cũng không cười nổi nữa, đành cầm ly rượu uống giải sầu. Quan trường tình trường đều thuận lợi, vậy mà hôm nay mới đùa một chút thôi cũng bị đả kích, đau lòng quá đi mất!
Mạnh Hạo Nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi mình chịu thiệt thòi, cũng xen vào châm chọc: “Đâu phải ai cũng bò lên được giường của Thừa tướng đại nhân? Văn Dạ huynh hoang đường quá!”
“Tiểu nhị, lại bê thêm 3 lần 5 món đắt nhất quán lên đây!” Mị Văn Dạ không thèm quay đầu, lập tức nói với ra ngoài cửa.
“…” Mạnh Hạo Nhiên sống không bằng chết.
Tiểu nhị còn chưa kịp trả lời, một hạ nhân liền vội vội vàng vàng lao vào, là hạ nhân của phủ Thừa tướng, vừa nhìn thấy Yến Kinh Hồng, gã liền nói: “Tướng gia, không xong rồi, phu nhân sắp sinh!”
Yến Kinh Hồng giật mình, vội đứng dậy, mặt đầy vẻ nghiêm trọng nói với mấy người kia: “Ba vị huynh đài, tiểu đệ cáo lui trước!” Dứt lời, không chờ mấy người kia lên tiếng, nàng đã vội vội vàng vàng đi mất, để lại ba người kia sắc mặt khác nhau nhìn theo bóng nàng. Tuy họ cũng rất quan tâm, nhưng vẫn không thể đi theo được, chờ đứa bé ra đời mới có thể đến chúc mừng.
Mị Văn Dạ phe phẩy quạt, mặt như oán phụ nhìn theo bóng nàng: “Chỉ là đàn bà sinh nở thôi mà, có gì phải vội vàng vậy chứ?”
“Không phải vợ huynh sinh, đương nhiên huynh không vội rồi!” Lãnh Vũ Tàn châm chọc không chút nể nang.
“Có lẽ Văn Dạ huynh ghen ấy mà!” Ý của Mạnh Hạo Nhiên là Mị Văn Dạ ghen vì Yến Kinh Hồng trọng sắc khinh bạn, nhưng Mị Văn Dạ lại nhảy dựng lên: “Yến Kinh Hồng là đàn ông, ta có gì mà ghen chứ?! Giới tính của ông đây hoàn toàn bình thường nhá!!!”
Lãnh Vũ Tàn và Mạnh Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn hắn nhảy dựng lên phản bác, mặt đầy vẻ nghi ngờ, ngớ ra không hiểu, chẳng lẽ tên này… Đúng là phát hiện quá to lớn!!!
…
Yến Kinh Hồng vừa đi, một người đàn ông áo trắng đi cùng mấy người nữa bước vào khách điếm kia. Người đàn ông này vừa bước vào, dáng dấp chi lan ngọc thụ cùng với phong thái như tiên nhân lập tức giành trọn sự chú ý của mọi người. Hắn khép hờ hai mắt khiến mọi người không nhìn rõ màu mắt của mình, chậm rãi bước vào một gian phòng riêng trong khách điếm, ngay bên cạnh phòng của mấy người Mị Văn Dạ.
Cửa phòng họ đang mở sẵn, nên cũng nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng đang chậm rãi lên lầu. Sắc mặt họ đều cứng lại, so với Hoàng thượng và Liệt vương gia, người đàn ông này quả thật chỉ hơn chứ không kém, chẳng lẽ ‘giai nhân’ mà Yến Kinh Hồng chờ chính là hắn? Mấy người này không khỏi quay đầu cười vô cùng bỉ ổi, vô cùng thô tục, cực kỳ không hợp với hình tượng đại công tử của họ, nhưng trong mắt đều có cùng một suy nghĩ, tên nhóc Yến Kinh Hồng này thật có phúc!!!
“Chủ nhân, đây chính là khách điếm tốt nhất kinh thành Tây Võ, có điều không biết phu nhân đang ở đâu!” Vẫn truyền tin về nhưng lại không hề nhắc đến tung tích của phu nhân.
Bách Lý Kinh Hồng nhắm mắt không đáp lời. Cả quãng đường dài, bọn họ chỉ toàn nghe chuyện về Thừa tướng đại nhân Yến Kinh Hồng. Không ngờ có người cùng tên với hắn, đương nhiên cũng khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, nhưng chuyện người với người cùng tên cũng là chuyện thường có, nên hắn không để ý quá nhiều.
Có điều, Phong và Diệt lại bàn tán tưng bừng: “Chà chà, trước kia nghe nói tới Thừa tướng Tây Võ còn tưởng đó là một nhân tài, giờ mới biết hoàn toàn không đơn giản. Thật không ngờ đường đường một đấng nam nhi lại dùng sắc mê hoặc quốc quân, đúng là sự sỉ nhục của nam giới chúng ta!”
“Cả chặng đường dài chỉ nghe toàn mấy chuyện xấu của y, có thể là cũng có chút tài năng, nhưng nếu không bán thân thì làm sao thăng quan tiến chức nhanh như thế được!”
Hai người đang sôi nổi bàn tán, Bách Lý Kinh Hồng chỉ lãnh đạm liếc họ một cái, hai người lập tức sợ hãi ngậm miệng ngay! Thật là, sao lại quên mất đi bàn tác chuyện người khác ngay trước mặt bệ hạ chứ…
…
Khi Yến Kinh Hồng quay về phủ Thừa tướng, trong phủ đã bận đến mù trời, vừa nhìn thấy nàng, quản gia cuống quít nói: “Ôi tướng gia của ta, cuối cùng ngài cũng quay về.”
Nàng khẽ gật đầu, chưa kịp nói gì đã vội vàng đi vào trong phủ. Cửa phòng của Thượng Quan Nhược Tịch cũng chính là Mộ Thiên Thiên lúc này đang đóng chặt, bên trong thường truyền ra tiếng phụ nữ kêu thảm thiết, chắc hẳn vô cùng đau đớn. Yến Kinh Hồng cũng không khỏi lo lắng, đứa bé này là đứa con mà Quân Lâm Uyên để lại, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được! Nàng hít sâu mấy hơi, đi qua đi lại trước cửa phòng.
Quản gia cũng chỉ nghĩ rằng do lần đầu tiên y làm cha, nên mới lo lắng như vậy. Quân Tử Mạch, cũng chính là Vân Giảo Hề lúc này cũng lo lắng đứng trước cửa. Cháu của nàng, huyết mạch duy nhất của hoàng huynh, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
Mọi người nhìn thấy Vân Giảo Hề như vậy, trong lòng đều thầm cảm thán tướng gia thật có phúc, thê thiếp vô cùng hòa thuận.
Cũng may đứa bé kia không giày vò Mộ Thiên Thiên quá nhiều, không bao lâu sau, tiếng trẻ con òa khóc chợt vang lên! Yến Kinh Hồng vô cùng vui mừng. Nhưng cũng đúng lúc này, một cảnh tượng vô cùng kỳ quái đã xảy ra, những bông hoa mai vốn mới chỉ ra nụ ở trong vườn đột nhiên lại đồng loạt nở hoa khiến mọi người kinh ngạc không thể không trợn trừng hai mắt!
Yến Kinh Hồng khẽ mỉm cười, nàng nghĩ, có lẽ đây là điều Quân Lâm Uyên đang chờ. Chẳng trách đứa bé này lại chờ đến tận bây giờ mới chịu chào đời, thì ra là vì chờ hoa mai năm nay nở! Nhìn cảnh đẹp trong vườn, phải một lúc lâu sau Yến Kinh Hồng cũng hồi hồn lại, Quân Lâm Uyên, huynh yên tâm, ta sẽ giúp huynh chăm sóc tốt đứa bé của huynh!
“Tướng gia, chúc mừng ngài, là một cậu nhóc rất mũm mĩm, mẹ tròn con vuông!” Bà đỡ chạy ra nhận tiền lì xì, cười toét miệng không thấy mắt đâu!
Yến Kinh Hồng nhảy lên cao ba thước hét to: “Con trai ông đây chào đời rồi!” Hét xong, nàng sung sướng lao vào trong phòng, Vân Giảo Hề cũng lập tức vào theo.
Mộ Thiên Thiên ngồi dựa vào thành giường, tuy rất yếu ớt nhưng nhìn đứa bé kia, nàng vừa khóc lại vừa cười, trong lòng vô cùng xót xa. Mang thai mười ba tháng, cuối cùng cũng sinh hạ đứa con của người đàn ông mà nàng yêu, có điều, cha đứa bé đã qua đời, còn khuôn mặt của đứa bé này…
Nhìn thấy nàng như vậy, hai người đều cảm thấy hơi kỳ quái, liền bước nhanh lên mấy bước. Vừa nhìn thoáng qua đứa bé kia, Yến Kinh Hồng chợt trầm mặc. Đứa bé này vô cùng đáng yêu, hoàn toàn không nhăn nheo như mấy đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời, ngược lại còn mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn họ, làn da rất mịn màng, đôi mắt xếch hẹp dài thêm nốt ruồi son đỏ chót ở mi tâm, rõ ràng là phiên bản thu nhỏ của Quân Lâm Uyên. Nếu trưởng thành, hẳn cũng là mỹ nhân như hắn. Khuôn mặt này khiến tâm trạng của Mộ Thiên Thiên nặng nề hơn cũng là lẽ thường, ngay cả hai người bọn họ cũng có chút hoài niệm.
Yến Kinh Hồng điểm nhẹ vào nốt ruồi son ở mi tâm đứa bé, cười nói: “Tên nhóc này lớn lên chắc chắn cũng sẽ đẹp trai như ông đây!”
Nàng vừa nói câu này, cả hai người vốn đang có chút ưu thương đều không kìm được khẽ bật cười, đứa bé kia cũng nhìn nàng cười khanh khách.
“Đặt tên cho nó đi!” Yến Kinh Hồng nhìn Mộ Thiên Thiên nói.
Mộ Thiên Thiên nghĩ một lúc vẫn không chọn được: “Hay là muội đặt tên đi, dù sao muội cũng là mẹ nuôi của thằng bé!” Trong phòng không có ai nên cũng không sợ người khác nghe được câu này.
Yến Kinh Hồng suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói ra ý kiến của mình: “Vậy gọi là Quân Kinh Lan, làm đất trời dậy sóng! Còn nữa, cha thằng bé thích nhất là quân tử lan, lan đó với lan này đồng âm, là đóa hoa lan tuyệt mỹ nghe cũng được!”
Nghe vậy, Mộ Thiên Thiên cũng gật đầu đồng ý, Vân Giảo Hề cũng vỗ tay khen hay.
“Có điều, trước mặt người ngoài thì phải theo họ ông đây, gọi là Yến Kinh Lan!” Người nào đó lại nhanh chóng nở nụ cười bỉ ổi. Ngắm cậu nhóc đang cười tươi kia một lúc lâu, nàng chợt đưa tay ra bế thằng bé lên rồi lao nhanh ra ngoài. Mộ Thiên Thiên hoảng hốt hỏi: “Tướng gia, ngài làm gì vậy?”
“Ông đây mang con đi khoe!” Ha ha, đứa bé vừa ra đời đã đáng yêu thế này, không mang đi khoe chút sao được? Yến Kinh Hồng cũng không quên che mắt đứa bé đi, không cho ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt thằng bé.
Không bao lâu sau, người qua đường đều nhìn thấy một người đàn ông tuyệt mỹ mặc áo bào trắng bế đứa bé sơ sinh kích động lao về phía Nghênh Khách cư, chạy nhanh như chớp vào phòng đám người Mị Văn Dạ đang chờ, đưa Quân Kinh Lan cho họ xem như khoe của quý: “Nhìn thấy chưa? Có phải con trai của ông đây đẹp trai như ông không?”
Giọng nói này cũng lọt ngay vào tai phòng bên cạnh. Bách Lý Kinh Hồng vốn đang nhắm mắt trầm tư chợt mở to mắt, đôi mắt xám đẹp như ánh trăng nhuốm vẻ vui mừng. Đó, là giọng nói của nàng. Nhưng mà… con trai của nàng ư?!
Phong và Diệt cũng giật mình kinh hãi, Hoàng hậu có con trai? Là của bệ hạ hay của ai?!
Bách Lý Kinh Hồng đứng bật dậy, bước chân vẫn luôn bình thản lúc này trở nên hơi gấp gáp, cũng bước nhanh đến trước cửa phòng bên cạnh.
Đám người Mị Văn Dạ còn đang uống rượu trò chuyện, không ngờ tên này đã kịp quay lại rồi. Phu nhân sinh con không ở nhà với phu nhân, lại còn bê con đi khoe. Tên nhóc này đúng là kỳ quái, coi thường bọn họ không có con sao?! Nhưng tất cả đều không kìm được, đứng dậy ngắm đứa bé kia. Đúng là mũm mĩm xinh xắn, vô cùng đáng yêu, nhất là nốt ruồi son ở mi tâm, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.
“Tiểu tử này đẹp như con gái ấy, có phúc!” Mị Văn Dạ cười nói.
Mấy người khác cũng gật đầu đồng ý, tất cả đều thay nhau nựng cậu nhóc, trong lòng vô cùng yêu thích!
Yến Kinh Hồng đắc ý: “Đương nhiên rồi, con trai của ông đây, tất nhiên phải có phúc chứ!” Bây giờ nàng mới biết cảm giác làm mẹ nuôi nó khiến con người ta sung sướng đến thế này!
“Không ngờ Thừa tướng đại nhân ki bo kẹt sỉ của chúng ta còn sinh ra được đứa con trai đáng yêu như thế!” Mị Văn Dạ trêu chọc, khóe mắt lại đảo đến người nào đó đang đứng ngoài cửa. Ừm, vị giai nhân xinh đẹp mà Yến Kinh Hồng đang chờ, tám phần chính là vị ngoài cửa kia, bây giờ tên này còn đứng khoe con trai nữa chứ, chà chà…
“Ông đây ki bo kẹt sỉ bao giờ hả?” Yến Kinh Hồng tức tối lườm hắn, nói nàng tham tiền tham bạc còn được, chứ nàng có ki bo đâu!
“Vâng vâng, tiểu nhân sai rồi!”
Lãnh Vũ Tàn có vẻ không tin, còn so sánh Yến Kinh Hồng và đứa bé một lúc cũng không tìm được điểm nào giống, đồng thời nhìn thấy người đàn ông sắc mặt lãnh đạm, tâm trạng càng lúc càng kém ở ngoài cửa kia, liền xấu xa nói: “Đây là con trai Thừa tướng đại nhân à, quả nhiên, tuấn tú y như Thừa tướng đại nhân!”
“A ha ha ha… đương nhiên đương nhiên!” Yến Kinh Hồng vui vẻ đến không kìm chế được!
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên ngoài cửa: “Cha đứa bé là ai?”
Yến Kinh Hồng hoàn toàn không kịp nghĩ nhiều, đáp ngay theo phản xạ: “Đương nhiên là mỹ nhân rắn rết rồi!” Đáp xong, nàng chợt cảm thấy nhiệt độ quanh người giảm đi vài độ.
Ánh mắt ba người kia nhìn Yến Kinh Hồng cũng có chút hoài nghi, tên này còn có cả biệt hiệu là ‘mỹ nhân rắn rết’ à?
Nhưng cô nàng nào đó thì choáng váng cả người, giọng nói của người kia là… Nhớ đến câu mình vừa trả lời, đây là con trai nàng, mà cha đứa bé lại là mỹ nhân rắn rết?! Chuyện này… nàng nuốt nước miếng một cái, rồi từ từ quay đầu nhìn ra cửa.
Bách Lý Kinh Hồng im lặng nhìn nàng một lúc lâu, bỗng đột ngột bước vào trong, đưa tay túm tay nàng kéo ra ngoài, khí thế ngút trời như thiên quân vạn mã xông tới vậy!
“Này! Cưng ơi, đừng kích động, chậm chút nào…” Yến Kinh Hồng kêu to.
Mị Văn Dạ và Lãnh Vũ Tàn sờ sờ cằm rồi cười rất thô bỉ: “Có trò hay để xem rồi!”
Truyện khác cùng thể loại
300 chương
94 chương
40 chương
110 chương
68 chương
121 chương
37 chương
78 chương