Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
Chương 185
Cái gọi là ‘dạy nàng biết chữ’ căn bản không giống như nàng nghĩ, mà là…
Một phòng học, một phu tử để râu rất dài đi qua đi lại, tay cầm quyển sách, nghiêng đầu lắc lư đọc, tay kia để sau lưng, còn cầm thêm một cây roi mây. Trong phòng có không ít các cô gái ngồi học, đều là con cháu nhà quan, có cả mấy vị công chúa trẻ tuổi nữa.
Tô Cẩm Bình không khỏi cảm thấy bi ai, nàng đã chừng này tuổi đầu rồi, xuyên không tới cổ đại mà lại còn phải đi học nữa! Phu tử kia thì ra sức đọc chi hồ giả dã, còn Tô Cẩm Bình thì ra sức nhận biết chữ, cố gắng tìm điểm chung giữa chữ giản thể và phồn thể, hơn nữa, nàng còn phát hiện ra, hình như những chữ này khác với chữ mình nhìn thấy ở Đông Lăng, có vẻ đơn giản hơn một chút.
Quân Tử Mạch ở cách đó không xa nhìn bộ dạng phiền muộn đó của nàng, cảm giác muốn chụm đầu thì thầm buôn chuyện lại làm nàng ấy thêm ngứa ngáy, liền nhỏ giọng gọi: “Này, này…”
Vừa gọi hai tiếng, phu tử kia đã nghe thấy, bước nhanh đến trước mặt Quân
Tử Mạch, quất mạnh một roi xuống mặt bàn nàng ấy khiến Quân Tử Mạch giật mình kinh hãi!
Nhìn thấy cảnh này, mắt Tô Cẩm Bình lộ vẻ cảm thông, giờ thì nàng thấy rồi, thì ra không phải chỉ có giáo viên hiện đại không thích học sinh nói chuyện riêng trong lớp, mà thầy giáo cổ đại cũng vậy!
“Công chúa Mạch!” Tiếng quát đầy khí thế vang lên.
Quân Tử Mạch sợ hãi nhăn nhó mặt mày, vội đứng dậy: “Có học trò!”
Phu tử này là viện sĩ viện Hàn Lâm, cũng là người hung dữ nhất trong các phu tử, rất ít khi nể mặt các học trò, dù là con cháu của Hoàng thất hay quý tộc, lúc cần đánh vẫn đánh, cần phạt vẫn phạt, vì thế Quân Tử Mạch vô cùng sợ ông.
“Trong các học trò, trò là người không có chí tiến thủ nhất! Học tới tận bây giờ là còn không biết đọc Luận ngữ cơ bản nhất, đã vậy còn nói chuyện riêng. Trò bảo bản quan làm sao ăn nói với bệ hạ đây?” Phu tử cực kỳ tức giận nói.
Quân Tử Mạch cúi đầu, không dám hé răng nửa lời, cũng không còn chút xíu vẻ nghịch ngợm nào như lúc đứng trước mặt Quân Lâm Uyên. Học trò trời sinh đã sợ thầy giáo, dù Quân Tử Mạch bướng bỉnh đến mấy cũng không dám không nghe lời.
“Học trò biết lỗi rồi ạ!” Quân Tử Mạch nhăn nhó cúi đầu nói.
Phu tử thấy điệu bộ nhận lỗi của nàng đúng tiêu chuẩn, thái độ thành khẩn, cũng dịu đi một chút, lạnh mặt nói: “Nhớ hết những thứ hôm qua học chưa?”
Quân Tử Mạch hơi kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Hôm qua học gì ạ?” Vừa dứt lời, thấy mặt phu tử biến sắc, nàng vội cúi đầu đáp: “Nhớ ạ nhớ ạ! Học trò nhớ hết ạ!”
Phu tử kia cũng không phải nhân vật dễ đối phó, lạnh lùng nhìn nàng một lúc lâu lại nói: “Vậy trò nói xem, “học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi” (*) có nghĩa là gì?”
(*) Học mà không suy tư ắt sẽ sai lầm, suy tư mà không học ắt sẽ bế tắc.
Quân Tử Mạch đảo mắt vòng quanh, con ngươi cũng nhanh chóng chuyển động nhìn về phía Tô Cẩm Bình cầu trợ giúp. Tô Cẩm Bình mấp máy miệng, muốn lẳng lặng nhắc nàng ấy, nhưng phu tử lại đột ngột quay đầu, vì thế khẩu hình đang mấp máy của Tô Cẩm Bình lập tức biến thành một cái ngáp!
Phu tử hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu nhìn Quân Tử Mạch: “Công chúa Mạch, ngày hôm qua bản quan đã nói, nếu vẫn có người không thuộc bài, thì hôm nay sẽ bị phạt về thể xác, công chúa Mạch có nhớ thật không?”
“Nhớ ạ nhớ ạ!” Phạt thể xác tức là bị đánh vào lòng bàn tay, hơn nữa phu tử này ra tay cực kỳ mạnh, nàng không muốn bị đánh!!! Con ngươi đảo một vòng rồi vội vàng giải nghĩa theo mặt chữ: “Câu này có nghĩa là, chỉ học tập mà không suy tư thì sẽ biến thành cái lưới, còn chỉ suy tư mà không học sẽ biến thành cái túi ạ.” (trong tiếng Trung, từ ‘lưới’ (网子) và từ ‘võng’ (罔) có cách đọc giống nhau, từ ‘túi’ (袋子) và từ ‘đãi’ (殆) có cách đọc giống nhau)
“Phụt…” Tô Cẩm Bình không kìm được liền phì cười, không ít các học trò con cháu gia đình quyền quý phía sau nàng cũng đều tỏ vẻ buồn cười mà không dám cười. Câu trả lời này, đúng là tư tưởng ‘cực kỳ mới lạ’.
Mọi người đều buồn cười, còn phu tử lại rất bực bội! Ông ta quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Tô Cẩm Bình vừa không biết điều tùy ý bật cười một cái, sau đó mới quay lại nhìn Quân Tử Mạch: “Xem ra, những gì thần dạy ngày hôm qua, công chúa điện hạ không hề nhớ một câu nào cả.”
Quân Tử Mạch run rẩy đưa tay mình ra, chuẩn bị tốt tinh thần bị ăn đòn. Tô
Cẩm Bình cũng không ngăn cản, tiểu nha đầu này cũng nên bị rèn giũa một chút, sau này còn biết chú tâm học tập, dù sao, câu nói “Thầy nghiêm có trò giỏi” cũng không hề sai.
“Đét! đét!”, roi mây đánh mạnh vào lòng bàn tay Quân Tử Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Tử Mạch đỏ bừng lên, vừa bị đánh đau, cũng vừa vì cảm thấy rất mất mặt. Thật ra, đây không phải lần đầu tiên nàng bị đánh, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên Tô Cẩm Bình đi học mà nàng lại bị đánh, thực sự rất mất mặt.
Sau khi đánh xong, phu tử kia vẫn chưa chịu bỏ qua, nói: “Các trò cũng đừng học theo công chúa Mạch, nếu học trò của bản quan đều như thế này, thì danh hiệu phu tử giỏi nhất Bắc Minh của ta cũng vỡ nát mất.”
Câu nói này đánh thẳng vào thể diện của Quân Tử Mạch không chút nể nang,
Quân Tử Mạch cũng rất xấu hổ, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm lỗ mà chui xuống. Tiếng cười trộm lại vang lên khắp bốn phía…
Một cô gái nhìn có vẻ lớn hơn Quân Tử Mạch một chút đứng dậy, ngẩng cao đầu nói: “Thưa thầy, chẳng qua chỉ là một công chúa do tiện tỳ sinh ra, ngu ngốc cũng là lẽ thường thôi, bản công chúa hiểu ý câu nói kia, tức là chỉ học mà không suy tư sẽ không hiểu gì, chỉ suy tư mà không học hỏi sẽ tụt hậu!”
Tuy câu nói này không khó giải nghĩa, thậm chí ở cổ đại này, một đứa trẻ bình thường chưa đến mười tuổi cũng có thể hiểu được, nhưng sau khi so sánh với Quân Tử Mạch, phu tử vẫn gật đầu hài lòng. Có điều, sắc mặt ông ta lập tức nghiêm lại, chắc hẳn định uốn nắn lại câu nói của nàng ta.
“Công chúa hiểu lễ nghi, lại biết thân thiết muội muội như vậy, ta nhất định phải bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, để Hoàng thượng khen ngợi công chúa cho xứng đáng mới được!” Tô Cẩm Bình như cười như không nói.
Nàng vừa dứt lời, con chim công kiêu ngạo kia lập tức biến sắc, mặt tái nhợt như bị ốm, Hoàng huynh sủng ái Quân Tử Mạch này nhất, nếu để huynh ấy biết mình bắt nạt nàng, thì chắc chắn sẽ bị trừng trị một phen, có điều, vì Quân Tử Mạch yếu đuối, chịu ấm ức cũng không đi mách lẻo nên nàng ta mới không thèm nể nang gì như thế. Còn cô gái không rõ lai lịch này, ai có mắt cũng đều nhìn thấy nàng được Hoàng thượng đối xử rất khác biệt, nếu nàng mà tố cáo thì nàng ta thê thảm mất.
Tô Cẩm Bình nói xong, Quân Tử Mạch liền nhìn nàng đầy cảm kích, nhưng nàng lại không vui trả lại nàng ấy một ánh mắt xem thường, giống như rất bất mãn vì sự vô dụng của nàng ấy vậy.
Quân Thiên Mạch ngớ người một chút rồi gượng cười: “Vừa rồi bản công chúa chỉ lỡ lời chút thôi mà!”
“Thưa thầy, người ta thường nói, biết sai biết sửa mới có thể thành việc lớn. Nàng ta có lỗi, cũng nên nhận lỗi đúng không ạ?” Tô Cẩm Bình nhìn Quân
Thiên Mạch như cười như không, phu tử kia cũng khẽ nhíu mày, đúng là có lỗi thì phải nhận lỗi, nhưng dù sao đối phương cũng là công chúa, cô gái này không hề e ngại chút nào sao?
Quân Thiên Mạch lạnh mặt hỏi: “Vậy cô muốn thế nào?”
“Xin lỗi trước mặt mọi người!” Mấy chữ chậm rãi vang lên, đôi mắt phượng khóa chặt vào người Quân Thiên Mạch như khiến nàng ta không dám từ chối.
Nhưng nàng ta cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Bảo bản công chúa xin lỗi đứa con gái của một tiện tỳ rửa chân sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Vậy thì đành phải chờ tan học xong, chúng ta cùng tới nhờ Hoàng thượng phân xử vậy!” Tô Cẩm Bình cũng không cho nàng ta chút đường lùi nào.
“Cô!!!” Quân Thiên Mạch nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng quay đầu miễn cưỡng nói với Quân Tử Mạch, “Hoàng muội, hoàng tỷ lỡ lời, mong hoàng muội thông cảm!”
Quân Tử Mạch gật đầu nói: “Không sao!” Ngoài mặt thì không sao, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng thoải mái! Lúc trước nếu nàng kể mấy chuyện này với Hoàng huynh, Hoàng huynh đều trừng phạt rất nặng nên dần dần nàng không nói với Hoàng huynh nữa, không muốn chỉ vì chút cãi vã nho nhỏ mà dẫn đến cảnh đổ máu, nhưng Quân Thiên Mạch càng lúc càng vênh váo ngang ngược khiến nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, hôm nay có người ra mặt vì mình như thế thật tốt!
“Ta tin rằng từ nay về sau, chắc hẳn cũng sẽ không có ai nói năng vô lễ với công chúa Mạch nữa, không biết chư vị nghĩ sao?” Luồng khí chất vương giả ngạo nghễ trời sinh tỏa ra.
Mọi người đều im lặng không đáp, nhưng đáy mắt lại lộ vẻ thần phục, không biết thần phục khí thế của nàng, hay là thần phục Hoàng đế ở sau lưng nàng.
Lúc này, ngay cả phu tử kia cũng nhìn Tô Cẩm Bình đầy ẩn ý, sắc mặt phức tạp lại mang theo không ít vẻ tán thưởng. Cô gái như thế, không sợ phiền phức, không sợ cường quyền, nói năng có vẻ rất tùy tiện nhưng từng câu từng chữ đều đánh đúng trọng tâm, nhìn có vẻ như không khoan dung, nhưng lại đầy nghĩa hiệp, chẳng trách Hoàng thượng đối xử với nàng khác biệt như thế! Nghĩ vậy, ấn tượng của ông ta về Tô Cẩm Bình cũng tốt hơn một chút: “Trò nói, hữu bằng tự viễn phương lai…”
“Bất diệc lạc hồ!” Mấy câu phổ thông này nàng vẫn nhớ rất rõ.
“Tam nhân hành?”
“Tắc tất hữu ngã sư!” (*) Đến học sinh tiểu học cũng biết vế sau của mấy câu này.
(*) Có bạn từ phương xa đến chẳng phải là điều vui mừng sao?
Ba người cùng đi, hai người tất là thầy của tôi.
Phu tử khẽ gật đầu, xem ra nàng học Luận ngữ không tồi, trầm ngâm một lúc lâu, ông ta lại chợt hỏi một câu mà chính ông ta cũng sững người: “Trò thấy, Hoàng đế và dân chúng bên nào quan trọng hơn?” Tuy hỏi xong ông ta hơi giật mình, nhưng bình tĩnh lại ngay, hai mắt sáng rực nhìn Tô Cẩm
Bình, mong chờ được nghe một câu trả lời khác biệt từ miệng nàng.
Mọi người đều nhíu mày, câu hỏi này nên hỏi đàn ông, đi hỏi phụ nữ làm cái gì?! Hơn nữa, câu trả lời không phải đã quá rõ rồi sao?! Thân phận của
Hoàng đế đương nhiên cao quý hơn dân chúng gấp trăm nghìn lần. Ai ngờ,
Tô Cẩm Bình lại khẽ cười nói: “Dân là nặng, quân là nhẹ, xã tắc cũng xếp sau. Cần biết rằng, dân như nước, quân như thuyền, nước có thể nâng thuyền nổi, cũng có thể nhấn chìm thuyền!”
Phu tử nghe xong, trong mắt dần hiện lên vẻ kinh hãi, đúng là ông ta mong chờ câu trả lời khác biệt từ cô gái kia, nhưng không ngờ câu trả lời ấy lại đến mức này!
Nhưng, dường như Tô Cẩm Bình cảm thấy ông ta vẫn chưa đủ kinh hãi, lại nói tiếp: “Nhân nghĩa là đạo trị quốc, nhưng nếu gặp thời loạn, nhân nghĩa không thể làm vua. Người làm vua, phải có lòng thống nhất giang sơn, phải có năng lực trị vì thiên hạ. Nếu trong thời bình, thứ đất nước cần là đấng hiền vương; còn trong thời loạn, người mà đất nước cần, là vị quân vương lòng mang chí lớn, có năng lực gìn giữ giang sơn.”
Nghe nàng nói xong, phu tử vô cùng chấn động, đột nhiên lại sinh ra cảm giác muốn đặt quyển sách trên tay xuống mà đàm đạo chuyện trò cùng Tô Cẩm
Bình. Vào thời loạn, nhân nghĩa không thể làm vua, mấy lời này thực sự đánh vào đúng tử huyệt! Điều này cũng lý giải vì sao đạo trị quốc của nhà nho đều rất có lý, nhưng quân vương cũng chỉ bằng lòng nghe mà không hề muốn tiếp nhận. Phu tử nhìn Tô Cẩm Bình đầy tán thưởng, rồi luôn miệng khen ngợi: “Quả nhiên là kinh tài tuyệt diễm, kỳ nữ đương thời.” (kinh tài tuyệt diễm: Xinh đẹp tài năng tuyệt thế)
“Phu tử quá khen!” Nói là quá khen, nhưng trên mặt nàng không hề có vẻ khiêm tốn, ngược lại lại rất đúng mực, đầy khí thế.
Phu tử thầm gật gù trong lòng, ấn tượng dành cho Tô Cẩm Bình lên tới mức cao nhất, vuốt chòm râu dài của mình, cười nói: “Cựu thần dạy học bao nhiêu năm nay, nhưng chỉ có duy nhất một mình trò là có cách lý giải đó. Làm đệ tử của lão phu đúng là uổng phí nhân tài!”
“Phu tử khiêm tốn quá!” Cái danh hiệu phu tử giỏi nhất Bắc Minh cũng đâu phải hư danh.
Vô số ánh mắt ghen tị, không cam lòng và hâm mộ đều hướng về phía Tô Cẩm
Bình, phu tử lại nói tiếp: “Trò đọc nội dung tiếp theo đi!” Nói xong,
ông nhìn vào sách chờ Tô Cẩm Bình đọc bài.
Giờ thì Tô Cẩm Bình không vui nổi nữa, xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “Phu tử, trò không biết chữ.”
“…” Nàng nói đùa sao?
…
Đến buổi chiều tan học, Tô Cẩm Bình cảm giác như toàn thân mình vừa được cải tổ lại vậy, đi học đúng là mệt chết đi được! Những ánh mắt nhìn về phía nàng vừa có hâm mộ vừa có ghen tị, có cả khinh thường! Bao nhiêu năm nay, trừ Hoàng thượng ra thì Tô Cẩm Bình là người đầu tiên được viện sĩ ưu ái như vậy, nhưng không ngờ nàng lại không biết chữ! Đúng là…
Quân Tử Mạch bám theo sau Tô Cẩm Bình: “Hoàng tẩu, hôm nay cảm ơn tẩu! Còn nữa, tẩu không biết chữ, ta có thể dạy tẩu!”
“Ừ!” Tô Cẩm Bình gật đầu rồi vừa kịp nhận thức được, lại vội vàng lắc đầu nhìn nàng ấy: “Nói lung tung gì thế, ta và hoàng huynh muội chỉ là bằng hữu thôi!”
Quân Tử Mạch bĩu môi, rõ ràng Hoàng huynh thích nàng như vậy, sao nàng lại không mềm lòng chút nào chứ, ngay cả cách xưng hô chút thôi cũng không được.
“Được rồi được rồi! Mau về đi, trong mấy ngày này, nhất định ta phải học xong chữ!” Như thế mới có thể sớm học được y thuật. Chữ Bắc Minh cũng không khác chữ giản thể quá nhiều, nhưng vẫn có không ít những từ lạ, thế nên, chỉ cần chăm chỉ một chút, muốn học xong cũng không phải việc quá khó.
Đi đến ngã rẽ, hai người liền tách ra hai hướng, quay về cung của mình.
Khi Tô Cẩm Bình vừa tới trước cửa tẩm cung của mình, lập tức cảm thấy có một luồng khí mạnh mẽ dâng lên từ trong phòng khiến nàng có cảm giác cực kỳ nguy hiểm! Nhưng luồng khí này lại rất quen thuộc, khi ở Đông Lăng nàng đã từng cảm nhận được rồi! Mặt nàng thoáng hiện lên vẻ vui mừng liền đẩy cửa bước vào. Quả nhiên, nàng nhìn thấy ngay Lãnh Tử Hàn mặc y phục màu đen ngồi rất thoải mái trên ghế.
Vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn sáng rực lên, đứng dậy luống cuống gọi:
“Tiểu Cẩm!” Đôi mắt đen láy chất chứa tình cảm thâm sâu nhìn thẳng vào mắt nàng. Nếu không nhờ Dật nói cho hắn biết nàng ở hoàng cung Bắc Minh, thì hắn thật sự không thể nghĩ tới được. Dù sao núi Tuyết cũng cách Bắc Minh đến vạn dặm đường!
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Tử Hàn, trong lòng nàng vừa vui mừng lại vừa hụt hẫng. Vui mừng là vì gặp lại bạn cũ, hụt hẫng là vì Lãnh Tử Hàn tìm thấy nàng, nhưng hắn lại vẫn chưa tìm thấy.
Thấy nàng lộ vẻ hụt hẫng, Lãnh Tử Hàn thầm tự giễu chính mình, nói: “Tiểu
Cẩm, nếu không nhờ Dật nói cho ta biết, thì ta cũng không tìm thấy muội!” Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ vừa tới thăm Bắc Minh, Hoàng
Phủ Dạ báo tin nàng đang ở đây cho Dật biết, Dật dùng bồ câu đưa tin gọi hắn tới cũng chính vì việc này. Do hắn ích kỷ không muốn nói cho Bách
Lý Kinh Hồng, hoặc là vì hắn cảm thấy Bách Lý Kinh Hồng không bảo vệ được nàng mới khiến nàng ngã xuống vực, nên khi có tin tức của nàng, hắn hoàn toàn không hề có ý định báo về Nam Nhạc. Hơn nữa, hắn cũng tin rằng, nếu Bách Lý Kinh Hồng là người biết tin của nàng trước, thì gã đàn ông lòng dạ nham hiểm đó chắc chắn cũng sẽ không nói cho hắn biết! Chỉ là, khi nhìn thấy vẻ hụt hẫng trên mặt nàng, hắn lại chợt thấy hối hận.
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Tô Cẩm Bình mới dịu đi một chút.
“Tiểu Cẩm, ta đưa muội đi!” Đây là mục đích hắn tới đây.
Tô Cẩm Bình nhíu mày, nghĩ về chuyện Bích Ngọc Hồi Hồn Đan, nàng liền nói: “Tạm thời trong nhiều ngày tới ta còn chưa đi được!”
Lãnh Tử Hàn biến sắc, bước tới vài bước nhìn thẳng nàng hỏi: “Nàng thích hắn rồi sao?” Hắn này, đương nhiên là chỉ Quân Lâm Uyên.
“Không phải, là vì ta…” Tô Cẩm Bình còn chưa dứt lời, sắc mặt Lãnh Tử Hàn lại thay đổi, đôi mắt đen quét về phía cửa.
Không bao lâu sau, một cơn gió nổi lên, cửa bị thổi bay ra, giọng nói du dương lạnh lẽo của người vừa tới vang lên: “Giáo chủ Ma giáo đại giá quang lâm, trẫm không tiếp đón từ xa!”
“Quân Lâm Uyên, ngươi biết bản tôn tới đây để làm gì mà!” Lãnh Tử Hàn không nói nhảm với hắn, đi thẳng vào chủ đề.
Quân Lâm Uyên như cười như không: “Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, hoàn toàn có thể đưa nàng đi!” Đây là lời khiêu chiến.
“Sẵn lòng phụng bồi!”
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
190 chương
98 chương
88 chương