Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
Chương 124
Tùy tiện tìm một hiệu may, đổi một bộ y phục nam giới, sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên, tán thưởng của Lãnh Tử Hàn, nàng vội vã chạy tới Thanh Phong các. Vừa vào tới cửa, một tên gia nô đã bị ném từ trong nhà ra.
“Chó điên ở đâu tới, dám giở trò ở Thanh Phong các?!” Tô Cẩm Bình nhíu mày quát to.
Mọi người bên trong đều dừng lại, một gã đàn ông cao lớn thô kệch quay đầu nhìn ra cửa, tay vẫn còn đang túm lấy cánh tay Mộng Trầm Tịch. Ở trong phòng nơi nơi đều là những người bị đánh đến ngã nghiêng ngã dọc, cùng với bàn ghế vỡ nát. Lăng Viễn Sơn cũng ở đại sảnh, khóe môi rướm máu.
Vừa thấy nàng đến, Băng Tâm và Lăng Viễn Sơn đều giật mình, sau đó lên tiếng: “Công tử, đa tạ đã giúp đỡ, nơi này không phải nơi ngài nên đến!” Bọn họ đều biết thân phận của nàng, nhưng biểu tiểu thư phủ Tề quốc công sao có thể đấu được với Bình Quảng vương, bọn họ không thể liên lụy đến người khác được.
“Rầm!” một tiếng, băng ghế trước mặt Tô Cẩm Bình bay lên, đập thẳng vào bàn tay đang túm lấy tay Mộng Trầm Tịch của Bình Quảng vương, “Buông cái móng heo của ngươi ra cho ta!”
“Là ai cho ngươi lá gan mà dám to tiếng với ông!” Bình Quảng vương cũng là người tính tình nóng nảy, thấy tay bị thương liền chửi to!
Tô Cẩm Bình đang định ra tay, Lãnh Tử Hàn bỗng ngăn nàng lại: “Tiểu Cẩm, đứng xem là được rồi!” Dứt lời, hắn bước vài bước vào trong phòng, phất tay áo, luồng khí đen quét qua, chiếc bàn gãy chân ở trước mặt bị đẩy ra xa, hắn đưa tay lên, hất trên không một cái, một chiếc ghế bị hút lại trước mặt hắn. Hắn nghiêng người dựa vào ghế, cười tà ác: “Vậy, ai cho ngươi lá gan mà hò hét với bản tôn?”
“Bản tôn? Ngươi là cái thá gì, dám…”
“Phá!” một tiếng vang lên, một người đàn ông áo đen xuất hiện trong phòng, quỳ một gối xuống đất: “Giáo chủ!”
Giáo chủ?! Mọi người đều sửng sốt, bản tôn, giáo chủ, áo đen, tuấn mỹ tà ác, chẳng lẽ người này là — Lãnh Tử Hàn?!
“Bản tôn không muốn nhìn thấy họ!”
Phá đứng dậy, đi tới trước mặt Bình Quảng vương, nói vô cùng khách sáo: “Giáo chủ chúng ta không muốn nhìn thấy các ngươi, phiền các ngươi ra ngoài một chút!”
“…” Tô Cẩm Bình chịu thua đám người này, một Lãnh Tử Hàn trước khi đánh người còn phải tạo dáng, thủ hạ của hắn cũng toàn mấy tên não tàn! Ngay cả mọi người trong Thanh Phong các cũng cũng kích động đến mức muốn đạp văng hắn ra ngoài.
Lãnh Tử Hàn nhìn bọn họ như cười như không, sắc mặt ung dung tự tại.
Hiên Viên Dĩ Mạch nhìn Phá một lúc lâu sau, không kìm được liền lườm một cái khinh thường, nói: “Đần độn!”
Phá quay đầu lại, nhìn cô ấy một cái như có như không, sau đó lại tiếp tục nhìn Bình Quảng vương.
Bình Quảng vương sửng sốt một lúc, mới nói theo phản xạ: “Nếu bản vương không muốn ra ngoài thì ngươi dám làm gì?” Nói xong gã liền hối hận, ông trời ơi, gã đang nói chuyện với ai chứ?! Gã đang nói chuyện với đại ma đầu đệ nhất thiên hạ đấy!!! Gã không muốn sống thì thôi, còn già trẻ lớn bé trong nhà biết làm sao bây giờ?
“Giáo chủ có lệnh, khi mà tâm trạng của những người trong Ma Giáo đang tốt, phải biết lễ phép, vì thế không thể tùy tiện ra tay với người ta. Nhưng mà, giáo chủ cũng nói, những vấn đề không thể giải quyết bằng lời nói, thì phải dùng quyền để giải quyết!” Dứt lời, y định ra tay.
Nhưng ngay lúc đó, một người đàn ông áo đen nhanh chóng lướt vào, gương mặt tuấn tú không chút cảm xúc, thoạt nhìn vô cùng máu lạnh, ánh sáng lóe lên, hắn ta rút kiếm, tốc độ cực kỳ nhanh khiến người ta không mở nổi mắt! Không ít người đều sững sờ, đó là… bạt đao thức Tinh Nguyệt Lưu!!! Đường kiếm của hắn ta cũng cực kỳ nhanh, chỉ mấy ánh đao lóe lên rồi cây kiếm lập tức quay về với vỏ của mình, những người mà Bình Quảng vương đưa tới, cũng chỉ còn lại duy nhất một mình gã còn sống! Điện hạ nói, không được cho Lãnh Tử Hàn có cơ hội thể hiện! Hắn ta phun ra một chữ với Bình Quảng vương: “Cút!”
Đây là… Hủy của Dạ Mạc sơn trang sao?!
Phá ung dung nhìn Hủy, tối hôm qua bọn họ vừa giao thủ trong rừng trúc, Hủy có bạt đao thức Tinh Nguyệt Lưu, y có kiếm pháp Mộc Nguyệt Lưu, hai người ngang bằng. Chiêu thức của đối phương là nhanh, còn chiêu thức của y là chuẩn.
“Ngươi to gan thật, dám hành hung trước mặt mọi người, giết người của bản vương, ngươi có biết bản vương là ai không? Bản vương là…”
“Nhớ cho kỹ, sau lưng Thanh Phong các là Dạ Mạc sơn trang!!!” Chỉ một câu như sấm sét giữa trời quang, khiến đầu óc mọi người đều váng vất, Dạ Mạc sơn trang sao?! Là Dạ Mạc sơn trang sao?!!! Người của Dạ Mạc sơn trang dù có giết người cũng sẽ không có ai dám quản! Từ trước đến giờ Hoàng thượng đều mắt nhắm mắt mở với Dạ Mạc sơn trang.
Hủy dùng thân phận ám vệ đi theo Bách Lý Kinh Hồng, chưa từng lộ mặt công khai bao giờ, vì thế cũng sẽ không bại lộ thân phận của chủ nhân nhà mình.
Câu nói này khiến cho không chỉ đám Băng Tâm và cả Lãnh Tử Hàn cũng sững người, không ngờ Bách Lý Kinh Hồng lại là chủ nhân của Dạ Mạc sơn trang! Đôi mắt đen như mực lộ ra tia sáng như con báo săn, bây giờ, hắn ta càng cảm thấy hứng thú hơn trong trận chiến với Bách Lý Kinh Hồng!
Bình Quảng vương run run rẩy rẩy đang muốn đi ra ngoài, lại chợt nghe thấy giọng nói tà ác của Lãnh Tử Hàn vang lên: “Tối nay, tại hạ sẽ đưa giáo chúng Ma Giáo đến quý vương phủ du ngoạn, liệu Vương gia có nể mặt chút không?”
Nghe mấy lời này, chân Bình Quảng vương nhũn ra, suýt ngất xỉu, đến quý phủ của gã du ngoạn à? Ai mà không biết tất cả những nơi đại ma đầu đã đi qua đều không còn ngọn cỏ, thây chất đầy đồng?! Đối đầu với Lãnh Tử Hàn, còn kinh khủng hơn đối đầu với Hoàng thượng. Ít ra Hoàng thượng cũng sẽ cho ngươi hiểu vì sao ngươi chết, còn Lãnh Tử Hàn sẽ khiến cho ngươi không biết bao giờ chết, vì sao chết. “Lãnh giáo chủ, bản vương không cố tình mạo phạm, xin ngài lượng thứ!”
“Bản tôn cũng chẳng có ý gì, chỉ muốn đi chơi chút thôi mà. Có điều, nếu Bình Quảng vương có thể dâng lên tất cả tiền vàng báu vật của quý phủ, nhất định bản tôn sẽ vô cùng cao hứng. Bản tôn mà cao hứng, đương nhiên cũng sẽ không để xảy ra chuyện máu me gì cả!” Lãnh Tử Hàn chống tay vào đầu, chậm rãi nói.
Tiền và mạng cái nào quan trọng hơn?! “Lãnh giáo chủ yên tâm, ta sẽ dâng bạc lên ngay lập tức!”
“Ừ!” hắn hài lòng gật đầu, sau đó mới nói với Phá, “Dẫn người tới lấy đi, không được để lại bất cứ một thứ giá trị nào!”
“Vâng!” Phá đáp rồi lập tức ra ngoài. Đầu Bình Quảng vương như mù mịt đi, không được để lại bất cứ thứ giá trị nào sao?!
Ngay sau đó, Lãnh Tử Hàn đứng dậy, đi tới trước mặt Tô Cẩm Bình, nhẹ giọng nói vào tai nàng: “Nếu ba ngày nàng không gặp hắn, số bạc này thuộc về nàng hết. Sao hả?” Giọng nói phóng đãng tà ác, còn mang theo nụ cười gian xảo.
Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình cứng đờ người, trong lòng rối bời: “Huynh… huynh để ta cân nhắc một chút!”
“Vậy nàng cũng phải nghĩ nhanh lên, người của Ma Giáo chẳng có bản lĩnh gì, nhưng bản lĩnh lớn nhất là… tiêu tiền!” Hắn đã nhận ra, từ sau khi nha đầu kia thay đổi tính tình, thì thứ nàng thích nhất là tiền!!!
Fuck! Đâm trúng tử huyệt của nàng! Hủy bước vài bước đến trước mặt Tô Cẩm Bình, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, thuộc hạ cáo lui!” Sau đó, một cơn gió đen lướt lên, hình bóng của hắn ta đã biến mất trong phòng.
Thuộc hạ?! Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Tô Cẩm Bình, ai cũng biết Hủy là hộ pháp đứng đầu Dạ Mạc sơn trang, tự mình nghĩ ra bạt đao thức Tinh Nguyệt Lưu, giờ hắn ta lại xưng thuộc hạ với công tử kia, rốt cuộc thân phận của nàng là gì?
Hủy lại không ngờ, tư thế phóng khoáng tuấn lãng của hắn ta hôm nay đã rơi vào một đôi mắt đẹp không có ý tốt, dưới đôi mắt đẹp đó còn có nụ cười bỉ ổi…
“Công tử, mời lên lầu nói chuyện!” Băng Tâm nói với Tô Cẩm Bình.
Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu, đi cùng Dĩ Mạch lên trên lầu.
Vừa vào phòng, Băng Tâm đã quỳ một gối xuống đất: “Cô nương có đại ân cứu giúp Thanh Phong các, từ nay về sau chính là chủ nhân của Băng Tâm, dù vượt núi băng sông ta cũng không chối từ!” Không phải nàng ta nhất thời nổi hứng, thứ nhất, là đối phương giúp các nàng, thứ hai, hôm nay nàng ta cũng nhận ra rằng, chỉ với mình mình không thể bảo vệ được mọi người trong Thanh Phong các, nhưng người trước mặt nàng ta có thể! Vừa rồi tuy nàng ta không ra tay, nhưng dễ dàng nhận thấy Lãnh Tử Hàn và Hủy đều vì nàng nên mới giúp nàng ta, vì thế, nàng hoàn toàn có thể nhận lấy hai chữ “chủ nhân”!
“Được!” Tô Cẩm Bình thẳng thắn đồng ý, thật ra hôm nay nàng tới đây cũng muốn mượn thời cơ này để thu phục Băng Tâm. Thanh lâu ấy mà, chính là nơi thu thập tin tức tốt nhất, muốn đứng ở bên cạnh người nào đó, không thể không có chút thế lực. Thanh Phong các chính là bước đầu tiên khuếch trương thế lực của nàng, cũng là mở đầu cho việc xây dựng hệ thống tình báo của nàng!
Thấy nàng đồng ý ngay, Băng Tâm cũng rất vui vẻ, nàng ta vốn thích những người thẳng thắn như thế! Nàng ta đứng dậy, nhìn Tô Cẩm Bình, chợt cười rất bỉ ổi: “Chủ nhân, người đàn ông vừa rồi là ai?”
“Người nào?” Tô Cẩm Bình không hiểu.
“Chính là người đã ra tay giết người ấy, người gọi cô là chủ nhân ấy!” Ánh mắt Băng Tâm tỏa sáng như đang âm mưu gì đó.
Tô Cẩm Bình không kìm được bật cười: “Người đó là? Là Hủy, sao thế, cô vừa ý hả?”
“Chủ nhân, cô tặng hắn cho ta lấy làm phu quân đi!” Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng ta cảm thấy có hứng thú với đàn ông.
Cái gì? Khóe miệng Hiên Viên Dĩ Mạch run lên, Vẫn ở trong chỗ tối cũng váng đầu, may mà thủ lĩnh đang ở xa không nghe thấy chuyện bên này.
Tô Cẩm Bình cười thô bỉ: “Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Thanh lâu chắc chắn là làm ăn lãi rất nhiều bạc phải không? Cô đưa bạc đó cho ta hết, sớm muộn gì ta cũng đóng gói người đàn ông kia lại mang tới cho cô.” Giao dịch độc ác!!!
“Vậy thì có gì đâu, tiền bạc là vật ngoài thân! Đồng ý! Hơn nữa, sau này cô chính là chủ nhân của Thanh Phong các, những thứ đó đều là của cô!” Băng Tâm vỗ ngực đồng ý ngay.
Hiên Viên Dĩ Mạch và Vẫn đều muốn ngất xỉu, không phải chứ? Thủ lĩnh cứ thế mà bị bán đi sao?!
Cô nàng nào đó cười như gió xuân đi xuống lầu, thấy Lãnh Tử Hàn dựa vào cửa Thanh Phong các, nhìn nàng như cười như không, có vẻ đang chờ câu trả lời của nàng. Ba ngày không gặp Bách Lý Kinh Hồng đổi được nhiều bạc như vậy, hình như cũng không thiệt thòi gì!
Tô Cẩm Bình đi tới trước mặt hắn, cười hì hì nói: “Đồng ý!” Nàng không gặp hắn, nhưng hắn có thể tới gặp nàng mà, đúng không?
Nàng đi cùng Lãnh Tử Hàn về phủ Tề quốc công!
Nhìn theo bóng họ, Băng Tâm hít sâu một hơi, nghĩ đến chuyện chủ nhân vừa phân phó, nàng ta lại hơi nhức đầu, cuối cùng nàng ta vẫn để cả mình và Thanh Phong các bị cuốn vào trận chiến của triều đình.
“Băng Tâm tỷ, xin lỗi tỷ, đều do lỗi của muội!” Mộng Trầm Tịch cúi đầu, dáng vẻ áy náy.
“Không sao, cũng không nói rõ được là phúc hay họa, hơn nữa…” Nói xong nàng ta lại cười thô bỉ.
Phượng Ca và Mộng Trầm Tịch đều ngạc nhiên: “Hơn nữa gì ạ?” Sao Băng Tâm tỷ lại nở nụ cười thô bỉ như thế?
“Không nói cho các muội biết!”
“…”
…
Khi Hủy bẩm báo lại chuyện hôm nay cho Bách Lý Kinh Hồng, cơn giận trên người hắn mới tan đi một chút. Thì ra là có chuyện phải giải quyết, không phải đi chơi cùng Lãnh Tử Hàn!
Ban đêm, hắn lẻn vào phủ Tề quốc công, đến trước cửa phòng Tô Cẩm Bình, đang định đẩy cửa lại nghe thấy một luồng chưởng phong sắc bén đánh ập tới. Hắn vung tay áo, đẩy ngược luồng chưởng kia về, quay đầu sang nhìn, quả nhiên là Lãnh Tử Hàn!
“Hơn nửa đêm Tam hoàng tử điện hạ lại không ngủ được, tới đây làm gì?” Lãnh Tử Hàn dựa vào tường, nhìn hắn, sắc mặt không tốt lắm.
Giọng nói thanh lãnh vang lên: “Liên quan gì đến ngươi?” Ánh mắt sáng như trăng hiện lên sát ý rõ rệt.
“Không liên quan gì tới ta, nhưng chỉ cần ta hô lên, Tam hoàng tử sẽ phải gánh đại danh hái hoa tặc, có vẻ không hay lắm đâu?!” Hắn ta không tin Bách Lý Kinh Hồng có thể không cần đến thanh danh của mình, dù đã có hôn ước, cũng không nên đến chơi lúc nửa đêm, để truyền ra ngoài, chắc chắn hắn ta sẽ vô duyên với ngôi vị Hoàng đế.
Có điều, Bách Lý Kinh Hồng nghĩ cũng đúng, nếu có người đến thật, sẽ tổn hại thanh danh của nàng. Hắn lãnh đạm nhìn Lãnh Tử Hàn một lúc lâu, đôi môi mỏng khẽ mở: “Lãnh Tử Hàn, ngươi cho rằng ở đây thì có thể thắng được ta sao?”
Lãnh Tử Hàn không đáp, chỉ nhún vai: “Dù sao, so với Hoàng tử điện hạ, tại hạ cũng có cơ hội ‘gần quan được ban lộc’ hơn!”
Trong mắt thoáng hiện lên tia sáng lạnh, ngay sau đó, một kế hoạch thành hình trong đầu hắn. Hắn nhìn Lãnh Tử Hàn, chậm rãi nói: “Gần quan được ban lộc à?! Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi biết sao?” Dứt lời liền quay người rời đi.
Lãnh Tử Hàn chăm chú nhìn bóng lưng của hắn, người này lại có ý đồ gì?!
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
198 chương
56 chương
109 chương
188 chương
6 chương
28 chương
20 chương