Edit: Phương Hiền dung. Beta: Chiêu Hoàng Thái phi. Thẩm Vũ cẩn thận tránh đi, Hoàng thượng lại nắm tay nàng chặt hơn, rõ ràng không cho phép nàng rút ra. Hai người ngồi ngay đình viện giữa hồ, vô cùng xấu hổ. "Uyển Tu viện vẫn khoẻ chứ?" Sau khi ngồi xuống, Hoàng thượng liền tỏ vẻ thân thiết hỏi thăm Thẩm Uyển. Đối với sự quan tâm bất ngờ của Hoàng thượng, Thẩm Uyển có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng dậy gật đầu, ôn nhu nói: "Sức khỏe tần thiếp rất tốt, ít nhiều đều nhờ Trang tỷ tỷ và Kiều tỷ tỷ chăm sóc!" Trang Phi vẫn giữ nụ cười khéo léo như cũ, nhưng Thẩm Kiều lại nhớ đến chuyện Hoàng thượng làm nàng ta mất hết mặt mũi lúc trước, đã sớm khắc sâu vào lòng, lúc này thấy Hoàng thượng không kiềm được mà thấp thỏm bất an, trước sau đều cúi đầu, hiển nhiên vô cùng sợ đối mặt với Hoàng thượng. Hoàng thượng nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lộ ra nét cười hiếm thấy, không hề có ý trào phúng như trước: "Vất vả hai nàng rồi, lát nữa trẫm sẽ có thưởng. Nhưng Uyển Tu viện cũng nên sửa lại xưng hô mới được, bây giờ phân vị của Kiều Tu dung còn thấp hơn nàng, nàng phải gọi nàng ấy là muội muội mới đúng!" Tuy rằng giọng điệu nam nhân vô cùng mềm mỏng nhưng lời hắn nói ra lại không cho phép chống đối. Hắn vừa dứt lời, người Thẩm Kiều liền run lên, nhưng không nói gì, đầu cũng không dám ngẩng lên. Nét cười trên mặt Thẩm Uyển cứng lại, cười gượng hai tiếng, nhưng không dám trái ý Hoàng thượng, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. "Đã lâu hậu cung không có tin vui, long thai này của Uyển muội muội càng thêm đáng quý, thần thiếp nghĩ nên điều mấy Thái y từ Thái Y viện đến xem mạch mỗi sớm và tối muộn, tránh phạm phải điều gì sai lầm!" Trang Phi thấy không khí có chút xấu hổ, không khỏi nhẹ giọng giải vây. Nàng vừa nói vừa cầm ấm trà trên bàn lên, rót cho Hoàng thượng một ly, hương trà lập tức lan tỏa bốn phía. Hoàng thượng khoát tay, nét mặt không sao cả, thấp giọng nói: "Uyển Tu viện cứ giao cho nàng, tất cả đều do nàng xử lý!" Một tay Thẩm Vũ bị nam nhân cầm chặt, một tay nâng lên chống cằm, quay đầu ngắm nhìn phong cảnh quanh hồ, lộ vẻ không hứng thú với cuộc nói chuyện của bọn họ. "Sáng nay nghe Thái hậu nói thân thể Xu muội muội không khoẻ, bây giờ đã đỡ hơn chưa?" Trang Phi cười khẽ chuyển đề tài lên người Thẩm Vũ, trong giọng nói mang theo vài phần lo lắng. Lúc này Thẩm Vũ mới xoay mặt sang, khẽ mỉm cười, thấp giọng nói: "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, bây giờ đã đỡ hơn nhiều, sáng mai nhất định có thể đi thỉnh an!" Sau khi nói vài câu như vậy, bầu không khí lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, cho dù là bát diện linh lung[1] như Trang Phi cũng nghẹn lời không biết nói gì. [1] Bát diện linh lung (八面玲珑): Là câu thành ngữ dùng để hình dung những người có tâm tư linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế khéo léo. "Được rồi, trẫm và Xu Tu nghi vẫn muốn ngồi tiếp ở đây, các nàng cứ về trước đi. Đặc biệt là Uyển Tu viện, không được ra ngoài lâu như vậy!" Hoàng thượng nhàn nhã nhìn phong cảnh bên ngoài, có lẽ cảm thấy mấy người này thật chướng mắt, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách. Mãi đến khi thân ảnh của nhóm phi tần biến mất, Thẩm Vũ mới nhận ra Hoàng thượng vẫn đang cầm tay nàng, không khỏi dùng sức rút ra lần nữa, nào biết ngôi cửu ngũ vẫn không chịu buông ra. "Hoàng thượng, bọn họ đi cả rồi, người không cần ép mình cầm tay để diễn trò nữa đâu!" Thẩm Vũ quay đầu nhìn chằm chằm vào hắn, nào biết nam nhân vẫn không hề dao động, chỉ cúi đầu chuyên tâm nhìn nước trà trong chén. Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói buồn bực của nàng, tầm mắt mới chuyển từ chén trà đến người nàng, đôi mắt nheo lại tỏ vẻ bất mãn, giọng nói lạnh lùng: "Ái tần nói gì vậy? Nàng cảm thấy trẫm đang diễn trò sao?" Đôi mày nam nhân hơi nhíu lại, rõ ràng là vô cùng mất hứng với lời Thẩm Vũ nói. Đối với phi tần hậu cung, chẳng phải hắn muốn làm gì thì làm sao? Không thích là không thích, muốn đánh là đánh, muốn dẫm là dẫm. Trên triều bị phụ huynh (phụ thân, huynh đệ) của đám nữ nhân kia làm tức giận, tới chỗ nàng cơn giận lại bay biến, đáng thương hắn một lòng chân thành, nữ nhân này lại không hiểu! Một chút phong tình cũng không hiểu! "Sao Hoàng thượng cứ muốn cầm tay thần thiếp vậy, chặt đến mức ra toàn mồ hôi. Chẳng phải bình thường Hoàng thượng rất thích sạch sẽ sao?" Thẩm Vũ khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, nhẹ nhàng quơ quơ bàn tay đang nắm nhau của hai người. Quả nhiên tay hai người từ lòng bàn tay đến ngón tay đều dính chặt vào nhau, chỉ cần hơi động đậy một chút sẽ cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay. Hiển nhiên Hoàng thượng cũng cảm nhận được, "chậc" nhẹ một tiếng, dính dính vô cùng khó chịu. Nhưng hắn vẫn không muốn buông tay, đánh giá nàng một lượt rồi thấp giọng hỏi: "Khăn gấm của nàng để đâu rồi?" Thẩm Vũ có chút không phản ứng kịp, không phải đang nói đến chuyện cầm tay sao, thế nào lại nhắc đến khăn gấm? Nam nhân thấy bộ dáng ngốc nghếch của nàng, nét mặt lộ ra vài phần mất kiên nhẫn, không muốn nói nhiều, trực tiếp nâng một tay khác lên sờ soạng khắp nơi trong vạt áo của Thẩm Vũ. Thân thể Thẩm Vũ rụt lại, sao lại bắt đầu sờ ngực nàng rồi? Nàng vội nâng một tay khác lên giữ lại tay nam nhân đang sờ loạn trên ngực nàng, nét mặt khó tin. Hắn muốn làm gì vậy? Ban ngày tuyên dâm sao? "Nàng không mang theo khăn gấm sao?" Nam nhân ngẩng đầu lên đối diện với nàng, nét mặt vô cùng đứng đắn nghiêm túc, không hề có ý muốn đùa giỡn. "Không, không phải, có mang theo. Ở ống tay áo!" Thẩm Vũ bị ánh mắt nghiêm túc như vậy nhìn chăm chú, nhất thời nói lắp, đầu óc có chút ngưng trệ. Ánh mắt Hoàng thượng sáng ngời, con ngươi chỉ thuần một màu đen, tựa như muốn hút hồn người khác, không rời được mắt. Thẩm Vũ ngoan ngoãn nâng tay trái lên, đưa đến trước mặt hắn, lộ ra đoạn cánh tay trắng nõn xinh đẹp. Tề Ngọc không chút do dự, trực tiếp dùng tay phải với vào ống tay áo của nàng, rút khăn gấm ra. Hắn cầm khăn gấm, nhẹ nhàng nâng tay phải của Thẩm Vũ lên, chậm rãi lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay nàng. Mãi đến khi lau sạch hết một lượt, Hoàng thượng mới khẽ thở dài nhẹ nhõm. Sau đó hắn lại chậm rãi lau mồ hôi trên tay mình, cả quá trình đều vô cùng an tĩnh, không ai mở miệng, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm động tác trên tay hắn. Lông mi thật dài của nam nhân rũ xuống tạo thành hình quạt nhỏ, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, làm Thẩm Vũ có cảm giác như ánh mắt ấy vô cùng rực rỡ, tựa như sao trời xa xôi, chỉ liếc mắt một cái liền bị hút vào, không thể kiềm chế. Đến khi tay hai người đều được lau sạch, hắn lại cầm tay phải của nàng lần nữa. "Trẫm chỉ muốn cầm tay nàng mà thôi." Lúc đầu nam nhân chỉ dùng tay mình bọc tay nàng, sau đó mới dần đan mười ngón tay vào nhau. Thẩm Vũ nghe vậy, cả người ngẩn ra, vội nhìn về phía hắn. Nàng chậm rãi đưa cổ đến gần mặt hắn như muốn tìm hiểu rõ ràng. Nhưng nét mặt nam nhân lại vô cùng bình tĩnh, không nhìn được bất cứ manh mối nào. Hoàng thượng giơ tay ấn vào mặt nàng, đẩy nàng ra xa. Sau đó, một câu cũng không nói, trực tiếp dẫn nàng ra ngoài. Tay hai người nắm chặt lấy nhau, nàng đành nhắm mắt đi theo sau hắn. Nét mặt Tề Ngọc như đang suy nghĩ sâu xa. Hắn vẫn nhớ lúc hắn còn nhỏ, mẫu phi đã nói với hắn, một khi thích ai đó sẽ muốn cầm tay, ôm ấp, chậm rãi trải nghiệm cảm giác quý trọng một người. Hắn không biết thích là gì, bởi từ nhỏ, những thứ hắn thích đều bị hắn làm hỏng. Huống hồ là nữ nhân hậu cung, hắn rất ít khi cầm tay hay ôm ấp, đa số chỉ trực tiếp ** cho xong việc. Chuyện thân thể kết hợp so với cầm tay, ôm ấp còn thân mật hơn, nhưng những người được hắn thật sự chú ý lại chẳng có bao nhiêu. Sáng nay sắc phong Thẩm Vũ đúng là còn có tâm tư khác. Hắn muốn đả kích thế lực hậu cung của Thẩm Vương phủ, chủ ý này vẫn sẽ không thay đổi. Ở Ngự Hoa viên gặp được nhóm phi tần Trang Phi, rồi lại cầm tay Thẩm Vũ, tất cả chỉ vì hứng thú nhất thời của hắn. Nhưng hắn thật không nghĩ tới, một khi cầm tay nàng, bỗng cảm thấy xúc cảm không tồi, liền không muốn buông tay. Trong đầu bỗng nhiên lại nhớ đến lời mẫu phi nói khi còn sống, vậy nên cho dù Thẩm Vũ nhắc nhở tay đã thấm ướt mồ hôi, hắn chỉ đơn giản dùng khăn gấm lau khô, không hề có ý muốn buông tay. Hắn chỉ bỗng nhiên muốn thử xúc cảm khi cầm tay một lần, vừa hay người này lại là Thẩm Vũ - một nữ nhân vừa thông minh quả quyết, vừa tàn nhẫn độc ác, cảm giác không tồi chút nào! Hắn nghĩ như vậy, chẳng mấy chốc nét mặt đã trở nên nhu hòa, khóe miệng còn xuất hiện một độ cong rất nhỏ, cho thấy tâm tình rất tốt. Nhưng kế hoạch lợi dụng Thẩm Vũ làm tiên phong trước đây, đi từng bước như tằm ăn lên thế lực hậu cung của Thẩm gia, hắn vẫn không hề có ý định thay đổi. Thẩm Vũ đi sau Hoàng thượng, chỉ nhìn thấy cái gáy hắn, căn bản không biết hắn đang suy nghĩ gì. Nhưng chính nàng cũng đang suy nghĩ về kiếp trước. Trước kia, Thẩm gia cũng có bốn vị cô nương cùng tiến cung, duy trì trạng thái đúng như bây giờ, nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại nàng và Thẩm Kiều. Thẩm Uyển không giữ được đứa bé, Hoàng thượng lập tức giáng vị, từ đó không hề quan tâm, nàng ấy liền sống trong cảnh như bị giam ở lãnh cung. Còn Thẩm Vận vốn chưa được sủng hạnh, trực tiếp bị Hoàng thượng phong làm nữ quan, cuối cùng vẫn không tránh được tranh đấu trong hậu cung, lâm vào cảnh bị vứt bỏ, cuối cùng bị đưa về Thẩm vương phủ. Mỗi người đều mang tâm tư riêng trở về Long Càn cung. Hoàng thượng giữ lời, đó là rút ra một ngày ở cùng nàng, tấu chương trên bàn cũng không phê duyệt. Lý Hoài Ân nhìn cảnh hai người tay trong tay, ngay cả bữa tối Hoàng thượng cũng rất ít khi buông tay, không khỏi trừng lớn hai mắt. Bình thường hai người này sau khi rời giường đều sẽ náo loạn đến long trời lở đất. Lúc trước là dáng vẻ ghét bỏ nhau, bây giờ lại tốt như thể có thể mặc chung một cái quần, làm cung nhân bọn họ thật không thể đoán được tâm tư của hai người này. Cuối cùng sau khi dùng bữa xong, Hoàng thượng đã để Thẩm Vũ lùi xuống nội điện nghỉ ngơi trước, còn mình lưu lại ngoại điện phê duyệt tấu chương. Nghe lời phân phó của hắn, hơn nửa cung nhân trong điện đều tấm tắc thấy lạ trong lòng: Địa vị của Xu Tu nghi vậy mà còn hơn cả tấu chương! Hoàng thượng, người đã bước vào con đường chỉ yêu sắc đẹp không muốn giang sơn, một đi không trở lại rồi! Thẩm Vũ không nói gì, Hoàng thượng đã quyết định, hiển nhiên sẽ không đổi ý. Hôm qua nàng bị giày vò vô cùng mệt mỏi, không có tâm tình lưu lại làm hồng tụ thêm hương[2], nàng chỉ hành lễ rồi lui vào nội điện. [2] Hồng tụ thêm hương (红袖添香): Còn gọi là hồng nhan thêm hương, là thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương. Lý Hoài Ân nhìn bóng dáng mảnh mai của Thẩm Vũ, lại quay sang nhìn ngôi cửu ngũ đang lật tấu chương, thở dài trong lòng: Chỉ mong hai chủ tử này bớt tìm đường chết, hắn mới có tâm sức cảm nhận thiện ý của thế giới này.